Thư ký, con dâu và người tình
Ch77. Dạy lái xe.
Tuy nhiên, cảm giác được lấp đầy kèm theo sự cứng rắn đầy mạnh mẽ của anh lại không thấy. Thay vào đó là tiếng thở hồng hộc và cái nhăn mặt đầy khó chịu của anh.
-Hộc hộc…em yêu…làm tiếp đi em, anh thích lắm… hộc hộc…
Thế nhưng Chi lại không tiếp tục, cô nhìn chồng, ánh mắt chất chứa sự lo lắng khôn nguôi.
-Chồng yêu, anh ổn chứ? Sao em cảm thấy anh như sắp hụt hơi?
Vẫn còn đó sự ham muốn cháy bỏng trong ánh mắt của Phúc, nhưng cơ thể anh đã phản bội, hơi thở dồn dập như vừa chạy cả hàng trăm cây số, từng nhịp tim gấp gáp khiến lồng ngực nhói lên. Đôi bàn tay đang ôm siết eo vợ cũng dần buông lỏng, rồi anh khẽ trầm người xuống, thở nặng nề.
-Anh… anh xin lỗi… tự nhiên anh thấy mệt quá…
Giọng anh đứt quãng, cố gắng che giấu sự mệt mỏi nhưng không thể. Chi lúc này cúi xuống, em vuốt sạch mồ hôi trên trán chồng. Chút nóng bỏng vừa nãy cũng bị nàng nén lại, thay vào đó em dùng giọng nhẹ nhàng nhất để an ủi chồng một cách đầy quan tâm.
-Thôi anh đừng cố, tất cả cũng chỉ tại em ham hố, anh đi công tác mệt mỏi cả tháng, mới cho anh nghỉ vài hôm mà đã đòi hỏi rồi. Thôi giờ hai vợ chồng nằm ôm nhau thế này thôi nhé.
Phúc mỉm cười gượng gạo, vòng tay siết chặt lưng vợ đầy yêu thương. Anh muốn tiếp tục, nhưng sức lực toàn thân tiêu biến, cả cơ thể rã rời. Trong mắt anh thoáng chút bất lực, nhưng cũng chan chứa biết ơn vì sự hiểu chuyện của người vợ yêu.
Chi vẫn nép sát trong ngực chồng, cố để sự dịu dàng của mình xoa dịu đi nỗi mệt nhọc của anh. Khi thấy hơi thở anh đã bớt gấp gáp cô lại bắt đầu thủ thỉ bên tai anh.
-Anh yêu, hay là đợt này hai vợ chồng mình đi khám sức khỏe tổng quát nhé, em thỉnh thoảng cũng hay thấy bồn chồn không yên. Còn anh sau mấy tháng hầu như không nghỉ cũng nên tầm soát lại xem có bị ảnh hưởng gì không.
Phúc biết rằng vợ rất lo cho anh, mà bản thân anh cũng thấy sức khỏe của bản thân đang có vấn đề. Chỉ là công ty đang ở thời khắc rất quan trọng vì vậy mà anh vẫn đang lần nữa mà thôi. Nhưng cũng không thể để vợ cứ tiếp tục lo lắng cho mình như vậy, nên Phúc gật đầu vỗ về cho vợ yên tâm.
-Vậy để đầu tuần sau, nếu không có công việc gì quá cần thiết, hai vợ chồng mình cùng đi khám nha.
-Vâng, chắc sẽ không sao đâu, nhưng có chỉ dẫn của bác sĩ thì yên tâm hơn, mẹ con em đều nương tựa vào anh hết.
Vừa nói Chi vừa hôn chồng thêm cái nữa, sau đó em mới trườn xuống khỏi người anh. Con cu lúc này đã không còn cương cứng, nó trượt ra khỏi con bướm nhỏ kéo theo không ít nước nhờn. Phúc thương vợ phải khó chịu khi cơn khoái cảm đến ngang chừng rồi bỏ dở, anh áy náy mà vuốt nhẹ lưng em. Thế nhưng Chi đáp lại bằng nụ cười tươi rói, vừa mặc lại đồ ngủ vừa hỏi anh.
-Anh có muốn uống nước không, để em xuống dưới lấy thêm cho anh một cốc.
-Ừ, vậy tiện thể lấy một cốc nước ấm cho anh nha.
Chi kéo gọn lại tà áo ngủ rồi bước xuống cầu thang, trời tháng Mười, gió bên ngoài thật dịu mát, nhưng trên thân thể em vẫn để lại những giọt mồ hôi li ti. Chứng tỏ cơn nóng trong người em vẫn còn chưa nguôi hẳn, em tỏ vẻ không sao chỉ để cho chồng thấy thoải mái hơn.
Em rót đầy cho mình một ly nước mát, không ngần ngại mà ngửa cổ uống một hơi. Động tác ấy vô tình để một vài giọt nước rơi xuống, chúng chảy một đường qua cần cổ rồi luồn lách giữa hai bầu ngực căng đẫy của em. Chút mát lạnh đó cũng phần nào làm em run khẽ, cả bờ mông núng nính cũng vì vậy mà rung rinh.
Chi đặt ly nước trên bàn rồi vô thức để tay vuốt nhẹ lên cổ, em như đang muốn làm dịu đi cơn nóng đang âm ỉ trong người. Thế nhưng có vuốt mấy cũng không vơi được bứt rứt, mà chỉ càng làm hơi thở của em nặng nề hơn.
Tất cả những bí bách kia tạo thành cơn u uất, nó dồn lại thành những nét ủ rũ trên khuôn mặt thánh thiện của em. Những đường nét ấy không phải ai cũng nhìn ra được, nhưng lại không giấu nổi đôi mắt đang nhìn em qua khe cửa của ông Danh.
Đúng vậy, ông đang yên lặng nhìn em từ trong phòng ngủ, xót xa cho những tiếng thở dài thườn thượt mới phát ra. Trong đôi mắt thâm thúy đang rực cháy kia là vô vàn thông cảm, cũng kèm theo những toan tính của riêng mình. Cho đến khi Chi cầm ly nước rồi lê bước chân về lại phòng đi ngủ, ông vẫn còn đứng đó, trong lòng hình như đã biết phải làm gì.
Những ngày tiếp theo vẫn diễn ra êm đẹp, đôi vợ chồng trẻ ấy vẫn quấn quýt, còn ông Danh vẫn giữ nguyên vẻ mực thước của ông.
Chiều nay chiếc xe trắng lại nằm im trong góc, vì Phúc phải đi vào Miền Nam đột xuất, không còn ai dạy lái cho em. Bỗng ông Danh từ trong nhà bước tới, ông mặc một bộ quần áo khá trẻ trung với quần kaki màu be cùng áo polo’s. Vừa nhìn thấy Chi ông đã vội tươi cười.
-Vào đi con, hôm nay bố sẽ thay thằng Phúc kèm con vài vòng. Nó phải đi gấp nhưng vẫn gọi điện dặn trước rồi.
Chi mím môi, khẽ gật, tà váy lụa mỏng khẽ lướt trên bắp chân trắng muốt. Cô ngồi vào ghế phụ, mùi da mới pha lẫn mùi nước hoa dìu dịu trên cơ thể, khiến không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt hơn. Tất nhiên không phải mùi nước hoa hay cơ thể của em khó ngửi, mà phần nhiều là do sự ngượng ngùng đầy những gợi nhớ cấm kỵ của 2 người.
-Mình đến khu đô thị mọi hôm con và Phúc hay đến kia nhé, thử vài vòng cho bố biết con đã thành thạo đến đâu.
-Vâng ạ.
Chiếc xe rất nhanh thì rẽ vào một khu đô thị còn xây dang dở, ở đây đường rộng nhưng lại chẳng mấy ai đi. Chi đã bắt đầu chuyển sang ghế lái, chiếc vô lăng cũng chầm chậm xoay theo ý của em. Ông Danh ngồi bên cạnh mắt không chớp, ông hoàn toàn chăm chú để bảo đảm an toàn cho con dâu. Từng đoạn thẳng, mọi khúc cua em đi qua đều được ông kĩ càng chỉ dẫn, cho đến khi yên tâm ông mới có thể ngả lưng.
-Chi có thấy hôn nhân giống lái xe không. Những lúc đường thẳng thì dễ đi, nhưng khúc ngoằn ngoèo mới biết ai giữ được tay lái vững, trong hôn nhân thì đến lúc khó khăn mới có thể minh chứng cho tình yêu.
Lời nói bất ngờ của ông chầm chậm mà ấm áp, nó như từng nhát búa gõ thẳng lên khối băng kết đặc ở trong lòng của Chi. Đôi tay nắm trên vô lăng hơi siết lại, em không trả lời mà chỉ mím môi lại tập trung nhìn trên đường. Danh thấy thế thì không dừng lại, ông tiếp tục hỏi sâu hơn.
-Con và Phúc đang gặp trắc trở gì hả, có thể chia sẻ cùng bố hay không.
Chi run nhẹ, như có ai chạm vào nỗi đau thầm kín. Hơi thở em nặng dần, bàn tay rời khỏi vô lăng một thoáng rồi nắm lại. Nỗi u uất dâng trào khiến khóe mắt nàng chợt long lanh. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được sự quan tâm thật đúng lúc, khi bàn tay ấm áp của ông Danh đặt hờ lên mu bàn tay em, chỉ nhẹ thôi nhưng khiến tim em lặng lại đôi chút. Em nhìn sang, bắt gặp vẻ cảm thông từ gương mặt kiên nghị của ông, vì vậy em chấp nhận mở lòng.
-Thật ra… vợ chồng con không có vấn đề gì lớn đâu ạ. Chỉ là… dạo này anh Phúc hay mệt mỏi, chắc tại những chuyến đi xa và căng thẳng kia. Con hơi lo cho anh ấy mà thôi.
-Có phải nó dẫn đến việc suy giảm khả năng đàn ông của Phúc.
Câu hỏi thẳng thắn khiến Chi há hôc nhưng nghĩ lại mối quan hệ của hai người Chi cảm thấy câu hỏi ấy cũng có thể trả lời được. Cô gật đầu rất nhẹ, gương mặt ủ rũ thoáng hiện thêm một vệt hồng.
-Con biết anh ấy rất yêu con và muốn gần gũi…nhưng hay bị cơn mệt mỏi bất chợt ép phải…dừng lại giữa chừng… chắc tại con đã không để anh ấy nghỉ ngơi đủ nhiều.
Cô không biết vì sao có thể dễ dàng tâm sự chuyện thầm kín với ông, có lẽ vì sự trầm ấm trong giọng ông, hoặc vì cái chạm tay đầy an ủi ấy. Nhưng khi đã nói ra được, Chi bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Danh nghiêng đầu nhìn con dâu, ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện chút xót xa. Ông không cắt ngang, chỉ để bàn tay mình áp nhẹ hơn lên mu bàn tay em, giọng cũng thêm chậm lại.
-Con à… cái đó không phải lỗi của con đâu. Đàn ông, nhất là khi áp lực công việc lớn, sức khỏe bị bào mòn thì chuyện ấy cũng dễ… yếu đi. Điều quan trọng là vợ chồng biết cảm thông cho nhau.
Vâng, chúng con cũng đặt lịch để cùng nhau đi khám rồi, con mong rằng mọi chuyện sẽ không sao, để anh ấy phấn chấn lên, và tình cảm của bọn con lại có thể mặn nồng như trước.
Danh nhìn và cảm nhận từng nghẹn ngào trong những lời em nói. Ông biết, đó không chỉ là sự lo lắng cho chồng, mà còn là tiếng kêu thầm kín của một người đàn bà đang độ xuân thì nhưng bị bỏ lỡ những khát khao tự nhiên nhất.
Ông siết chặt bàn tay mình hơn chút nữa để cảm xúc trong em lắng lại, và cũng để em thấy vững vàng hơn.
-Con nói ra được như thế… đã là can đảm lắm rồi. Con còn trẻ, con cần được yêu thương, được lấp đầy… mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.
Chi rùng mình, gương mặt đỏ hơn nữa. Hai chữ “lấp đầy” vang lên như một cú gãi trực tiếp vào những khát khao em vừa cố giấu. Cả người em nóng hầm hập, bàn tay trên vô lăng bỗng run lên.
-Mà thôi, cung đường này con đã đi nhiều nên thành thạo quá rồi, hãy tìm kiếm chút thử thách lớn hơn, rẽ ở đây, chạy thẳng theo con đê phía trước.
Chi điều khiển chiếc xe như ông nói, nhưng lúc này trong lòng cũng hỗn loạn hơn.
-Đường chưa quen con cứ đi thật chậm, có bố đây rồi, đừng lo. Nhưng trước hết hãy thắt dây an toàn lại đã.
Nói rồi ông vươn người sang thắt dây an toàn cho em rồi chỉnh lại ngay ngắn. Bàn tay thô ráp lướt nhanh trên hai bầu ngực khiến chúng phập phồng càng kịch liệt hơn.
-Bình tĩnh lại, tự tin và tập trung hơn vào tay lái.
Chi cuối cùng cũng đạp ga từ từ. Con đường đê quanh co trải dài theo áng chiều vàng óng. Giữa khung cảnh nên thơ ấy có một chiếc xe đang di chuyển chậm chạp, mới đầu còn trúc trắc, càng về sau càng thẳng lối hơn. Cũng giống như câu chuyện của 2 người trên xe cũng vậy, càng lúc càng cởi mở hơn nhiều.
-Anh Phúc không bao giờ dám cho con đi những cung đường như vậy, vô tình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu buổi hoàng hôn rực rỡ.
-Đấy là vì Phúc muốn bao bọc cho con nhưng lại chưa biết cách, vì bản thân nó cũng chưa được bảo bọc đúng nghĩa bao giờ. Muốn một người được bảo bọc mà vẫn thấy tự do thoải mái thì hãy ở bên cổ vũ và sẵn sàng lao lên bảo vệ họ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chứ đừng nhét họ trong vòng an toàn và giữ nguyên họ trong đó, như vậy có khác nào đang nhốt một con chim.
-Hi hi, vậy bố phải dạy lại cách bảo bọc cho con trai bố rồi.
Nàng tinh nghịch cười tít mắt, chân ga cũng bất giác đạp nhanh hơn.
-Cẩn thận…Chi…con không sao chứ.
Danh kéo phanh tay vừa kịp lúc xe trật bánh, cánh tay cũng vươn ra tránh cho Chi bị đập đầu. Hắn nhìn sang thấy cô con dâu của mình đang thảng thốt, hắn nhẹ nhàng nói những lời như vuốt ve.
-Không sao rồi con, có bố đây rồi.
-Con… cảm ơn bố…nếu không có bố thì…
-Ừ, đừng hoảng, con có thấy bị đau ở đâu không.
-Dạ, có hơi nhói ở chân…nhưng bố bỏ tay ra được không ạ.
Ông Danh lúc này mới để ý, bàn tay của mình đã ôm trọn một bên vú của em, quá đáng hơn khi bị nhắc nhở, bàn tay ấy còn kín đáo bóp nhẹ sau đó mới chịu thu về. Ngoài trời lúc này đã kéo giông mù mịt, Danh nhìn rồi nói với Chi.
-Sắp mưa rồi, đường sẽ trơn và khó nhìn lắm, thôi để bố lái cho.
Chi biết nói gì hơn ngoài đồng ý, đến khi bước xuống xe bằng cái chân tập tễnh ông lại bắt em phải ngồi xuống ghế sau. Rồi chiếc xe lăn bánh khi trời bắt đầu mưa sầm sập, ông cho xe đỗ lại ở một chòi gác rồi chuyển người xuống hàng ghế sau.
-Bố…sao không đi tiếp đi ạ…trời sắp tối rồi.
-Bố muốn kiểm tra xem chân của con thế nào, yên tâm có bà vú ở nhà, chắc cu Bin cũng chẳng quấy lắm đâu.
Lời nói chưa xong bàn tay ông đã cầm lấy cổ chân nàng, vạt váy được kéo lên, khoe ra làn da trắng muốt. Bố chồng bắt đầu những động tác kiểm tra mà sao lại khiến cả hai người thở gấp hơn.
