Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
"Phó Hoan Hoan , Phó Hoan Hoan ?! Kỳ lạ nha , nghe sơ cứ tưởng đổi tên , cậucũng thật lợi hại , đem sửa lại họ của mình ?!" Lạc Dật đưa tay lên bàn , suytư , nhìn người ngồi bên cạnh , nhỏ giọng hỏi.
"Không được phép nói chuyện trong lớp học , tập trung nghe giảng bài !" PhóHoan Hoan chau mũi , liếc Lạc Dật một cái , thúc giục nói.
"Bài học này đã học qua rồi , chỉ có mấy đứa ngốc mới học hoài không hiểu , đểcho giáo viên cứ phải dạy đi dạy lại . Cậu cũng vậy còn gì , nghe giảng chinữa , thật lãng phí thời gian"
Điều Lạc Dật nói ra hoàn toàn không sai , những đề thi kiểu này này đều đãbiết làm . Đề thi trắc nghiệm ngày hôm qua , cậu bé và Hoan Hoan đều được điểmcao nhất . Chính vì những bạn học khác có số điểm không tốt , thế nên giáoviên mới phải giảng lại
"Nhưng cậu cũng không được nói chuyện , không cần phải kéo tớ theo vậy chứ !"Gương mặt Phó Hoan Hoan hiện lên uất ức , thật ra thì cô bé cũng đang rất muốnnói về cuộc sống hiện tại của mình , nói về nhà cửa và người mẹ mới . Chỉ làbây giờ vẫn còn đang trong lớp , cô bé phải kìm lòng dữ lắm , nên tâm tìnhtương đối khó chịu
"Hì hì , chúng ta có thể viết lên giấy , giáo viên còn lâu mới phát hiện ~!"Lạc Dật thông minh đương nhiên sẽ nghĩ ra cách , các bạn nhỏ bắt đầu thôngđồng làm bậy
[Tại sao đổi họ rồi hả ?! sao lại là họ Phó ?!] Lạc Dật đẩy tờ giấy sang phíaHoan Hoan
Hoan Hoan kiềm soát mức độ vui mừng , cô bé lướt nhìn giáo viên , sau đó cầmbút máy lên [Tớ có mẹ rồi , rất đẹp , mẹ của tớ họ Phó]
Thấy chữ ‘mẹ’ to đùng trên giấy , Lạc Dật ganh tỵ đến độ mém nữa nói ra thànhlời , cậu bé vội vàng hỏi [Chuyện gì đang xảy ra ?! Làm sao cậu có mẹ , tớ cònkhông có đây ?!]
Hoan Hoan hé miệng cười , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo . Cô bé nhanhchóng viết lên tờ giấy trắng [Ha ha , tớ được nhận nuôi rồi , chúc mừng tớ đi. Mặc dù rời khỏi Cô Nhi Viện mất đi không ít bạn tốt , nhưng mà tớ lại rấtthích ngôi nhà mới này , tớ có một phòng đẹp lắm , mẹ lại mua cho tớ nhiều búpbê nữa , với lại tối nào mẹ cũng ôm tớ ngủ]
[Cậu thật hạnh phúc , tớ cũng muốn có mẹ] Đều là những đứa trẻ lớn lên thiếuvắng tình thương của mẹ , nghe qua cứ có cảm giác tủi thân , thật sự đángthương.
[Cám ơn , nếu cậu cũng muốn có mẹ , vậy chút nữa tớ cho cậu nhìn mẹ tớ] HoanHoan bắt đầu khoe khoang , cô bé hi vọng mọi người sẽ biết đến mẹ , muốn aicũng biết mình có người mẹ là chủ trì đài truyền hình , mỗi buổi chiều tốixuất hiện trên tivi . [Mẹ tớ rất đẹp , hơn nữa mẹ của tớ còn nhớ rất rõ cậu ,nói cậu đáng yêu]
[Hả , nhớ tớ ?!] Lời nói của Hoan Hoan khiến Lạc Dật hiếu kỳ , vốn là khôngmuốn gặp , nhưng giờ đây cậu bé rất muốn nhìn thấy . [Khi nào thì có thể gặp ,hôm nay được không ?!]
[Ừ , hôm nay mẹ sẽ đón tớ tan học , sau đó tớ sẽ giới thiệu mẹ tớ với cậu] Côbé không có tùy tiện quyết định , trước mẹ có nói qua , có thể mời bạn bè vềnhà chơi , hoặc là giới thiệu bạn bè cho mẹ biết ~!
"Cùng Hoan Hoan . À , không , Phó Hoan Hoan , sao con có thể không ngoan nhưvậy . Thầy tin tưởng , xếp con ngồi cùng Lạc Dật , bây giờ con lại nói chuyệncùng thằng nhóc ấy ?!" Giáo viên đứng trên bục giảng lớn tiếng hô to
Hoan Hoan le lưỡi một cái , mặt ửng hồng lên "Thầy ơi . . . . . . Con. . . . .. Con là đang khuyên Lạc Dật nghiêm túc nghe giảng !"
"Tốt. . . . . . Vậy được rồi , con ngồi xuống đi !" Giáo viên nhìn Hoan Hoantrìu mến , lòng tin vô đối .
Lạc Dật tức giận nhìn Hoan Hoan "Nè , cậu thế mà lại đi học cách nói dối nhé!"
"Xin lỗi , dù sao thì giáo viên đối với cậu cũng ấn tượng xấu rồi , có thêmmột lần cũng chẳng sao đâu . Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp chùa , coinhư cậu giải cứu tớ đi !" Hoan Hoan nhíu cái lỗ mũi lại
Mặc dù lời nói của Hoan Hoan khiến cậu bé rất giận , nhưng coi như hợp lý đi .Thỉnh thoảng Hoan Hoan cũng hay ra tay giúp đỡ cậu bé làm bài tập về nhà .Được rồi , chấp nhận một lần cũng không tệ !
Hai tiết cuối trôi qua nhanh chóng , rốt cuộc cũng đến giờ tan học . Bây giờHoan Hoan khác hẳn lúc xưa , tiếng chuông vừa vang lên , cô bé đã vọt ra cửatrường , tìm kiếm bóng dáng mẹ
"Đâu , ở chỗ nào ?! Mẹ cậu hôm nay mặc bộ quần áo màu gì ?!" Lạc Dật ngướcnhìn phía ngoài cửa trường
"Ai da , chỉ là hôm nay tớ vui quá đi , quên mất mẹ mặc gì rồi" Hoan Hoan usầu nói , giống như quên mất một chuyện trọng đại
Cũng vào lúc này Vũ Nghê vừa đi tới "Hoan Hoan , mẹ ở chỗ này !"
Cô bé ngoái đầu , ngước nhìn theo giọng nói từ xa , khi người mẹ xinh đẹp bướclại gần , cứ sợ người khác không nghe thấy , cô bé bèn lớn tiếng hô :"Mẹ !"Sau đó nhanh như tên bắn bay vào lòng mẹ
Lạc Dật đứng ở phía sau , khiếp sợ nhìn chằm chằm cái dì ôm Hoan Hoan . Quầntây màu trắng , áo khoác màu hồng , trông rất thời trang , cậu bé đoán rằng dìnày chắc là xinh đẹp lắm đây . Mà người mẹ của Hoan Hoan nhìn cũng rất cao ,dáng dấp lại chuẩn , Chỉ là mang kính mát , nên làm cậu bé không nhìn rõ khuônmặt , có điều . . . . . nhìn quen quen , hình như là. . . . . .
"Lạc Dật , đây là mẹ tớ !" Hoan Hoan lôi kéo tay người mẹ mới , sau đó giớithiệu với người bạn nhỏ
Phó Vũ Nghê nhìn thấy Lạc Dật , cũng không tỏ ra bất ngờ , cô chồm người xuống, bắt đầu chào hỏi :"Lạc Dật , cám ơn con vẫn đối tốt với Hoan Hoan , vẫn luôngiúp đỡ con của dì !"
Lạc Dật nghe được âm thanh quen thuộc , bỗng chốc liền giật mình , mở to haimắt :"Là dì ký giả sao ?! Có đúng là dì ký giả không ?!"
"Hự , Con không cần phải la to như vậy !" Vũ Nghê vội vàng đè môi Lạc Dật .Mặc dù cách ăn mặc bây giờ so với tivi khác nhau rất xa , nhưng nếu thằng bécứ hô lớn thế này , mọi người sẽ chú ý mất !
Lúc bị dì ấy lấy tay chặn miệng , cặp mắt của cậu bé gần như ngấn lệ , uất ứcsuy nghĩ trong đầu —— Dì phải là mẹ của mình . Á á á ... sao Hoan Hoan lạicướp của mình ?! Không được ... A a a dì phải là của mình ... Cậu đã quyếtđịnh từ đầu rồi !
"Này , ra cô là mẹ của Lạc Dật , tôi tìm cô lâu rồi . Cô dạy con kiểu gì thếhả ?!" Chợt một người phụ nữ hơn 30 tuổi hung hăng kéo lấy quần áo Vũ Nghê ,tức giận hô lớn.
Vũ Nghê khẽ ngẩn ngơ , nhất thời không rõ tình huống :"Xin chào , nhưng thậtxin lỗi , tôi không phải mẹ của Lạc Dật !"
"Cô không phải là mẹ của Lạc Dật ?!" Giọng người phụ nữ tỏ vẻ không tin , cặpmắt lộ ra tức giận , hung hăng hét lên :"Bộ dạng giống nhau như vậy , dám nóikhông phải , cô tính lừa tôi à . Trên đầu con tôi bị thương là do Lạc Dật gâyra , đến bây giờ vẫn còn chưa hết đau . Cô nói xem , cô chịu trách nhiệm thếnào đây ?!"
