Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thuê nhà chung

Chương 2 : Vào một buổi trưa chủ nhật, vợ chồng Sơn Tùng đi mua sắm, còn chồng



Phần 02

Vào một buổi trưa chủ nhật, vợ chồng Sơn Tùng đi mua sắm, còn chồng tôi, Tuấn Trường, chê nhà nóng nên đến công ty luyện máy tính. Tôi vừa tắm xong, nghĩ rằng vợ chồng họ không có nhà, nên không mặc áo lót, ngồi trên ghế nhỏ giặt đồ của tôi và chồng.

Đột nhiên, Sơn Tùng về, bước vào liền nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Hóa ra, tôi ngồi thấp, áo dây lại rộng, từ trên nhìn xuống, hai bầu ngực tôi lộ ra hoàn toàn.

“Quên gì à?” tôi hỏi.

“Không. Gặp bạn thân của vợ, họ rủ nhau đi mua đồ, không cho tao theo, đuổi tao về,” cậu ấy đáp.

Thấy cậu ấy đứng trước mặt tôi một lúc không nhúc nhích, tôi mới giật mình, vội đứng dậy, chữa ngượng: “Cho tao mượn cái chậu của hai vợ chồng mày dùng tí.”

Cậu ấy cũng hơi ngượng, vội vào lều của họ lấy chậu cho tôi.

Tôi đổi hướng ngồi, tiếp tục giặt đồ, nhưng cậu ấy lúc thì vào bếp rửa tay, lúc lại rửa khăn, đi qua đi lại trước mặt tôi mấy lần. Mỗi lần đều cố ý dừng lại, bắt chuyện. Tôi biết cậu ấy định làm gì, nhưng chẳng thể nói gì, đành mặc kệ. Dù sao nhìn được nhưng sờ không được. Hồi đại học, tôi và cậu ấy thân thiết, hay cãi nhau, tranh luận, đùa giỡn, nhưng chuyện liên quan đến cơ thể thế này thì chưa từng có.

Cuối cùng, tôi không chịu nổi, hét lên: “Này! Nhìn đủ chưa?”

Cậu ấy không ngờ tôi hỏi thẳng, ngẩn ra, rồi cười hì hì: “Cảnh đẹp thì phải để người ta ngắm chứ.”

“Muốn ngắm? Ngắm vợ mày đi,” tôi đáp.

“Vợ tao thì ngắm chán rồi. Hồi đại học đúng là không nhận ra mày nữ tính thế này.”

Tôi té nước vào cậu ấy, quát: “Cút đi!”

Cậu ấy lại cười hì hì: “Cổ hủ quá! Ngắm tí mà cũng phạm pháp à?”

“Không đi à?”

“Đi thế này, cả chiều tao sẽ hồn xiêu phách lạc mất.”

“Nghe cái giọng, định ngắm cả chiều luôn hả?”

“Ý hay đấy, nhưng vẫn chưa đủ kích thích.”

“Không ngờ mày đến Hà Nội học được mấy trò này, cút ngay!”

“Chẳng làm sao, Hà Nội là nơi tiên phong cải cách mà, ai ở đây cũng có nghĩa vụ khám phá, mày bảo đúng không?”

“Cứ cho là mày nói đúng đi? Nhưng khám phá cái gì? Đừng làm mất dạy nhé!”

“Sao tao lại không khám phá được?”

“Mày? Đừng nói tao coi thường, mày khám phá được gì?”

“Ví dụ như đạo đức, mỹ thuật thời kỳ mới, hay khoa học tình dục ở thành phố lớn.”

“Ghê tởm, muốn ói quá.”

“Cổ hủ thật! Chính những người như mày cản trở tiến trình khám phá khoa học.”

“Trời ơi, hóa ra bà đây này tội lỗi ngập đầu, cản trở nhà xã hội học vĩ đại nhất đương thời khám phá những vấn đề liên quan đến vận mệnh dân tộc!”

“Biết lỗi rồi hả? Định bù đắp thế nào cho tội lỗi với dân tộc Việt Nam đây?”

“Cút ngay! Cút ngay! Càng nói càng hăng.”

“Mày tự nhận tội lỗi ngập đầu, sao lại thành lỗi của tao? Đúng là lời ông cha dạy từ xưa giờ: ‘Chỉ tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi.’ À, uống nước không?”

“Vậy là cả hai ta cùng chứng minh lời ông cha dạy rồi. Cãi nhau với mày cả buổi, khát thật, rót cho tao cốc nước, tao tha tội cho.”

Lát sau, cậu ấy bưng hai cốc nước lọc mát taoi.

“Này, để đâu?” cậu ấy hỏi.

Lúc đó tay tôi đầy xà phòng, nhìn quanh chẳng có chỗ để, bèn bảo: “Nhắm mắt lại, bưng tới đây.”

“Mày vô lý quá ha? Haiz, số tao khổ!” cậu ấy vừa nói vừa ngồi xổm, đưa cốc nước taoi miệng tôi. “Nói thật, đáng ra mày phải nhắm mắt, tao sẽ thoải mái hơn.”

Tôi ngậm một ngụm nước, làm bộ muốn phun vào cậu ấy. cậu ấy nhảy sang bên, hét: “Này! Này! Này! Tốt bụng lại bị báo oán.”

“Tốt bụng? Đen tối thì có! Đầy bụng ý xấu. tao thật không hiểu nổi đàn ông bọn mày, nhất là mấy anh có vợ rồi. Có gì hay mà nhìn?”

Cậu ấy vừa đưa nước cho tôi uống vừa nói: “mày không hiểu rồi. Giờ không phải thời nguyên thủy, từ khi con người mặc quần áo, ngực phụ nữ là đặc điểm sinh lý nổi bật nhất, dùng cái đó thu hút đàn ông. Đàn ông không để ý mới là có vấn đề.”

Trong lúc tôi uống nước, mắt cậu ấy không rời ngực tôi. Tôi cũng chẳng né tránh nữa, mắt cậu ấy càng táo bạo.

“Đổ nước đi, lấy thêm chậu nước cho tao,” tôi nói.

cậu ấy đặt cốc nước trước mặt tôi, tiếp tục: “Tưởng mày học đại học rồi, sau này đừng nói là bạn cùng lớp đại học của tao, gì cũng không biết.”

“Cút đi. Toàn lý lẽ vớ vẩn, mày nghiên cứu xã hội học thời đại mới thế này à, mất mặt.”

“Không biết thì nhận không biết, đừng xúc phạm khoa học! tao không tin, phụ nữ các mày chẳng lẽ không tò mò muốn khám phá cơ thể đàn ông?”

“Mày nói đúng đấy. Theo tao biết, phần lớn phụ nữ không có nhu cầu thị giác về cơ thể đàn ông. Nhìn xem, trên thế giới có bao nhiêu tạp chí đàn ông, nổi tiếng thì không thể thiếu ảnh phụ nữ khỏa thân. Nhưng tạp chí phụ nữ nào có ảnh đàn ông khỏa thân? tao thừa nhận, phụ nữ chắc chắn có nhu cầu cảm giác với đàn ông, nhưng không phải qua mắt, mà là qua tiếp xúc thực sự và sự đồng điệu tâm hồn. Nên về chuyện ‘tình dục’, phụ nữ là người lý trí, còn đàn ông là động vật.”

“Hay! Không ngờ mày nói có lý thế. Vậy đàn ông không thể dùng cơ thể để thỏa mãn phụ nữ, cần tiếp xúc cơ thể thân mật. Còn phụ nữ thỏa mãn đàn ông thì nhiều cách, đôi khi chỉ cần để đàn ông ngắm là đủ. Nhưng sự thỏa mãn thực sự thì đàn ông hay phụ nữ đều cần tiếp xúc cơ thể sâu sắc.”

“Tao đồng ý, nhưng mày nói không hoàn toàn đúng. Phụ nữ cũng cần kích thích thị giác. Một anh chàng đẹp trai và một anh bình thường khiến phụ nữ hứng thú khác nhau. Bảo phụ nữ tìm trai đẹp để khoe mẽ, nhưng chuyện giường chiếu ai cho người khác xem? Phụ nữ xem phim AV cũng thấy nứng. tao cũng chẳng giải thích rõ được, nhưng đúng là nhiều phụ nữ không thích ảnh đàn ông khỏa thân.”

“Tâm lý phụ nữ này tao thật sự không hiểu. Nhưng xã hội phát triển sẽ ảnh hưởng sở thích của phụ nữ, mày thấy đúng không?”

“Đúng. Phụ nữ ngày xưa ai dám mặc như bây giờ? Nhu cầu tình dục bình thường, ai dám chủ động nói ra? Kìm nén bản thân mới là ‘Gái ngoan’, chủ động theo đuổi lại thành ‘Gái gọi’. tao thấy Hà Nội cởi mở hơn chỗ chúng ta, hợp với bản năng con người hơn. Đổi nước giúp tao.”

cậu ấy đổi nước, nhưng như đang suy tư, không biết tôi chạm vào dây thần kinh nào của cậu ấy. Một lúc sau, cậu ấy chậm rãi hỏi: “mày đọc sách về chuyện này chưa?”

“Tao đọc đâu ra? Chỉ nói cảm nhận thôi. Hình như Việt Nam chưa có sách về chuyện này. Nghĩ xem, thời đại bây giờ đang trong quá trình phát triển cơ sở hạ tầng và đất nước ai  lại đi nghiên cứu vấn đề này? Mới mở cửa mới được mấy năm, nhưng đến giờ, ‘tình dục’ vẫn là vùng cấm, ai nghiên cứu?”

“Vậy với tư cách là phụ nữ thời đại mới, mày quan tâm nhất đến vấn đề gì?”

“mày nói về cái gì?”

“Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, về sinh lý và tâm lý.”

“Tâm lý thì khó nói, sinh lý thì nhiều: sợ mập, da xấu, rồi cả cái mà đàn ông các mày quan tâm như ngực, mỗi người mỗi khác, quan tâm cũng khác. Còn các mày?”

“Tâm lý cũng khó nói, sinh lý thì chủ yếu là khả năng tình dục. Nghe đừng không tin, tốt hay không phụ thuộc vào phản ứng của phụ nữ.”

“Các mày bao giờ quan tâm cảm nhận của phụ nữ chúng tao? Chỉ lo thỏa mãn mình.”

“Mày nhầm rồi. Phản ứng hứng thú của phụ nữ là động lực lớn nhất cho đàn ông tụi tao.”

Tôi đột nhiên nhận ra, khi nói về chuyện này, cậu ấy không còn nhìn ngực tôi, mà nhìn mặt tôi. Đàn ông đúng là kỳ lạ. cậu ấy tiếp: “Một người đàn ông càng yêu vợ, càng để tâm đến việc có làm cô ấy thỏa mãn không.”

“Đổi chậu nước nữa đi. mày đúng là giả bộ làm nhà nghiên cứu xã hội.”

Cậu ấy đặt chậu nước xuống, nói: “Nói gì thế? Để tao giặt giúp?”

Tôi cũng mệt thật, bèn đứng dậy. cậu ấy ngồi xuống giặt, tôi đột nhiên hối hận – trong đống đồ có áo lót và quần lót của tôi, nhưng không làm gì được, đành để cậu ấy giặt.

Tôi khát, đi rót nước. Lúc này, cậu ấy nói: “Rót cho tao cốc.” Tôi bưng hai cốc nước về, nghe cậu ấy tiếp: “Nghiên cứu mấy chuyện này, không có sự hợp tác của phụ nữ thì không được. Như những gì mày nói hôm nay, tao có nghĩ mãi cũng không ra, và cũng không thể biết phụ nữ nhìn vấn đề này thế nào.”

“Mày nịnh hót vụng quá. Uống nước đi,” tôi nói, ngồi xổm, đưa cốc nước tới miệng cậu ấy. cậu ấy uống cạn, ánh mắt lại dán vào ngực tôi.

“Nói thật, ngực mày đẹp hoàn hảo, muốn sờ quá.”

“Đụ mẹ!” Tôi đổ nửa cốc nước còn lại lên cổ cậu ấy.

Cậu ấy kêu lên: “Mày ác quá! tao chỉ nói thôi mà.”

“Nói bậy thì phải bị phạt, đáng đời!”

“Chờ đấy, đừng để rơi vào tay tao.”

“Rơi vào tay mày thì sao? Này, ngực vợ mày to không?”

“Cỡ mày, nhưng không trắng bằng. Xong rồi, cảm ơn tao thế nào?”

“Mơ đẹp đi, đem phơi hộ tao.”

Chúng tôi phơi đồ xong, về phòng, tôi pha một ấm trà, nói: “Nào, mời mày uống trà, coi như cảm ơn.”

“Thế thôi à?”

“Chứ mày muốn tao cảm ơn thế nào?”

“Cho tao sờ tí.”

“Cút đi.”

“Haiz, cả chiều tao làm không công rồi.”

“Mày thật sự muốn sờ à?”

Cậu ấy ngẩn ra, cười gian: “Tất nhiên muốn.”

Cứ thế qua lại, đùa giỡn nửa ngày, cuối cùng chẳng biết sao tôi đồng ý, nhưng yêu cầu cậu ấy bịt mắt và chỉ được sờ một lần. cậu ấy đồng ý, lấy khăn bịt mắt. Tôi nắm tay cậu ấy, luồn qua áo dây, đặt lên ngực tôi. cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy, xoa nắn. Tôi hỏi cảm giác thế nào, đúng là thoải mái thật. cậu ấy trở thành người đàn ông đầu tiên ngoài chồng tôi sờ ngực tôi. cậu ấy tham lam vuốt ve, không chịu buông. Tôi dù thích, nhưng vẫn tỉnh táo, sợ cậu ấy đòi hỏi thêm, bèn nói: “Này, đủ rồi chứ?”

“Đã bảo một lần, chưa xong mà.”

“Thôi, thôi, buông ra,” tôi vừa nói vừa nắm tay cậu ấy kéo ra, nhưng cậu ấy càng nắm chặt, còn dùng ngón cái và trỏ kẹp núm vú tôi. Tôi càng kéo, cậu ấy càng nắm chặt.

“Mày làm tao đau, buông ra, tao giận đấy.”

cậu ấy vẫn không buông, còn kéo khăn che mắt xuống, nhìn ngực tôi, nói: “Trước giờ chỉ nghe da trắng như tuyết, tưởng bịa, hôm nay mới tin.”

“Ít nói nhảm, thả ra.”

“Cho tao hôn một cái rồi thả.”

Tôi bất lực, vả lại cũng không thật sự ghét, nên gật đầu, thả tay cậu ấy ra.

cậu ấy cúi xuống, kéo dây áo bên trái, ngậm núm vú tôi. Cảm giác ngứa ngáy, sướng khó tả, tôi bất giác hít sâu. cậu ấy cảm nhận được sự đồng ý ngầm, nghiêm túc bú mút. Tôi cúi nhìn, vô thức vuốt tóc cậu ấy. Sự bú mút của cậu ấy khơi dậy bản năng làm mẹ trong tôi, tôi thoải mái tận hưởng, vuốt tóc cậu ấy. Ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã trần truồng phần trên, cậu ấy luân phiên bú mút hai núm vú. Cảm giác này sắp không chịu nổi, tôi nhẹ nhàng nói: “Thôi, đứng dậy đi.” Tôi nâng mặt cậu ấy, hôn lên trán cậu ấy. cậu ấy ngoan ngoãn nhìn tôi, đứng dậy, chậm rãi ôm tôi vào lòng. Chúng tôi đứng ôm nhau, lặng lẽ, chẳng biết bao lâu, rồi buông ra, áo trước ngực tôi ướt đẫm.

Tôi dịu dàng nói: “Nhìn mày kìa, làm ướt hết áo tao.”

Nói xong, tôi ngạc nhiên với giọng điệu dịu dàng của mình. Phụ nữ, đúng là làm từ nước.

“Tao giặt cho,” cậu ấy cũng dịu dàng đáp.

“Cút đi,” tôi bật cười, trở lại bình thường.

Đó là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của chúng tôi.

Từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi tinh vi. Trước mặt cậu ấy, tôi không còn e thẹn nữ tính, không né tránh ánh nhìn của cậu ấy, còn cậu ấy thì táo bạo hơn. Có lúc trong bếp chật chội, khi cậu ấy lách qua sau lưng, còn cố ý thò tay bóp ngực tôi, tôi đáp lại bằng một cú đấm.

Chuyện nam nữ như một tờ giấy, một khi đã rách, chẳng còn cấm kỵ, nhất là với người đã có vợ chồng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...