Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Mới vừa bước ra từ phòng tắm . Vũ Nghê nhìn thấy người ngồi trên chiếc ghế dàimàu đỏ , thì giật mình mấy giây , nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , đi tớibàn trang điểm , soi gương , lau những lọn tóc
Vài sợi tóc màu đen rớt ra từ khăn lông trắng , dính vào trên cổ nhìn cô duyêndáng như Thiên Nga Trắng
Lạc Ngạo Thực nhìn xuyên thấu qua gương thì thấy được khung cảnh mập mờ . Vảilụa trơn tru ẩn hiện đường cong hoàn hảo của Vũ Nghê , nhất là đôi gò bồng đảo, theo động tác của cô mà đung đưa.
Lạc Ngạo Thực là nhịn không được , hồi tưởng lại bộ dạng của Vũ Nghê , hắn nhớrõ thân thể của cô mỗi một tấc , nhớ hai chân của cô vòng chắc vào hông củahắn , thúc giục động tác của hắn nhanh hơn.
Nghĩ tới đây đôi mắt hắn rõ ràng tối sầm lại , giống như nước trong đầm lầycủa bóng đêm . Hắn thanh thản từ trên ghế salon đứng lên , từng bước từng bướchướng đến gần bàn trang điểm.
Soi gương sửa sang lại người của mình , Vũ Nghê nhìn thấy người phía sau từ xađến gần , động tác đôi tay trở nên cứng ngắc.
Mặc dù không có xoay người , nhưng là cô đã ý thức được rằng , hơi thở của hắnvô cùng mạnh mẽ , hướng mình mà tới gần.
Cô bắt đầu hoảng hốt , không nhịn được, phá vỡ sự yên lặng :"Về sau , tôi sẽchú ý cách nói chuyện của mình !"
"Chân không sao chứ ?!" Hắn cúi đầu nhìn chân nàng sưng đỏ mà hỏi
Thanh âm dịu dàng của hắn gợi lên tất cả uất ức của cô , trong cổ họng chuaxót ra dáng :"Không sao , không có sao cả" . Hôm nay mang giày cao gót , lúctrở về lại là chân không , thật sự rất đau.
Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng nâng cằm của Vũ Nghê lên , ấn xuống một cái hôn lênlàn môi đỏ mọng :"Hôm nay mệt muốn chết rồi , em sớm một chút nghỉ ngơi đi !"
Dứt lời , xoay người muốn đi.
"Anh phải đi đâu sao ?! Tối hôm nay không ngủ ở đây , vậy anh đi đâu ?!" VũNghê đuổi theo một bước hỏi.
Lạc Ngạo Thực là đưa lưng về phía nàng , dừng lại mấy giây , phát ra một chúttiếng cười ."À , cô thông minh như thế , cần tôi nói rõ ư ?! Cha rể đưa chotôi một món quà , tôi không hưởng thụ thì còn gì là đạo lý chứ ?!"
"Đừng mà , tôi cầu xin anh ~~" Vũ Nghê chạy lên phía trước , bắt được áo ngủcủa hắn ."Anh không phải nói là không hận tôi nữa sao ?! tán thành hôn lễ cuảchúng ta sao !"
"Không sai , nhưng mà tôi cũng đã có nói . Tôi là một doanh nhân , tất cảnhững điều có lợi sẽ không cự tuyệt ! Ha ha , một món quà 19 tuổi , nếu làngười đàn ông bình thường , chắc chắn sẽ không từ bỏ !"
Vũ Nghê dùng sức lắc đầu , đi vòng qua trước người của hắn , gương mặt thốngkhổ nhìn hắn :"Nhưng mà chúng ta đã là vợ chồng , anh là chồng của tôi , anhlàm thế chẳng phải đang phản bội hôn nhân của chúng ta ?!"
"Phản bội ?! Hôn nhân ?! Phó Vũ Nghê , tôi nghĩ rằng em dường như chưa hiểuđược lý do . Là gia đình tôi cần tôi kết hôn để có một người vợ . Và em cũngkhông tệ , cho nên tôi mới nguyện ý cho em một ‘danh phận’ . Nhưng là cuộc hônnhân này đối với cá nhân tôi mà nói , không có bất kỳ ý nghĩa ! Hiểu chưa ?!Bà xã ~~ !" Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve gương mặt của nàng , ung dung nói.
"Vậy ý của anh là , anh chẳng qua giao cho tôi một cái ‘danh phận’ trong cuộchôn nhân này . Còn với anh thì không có một chút ý nghĩa , không có một chúttrói buộc sao ?!" Vũ Nghê không tin lắc đầu , đau lòng giống như bị đao xoắn.
Một cái cười khẽ , coi như là trả lời cô . "Em ngủ đi , tôi đi trước !"
"Anh , đợi chút đã !" Vũ Nghê nhịn không được nước mắt sắp tràn ra
"Được , cho em một phút!" Lạc Ngạo Thực vẫn là đưa lưng về phía cô
