Thư ký, con dâu và người tình
Chương 88 : Thẳng thắn nói chuyện
Ch88. Thẳng thắn nói chuyện
Chi về đến nhà khi trời vừa tối hẳn, nàng lên tầng tắm rửa rồi trở xuống cho con ăn. Cả quá trình hầu như nàng chẳng nói một câu, xong tất cả nàng lại trở về phòng trong lặng lẽ. Ngồi vào bàn, Chi mở đống hồ sơ, nhưng chỉ đọc được vài trang, thì những hình ảnh hương diễm kia lại khiến nàng không thể nào tập trung nổi.
Em không hiểu được vì sao lại khó chịu, chỉ biết rằng mỗi khi nghĩ đến cảnh đó tim nàng lại phập phồng không yên. Cảm giác này không hẳn là ghen, vì đã từng ghen 1 lần rồi em biết, cảm giác hôm đó với hôm nay không hoàn toàn giống nhau.
Đó là khi thấy chồng nói chuyện với người yêu cũ, lúc ấy tuy rằng vẫn niềm nở nhưng trong lòng em thấy chênh vênh đến lạ, mọi chú ý đều đặt trên thái độ của hai người. Đến khi bọ bắt tay nhau trong lòng em cũng khó chịu, và lần đầu tiên trong đời em lấy bản thân so bì với một cô gái. Em đã tự ngẫm ra lợi thế của mình trước một người xinh đẹp, học thức và sắc sảo, từ đó em phô ra sự ung dung xuân sắc của mình để lấn át chị ta. Cảm giác ganh đua và chênh vênh đậm màu ghen đó chỉ hết sau bài nhảy và khi Chi cảm nhận được sự chân thành của chồng em.
Còn hôm nay khi nhìn thấy ông trần truồng trên thân thể người khác, tuy em cũng khó chịu nhưng không hề bất an hay có một chút nào muốn giành giật với Hân. Thậm chí rất nhanh em đã bị những động tác nóng bỏng của cả hai cuốn hút và gần như đã ăn ké của họ chút thăng hoa.
-Nếu không phải ghen vậy là gì chứ, sao lại khó chịu rồi trở thành hưng phấn, dù xấu hổ muốn rời đi mà lại bị sự tò mò và kích động níu chân…
Em vò đầu bứt tóc vì không định nghĩa được cảm xúc của mình ngay lúc đó. Sau đó một tia sáng lóe lên khi em nhìn thấy bức ảnh của chồng.
-Đúng rồi, với anh mình ghen vì mình yêu và sợ mất, những biểu hiện của mình đều là đang thể hiện vị trí một cách chính đáng mà thôi… Còn bố, chắc có lẽ thân thể của ông với mình có sức hút khó cưỡng. Mình thích được ông ve vuốt, thích cảm giác hừng hực lúc gần bên…và vì thế lúc giao hợp với ông mình bùng nổ… mình không yêu nhưng lại có nhiều khao khát, rồi khi thấy bị san sẻ thì chút ích kỷ đã nổi lên.
Cuối cùng em cũng định nghĩa được cảm giác ấy, nhưng tiếp theo một câu hỏi khác lại dằn vặt em.
-Vậy sau đây mình phải đối mặt thế nào với bố? Nói hết ra rồi vạch giới hạn, hay giả vờ làm như không biết và để mọi thứ tự nhiên…
Ý nghĩ ngổn ngang nhưng dù có làm thế nào Chi cũng cảm thấy không thỏa đáng, đúng lúc rơi vào bế tắc thì tiếng gõ cửa phòng nàng vang lên.
-Chi ơi, con ngủ chưa, nếu chưa thì xuống dưới phòng bố có chuyện muốn nói với con.
-Dạ, con chưa ngủ, con xuống ngay đây.
Nàng thoáng giật mình vì ông về lúc nào mà nàng không hay biết, thế nhưng rất nhanh Chi lấy lại bình tĩnh và mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống phòng làm việc của ông. Lúc vào phòng nàng đã thấy ông ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là mấy tập hồ sơ đóng kín, Chi khép cửa lại sau đó lễ phép chào ông.
-Con chào bố, con đây ạ, có chuyện gì mà bố tìm con muộn thế.
-Ừ, có mấy bộ hồ sơ dự án con chưa cầm về hết, bố cầm về cho con đây này.
Quả thật chứng kiến đoạn cuối của cuộc làm tình của chị Hân và bố xong, cô vội vã rời đi nên chỉ ôm được một chồng hồ sơ trên bàn thư ký, vẫn còn sót mấy bộ trên bàn của ông. Thấy ông đem về cho mình, nàng cảm ơn ông định cầm lấy, rồi quay lên nhà thì bỗng nhiên lại nghe thấy câu hỏi của ông.
-Con thấy hết rồi đúng không?
-Dạ…thấy gì cơ ạ… bố nói gì con không hiểu.
-Thấy việc bố và chị Hân đã làm trong phòng nghỉ. Con đừng chối, bố thấy chồng hồ sơ trên bàn thư ký đã mất, chắc là con cầm về, phải không? Còn nữa, do vội về mà con quên đóng cửa, bố chắc rằng con đã quay lại văn phòng trong lúc bố và chị Hân đang…
Gương mặt đẹp của Chi lúc này trở nên đỏ ửng, hai bàn tay lúng túng mà xoắn chặt vào nhau. Nàng thấy xấu hổ khi nhìn trộm bố làm chuyện riêng tư mà bị ông phát hiện, nên lúc này cũng chỉ biết lặng im. Thái độ của nàng cũng như một cách để ngầm thừa nhận, thấy thế Danh lại tiếp tục nói với cô.
-Lúc nhìn thấy bố như vậy con đã nghĩ gì hả Chi. Thấy bố là một kẻ hoang dâm, bừa bãi hay một người không biết kiểm soát mà làm những việc có thể tổn hại đến gia đình người ta. Hoặc tệ hơn nữa con có thể nghĩ bố là một kẻ vô đạo đức, bất chấp mọi thủ đoạn để phục vụ cho sở thích của mình.
-Không ạ…con chưa từng nghĩ thế.
-Cảm ơn con, vậy nếu bố nói rằng từ trước tới nay những người nào đến với bố cũng đều là tự nguyện. Như Hân, cô ấy chủ động nhung nhớ và dành nhiều tình cảm cho bố, chứ bố không hề dụ dỗ hay lợi dụng hoàn cảnh với bất kỳ một ai thì con có tin không.
Chi không biết nên nói gì, quả thực một phần trong cô đã tin, vì bản thân cô cũng đã từng trải qua quá trình bị ông chinh phục. Nhưng cô đâu thể nói ra những điều đấy, vậy là đành tiếp tục lặng im, chờ ông nói tiếp.
-Bố và họ đều muốn cùng nhau tốt lên bằng cả sự chân thành và cố gắng. Bố chưa bao giờ hối hận hay thấy hổ thẹn khi bên họ, vì bố tin rằng mình đã giúp họ thêm vui vẻ và tiến bộ, cuộc sống gia đình họ thì trọn vẹn và hạnh phúc hơn.
Nghe ông nói lúc này Chi chợt ngơ ngác, cô đưa ánh mắt đầy thắc mắc kiểu “không thể tin nổi” nhìn về ông.
-“Họ” vậy tức là nhiều người sao ạ… sao có thể như thế chứ… sao bố lại…
-Đúng, không chỉ có Hân mà còn cả những người thư ký khác của bố nữa, họ đều đến với bố và dành cho bố rất nhiều tình cảm, nhờ có họ mà cuộc sống của bố tốt đẹp hơn. Vì thế bố cũng đền đáp họ bằng tất cả những gì nằm trong khả năng của bố.
Nói xong ông lại nhìn sang Chi, thấy gương mặt em vẫn còn đầy nét hoài nghi và dò xét, ông lại tiếp tục bằng cái giọng trầm ấm dịu dàng.
-Trước khi đến với ta, Hân còn không biết phải làm sao để có thể hòa hợp với mẹ chồng, trong khi chồng thì phải đi làm xa, cả gia đình bị áp lực đồng tiền đè nén. Ngọc thì đã từng có thời điểm bị trầm cảm, khi vừa nuôi con nhỏ vừa chăm sóc người chồng bị hen, hạnh phúc gia đình chỉ chực chờ đến ngày tan vỡ. Còn Hạ, có lẽ cô ấy là người có hoàn cảnh không may nhất, khi có một quá khứ không tốt đẹp khiến nàng luôn phải sống với mặc cảm và tự ti.
Nói đến đây chợt ông dừng lại, sau khi nở nụ cười hài lòng rồi mới nói tiếp vế sau.
-Bây giờ thử nhìn lại họ mà xem, ai cũng xinh đẹp và thành công, đến bất cứ đâu cũng dành được ánh mắt ngưỡng mộ và rất nhiều sự tôn trọng từ người khác. Điều đó có phải đã chứng minh việc bố làm là rất tốt, đúng không.
-Vậy tại sao cứ qua một thời gian bố lại đẩy các chị ấy đi xa. Có phải vì bố chán nên muốn tìm người mới?
-Hoàn toàn không phải, bố để các cô ấy đi xa vì thấy họ đã đủ năng lực để làm việc ở môi trường mới, nhiều thử thách và cơ hội hơn. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ bố muốn chiếm hữu họ cho riêng mình, họ thuộc về gia đình, chồng con của họ. Vì thế họ nên ra đi, trước khi những điều tốt đẹp đã có một lần nữa trở thành sai lầm.
-“Một lần nữa trở thành sai lầm” tức là trước đây đã có…
Chi bỗng nêu ra câu hỏi, nhưng từ thái độ trong lời nói, rõ ràng cô đã bớt khó chịu mà mang theo vẻ hiếu kỳ nhiều hơn.
-Ừ, đã có, đó là Trang, người thư ký đi theo bố đầu tiên. Ngày đó bố và cô ấy đã để mọi chuyện mất kiểm soát, dẫn đến việc cô ấy li hôn rồi bỏ đi, từ đấy bố luôn cố gắng để sai lầm kia không lặp lại.
-Chị Trang? Người đã làm hồ sơ du học cho anh Phúc phải không ạ.
-Đúng thế, chuyện cũng hơn mười năm rồi nhưng đến nay bố vẫn còn hối tiếc.
-Vậy…còn chuyện với con…bố có hối tiếc không?
Nghe ông giải thích nãy giờ Chi đã không còn thái độ khó chịu gì với ông nữa. Thay vào đó cô lại thấy tò mò về thứ tình cảm ông dành cho mình. Cô đặt câu hỏi với ông rồi bắt đầu hồi hộp, thực lòng cô đang mong một câu trả lời đặc biệt từ ông.
Những điều này dường như đều bị Danh thấy hết, ông từ từ đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến đằng sau cô. Ông hơi nghiêng người kề miệng sát bên tai cô rồi trả lời cô rất nhẹ.
-Con rất khác. Họ chạy đến với ta còn ta thì lại bị con thu hút mà tìm mọi cách để theo đuổi. Nhưng thứ ta theo đuổi không phải là cô bé Chi lúc còn là thư ký, mà là cô con dâu nhỏ quyến rũ và đoan trang. Tại sao ư…vì sự đảm đang, trưởng thành và ân cần của con tạo nên sự lôi cuốn không thể cưỡng lại, cùng với rào cản về luân lý khiến ta bị cám dỗ đến độ u mê.
Nàng đã có câu trả lời mình muốn cũng là lúc hơi thở nóng hổi của ông đã phả trên da. Em cũng chỉ kịp “uhm” lên một tiếng, thì đã thấy hai bàn tay to chụp lên vú của mình.
-Uhm…bố… không đ…
Tiếng phản đối chẳng được hết câu mà im bặt, khi khúc dương vật to tướng của ông đã chèn ngay lên khe đít của em.
-Bố chắc rằng lúc con nhìn thấy bố làm chuyện đó với Hân con đã rất bứt rứt… vậy bây giờ để bố giải tỏa cho con.
Bàn tay ranh ma đã trở nên quen lối, chúng rời khỏi đôi vú là ngay lập tức chui tọt qua cạp quần của em. Rất nhanh chiếc quần ngủ bị kéo tụt qua mông, để lộ ra chiếc quần lót mỏng manh, che chắn hững hờ trên bờ mông trắng ngần, cong vút.
Chi lúc này bỗng trở nên yếu đuối, cô chống hẳn hai tay lên bàn để khỏi ngã, cả đôi chân cũng thành ra run rẩy khi ông bắt đầu khám phá cơ thể của cô.
-Mọi hôm ở nhà con không mặc áo lót… vậy sao hôm nay lại cẩn thận thế này…có phải con giận mà không muốn cho bố gần gũi phải không…
Nàng chỉ biết ngửa cổ lên trần thở vội vã, trong khi bàn tay ông đã cởi bung áo ngủ và áo lót của cô. Mọi chống cự của cô chỉ làm ra cho có, bởi vì tâm lý cô đã chấp nhận gần gũi khi ông nói cô là điều đặc biệt của ông. Thấy thế Danh mỗi lúc một tiến xa hơn, bờ môi ông hôn lên làn da trơn nhẵn, còn bàn tay nhiệt tình nắn bóp hai vú cho chúng bẹt hẳn ra.
-Bố…chẳng lẽ với chị Hân còn chưa đủ… mà lại muốn nữa sao…
-Tất nhiên rồi con yêu… với con bố luôn tràn ngập khao khát…đủ để làm con thỏa mãn đến ngất ngây…ôi…con thơm quá… mở rộng chân ra nào để bố làm cho con thoải mái hơn…
Cô ngoan ngoãn làm theo như cái máy, cũng bởi những khao khát trong cô không muốn kìm nén thêm nữa mà muốn được giải tỏa, cô cũng muốn được gào thét, bùng nổ rồi lên tiên. Giống như chị Hân trên chiếc giường kia, trong căn phòng nghỉ ấy khi ở dưới người đàn ông này.
