Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thư ký, con dâu và người tình

Chương 81 : Dự tiệc và gặp lại người cũ.



Chương 79: Dự tiệc và gặp lại người cũ.

Tưởng chừng những buổi học lái xe bổ ích như vậy sẽ diễn ra thật nhiều nhưng Phúc lại về đột xuất. Anh cũng thông báo một tin khá tốt rằng đoàn khách Châu Âu cũng đã sắp sang. Buổi tối, trong căn phòng khách rộng rãi với ánh sáng đèn chùm sáng chưng. Ông Danh vẫn bệ vệ ngồi ghế chủ vị, trong khi Chi và Phúc ngồi sát nhau ở cùng một bên, Chi ngoan ngoãn ngồi rót nước trong khi Phúc trình bày về kế hoạch đón khách với ông.

– Cũng vừa hay đúng vào lễ kỷ niệm 28 năm thành lập công ty, tiện đây mình cũng mời các cán bộ địa phương và thêm một vài đối tác lâu năm nữa, bố thấy có được không.

– Anh giờ là Tổng Giám đốc những cái đấy có thể tự quyết mà không cần hỏi ý tôi. Chỉ cần biết đặt trọng tâm sao cho mọi vị khách đều thấy mình không bị xem nhẹ. Và thêm một chú ý nữa về văn hóa, người Châu Âu rất thích nhảy đầm nhưng người Việt thì vẫn chưa quen. Vậy nên phải tổ chức sao cho họ vui, nhưng các khách mời khác của mình cũng thấy hay.

– Dạ con hiểu ạ.

– Cái đó hai vợ chồng anh nên cùng bàn bạc, ở khoản này Chi có khi còn am tường và nhạy bén hơn cả tôi với anh.

– À, đúng rồi bố nhắc con mới nhớ. Em, em có ý kiến gì để buổi tiệc vừa ấn tượng lại hài hòa với tất cả mọi người hay không.

Chi đang ngồi chú ý dõi theo 2 người đàn ông, bỗng dưng câu chuyện rẽ hướng sang mình có làm em hơi chút bối rối, thế nhưng em vẫn trả lời trơn tru.

– Em nghĩ nếu để phần khiêu vũ chỉ dành riêng cho khách, thì các vị khách Việt sẽ ít dám tham gia. Vậy đi, hãy để phần đấy như một đoạn biểu diễn mở. Tức là sẽ có những vũ công chuyên nghiệp nhảy trước để khuấy động, tiếp sau sẽ để những người này đến mời những vị khách lên tham gia. Em tin rằng khi đã bị thu hút bởi sự vui nhộn của những vũ khúc, dù họ có không hào hứng tham gia thì cũng để tâm nhìn ngắm chứ không khó chịu chút nào đâu.

– Ý tưởng tuyệt quá, vậy em có biết nên tìm những vũ công chuyên nghiệp đó ở đâu không.

– Anh quên sao, ở câu lạc bộ em từng học nhảy, có rất nhiều các vũ công có khả năng.

– Ừ đúng, vậy việc này em hãy giúp anh nha.

Phần khó nhất của buổi tiệc đã có hướng giải quyết mỹ mãn, tiếp theo cũng chỉ còn những phần lặt vặt về trang trí và đồ ăn thức uống hoàn toàn có thể phó mặc cho bên truyền thông. Ba người vì vậy cũng đồng loạt đứng lên, nhưng trước khi bước lên cầu thang, Phúc bỗng quay ra hỏi Chi một câu mà khiến cô suýt ngã.

– Em, hôm trước em tập lái xe ở đâu mà ôtô bẩn thế, bên ngoài thì đầy bùn đất, bên trong thì có vệt nước gì đó loang lổ hết trên hàng ghế sau.

– Dạ, em…em tập lái trên đê để… nâng cao tay lái…còn vệt nước ở ghế sau là vì…vì…

Chi run bắn, cô chỉ thoáng nghĩ cũng biết vệt nước kia là thứ nước nhờn và tinh dich lẫn lộn mà khi sung sướng tột độ cô và ông Danh đã tiết ra. Cô còn chưa kịp làm sạch đi thì anh về đột xuất, giờ anh hỏi bất chợt làm miệng cô ấp úng mãi không nói được thành câu. Ông Danh lúc này đã đi đến cửa phòng còn ngoái lại, ông cũng chột dạ nhưng vẫn đủ tỉnh táo để giúp Chi đỡ lời.

– Khụ khụ… tại trời mưa tôi phanh gấp nên làm đổ ly trà sữa của cái Chi. Sao, xe mới bị bẩn nên anh xót lắm à.

– Đâu có bố, con chỉ hiếu kỳ nên hỏi vậy thôi mà, chứ chút nước kia con cũng rửa sạch hết rồi, có gì đâu mà xót ạ.

– Vậy còn gặng hỏi làm gì, để yên cho vợ anh còn nghĩ phương án tối ưu để đón khách.

Phúc lặng ngắt không dám nói thêm câu nào, thậm chí anh còn phải đưa mắt nhìn Chi ra vẻ cầu cứu. Chi cũng không nói gì thêm chỉ bước cùng anh một mạch lên phòng.

Tối hôm sau Chi một mình đến câu lạc bộ khiêu vũ, em cũng không biết tại sao lúc chồng em ngỏ ý muốn đi cùng em lại không cho. Đến nơi em cũng nhìn đảo quanh hết tầng 1 rồi đến tầng 2, khi thật sự không thấy người mình muốn tìm ở đâu thì em mới liên hệ với quản lý ở nơi này. Tất nhiên với yêu cầu rất bình thường và mức thù lao hậu hĩnh em nêu ra, họ hứa sẽ tuyển ra những người đẹp và chuyên nghiệp nhất cho bữa tiệc. Chi cũng chỉ cần có vậy thì hài lòng đặt cọc rồi quay lưng ra về.

Buổi tiệc được diễn ra ở trung tâm tổ chức sự kiện lớn và sang trọng nhất của thành phố. Mọi thứ được trang hoàng nghiêm trang nhưng không kém phần lộng lẫy, Phúc và Chi cũng sang trọng đứng đứng đợi từ rất lâu.

Trong ánh sáng vàng kim phản chiếu từ những chùm đèn pha lê, đôi vợ chồng tỏa sáng như một cặp minh tinh trên thảm đỏ. Phúc lịch lãm trong bộ vest màu xanh đen cắt may hoàn hảo, dáng đi khoan thai nhưng toát lên uy quyền lặng lẽ của một người đàn ông trên đỉnh cao. Bên cạnh anh, Chi xuất hiện đằm thắm và kiêu sa khác hẳn với cô gái ngày xưa chỉ biết rụt rè e thẹn.

Nàng chọn chiếc váy dạ hội ôm khít đường cong, với sắc trắng ngà điểm ánh bạc lấp lánh, phần vai trễ nhẹ để lộ bờ xương quai xanh gợi cảm một cách tinh tế mà không quá hở hang. Làn da mịn màng dưới lớp vải mỏng như được thắp sáng, mỗi bước chân của em đi khiến tà váy khẽ xòe ra, vừa như nâng niu, vừa như khiêu khích ánh nhìn biết bao người. Mái tóc uốn buông mềm, thoảng hương dịu nhẹ, đôi môi đỏ mọng tươi cười, trong khi ánh mắt nhanh nhẹn nay điểm thêm nét thanh cao.

Nàng đã rất quen thuộc với những không gian sang trọng, không cần một cử chỉ phô trương nào nhưng vẫn khiến bao ánh mắt phải dõi theo. Ở Chi, cái quyến rũ không nằm ở sự phô bày mà ở sự giấu kín khéo léo, đủ để gợi trí tưởng tượng khiến đàn ông phải cồn cào.

– Em đẹp quá, chắc mấy ông đàn ông sẽ say em lử đử, mà chẳng cần nhấp giọt rượu nào.

– Còn nói, là ai bắt nhà mốt may cho em bộ váy bắt mắt và quyến rũ nhất thì mới ưng. Chứ anh đâu biết, em mặc bộ này xong không cả dám thở mạnh.

– Vợ yêu cố chịu, tối về anh massage cho.

Chi liếc chồng một cái rồi cười mỉm quay đi, cũng đúng lúc những vị khách quý đầu tiên đi qua cửa. Hai vợ chồng từ đấy cứ phải cười ngoại giao để tiếp khách chứ cũng không còn thời gian để vui đùa.

Một lúc lâu sau thì đoàn khách mong đợi của họ mới đến, 3 nam 2 nữ, mũi lõ tóc xanh. Trong số họ có hai cặp trung niên chắc là vợ chồng, còn một người trẻ tên Sam khá cao lớn và đẹp trai. Anh ta cũng không ngại mà nhìn Chi lâu hơn một chút rồi gật đầu với Phúc tấm tắc khen.

– Philips, you never told me your wife is so beautiful. (Philips, anh chưa bao giờ nói với tôi rằng vợ anh rất đẹp)

Rồi gã quay sang lịch sự đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên tay Chi.

– Madam, it’s a pleasure to meet you. (Thưa cô, rất vui được biết cô)

Cái giọng nịnh nọt chuẩn Anh đặc sệt và nụ hôn lưu luyến khiến Chi khá ngượng, đến khi rút về cô cũng chỉ biết cảm ơn.

– Thank you, please come in and join the party. (Cảm ơn anh, mời anh vào dự tiệc)

Hắn đi rồi Chi mới lấy mảnh giấy để lau tay, rồi cô quay sang chồng mà thủ thỉ.

Mang tiếng quý tộc nhưng từ ánh mắt tới hành vi chẳng khác gì một tên dê xồm. – Mà sao anh cứ dửng dưng như vậy, lại còn cười tủm tỉm nữa, anh không thấy ghen à.

– Anh sao phải ghen, vợ anh đẹp thế, đàn ông nào chẳng muốn liếc mắt đưa tình, sức đâu mà ghen cho nổi, với lại anh biết rõ nhất rằng vợ anh “ngoan” thế nào.

Chi bỗng chột dạ mà không nói thêm về những chuyện này nữa, hai vợ chồng tiếp tục đi một vòng chào đón, hỏi han những vị khách quý của công ty. Sau khi có thêm vài lượt khách thân thuộc, các đối tác cùng cán bộ địa phương gần như đã đến hết thì có một đoàn khách cả hai vợ chồng đều chẳng trông mong.

Người nam khoác trên mình bộ vest màu xanh cổ đen không ai khác ngoài tên Quân đáng ghét đã có lần sàm sỡ em rồi bị ông Danh đuổi cổ. Còn người nữ mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ với hai đường xẻ hết sức táo bạo không ai khác chính là Tiểu Vân. Nàng không quá khác xưa, vẫn đẹp, cái đẹp không mềm mại kín đáo như Chi mà rực rỡ, phô bày và có phần thách thức. Trong làn váy xẻ như cố khoe ra những thớ da thịt mơn mởn, ánh nhìn kiêu kỳ của Tiểu Vân dường như muốn khẳng định mình không hề kém cạnh, thậm chí còn lấn lướt. Từng bước chân cô đi như thể cố tình tạo tiếng vang, từng cái mỉm cười đều tính toán để níu lại ánh mắt đàn ông trong khán phòng đặc biệt là Phúc.

Chi nhìn thấy kẻ từng sàm sỡ cô thì còn không muốn ra tiếp, còn Phúc khi nhìn thấy người yêu cũ thì chỉ còn biết há hốc mồm. Thế nhưng vợ chồng anh lảng tránh không có nghĩa sẽ được buông tha. Quân kéo tay Tiểu Vân đến trước mặt hai người rồi chào hỏi với thái độ khoe mẽ.

Chào ông Tổng Giám đốc của PBK group, rất vui vì hai vợ chồng ông đã gửi lời mời cho chúng tôi.

Thực ra chẳng có vé mời nào cho hắn cả, nhưng bố của hắn là giám đốc sở Nông nghiệp nên hắn nghiễm nhiên có được thiệp mời từ ông già mà thôi. 3 năm trôi qua, kẻ chỉ biết ăn chơi năm xưa cũng có cơ ngơi của riêng mình. Thế nhưng sự thuận lợi trong công việc khiến hắn tưởng mình tài giỏi, cái vẻ ngạo mạn ngày nào chẳng giảm bớt mà còn tăng hơn. Hắn vẫn không quên cái đạp của ông Danh năm đó, nên ngày hôm nay quyết phải đến đây huênh hoang để lấy lại mặt mũi.

– À quên không giới thiệu với vợ chồng anh, đây là Nguyễn Y Vân, trợ lý cao cấp của tôi.

Hắn nói và chìa tay ra bắt, dù Phúc tỏ ra không mấy niềm nở vẫn phải nắm lấy bàn tay đáng ghét kia. Còn Chi, nàng chỉ gật đầu chào lấy lệ, thế nhưng kẻ mặt dày như hắn vẫn sỗ sàng cầm tay em mà giật liên hồi.

Đến lúc này Tiểu Vân mới đon đả tiến lại, đáng lẽ ra một cô gái gặp lại người yêu cũ sẽ có chút vương vấn hoặc bối rối, nhưng trong ánh mắt Vân, Phúc chỉ thấy ánh lên vẻ bí hiểm khác hoàn toàn trước kia.

– Chào anh Philips à không là anh Phúc mới đúng. Anh Phúc có nhận ra Tiểu Vân không? Dạo này nhìn anh đẹp trai phong độ quá, chắc hẳn cuộc sống hôn nhân của anh rất tuyệt vời.

– Chào em… rất vui vì gặp lại, mà em đến Việt Nam khi nào, sao không…

Phúc thì tỏ ra khá lúng túng, anh chìa tay ra bắt rất nhanh rồi lại rụt về. Anh trả lời Tiểu Vân mà mắt cứ nhìn sang Chi để thăm dò ý tứ. Khi nghe thấy cô gái có cái giọng hơi lơ lớ chào chồng mình bằng cái tên Philips, Chi đã đoán được đây là người quen cũ của anh, thế nhưng nàng còn chưa hiểu sao chồng mình lại tỏ ra lúng túng.

Tiểu Vân bắt tay Phúc xong thì bỏ qua anh mà nhìn Chi rồi cười rõ tươi ra vẻ thân thiết.

– Anh Phúc, sao không giới thiệu cho em làm quen với cô vợ nhỏ của anh đi nào, mà thôi khỏi cần, tự em làm cũng được.

Cô lấy cả hai tay mà nắm lấy bàn tay nhỏ của Chi, sau đó cứ tự nhiên mà nói.

– Chị tự giới thiệu nhé, chị tên thật là Li SùYún (Lý Tố Vân), tên Việt Nam là Nguyễn Y Vân như anh Quân vừa giới thiệu. Chị cùng tốt nghiệp cao học và làm việc với chồng em lúc ở bên Anh. Chị đến Việt Nam từ 2 năm trước, chỉ muộn hơn đám cưới của 2 người vài hôm thế nên không kịp tặng quà. Đây là lần đầu chị được gặp em, em đẹp lắm.

Chi lờ mờ hiểu mối quan hệ của chị ta với chồng, nhưng không thể hiểu vì sao chị ta lại tỏ ra thân thiết với mình như thế, em cũng chỉ còn biết tươi cười hết mức để đáp lại mà thôi.

– Dạ vâng, em chào chị, chị cũng rất đẹp, có lẽ vì có chị, mà chồng em không ngừng nhắc đến kỷ niệm lúc ở bên đó.

– Anh ấy mà thèm nhớ gì chứ, vừa về Việt Nam, có em rồi chẳng còn nhớ gì nữa đâu.

– Ơ, chị em hai người coi chúng tôi là không khí hay sao, vào nhanh đi anh còn dắt em đến giới thiệu với bố anh.

Nhìn thấy Tiểu Vân tươi cười niềm nở cùng vợ chồng em, trong khi với mình thì luôn lạnh lẽo, Quân đâm ra có chút ghen, hắn vội lấy cớ kéo em đi luôn mà không ngoảnh lại.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...