Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thư ký, con dâu và người tình

Chương 82 : Dạ tiệc.



Họ đi khuất Chi mới đưa mắt nhìn sang chồng, Phúc đối mặt với cái nhìn của vợ thì vội đáp.

– Sao lại nhìn anh, mấy người này anh đâu có mời, nhất là tay Quân, em biết anh cũng ghét hắn lắm mà. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại đuổi hắn à, bố hắn bây giờ lên giám đốc sở, hắn cũng có một cái khách sạn rất lớn, nghe đâu còn đang rục rịch xây thêm một khu nghỉ dưỡng ngoài bờ biển. Xét lại hắn còn có thể là đối tác tiềm năng của công ty mình nữa đấy, thôi em ráng niềm nở, hắn cũng chẳng dám làm bậy ở đây đâu.

Phúc nói một tràng rồi vuốt ve bàn tay vợ, không những thế anh còn trưng ra cái mặt đáng thương để mong đổi lấy nụ cười của em. Chi chỉ lặng thinh đợi anh nói hết thì mới tiếp lời.

– Sao vậy, sao đang nói lại dừng, họ đi hai người sao anh không giới thiệu hết cả 2. Người kia em đoán anh còn rành hơn gã Quân này là cái chắc.

Nụ cười ngờ nghệch trên môi Phúc chợt tắt, cái mặt đẹp trai bỗng chốc thộn ra. Anh không nghĩ sẽ gặp lại Tiểu Vân, nên từ trước nay chưa từng nghĩ đến việc kể về cô cho vợ mình biết. Thế nên khi bất ngờ chạm mặt và bị vợ hỏi, nhất thời anh cũng chẳng biết nên trả lời ra sao.

Thấy cái vẻ lúng túng của anh Chi cũng đoán được đến 9 phần lai lịch người đó, cô làm ra vẻ giận dỗi rồi quay lưng đi vào. Phúc lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa cố giải thích. Chi tìm được chỗ tụ tập của bọn chị Ngọc, chị Hân thì ngồi xuống sau đó đuổi khéo chồng đi.

– Thôi, em ngồi chơi với các chị, anh đi tiếp khách của anh đi. Mà nhớ là phải chăm sóc kỹ cái chị đẹp váy đỏ kia vào đấy, kẻo không người ta lại nói em không hiếu khách.

Thực ra Chi chẳng ghen tuông hay giận dỗi gì nhiều lắm, chỉ là em mệt và không thích cái kiểu tiếp khách ngoại giao nên tìm cớ để trốn mà thôi.

Nhưng chị em cũng chẳng hàn huyên được bao lâu thì đã vào tiệc chính, hầu hết ai cũng có nhiệm vụ, vì vậy họ đành phải tách ra. Phúc gặp lại Chi rồi cùng ông Danh đi gặp khách, ngoài bàn của mấy ông khách Châu Âu thì hôm nay còn một bàn khách cũng rất đáng để gia đình họ để tâm.

Bàn này có sự góp mặt của ông Viễn, 3 năm trước còn là phó chủ tịch, hiện đã là chủ tịch UBND tỉnh, kiêm phó bí thư tỉnh ủy. Bé hơn thì có ông Quang, bố của Quân cũng mới lên chức giám đốc sở chỉ sau ông Viễn kia ít ngày. Những người còn lại cũng không ai là đơn giản, ít nhất cũng trưởng phòng trở lên, chỉ duy nhất có Quân và Tiểu Vân ngồi ở đây là khác loại nhất. Đặc biệt hơn khi lúc này Tiểu Vân lại ngồi sát bên ông Viễn, và có được thái độ rất tốt của ông ta.

Chi đến cùng, càng làm không khí bùng nổ hơn khi không ít người lúc này bắt đầu so sánh nhan sắc của 2 vị mỹ nữ. Trong khi Chi đẹp kiểu kiêu sa nhưng không mất đi vẻ nhu mì truyền thống. Thì Tiểu Vân lại nổi bật nhờ vẻ tự tin cũng như sự lả lơi sắc sảo trong cách ứng xử của cô.

Nhưng rõ ràng khi đánh giá về sự thong dong và bình thản của cả hai thì người tinh ý sẽ nhận ra Chi đang hơn một bậc. Vì em không hề quan tâm lắm đến cái nhìn của người khác, em chỉ khoác nhẹ tay chồng và đáp lễ tất cả bằng nụ cười thân thiện rất tự nhiên. Còn Tiểu Vân, nàng luôn phải so đo đến cái nhìn và thái độ của ông Quang hoặc ông Viễn, lâu lâu còn nhìn Phúc hoặc làm dáng một chút để kín đáo so kè nét đẹp với Chi.

Một lát sau, khi không còn bài phát biểu hay lời giới thiệu nào thêm nữa, mọi người cũng no bụng với những món ăn ngon. Thì đến đây cũng là phần sôi nổi nhất của buổi tiệc, nhạc lên, đèn chuyển màu để phụ trợ cho màn biểu diễn của các vũ công.

Quả thật đẹp mắt và lôi cuốn, khi những thân hình uyển chuyển không ngừng lắc lư trong những vũ điệu mê say. Và đến khi mọi người đều trở nên hào hứng mà nhún nhảy trong vô thức thì không ngừng có những vũ công xinh đẹp chìa tay ra mời họ bước lên. Đến cả một lão già khó tính như ông Viễn, hay một gã thô kệch như tên Quân cũng không thể từ chối mà uốn éo.

Đặc biệt hơn cả là trên sân khấu ấy, một cặp đôi trẻ trung đẹp dáng đã khiến mọi ánh mắt phải dõi theo. Phúc nhẹ nhàng ôm eo vợ khi hai bàn tay Chi đặt lên vai chồng, trong âm nhạc nhẹ nhàng của một vũ điệu tự do êm ái. Hai vợ chồng thả lỏng, cho hình thể và mỗi bước chân của họ thể hiện những yêu thương ngọt ngào dành cho nhau.

Tà váy dài óng ánh ngọc trai theo từng bước nhịp nhàng của em mà rung lên nhè nhẹ. Từng đường cong uyển chuyển của người đàn bà xuân sắc như khoe hết ra để quyến rũ anh. Phúc đáp lại những dịu dàng đó của em bằng sự vững chãi, anh như một điểm tựa chắc chắn để mọi nét đẹp của em được thoải mái khoe ra. Hai vợ chồng dán chặt lên nhau, hơi ấm của người này làm người kia thổn thức, và tình cảm nồng đượm mà chân thật khiến phút giây này lãng mạn biết bao.

Mọi tiếng vỗ tay đều hướng về cặp đôi tuyệt phẩm khi điệu nhạc kết thúc, nhưng đâu đó cũng có cũng có những ánh mắt không thiện cảm hướng về họ đăm đăm. Với Quân là sự thèm thuồng với Chi kèm theo sự căm tức dành cho Phúc, vì hắn đã từng suýt chiếm đoạt được nàng nếu không có sự cản trở của bố con anh. Còn Tiểu Vân, ánh mắt cô phức tạp nhiều hơn hắn. Nó chứa đựng cả ghen tuông, mất mát và rất rất nhiều sự bất cam.

– Vì sao, anh đã từng dành ánh mắt say đắm kia cho em, cả con tim đã từng chỉ có mỗi hình bóng của em. Mình đã có cả một khoảng trời kỷ niệm tươi đẹp, em cũng đã dành mọi tình cảm chân thành và quý giá nhất cho anh. Vậy mà tại sao, lời hứa đợi nhau anh có thể quên trong phút chốc, thay vì em, anh lại yêu và cưới một con bé thôn quê chẳng có gì. Tôi không cam, tôi hận, tôi nhất định sẽ không chịu đau khổ một mình.

Ánh mắt nàng tóe lên một ánh nguy hiểm, nàng đứng dậy muốn rời đi đâu đó để cân bằng cảm xúc của mình. Thế nhưng một bàn tay vô duyên lúc này lại chìa về phía cô, cái giọng nói giống như vịt đực tu nước cống vang lên làm cả người Vân không thoải mái.

– Y Vân, em đi đâu đấy, hãy lên sân khấu nhảy cùng anh.

Cái tên khó nghe cùng cả giọng điệu ra lệnh làm cô cực ghét, nhưng cô đang có việc cần nhờ hắn nên chẳng thể mắng thẳng vào cái bản mặt khó ưa kia.

– Anh Quân, anh có thể tìm người khác được không tôi có đang có chút việc.

Lời nói nhẹ nhàng khách sáo, nhưng cái gạt tay của cô thì lại không chút lưu tình. Nụ cười trên môi tên công tử chợt tắt, thay vào đó, ánh mắt hắn hằn lên vẻ gian ngoan. Rồi đôi môi hắn lại nhếch lên, hắn nhìn về phía người đàn ông với mái tóc muối tiêu đang lắc lư cách đó không xa, vừa cười vừa nói.

– À, anh biết rồi, có phải em thấy bác Viễn nhảy quá đẹp nên muốn mời bác ấy nhảy cùng đúng không. Hay quá, đúng lúc vũ điệu mới này thích hợp cho hai người.

Lão Viễn đang lắc lư theo điệu nhạc lãng mạn và nhìn những cặp đôi sát rạt mà ao ước. Hắn muốn nhảy lắm, nhưng nghĩ thân phận mình cao quý nên chỉ muốn người khác phải đến mời mình lên nhảy. Ngặt nỗi, lão vừa già lại xấu, cái tướng như ễnh ương lại thêm cái đầu hói và hàm răng khấp khểnh, khiến chẳng ai muốn nhìn mặt lão ở khoảng cách một gang tay. Thế mà giờ đây nghe thấy một cô gái xinh đẹp như Vân muốn lên nhảy cùng gã, gã vui đến nỗi suýt nữa thì bật cười to. Nhưng vẫn là cái mác chủ tịch UBND tỉnh, hắn ra cái vẻ điềm đạm mà chìa tay.

– Khà khà, cái môn này ấy mà, nhìn vậy thôi chứ không khó lắm. Nào cô Y Vân mạnh dạn lên.

Tiểu Vân cười mà như mếu, cô nào có thích nhảy cùng lão, chỉ là tên Quân khó chịu nên xoay ra chơi xỏ cô thôi. Nhưng dù không thích nhưng cô cũng có thể làm sao được, khó khăn lắm cô mới nhờ được tên Quân giới thiệu với lão, cô làm sao dám để mất lòng lão đây.

Vậy là cô phải gượng gạo bước lên, giữa tiếng nhạc êm đềm của điệu Kizomba, gương mặt xinh đẹp phải đối diện với lão cóc và hít vào cái mùi hơi thở tựa tre ngâm.

– Đây là vũ điệu tình nhân của Châu Phi, em phải đứng sát vào thế này mới chuẩn. Đúng rồi…đừng ngại, chỉ là cho điệu nhảy đúng và đẹp hơn thôi…sát hơn chút nữa nào em…khà khà, rất tốt.

– Vâng tôi…à em biết rồi…anh cứ từ từ thôi ạ..uhm.

– Tốt, tốt lắm, cùng nhảy thôi em.

Người ở dưới lại được phen tròn mắt, Tiểu Vân đẹp chẳng kém gì Chi. Thậm chí với cách ăn mặc táo bạo và sự gợi cảm của vũ khúc Kizomba người ta lại càng được thấy nhiều hình ảnh nóng bỏng. Đôi chân dài, nõn nà như sứ của Vân đã gần như khoe hết, bờ eo mềm mại uốn lượn cho vòng mông cong vểnh thoải mái được lắc lư.

Nhưng thật tiếc hình ảnh tuyệt vời như thế lại bị méo mó, khi đối tượng khiêu vũ cùng em là một lão già. Mỗi bước chân của lão đều lù khù, chập chững, chỉ chăm chăm kéo Vân vào sát hơn. Chiếc bụng phẳng lì của em đã dán chặt lên bụng lão, hai gò bồng đảo ưỡn cao cũng cọ vào ngực gã mấy lần. Thế nhưng hình như với lão còn chưa đủ, bàn tay heo bắt đầu chuyển xuống mông.

– Ôi mẹ nó, thằng con nhà ông Quang kiếm đâu được con đĩ Tàu ngon thế này. Nó không kém cạnh con dâu lão Danh một chút nào cả, thậm chí cái vẻ sắc sảo, dạn dĩ còn quyến rũ hơn. Kiểu này khả năng hôm nào phải tìm hai bố con kia nói chuyện.

Đầu óc lão xoay chuyển bao ý nghĩ nhưng bàn tay vẫn chẳng chút nào dừng. Bờ mông tròn lẳn hết bị xoa rồi lại miết khiến cả người Vân cũng nhột nhạt theo. Nhưng vì để đạt được mục đích, nàng đành chấp nhận hy sinh, thế nhưng lão quá đáng hơn khi thỉnh thoảng cứ cố tình cọ ngực khiến hai bầu vú của nàng cũng nóng ran.

– Cố lên, 1 phút nữa thôi…

Nàng cố nhịn mà lão heo lại tiếp tục chơi trò khốn nạn, hắn lấy tay kéo sát cô vào rồi dùng hạ bộ ấn mạnh lên mu Vân. Lúc cảm nhận được cả vùng nhạy cảm bị thứ gì đó cứng rắn như thiêu đốt, Vân muốn vùng ra, nhưng bị hắn kéo lại bằng những lời thủ thỉ bên tai.

– Em vì sao lại cần Quân giới thiệu để gặp tôi, có phải em muốn tôi giúp gì không. Vậy chút nữa gặp riêng tôi nhé, nếu được tôi sẽ chẳng từ chối đâu.

Thế là em phải ngoan ngoãn mà nằm trong ngực gã đến hết điệu nhảy, đến khi nhạc tắt cũng phải theo hắn đến đoạn hành lang tối ở phía sau.

Quân thấy thế thì đinh chạy theo, thế nhưng bị ông bô cáo già của hắn ta kéo lại.

– Mày định đi đâu.

– Chạy theo Tiểu Vân.

– Ngu, kệ nó, chỉ là một con đàn bà thôi mà, có đẹp mấy cũng không bằng lợi ích thực tế được. Mà nó cũng đang lợi dụng mày đấy chứ chẳng tốt đẹp gì đâu, nể tình mấy năm nay nó cũng kiếm được cho mày kha khá, nếu không tao cũng tính đường đổi nó đi rồi.

– Nhưng mà lão Viễn còn chưa…

– Im.

Thế là Quân chính thức câm họng, hắn chỉ còn biết trân chối nhìn về phía góc hành lang. Ở đấy, lúc này Viễn đang kéo Vân ngồi xuống, rồi bằng một cái giọng từ từ như cố nén, lão hỏi cô.

– Nói cho tôi nghe thử em muốn tôi giúp điều gì.

– Điều em muốn cũng sẽ có lợi với ông, đó là, gây bất lợi cho tập đoàn PBK của gia đình ông Danh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...