Thư ký, con dâu và người tình
Ch67. Nỗi khao khát của cô con dâu
Bước chân loạng choạng trên con đường lát đá, Chi đang từ cổng dắt xe đi về phía cửa nhà, mặc cho cái cổ chân đang nhói buốt vì bị trật. Qua gara nàng nhìn thấy chiếc Land Cruiser đen bóng quen thuộc của bố chồng, nàng quên hẳn cơn đau để bước nhanh hơn.
Ông đã về… ông đang ở nhà… Căn nhà dẫu vẫn chìm trong bóng tối, nhưng chỉ cần biết ông ở đó thôi, Chi cũng đã đủ thấy ấm áp lạ thường. Trái tim đập loạn, nóng hừng hực như bị lửa đốt. Cô không còn muốn trốn chạy nữa, chỉ muốn được gặp ông ngay lúc này.
Chi bước vào nhà rồi lập tức nhìn về phía cửa phòng ông, cũng đúng lúc nơi ấy vừa hé sáng. Ông Danh hiện ra, mái tóc còn ướt rượt, giọt nước chảy dọc theo gương mặt vuông vức rồi lăn xuống hõm ngực phanh ra trong lớp áo sơ mi. Ánh đèn vàng từ trong hắt ra trên thân hình rắn rỏi, khiến ông như một luồng sáng, toát ra mùi xà phòng dìu dịu xen mùi nam tính khiến đầu óc nàng mụ đi.
Chi quên cả phép tắc thường ngày, không kịp chào hỏi, chỉ biết bước tới thẳng một đường. Cơ thể mềm mại nhỏ bé của em nhào vào ngực ông, như một đứa trẻ lạc tìm thấy lại chốn nương thân. Ông hơi giật mình, đôi cánh tay cường tráng vội vã đỡ lấy, giữ cho em không ngã, ánh mắt ông dán chặt vào gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp của con dâu.
-Con… bị làm sao vậy?
Giọng ông trầm và lo lắng, ánh mắt đặc biệt chú ý đến dáng đi tấp tểnh của em. Lúc ấy, Chi mới nhận ra mình đang run rẩy trong vòng tay ông, với cái chân đau tê dại. Ông lập tức cúi xuống, ánh mắt thoáng xót xa, rồi một tay vòng lấy lưng em, một tay khẽ luồn xuống bắp chân, nhấc bổng nàng lên không một chút nặng nề.
-Uhm…bố.
-Chân con đau à…để bố bóp cho nhé.
-Phòng bố… có đồ cứu thương sao?
-Ừ.
Đoạn nói chuyện rất bình thường nhưng bao hàm nhiều ẩn chứa và cả sự chấp thuận của cả hai. Rồi sau đó Chi để mặc thân thể mình chìm trong vòng tay ấy, hơi thở ông phả sát má, mùi đàn ông nồng nàn, lấp kín mọi kẽ phổi của em. Trong lòng nàng cuồn cuộn nỗi khao khát, đến mức nỗi đau nơi mắt cá cũng chỉ là lý do để nàng được gần ông. Nàng chỉ mong giây phút này dài thêm, chỉ mong được nghe trái tim ông đập đều đều sâu trong vòm ngực rộng mở.
Ông Danh đặt nàng ngồi xuống chiếc giường rộng rãi, rồi đóng cửa, không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh, giữa tiết trời tháng 8 mà hai bố con nóng đến độ đổ mồ hôi. Họ không dám nhìn nhau trong lúc ấy, chỉ cố làm mọi việc của mình một cách tự nhiên.
Ông nhẹ nhàng cởi bỏ những chiếc giày của Chi, vén mép váy nàng sang bên và dùng bàn tay ấm, rắn chắc của ông nắn bóp nơi cổ chân sưng đỏ. Mỗi động tác đều chậm rãi, chăm chút, tận tâm đúng như đang lo lắng cho tâm can bảo bối của mình.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô gái nhỏ, Chi cắn môi, không dám rên rỉ, nhưng toàn thân nàng run rẩy và căng ra. Những ngón tay thô ráp của ông mang theo sự dịu dàng và ấm áp, nó nhanh chóng át đi cơn đau nhức của em. Thế nhưng chính sự lo lắng của ông mới làm trái tim em thổn thức. Nỗi khao khát thể xác bùng cháy đẩy nội tâm vào cơn hỗn loạn, một nửa là lý trí gào thét hãy tỉnh táo, một nửa là thân xác khẩn cầu được buông xuôi.
Ông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt em, ánh mắt ấy, dịu dàng mà sâu thẳm, khiến Chi như bị hút vào.
-Sao lại bị như vậy, lúc đó con muốn đi đâu mà vội thế.
-Con muốn đi về…
-Vậy sao phải vội.
-Vì… con không thể đợi thêm được nữa …con muốn gặp người đó ngay.
-Vậy sao… hẳn rằng người ấy quan trọng với con lắm nhỉ, con sẵn sàng để chấp nhận người ta chưa.
Trong bóng tối mập mờ chỉ còn sự im lặng, Chi không nói lên thành tiếng nhưng để cái gật đầu chắc nịch trả lời thay. Danh cũng chỉ cần có thế để lòng vui như chảy hội, bàn tay ve vuốt ở mắt cá chân cũng trở nên dạn dĩ hơn. Rồi bàn tay ấy không dừng ở cổ chân nữa, nó trượt chậm rãi lên bắp chân thon dài, nhẵn nhụi mà âu yếm một cách say mê. Chi giật mình, thở gấp, hai tay bấu chặt mép giường, cô muốn ngăn lại, nhưng chính thân thể lại phản bội, run rẩy kiểu mời chào.
-Thả lỏng đi con…
Danh thì thầm, giọng trầm khàn, vừa dỗ dành vừa như ra lệnh. Chi khép mắt, hơi thở dồn dập, toàn thân rung lên từng nhịp khi ông vuốt dài dọc ống chân, lên tận đầu gối. Cảm giác ấy không còn là chữa đau nữa, mà là một sự khơi gợi khiến sự kìm nén của em bị bào mòn. Đến khi bàn tay ông vờn quanh đùi trong, Chi không thể chịu thêm được nữa mà bật lên tiếng rên.
-Ôi…bố ơi…ư hư hư…nhột quá…
Âm thanh khẽ khàng du dương ấy lọt vào tai Danh lại như hồi còi thức tỉnh, cho ngọn lửa của ham muốn, của khao khát đã bao ngày tích tụ bùng lên.
Người đàn ông cúi xuống, môi ông áp sát làn da trắng ngần nơi đầu gối, rồi lướt dần cao hơn. Chi run lẩy bẩy, hoàn toàn thả lỏng mà ngả đầu ra sau. Nàng không còn biết đâu là giới hạn, chỉ còn biết rằng mình đang chìm đắm trong một miền khoái lạc rụng rời, nơi ấy có thể đầy tội lỗi nhưng nàng chẳng quan tâm.
Trong không khí sặc sụa mùi nhục dục, Chi đã nằm hẳn lên chiếc giường để người cha chồng kính yêu của mình dùng môi lưỡi vuốt ve từng tấc da thịt cho cô. Chi cắn chặt môi, cố ngăn tiếng rên đang chực trào khỏi cổ họng, nhưng cơ thể nàng lại phản bội, nó phát run lên vì rạo rực và cong lên theo mỗi cái chạm của ông.
-Ư…bố…con nóng quá …ôi…ư ư ư…
Làn môi và chiếc lưỡi ranh ma vẫn tiếp tục trên con đường chinh phạt, rất nhanh nó đã đến vùng ẩm ướt phả ra cái mùi gợi dục của em.
-Đừng bố… hay mình dừng lại đi… con thấy tội lỗi lắm.
Chi túm lại bàn tay đang muốn cởi chiếc váy của nàng ra, đôi mắt cô nhìn ông rưng rưng, tội nghiệp vô cùng.
-Sao thế con yêu, dừng lại để con tiếp tục những chuỗi ngày chịu đựng sao, hay dừng lại để mỗi đêm cơn thèm khát bám vào để hành hạ cả con lẫn bố. Con yêu, con biết mà, con sắp không trụ nổi nữa đâu con.
Vừa nói hắn vừa cầm bàn tay em đưa lên môi và hôn thật nhẹ, đến khi những ngón tay thấm đẫm nước bọt, Chi cũng không còn chống cự nữa rồi. Những mảnh vải trên người em trở nên thừa thãi, chúng đã được bàn tay vội vàng của lão lần lượt cởi ra. Cả cơ thể trắng hồng như bông bưởi, dưới ánh đèn hiu hắt dường như đang thắp sáng cả căn phòng. Danh chỉ còn biết đứng yên nhìn trân trối, yết hầu nâng lên hạ xuống kèm theo cả tiếng nuốt nước bọt của ông.
Thân hình em không thể dùng một từ “đẹp” để đánh giá, mà có thể dùng từ “tuyệt tác” để hình dung. Từ bầu vú no tròn ẩn hiện sau lớp áo lót, đến vùng eo bụng thon nhỏ dù đã qua lần sinh vẫn không có một chút mỡ thừa. Tất cả đều hiện lên nuột nà như một tác phẩm, của những nghệ nhân đã dày công đắp nặn kĩ càng. Nhưng khiến cho Danh kích thích đến độ thở gấp có lẽ là đôi chân dài tha thướt, tụ lại ở vùng tam giác thần bí đang bị che đi bởi chiếc quần lót mỏng manh. Trong đó ẩn giấu một bờ mu mum múp cùng khe bướm nhỏ xinh đang ướt đẫm nước nhờn.
-Con đẹp quá, dù có ngắm bao lần cũng vẫn phải trầm trồ.
Lời Danh nói hoàn toàn là sự thật vì qua những buổi khiêu vũ, người em đã đẹp nay lại càng đẹp hơn. Sự luyện tập nghiêm túc đã cho em cả thân thể vừa thon thả lại săn chắc, cùng với những vận động đúng cách đã khiến làn da em căng bóng cùng một sức khỏe cũng dẻo dai. Chi nhận lời khen mà ngượng chín nhưng khi thấy đôi mắt ngùn ngụt ham muốn của ông cô lại bất giác tự hào.
-Bố…đừng nhìn như thế nữa…uhm… con xấu hổ…
Danh tiến lại, thực sự lúc này gã chỉ muốn hóa thành con thú để ăn sạch sành sanh cái thân thể mỹ miều kia. Phải khó khăn lắm để hắn chìa tay ra thật chậm, rồi “tạch” cái khuy áo lót trước ngực của nàng đã bật ra. Đôi vú no tròn bị kìm kẹp lập tức nhảy xổ ra, no tròn cân đối và tươi mới hệt như những trái đào mọng mới chín cây. Đôi mắt Danh ngắm em mà gần như không chớp, rồi như đã không thể chịu thêm được nữa, hắn cúi xuống dùng miệng ngậm chặt lấy một bên.
-Ôi bố ơi…ngứa …ư hừ hừ… con khó chịu quá bố ơi…trời ạ…nóng chết mất… ư hư hư…
Nàng nấc rồi gần như hét lên khi vú bên kia lại tiếp tục được một bàn tay ông nhào nặn. Từng dòng sữa trắng đục thơm ngát cứ vậy mà liên tục ứa ra, tất nhiên Danh không thể nào bỏ sót, hắn tham lam bú mút, kèm theo là những tiếng “chùn chụt” vang to.
-Chụt…con thật ngon ngọt Chi à…bố nghiện mất…chụt chụt…
Sự nhiệt tình và say mê của gã rất nhanh đã làm Chi phát điên lên vì sướng, cả người em ưỡn ngược, cổ ngửa ra sau nổi gân vằn vện, muốn hét lên mà chẳng thế nào. Mọi thứ trở nên vỡ òa khi một bàn tay kia của gã lúc này đang động đậy, nó trượt rất nhanh rồi chuẩn xác úp vào vùng âm hộ của Chi. Những ngón tay thành thạo chui qua cạp quần lót, luồn lách qua đám lông mu lún phún rồi móc vào khe bướm ướt nhòe nhoẹt của em.
-Trời ơi… bố làm gì thế…aaa… ôi khó chịu… ôi nóng…ư ư ư ư ư…
-Khó chịu ư…không phải rất sướng à… vậy để bố làm theo cách khác.
Cách khác của lão là cắn và lôi núm vú, trong khi những ngón tay chọc sâu vào trong lỗ bướm mà ngoáy tròn.
-Ối ôi…bố làm gì vậy… ư ư ư… trời ơi… con điên mất… con không chịu nổi nữa đâu…ư ư ư ư ư…
Mọi thứ đâu chỉ dừng lại ở đấy, sau khi đã quần tả tơi hai bên vú, hắn lập tức di chuyển đầu mình xuống giữa 2 chân em. Chiếc quần lót vô duyên vẫn che đi những cảnh đẹp, thế nhưng nó đã ướt nhẹp từ bao giờ. Danh cầm lấy nó để cởi ra, Chi phối hợp với ông khi tự động nhấc mông để nó được kéo ra một cách dễ dàng.
Đây rồi, con bướm hồng tươi với hai mép bướm căng mọng như hai múi cam ẩm ướt. Danh hít một hơi thật đẫy, sau đó vươn lưỡi ra hết cỡ liếm bướm em. Bướm em có vị hơi mằn mặn và thơm hương cỏ sữa, nó lôi cuốn đến độ khiến Danh ngụp lặn trong đó chẳng thể ra. Cái lưỡi to bè của hắn ta uốn lượn như con rắn, hết lia ngang, quét dọc rồi lại rúc vào lỗ bướm thật sâu.
Cả người Chi cũng vì vậy mà đỏ bừng như tôm luộc, những ngón tay bấu chặt xuống ga giường hết vò nhàu rồi lại kéo căng.
-Ư Ư Ư… bố ơi ngứa quá… buồn quá… con không chịu nổi… ư hư hư… con muốn lắm rồi…ư ư ư.
Tất cả Danh làm cũng chỉ để nghe Chi nói vậy, hắn gần như ngay lập tức ngẩng đầu lên, mặc kệ trên miệng còn dính nước nhờn bóng loáng. Chiếc quần đùi trên người bị cởi ra trong chớp nhoáng, kèm theo đó là cả chiếc quần lót cũng bị quẳng xuống sàn. Khúc dùi cui đen xì của lão được bật tung ra, dựng thẳng đứng, trên đầu nấm còn có thêm giọt nước nhờn trong veo.
-Trời ạ… to quá hình như còn nhỉnh hơn của chồng. Để nó lấp đầy bên trong của mình, không biết liệu mình có chịu nổi không.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi đầu dương vật của ông chạm bên ngoài lỗ bướm của Chi. Ánh mắt em lúc đấy đôi chút ánh lên sự hoang mang, em chống tay lên ngực ông cản lại.
-Bố…mình như thế này là đã quá sai, dừng lại được không ạ.
