Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thư ký, con dâu và người tình

Chương 85 : Đề nghị của ông Danh



Chap84. Đề nghị của ông Danh

Lúc này ở nhà ông Danh, Phúc và Chi thì chẳng được sung sướng và vui vẻ như vậy. Thậm chí lúc này hai vợ chồng trẻ, thì có một người đang bứt rứt, còn người kia cũng chẳng được thoải mái với cảm giác bất lực và áy náy tràn ngập trong lòng.

Nguyên do là vừa nãy, sau khi hai vợ chồng về từ buổi tiệc, với một chút men rượu trong người cùng dư âm niềm vui còn sót lại vì thành công của buổi tối. Họ cười nói vui vẻ, đôi khi ôm ấp trêu đùa nhau một cách rất gợi tình. Phúc nhớ đến hình ảnh vợ mình đong đưa trong bước nhảy mà thấy trong lòng rạo rực. Gần như ngay lập tức anh bế thốc Chi lên rồi lao như bay về căn phòng hạnh phúc của 2 người. Chi tất nhiên cũng tràn ngập ham muốn, em dùng vài lời trách móc như lấy lệ sau đó cũng hừng hực phối hợp cùng với anh.

Quần áo hai người rơi lả tả, hai thân thể lõa lồ nhanh chóng quyện chặt lại với nhau. Vẫn như xưa, khi thấy vợ trần truồng thì Phúc đã không thể kiểm soát, anh lao vào Chi với tất cả sự đam mê. Chi cũng vô cùng yêu cái hình thể vững chãi của chồng, thấy anh hăng say nàng cũng mừng vui đem toàn bộ nét đẹp của mình ra chiều chuộng anh.

Thế nhưng khi khúc dương vật thân thương đang lấp đầy con bướm nhỏ, cảm giác trướng căng khiến hai môi bướm em giật giật và nước bướm chảy ầm ầm, thì anh lại thở gấp. Cái cách thở không hề giống người đang được hưng phấn, nó nhọc nhằn và tựa như anh không thể gắng nổi nữa rồi. Và đúng là như thế, gương mặt đang đỏ bừng vì hưng phấn của anh trở nên nhợt nhạt, cả người thoát lực, nằm xụi lơ.

Biết sao được, chút ham muốn mới hừng hực của Chi nhanh chóng thay bằm sự thương xót, em bắt buộc phải dừng lại khi hai mép bướm vẫn tấy đỏ và rỉ rả nước nhờn.

Chuyện này đã xảy ra không chỉ một lần, cũng không thể lấy lý do áp lực công việc để giải thích. Nó đã chính thức trở thành một mối lo khiến Chi thúc giục chồng phải khám sức khỏe ngay.

-Lần trước đã nói là cùng nhau đi khám nhưng do nhiều việc dồn dập quá mà anh cũng quên mất đi. Thôi lần này đi vào Miền Nam một chuyến rồi về sẽ đi khám luôn.

-Vâng, anh nhớ đấy, sức khỏe là chuyện quan trọng, không thể lơ là được đâu.

-Ừ anh biết rồi, anh sẽ không để vợ phải thiệt thòi như vậy lâu nữa đâu.

Phúc nói rồi ôm và hôn em thật chặt như để an ủi vợ, em cũng đáp lại nhiệt tình để thay lời xin lỗi trước đến anh. Vì từ trong sâu thẳm em đang sợ, sợ thể xác em sẽ không chịu nổi sự thiếu thốn này mà đi tìm thỏa mãn ở chỗ người kia…

Đêm nay em lại trằn trọc khó ngủ, hết tắm rồi lại xuống dưới tầng uống nước. Nhưng dù ly nước lạnh có làm cho đầu em tê buốt vẫn không thể khiến cơ thể em bớt nóng hơn. Trong một chốc bất giác em đã lia mắt nhìn về phòng ngủ của bố chồng, rồi bất ngờ va vào ánh mắt trong bóng tối đang nhìn xoáy về em.

Ánh mắt ấy bao hàm cả thương cảm và ngọn lửa nóng, nó khiến trong lòng em nức nở, chỉ muốn chạy lại để tìm sự an ủi cùng một cái ôm. Thế nhưng cả hai chỉ đứng đó nhìn nhau trong một lúc, vì hai người đều sợ ngọn lửa kia sẽ thiêu rụi đi hạnh phúc gia đình mà họ đã rày công vun đắp và cực kỳ trân quý. Vậy nên họ đành quay lưng đi trong lặng lẽ, để mặc cơn khao khát cùng cực hành hạ suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, mọi hoạt động vẫn theo như nếp sống hàng ngày, cả 3 người cùng quay quần bên bàn ăn sáng. Ông Danh vẫn nhìn chăm chú vào cái ipad để đọc báo, trong khi Phúc và Chi bàn luận đến chuyện học hành của con. Đến lúc sau, khi ông Danh đã ăn xong và đứng dậy, ông gọi hai vợ chồng cô ra bàn ngồi.

-Dạo này PBK đang vô cùng bận rộn với những dự án lớn, đồng thời đây cũng là thời điểm cực kỳ quan trọng của tập đoàn. Tôi biết anh đang gần như quá tải công việc, vậy nên tôi cũng muốn san sẻ một chút cho anh. Thế nhưng hiện tại thư ký của tôi đã không còn thích hợp trong vị trí đó, để khỏi mất thêm thời gian đào tạo tôi muốn Chi trở lại làm thư ký cho tôi, ý anh sao.

Cả hai vợ chồng đang chú ý lắng nghe, đến đoạn sau thì ngẩng đầu lên đồng loạt. Chi hơi nheo mắt lại nhìn ông, ánh mắt cô đầy nghi vấn, em đang thắc mắc bố chồng mình có ý đồ gì hay không. Thế nhưng Phúc lại khác, không phải nghĩ quá lâu anh đã toét miệng cười.

-Hì hì, cái này tùy thuộc hết vào vợ con thôi ạ, nếu vợ con đồng ý thì con cũng không có thêm ý kiến gì.

-Hừ, anh hay thật, đành rằng mình tôn trọng ý kiến của vợ, nhưng là chồng, là chỗ dựa thì cũng phải có những góp ý mang tính dẫn dắt và động viên cho vợ mình, chứ sao lại phó mặc kiểu đấy. Tôi thấy anh như vậy không được đâu.

-Dạ vâng, con sẽ rút kinh nghiệm sau ạ, còn chuyện này thì bố với vợ con cứ tự quyết thôi ạ, có như nào, con cũng hoàn toàn đồng ý. Bây giờ con còn phải lên giải quyết nốt đống giấy tờ, buổi chiều nay con còn phải bay gấp vào Miền Nam.

Nói rồi anh xin phép đứng dậy, Chi cũng đứng dậy theo mà sửa cổ áo cho anh. Cô cũng không quên dặn dò anh về việc vợ chồng đã bàn với nhau từ trước.

-Anh, anh không được quên sau khi đi Miền Nam về thì phải làm gì ngay đâu đấy, lần này đừng trì hoãn thêm.

-Tuân lệnh vợ yêu… thôi anh phải đi trước đây, em ở lại bàn thêm với bố về việc quay lại làm thư ký đi. Mà anh thấy là em nên đồng ý, vì hai người quan hệ tốt như vậy cơ mà.

Anh nói rồi chào bố và quay lưng đi thẳng, đâu biết hai chữ “quan hệ” của anh khiến Chi chột dạ thế nào. Đến lúc này căn phòng cũng chỉ còn lại nàng và ông Danh. Họ nhìn nhau trong một lúc lâu, ánh nhìn đã không còn nóng bỏng như đêm qua, mà tỉnh táo hơn, trong đầu cả hai cùng ngổn ngang những ý nghĩ.

-Về làm thư ký tức là ngày ngày kè kè bên bố, vậy sẽ thường xuyên có những tình huống khó xử hoặc đụng chạm không mong muốn. Cứ như vậy liệu mình có sa đà vào khoái lạc với ông không, và liệu mình sẽ còn là mình như bây giờ chứ.

Nàng biết quay lại là sẽ được ông dẫn dắt trong công việc để tiếp tục trưởng thành và phát triển. Nhưng sự gần gũi ấy cũng có nguy cơ, thổi bùng lên ngọn lửa cấm kỵ giữa 2 người, Chi sợ mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát và mang đến hậu quả xấu đến hạnh phúc gia đình cô. Thế nhưng sư đáng sợ của điều này cũng không thể lấn át đi sự trông đợi âm thầm. Giằng xé đó khiến em trở nên khó xử không biết trả lời ông thế nào.

Thấy cô còn phân vân như vậy, Danh tiến đến gần em hơn rồi nói.

-Sao thế con, có điều gì khiến con phải nghi ngờ và hoang mang hay sao. Hay lúc này ở gần bố sẽ làm con không thoải mái, con sợ bố ép buộc và hạn chế con à.

Chi không nói như một lời ngầm thừa nhận. Ông Danh lại cười, lời nói cũng nhẹ nhàng dễ nghe hơn.

-Đúng là bố có chút ích kỷ, nhưng điều này xuất phát từ lòng tin, và sự yên tâm mà con mang lại. Bố không bao giờ muốn ép buộc con. Nếu con thấy khó xử, con có thể từ chối. Nhưng con hãy nghĩ mà xem, đây không chỉ là công việc. Nó còn là cơ hội để con khẳng định chính mình. Ở bên cạnh bố, con không chỉ làm thư ký, con còn học cách điều hành, cách lãnh đạo, đó là những điều vô cùng cần thiết với con vì sau này các con sẽ là chủ của công ty này.

-Nhưng…con sợ anh Phúc…

-Con sợ Phúc hay sợ chính mình? Con sợ mình sa đà đánh mất bản thân, sợ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc mà con cất công xây dựng, đúng không. Con nghĩ bố không sợ điều đó hay sao? Nhưng con à, có những thứ mình không nên né tránh. Bố sống đến chừng này tuổi, bố đã biết rõ, điều gì thực sự quan trọng, điều gì chỉ là cái bóng che mắt mình. Nếu trong lòng mình trong sáng, nếu mình biết đâu là giới hạn, thì việc ở gần nhau chỉ khiến cả hai thêm mạnh mẽ mà thôi.

Chi lặng đi, câu nói ấy vừa là an ủi, vừa là lời dụ hoặc khó cưỡng. Nó cho cô cảm giác rằng sự nguy hiểm kia thực ra có thể kiểm soát được, miễn là cả hai “giữ lòng”. Nhưng chính điều đó mới là thứ khiến cô run sợ, bởi trái tim con người, một khi đã thèm khát, mấy ai đủ sức giữ lòng được mãi đây.

-Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên như từ trước nay vẫn thế. Con yêu, đừng suy nghĩ nhiều quá, bố biết con sẽ chọn lựa những điều đúng đắn nhất cho con và gia đình mình.

Nói rồi ông rời đi, để lại Chi ngồi đó, lòng ngổn ngang, chẳng biết nỗi sợ hay sự mong chờ lớn hơn.

Văn phòng của ông Danh vẫn thế, chỉ khác cái biển Tổng Giám đốc ngày xưa nay đổi bằng cái biển chủ tịch Hội đồng quản trị mà thôi. Trong phòng, ông Danh đang ngồi trầm ngâm với đống giấy tờ ngổn ngang của những dự án gần đây mang tới.

Còn Hân, Dù bụng đã tròn căng ở tháng thứ bảy, nàng thư ký nhỏ của ông vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời khó cưỡng. Mỗi bước đi có phần ì ạch, chậm chạp, song cái cách nàng chống tay lên hông, khẽ ngả người để lấy thăng bằng lại làm bật lên sự đầy đặn đầy mẫu tính, chẳng những không xấu mà còn đẹp đến nao lòng.

Váy lụa ôm khẽ đường cong đặc biệt, tôn cái bụng căng tràn sức sống, khiến nàng như hiện thân của sự nữ tính nhưng cũng sung mãn vô cùng. Nàng vốn vui vẻ, hay cười, mỗi cái nhếch môi, mỗi cái nghiêng đầu đều ánh lên vẻ hồn nhiên, thanh thoát. Nhưng sau làn mi dài cong vút, đôi mắt nàng luôn tìm đến một hướng duy nhất, chính là nơi ông Danh ngồi. Ánh nhìn ấy vừa như tỏ bày niềm tin của một thư ký tận tụy, vừa lấp lánh ý nhị của một người tình ưng ý. Khiến từng cử chỉ ì ạch của nàng bỗng trở thành gợi tình, riêng tư, như một ám chỉ mập mờ đến cho ông.

-Chú, sao hôm nay lại có nhiều hồ sơ dự án được đưa lên phòng mình thế ạ. Hân tưởng mọi khi những giấy tờ này đều do phòng Tổng Giám đốc thông qua?

-Ừ, nhưng quá nhiều dự án lớn, cộng với việc chuẩn bị IPO nên văn phòng Tổng Giám đốc đang quá tải, chú muốn san sẻ bớt một phần.

-Như vậy chú sẽ rất bận rộn, vậy tại sao vẫn để Hân chuyển phòng, chú đã tìm được ai thay cho vị trí thư ký của Hân chưa, có cần phải đào tạo không hả chú, Hân sợ…

Chưa để em nói hết câu Danh đã đặt tay lên vai nàng để trấn an.

-Yên tâm, người đó chắc cũng sắp đến rồi, người này quen việc, và làm rất tốt, mấy tháng này Hân cứ tập trung vào nghỉ ngơi bồi dưỡng, chuyện ở đây không cần bận tâm quá nhiều.

Nghe ông nói vậy chắc hẳn đã có sắp xếp phù hợp, nàng cũng chẳng còn gì để lo mà chỉ tò mò xem người ấy là ai mà được ông đánh giá cao như vậy.

-Cộc cộc…

-Vào đi…

-Con chào chủ tịch, em chào chị Hân.

Cái giọng vàng oanh chẳng của ai xa lạ, Chi đang đứng ngay ngoài cửa, mỉm cười chào hai người.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...