Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Dingdong ——
Dingdong ——
Vũ Nghê đang ngồi dựa lưng trên ghế , nghe được tiếng chuông cửa liền đặt lyrượu vang đỏ xuống , sau đó lập tức ngồi dậy , vội vã hướng cửa chạy ra
Khi mở cửa ra cô còn chưa nhìn thấy người đã trực tiếp lên tiếng :"Sao trở vềsớm vậy ?!" Theo như quán tính cô cứ ngỡ người tới là Quan Tĩnh.
Một sự ngạc nhiên bất ngờ khi thấy con người đứng trước mặt mình ~ cô hốthoảng mở to hai mắt "Làm thế nào mà anh vào được đây ?!"
Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang mặc chiếc áo ngủ bảo thủ ,một bước đi vào trong "Viếng thăm !"
Sau một hồi kinh ngạc Vũ Nghê vội vàng dùng sức đẩy cửa phòng.
Bất thình lình chiếc cửa cứng cáp đập thẳng vào mặt một người nào đó chưa kịpphòng bị ——
"Ouch ——" Cả người hắn bị cái khung cửa kẹp vào , phát ra tiếng kêu đau đớn ,thậm chí còn thở hổn hển "Em làm gì đấy ?!"
Lạc Ngạo Thực không chút do dự đẩy mạnh cửa chính , một tay vuốt lên chiếc mũiđang đau . Cảm giác chua xót làm hắn nhíu mày , hai mắt nheo lại trông nhưngấn lệ ——
Từ khi lên tiểu học cho đến giờ hắn cũng chưa từng khóc qua , thế mà hôm nayánh mắt lại trở nên 'đỏ ngầu' !
Xem nào , bộ dáng đó như gợi lên sự thương hại từ người khác !
Vì đang trong cơn say cho nên Vũ Nghê chỉ biết tức giận , nâng cái trán mìnhlên cô ra vẻ không thương tiếc xông thẳng đến "Lạc tổng giám đốc , anh đếnnhầm chỗ rồi , ở đây không có người anh muốn tìm !"
Vũ Nghê vừa nói chuyện vừa dùng sức đẩy cửa chính , tuy nhiên sức mạnh yếu ớtkia không bằng một nữa của hắn
Đang chuẩn bị đóng cửa lại thì bị Lạc Ngạo Thực đột ngột đẩy ra , khe cửa tạothành một vết hỏng thật to
Vũ Nghê liên tục lui về phía sau mấy bước , chỉ có thể trơ mắt nhìn người đànông đi vào
Áo ngủ bảo thủ màu trắng tôn lên vóc dáng gầy gò —— Bộ đồ ngủ trên người VũNghê như một cái bẫy dẫn dụ người đàn ông trước mặt
Cô tức giận mở cửa phòng ra , cánh tay bắt lấy chiếc áo sơ mi của Lạc NgạoThực , dùng sức kéo người nào đó "Đi ra ngoài , Lạc Ngạo Thực , anh ra ngoàicho tôi !"
Lạc Ngạo Thực nghiêng người nhìn hành động xua đuổi của ai kia "Vũ Nghê , đâychính là thói quen tiếp khách của em sao ?!" Sống mũi trên mặt vẫn còn đau đớnkhiến giọng nói của hắn ngày càng châm chọc hơn . Cơ thể bị kéo lôi đi vẫnkhông hề nhúc nhích
"Khách ?! Thật khéo nhỉ , với tôi anh không phải là khách . Lạc Ngạo Thực , làanh tự ý xâm phạm nhà dân !" Đi kèm là giọng nói giận dữ , bỗng một âm thanh'xoạt' vang lên , Vũ Nghê nhìn lại trong tay thì thấy mình đang cầm một miếngvải màu trắng , da thịt màu đồng ở phía bên trong hiện lên trước mắt cô
"Phó Vũ Nghê ——" Hắn cảnh cáo kêu rõ họ tên người kia , cái trán trơn nhẵncàng thêm nhíu chặt
"Đi ra ngoài , tôi bảo anh đi ra ngoài ——" Vũ Nghê không thèm để ý tới chiếcáo giá trị kia , cô càng thêm dùng sức lôi kéo
Roẹt ..t....ttt——
Một giai điệu dễ nghe vang lên , chỉ thấy chiếc áo sơ mi kia bị kéo xuống gầnhết , lửng lơ ở phần hông , tất cả hình ảnh cường tráng đều bại lộ ra ngoài
Vũ Nghê siết một tấm vải trong tay , thân thể lảo đảo bước về phía sau
"A. . . . . ." Cô khẽ kêu một tiếng , cái mông nặng nề áp xuống nền gạch màutrắng . Hai chiếc dép bay tung tóe thành một đường cong , một chiếc rơi thẳngvào ghế sa lon , còn lại chiếc kia thì ——
Gương mặt anh tuấn đập vào trước mắt người khác !
Nhìn chiếc dép đang dính trên mặt của hắn , Vũ Nghê thật muốn cười thật to !
"Quỷ tha ma bắt , em thật đáng chết !" Mặt bị chiếc dép nện vào khiến hai mắtLạc Ngạo Thực gần như phóng hỏa hướng người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất !
Nhìn biểu tình u ám của hắn càng làm cho cô phấn khởi "Lạc Ngạo Thực , là doanh đùa bỡn hung ác , tự tiện xông vào phòng tôi , đáng bị ăn dép !"
Vẻ mặt lúc này của hắn thật giống với sáu năm trước , dường như muốn đem cô xénát từng mảnh . Vũ Nghê cố gắng chôn vùi cảm giác sợ hãi , trợn to đôi mắtkiên cường nhưng trong lòng lại tỏ ra hoảng sợ
Trước giờ chưa từng bị ai khiêu khích khiến Lạc Ngạo Thực nhanh tay tóm lấyngười phụ nữ đang ngồi ——
Thân thể mỏng manh bị kéo cao lên , hai chân từ từ rời khỏi mặt đất , cả ngườibị hắn ôm lơ lửng trên không
"Anh buông tôi ra , anh là đồ khốn kiếp , ai cho anh cái quyền vào nhà ngườikhác bắt nạt đây ?!" Mười ngón tay xinh xắn dùng sức hướng vào cào cấu LạcNgạo Thực !
Một vài giây sau cô cảm nhận được đầu ngón tay mình đang ẩm ướt , những giọtmáu đỏ trên da thịt của người nào đó chảy xuống dính vào tay cô
"Chết tiệt , em đùa giỡn điên rồi . Em trở thành người phụ nữ đanh đá khi nàothế ?!" Lạc Ngạo Thực rống to tiện tay đặt Vũ Nghê lên ghế sofa
Mới vừa tắm xong với mái tóc rối loạn , bên ngoài nhìn vào vẫn cảm nhận đượcvẻ đẹp vô cùng hoang dại kia . Cổ áo ngủ được nới rộng lộ ra một đầu vai mềmmại
Trước một loạt hành động hao phí hơi sức lúc nãy khiến cô thở hổn hển , ánhmắt nhìn chằm chằm người trước mặt :"Đáng đời anh , tôi để cho anh tự đi , anhlại không muốn đi , cho anh biết thế nào là lễ độ !"
Lạc Ngạo Thực đứng bên ghế sofa , lau mặt một cái , tất cả vệt máu đều thấmvào tay hắn "Shit ! Cả khuôn mặt của anh mà em cũng dám đụng tới . Phó Vũ Nghê, ngày hôm nay anh sẽ cho em biết tay , để em hiểu rõ người phụ nữ đanh đá lànhư thế nào ——"
Vũ Nghê từ trên ghế salon đứng lên , ở trước mặt hắn mà hỏi một câu "Ai làngười phụ nữ đanh đá ?! Nếu không phải anh tự tiện xông vào , thì tôi đối xửvới anh thế sao ?!"
Lạc Ngạo Thực rõ ràng tức giận đến cực điểm , nhưng khi nghe thấy sự đáp trảthú vị kia , lửa giận đột nhiên hạ xuống , khóe miệng từ từ nâng lên , thậmchí còn có tiếng cười trong miệng tràn ra
Hắn khôi phục lại bộ dạng ung dung , hai mắt mỉm cười nhìn xuống người bêndưới "Làm gì mà kích động thế ?! Nhìn em bây giờ thật giống như người vợ rangoài tìm chồng la lối om sòm , ha ha. . . . . ."
"Ai là vợ của anh chứ , tốt hơn anh bớt ngạo mạn đi !"
Lạc Ngạo Thực nháy mắt nhìn Vũ Nghê , giống như nghiên cứu người quái dị
"Anh nhìn cái gì ?! Còn không nhanh mà ——" ‘cút khỏi chỗ này’
Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói ra đã bị một ngón trỏ của người nào đó đặt lênmôi ——
"Xuỵt —— im lặng một chút , anh có chút chuyện muốn cùng em thảo luận , anhthật sự rất hiếu kỳ ..." Người nào đó bỗng dưng đè thấp gương mặt , tiếng nóitrầm thấp khàn khàn thì thầm ——
