Thư ký, con dâu và người tình
Ch69. Tạm biệt Sói
Chi thức dậy khi Mặt Trời đã chói chang, em nhìn lại xung quanh mới biết mình đã về lại chiếc giường quen thuộc của 2 vợ chồng. Em tốc chăn ra, thấy mình đã được mặc tạm lên bộ đồ ngủ, nàng đoán là ông Danh đã mặc lên trước khi bế nàng trở về phòng.
Nghĩ đến đây thì chuyện đêm qua lại hiện ra trong đầu em như một thước phim quay chậm, vậy là nàng đã vượt qua mọi ranh giới, đã đạp qua cả luân lý để tìm một phút thăng hoa. Nỗi hổ thẹn dâng lên khi em ngước lên rồi nhìn vào bức ảnh cưới treo ngay trên đầu giường. Trong khung ảnh, nụ cười tươi rói của chồng nàng vẫn rạng rỡ, đôi mắt anh nhìn thẳng vào ống kính, những lời anh nói hôm đó vẫn còn vang vang “Mãi mãi bên nhau, trọn đời chung thủy.”
Nàng đưa tay kéo chăn sát hơn, như thể muốn che giấu bản thân trước ánh nhìn vô hình của người chồng trong tấm ảnh. Nhưng dù có trốn tránh thì sự việc đêm qua đã xảy ra và không thể thay đổi được nữa rồi. Cô có gọi đó là sai lầm hay một vết nhơ đi chăng nữa, thì những dấu tích của phút hoang dâm đó vẫn in hằn trên thể xác cô. Vùng hông eo đến nay vẫn còn mỏi nhức, hay bụng dưới đang âm ỉ nóng ran chính là bằng chứng từ vòng tay mạnh mẽ và những cú thúc điên cuồng của ông để lại.
-Không…đấy chỉ là sai lầm, mình phải quên đi. Mình là vợ anh, mình chỉ được yêu và nghĩ về anh mà thôi.
Cô cố gắng lắc đầu thật mạnh để xua đuổi những ký ức của đêm qua. Sau đó cô cố nghĩ về chồng, cố để những ký ức tươi đẹp mà họ đã có thay thế cho những suy nghĩ tội lỗi trong suốt thời gian qua. Thế nhưng tình cảm sâu nặng của anh qua năm tháng là những nâng niu dịu dàng. Còn những gì trải qua trong đêm lại là thứ cảm xúc bùng nổ trong chốc lát bởi những khoái cảm mãnh liệt em chưa được trải nghiệm bao giờ.
Dù có cố bao nhiêu thì cái chạm của bàn tay thô ráp đó hay những cú dập điên cuồng thấu tận tử cung kia cũng không thể nào quên đi trong chốc lát. Chi kéo chăn trùm kín đầu, nước mắt rịn ra khóe mi.
-Mình phải làm sao đây?
Câu hỏi đầy dằn vặt ấy vang vọng trong đầu. Nhưng sâu trong tâm can, nàng biết rõ, thứ trái cấm ấy đã nếm qua rồi, thì gần như không thể từ bỏ. Nhất là khi cơn đói khát ấy vừa được đánh thức, nàng chẳng còn là cô con dâu hiền lành, người vợ mẫu mực của ngày hôm qua nữa. Nàng đã bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, và giờ đây, ngọn lửa ấy chưa tắt và không thể đoán được sẽ lại bùng lên lúc nào.
Bức ảnh cưới trên đầu giường vẫn sáng rỡ, nụ cười kia từng khiến em thanh thản khi nhìn thấy thì lúc này lại là nỗi khổ tâm, một niềm hổ thẹn. Em sợ lắm sẽ làm tắt đi nụ cười ấy, vì trên hết em vẫn còn rất rất yêu anh.
Dòng suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, nhưng khi nhìn thấy người gọi là “Hồng Phúc” nàng đã chậm lại mấy giây. Rồi như một học sinh hư chột dạ, em bắt máy với cái giọng nhỏ nhẹ vô cùng.
-A lô, em nghe này chồng ơi.
-A lô vợ hả, hôm qua vợ làm gì với bố nói anh nghe.
Câu hỏi của anh khiến trái tim em như ngừng đập, một cảm giác sợ hãi xâm chiếm khiến em tê cứng hết tay chân.
-Em có biết anh đang ngủ thì bố gọi cho anh, hỏi chuyện công việc thì ít mà mắng anh thì nhiều. Em biết bố mắng gì không, mắng anh đi công tác triền miên mà không biết quan tâm đến vợ. Bố còn lên lớp cho anh một bài vì không biết tạo bất ngờ cho vợ như kiểu gửi hoa với tặng quà ấy.
Nghe đến đây thì Chi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu được ông Danh vẫn đang hết sức vun vén cho vợ chồng nàng. Lúc này tiếng chồng em bên kia lại tiếp tục tuy nhiên lại khá vui chứ không hề khó chịu chút nào.
-Có phải phàn nàn với bố về anh không, anh cảm ơn và xin lỗi nhé. Cảm ơn vì có em mà bố con anh mới nói chuyện với nhau nhiều như vậy. Còn xin lỗi vì đã chưa dành đủ quan tâm và yêu thương cho em, anh hứa với vợ sau chuyến công tác này anh sẽ dành nhiều thời gian cho em để bù đắp. Và để tỏ chút lòng thành, thì bây giờ em xuống nhà đi, xem món quà của anh có đủ để em nguôi ngoai hay không.
Thế là sau khi cúp máy, Chi thay vội một bộ quần áo ở nhà kín đáo hơn rồi tức tốc chạy xuống nhà. Xuống đến nơi đã thấy cô giúp việc cùng bà vú bế cu Bin chạy ra cổng. Đứng ở ngoài cổng là một thanh niên ăn mặc khá chỉnh tề tay cầm bó hồng nhung đỏ thắm đứng cạnh một chiếc ô tô màu trắng mới tinh.
-Chào chị, chị có phải là chị Mai Lệ Chi vợ của anh Phạm Hồng Phúc đúng không ạ.
-Đúng rồi.
-Thưa chị, đây là hoa và quà mà chồng chị gửi cho chị, xin chị hãy ký nhận giúp tôi.
Chi hoàn toàn bất ngờ vì những gì anh ta nói, phải đến khi gọi điện xác nhận lại với chồng thì nàng mới dám ký tên. Bên cạnh em lúc này hai bà và cu Bin nhảy lên reo hò ầm ĩ, họ cũng vui lây khi thấy chồng của em yêu em đến thế.
Chi cũng mừng vui không kém, nhưng thay vì nhảy lên reo hò em lại nhìn về phía phòng của ông Danh. Qua tấm kính, bất ngờ nàng nhìn thấy ông đang mỉm cười đứng đó, và nàng cũng cười đáp lại để thay cho lời cảm ơn. Chuyện vui mừng như vậy đến rất đúng lúc, nó khiến cho Chi phần nào bớt đi những lo nghĩ ở trong lòng. Không khí trên bàn ăn vì vậy rất rôm rả, đặc biệt là bà vú với cô giúp việc họ bàn tán và khen ngợi không dứt về hành động lãng mạn và xa xỉ này của chồng cô.
Ông Danh và Chi khi nhìn nhau vẫn còn ngượng ngập vì vậy họ nói chuyện rất ít chỉ thỉnh thoảng nhìn rồi lại quay đi.
Buổi tối sau khi dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng coi như để ăn mừng cho món quà đắt giá, Chi lại như thường lệ đến câu lạc bộ khiêu vũ. Và vẫn thế, Sói đã sẵn sàng đồng hành trong mỗi bước nhảy cùng cô.
Tiếng nhạc vang lên, tà váy trắng lấp lánh kim tuyến của Chi khẽ bồng bềnh theo từng nhịp bước. Ở em toát ra vẻ tự tin, tươi sáng và quyến rũ đến mức khiến trên sân biết bao ánh nhìn phải dõi theo.
-Em hôm nay tuyệt quá, cứ như là một người khác vậy, mỗi bước chân của em đều mang theo vẻ hân hoan khiến nó thật bay bổng, thanh thoát. Cả ánh mắt và cơ thể em nữa, chúng thật uyển chuyển và có tình. Em làm tôi ngạc nhiên quá đấy.
Lúc tiếng nhạc dừng giữa 2 điệu nhảy, Sói đã nhìn em và nhỏ nhẹ nói, tuy không nhìn thấy gương mặt hắn nhưng em cảm thấy hắn đang mỉm cười. Em không nói gì coi như thừa nhận, nhưng sau tấm mặt nạ mặt em đã đỏ hồng.
Rồi điệu Valse chậm kéo họ gần nhau thêm lần nữa, lần này hắn đã hỏi tới điều đã khiến nàng xấu hổ.
-Có vẻ tâm lý của em hôm nay rất nhẹ nhõm, những ưu phiền quấy nhiễu suốt thời gian qua đã được em trút bỏ hoàn toàn. Em đã làm thế nào vậy.
Chi giả vờ như không biết, nàng mím môi lặng thinh. Sói không tha, mà tiếp tục đoán.
-Có phải đêm qua trên tầng 3 em đã tìm được ai đó để giải tỏa cho mình, ha ha, em trác táng hơn tôi nghĩ rồi đó. Kể cho tôi nghe xem cảm giác đó như thế nào , kẻ kia làm tốt chứ, em có sướng đến run người lên không…
-Sói, anh điên à…vì sao lại nói về chuyện đó ở đây.
-Em sợ gi với họ em cũng chỉ là một con Thỏ trắng, nào ai biết con người thật của em. Hãy mạnh dạn kể đi, đừng quên về thỏa thuận của chúng ta, và hãy nhớ chính tôi đã dắt em lên đó để khai sáng.
Chi nhìn hắn đăm đăm, rồi không biết vì sao nàng lại tin tưởng mà nói chuyện với hắn ta một cách rất thật lòng.
-Tôi không làm gì trên tầng 3 cả, lúc anh không còn ở đó, tôi đã thấy quá đủ rồi quay lưng đi.
-Vậy sao, vậy ai đã khiến em có được tâm lý thoải mái như vậy …à tôi biết rồi… khà khà, Thỏ, có phải em đã đến với người đó rồi phải không.
Chi gật đầu bẽn lẽn trong khi hắn cười phá lên.
-Ha ha ha, thấy không, tôi đã nói rồi mà người kia chính là may mắn trong cuộc sống của em, và chỉ có ông ta mới có thể mang lại cho em sự thăng hoa triệt để nhất. Nhìn em xem, có phải đã hoàn toàn lột xác rồi không, thật tuyệt vời.
Chi chỉ biết cúi đầu như ngầm thừa nhận, còn Sói, hắn tự nhiên thành kẻ nói nhiều, hỏi em hết chuyện này đến chuyện kia.
-Cảm giác lúc đó ra sao, khi đã bước qua lằn ranh đỏ để nếm mùi trái cấm. Có phải là sự đê mê trong tội lỗi, cảm xúc thăng hoa cùng sung sướng cứ cuộn trào không sao kiểm soát được, đúng không.
Chi vẫn lặng lẽ, nhưng cơ thể lại nóng lên khi bị hắn nói trúng tim đen.
-Im lặng là đồng ý, và dù em có chối bỏ thì từ sự thanh thoát cả về mặt tâm lý và cơ thể tôi cũng có thể đoán ra. Giờ thì nói tôi nghe, em sẽ làm gì kế tiếp?
Lần này Chi mới chịu mở miệng trả lời.
-Tôi không biết, chỉ thấy rất ngượng ngùng khi đối diện với ông ta.
-Khà khà, như vậy là tốt nhất, không cần biết làm gì, chỉ cần nghe theo thể xác và con tim mình là đủ, cứ mặc kệ cho cảm xúc dẫn đường. Chỉ cần em vẫn yêu chồng và người kia luôn đem lại những điều tốt đẹp cho em và gia đình nhỏ của em vậy là được. Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Chi thấy những điều hắn ta nói là hoàn toàn đúng, chuyện đã xảy ra rồi, em có kìm nén cũng không còn ý nghĩa, và liệu có kìm nén nổi không hay lại mất kiểm soát. Như thế thà cứ để mọi thứ tự nhiên, chỉ cần em và người kia có ý thức gìn giữ cho nhau và điều cốt lõi là em luôn đặt chồng và gia đình mình trên hết.
-Lại là Kizomba, vẫn muốn nhảy cùng tôi điệu này chứ.
-Sao lại không, với tôi anh luôn là bạn nhảy đáng tin cậy, anh sẽ không làm gì để tôi thay đổi ý nghĩ đó chứ.
-Tất nhiên sẽ không, với em tôi sẽ chỉ là một người hướng dẫn, dắt em uyển chuyển trong mỗi bước nhảy và chỉ cho em thấy rõ cảm xúc của mình hơn.
-Vậy sao, anh không có chút cảm xúc rạo rực nào sao, tại tôi xấu quá hay tại anh không thích đàn bà?
Bị hắn cười từ nãy tới giờ ,nàng cũng muốn tinh nghịch mà đùa trêu với hắn. Thế nhưng hắn vẫn bình thản, và bằng cái giọng nhỏ nhẹ như cũ, hắn nói thật sát vào tai em.
-Em biết tôi đàn ông thế nào mà, hay em vẫn còn muốn thử kỹ hơn?
Hắn kéo em vào thật sát, để cho bụng dưới của em chạm vào thứ cứng ngắc nóng rực của hắn ta. Đến lúc này thì nàng không còn dám đùa thêm nữa, em đẩy hắn ra, đợi kết nhạc liền chào hắn rồi ra về.
-Từ giờ em không cần phải đến nữa, những bước nhảy của em đã đẹp lắm rồi, tôi không còn gì để dạy nữa đâu. Tạm biệt.
Dù có hơi hụt hẫng nhưng Chi vẫn cười tươi rồi vẫy chào hắn ta, em cũng không quên chuyển thêm cho hắn thêm ít tiền thay cho lời cảm tạ.
