Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thư ký, con dâu và người tình

Chương 67



Ch66. Tầng 3 của câu lạc bộ

Nhưng cũng đúng lúc này vòng tay vững chắc đang siết chặt em lại buông lỏng, cho em rời ra khỏi lồng ngực ông. Chi đang còn hơi thắc mắc thì ông Danh lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn em âu yếm nói.

-Hôm nay bố mới nhận điện của Phúc gọi về từ bên kia. Công việc bên ấy có vẻ lại gặp nhiều cản trở, Phúc đang phải rất đau đầu. Nếu con có nói chuyện với chồng con, nhớ hãy quan tâm đến nó thật nhiều rồi động viên nó giúp bố nha, bố biết hai đứa rất yêu nhau, lời khích lệ của con chắc sẽ làm Phúc thêm phấn chấn. Bố nhờ cả hết ở con đấy, cảm ơn con trước nha.

-Vâng ạ…con biết rồi.

Chi trả lời lí nhí, tâm trạng không biết đang vui mừng hay hụt hẫng nhiều hơn. Ông Danh vẫn còn chưa dừng lại trước khi quay mặt bước về phòng còn ân cần nói với em.

-Các con hãy nhớ đồng hành khăng khít và yêu nhau nhiều hơn nhé. Hãy dành cho cháu nội bố một gia đình hạnh phúc vẹn tròn. Bố sẽ luôn ở một bên để giúp các con làm được điều đó, nếu có bất cứ khó khăn thiếu thốn gì hãy nói với ta, ta hứa sẽ giúp con bằng mọi cách.

-Thì ra đây mới là bản chất thật của tình cảm ông dành cho mình, cũng là cách thể hiện tình yêu cho con cháu. Ông gần gũi động chạm lúc mình xa chồng, thân thể bức bối, có lẽ chỉ vì ông lo mình sinh ra bất mãn hoặc do kìm nén quá lâu sẽ ra ngoài ăn vụng dẫn đến gia đình sụp đổ.

Sau mấy câu nói của ông là muôn vàn dòng suy nghĩ trong em được sáng tỏ, những nghi kỵ và xa cách khi xưa bị nàng gạt bỏ hết. Hơn lúc nào, hình tượng người cha của ông Danh đã trở nên cao đẹp và vĩ đại vô cùng. Nàng tự hứa trong lòng phải thay đổi, chứ không thể tìm cách lánh mặt và lạnh nhạt với bố chồng như những ngày qua.

Thế nhưng đến hôm sau ông Danh nói có việc đột xuất phải vắng nhà vài hôm, những dự định để thể hiện lòng hiếu thảo của cô con dâu đành gác lại. Căn nhà vốn vắng vẻ nay lại càng thêm trống trải và người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Chi.

Vì vắng ông chiếc xe Sh 150i trở nên khó bảo, chứ không chịu quay đầu sẵn ra phía cổng như mọi hôm. Hay như cả mớ đồ đạc trên phòng thờ cũng thế, muốn chúng sạch sẽ mà toát hết cả mồ hôi. Hoặc như mấy cái giỏ hoa lan, ai biết được phơi nắng chúng thôi mà nặng nhọc đến cả tiếng đồng hồ. Và nhất là cái cảm giác bị áp lực trong công việc đè nặng mà không có người pha trà rồi chỉ lối, khiến em thấy mình như muốn rã rời.

Và em bắt đầu thấy nhớ, mới đầu chỉ thoang thoảng, sau đó da diết hơn và đến giờ cơn cồn cào kia đã thành sự ủ rũ trong lòng, khiến cả ngày đôi mi em luôn cụp xuống.

Thứ Bảy cuối tuần, đúng hẹn Chi lại đến câu lạc bộ khiêu vũ, như thường lệ người đeo mặt nạ sói đã có mặt để đón chào. Khi vũ khúc vang lên hai người họ lại đan tay nhau trong từng nhịp bước, chỉ có điều Chi ít nói chuyện, cũng mất đi sự hứng thú như mọi ngày.

-Sao vậy, chỉ lơ là vài hôm mà em đã lụt nghề đến mức này sao. Những bước chân thì vô hồn khô cứng, từ thân hình đến ánh mắt đều không gợi lên một chút tình cảm nào.

Chi cúi mặt không phản bác, hắn nhìn thấy vậy thì hỏi thêm.

-Em mệt hay có chuyện gì hay sao ,nếu không có tâm trạng để khiêu vũ vậy hãy về đi, chúng ta sẽ tập vào buổi khác.

Đúng thật Chi không thể thả hồn trong mỗi bước chân để bay bổng quyến rũ như mọi hôm. Cô ủ rũ chẳng hiểu nổi nguyên do, có lẽ đó là một sự tương tư kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, mà chính nàng cũng chẳng hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết nó đã bén rễ trong lòng, dẫu nàng có cố né tránh cũng không thể nào xóa bỏ.

-Tôi không biết… chỉ là trong lòng rối như tơ vò, tôi loay hoay chỉ sợ mình sẽ bước lên con đường sai trái không thể quay đầu.

-Liên quan đến người đàn ông em đã rung động, hiện giờ là bố chồng em, có đúng không.

-Vâng, chính là ông ấy, tôi đã làm một phép thử, và tôi biết ông ấy rất trân trọng mình.

Rồi nàng kể lại những lời ông Danh đã thì thầm bên tai nàng trước lúc quay lưng, sau đó nói thêm.

-Tôi cảm giác như ông ấy đã gieo một điều gì đó rất lạ vào trong tôi. Rồi ông ấy rời khỏi nhà vì công việc đột xuất, tự nhiên tôi thấy lòng bồn chồn đến lạ, mọi thứ đều trở nên khó hiểu đối với tôi. Tôi luôn phân vân, không biết mình muốn gì, đang buồn hay đang nhớ, ham muốn và nỗi sợ đan xen chẳng biết cái nào lớn hơn.

-Ha ha, đến giờ mà em vẫn lảng tránh sao, thử nhắm mắt lại đi, hình bóng nào sẽ xuất hiện hiện. Thử tưởng tượng vòng tay ôm quanh người thì em có cảm thấy nóng lên không.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng ông Danh hiện ra nơi tâm trí khiến gương mặt nàng thoáng đỏ ửng. Nàng hấp tấp lắc đầu, đôi mắt tròn dày đặc những hoang mang.

-Là sao, là tôi yêu ông ấy ư, không thể như vậy được, ông ta là bố chồng tôi, tôi phải biết ơn và kính trọng ông ấy. Tôi như vậy là sai trái, là tội lỗi, tôi còn chồng còn con. Họ là tất cả với tôi, tôi không thể để mất họ, cũng không thể phá hỏng hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao mới rũ bỏ được tình cảm này… giúp tôi với.

Sói như đã vạch trần nội tâm nàng, đối diện với nó là điều nàng sợ nhất, nàng hoảng loạn, đôi tay níu chặt tay hắn như người chết đuối bám lấy cành cây cuối cùng. Hắn vẫn bình tĩnh vỗ lên mu bàn tay em, cái giọng nhẹ nhàng rất mau đã làm em bình tĩnh lại.

-Em không yêu ông ấy, hoặc nếu có cũng chỉ là thể xác mà thôi. Trái tim em đã được chồng em phủ kín, nhưng thân thể thì chưa. Nó vẫn còn khao khát và cần được thỏa mãn, đó chính là ham muốn là nhu cầu tất yếu. Vậy nên em đừng dằn vặt vì đó vốn dĩ là những điều rất đỗi tự nhiên.

-Vậy tôi phải làm sao, chẳng lẽ chiều chuộng bản thân đến mức buông thả để cùng lên giường với bố chồng hay sao?

-Không phải buông thả, mà chủ động tìm thỏa mãn cho mình, bên người mình có thể tin tưởng được.

-Trời ạ, như vậy còn gì là đạo đức là luân lý nữa…sống như vậy tôi sẽ thấy xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng mặt lên.

-Ha ha, đấy là cách nói của những người sợ bị xã hội phán xét, mà quên mất chính bản thân thân cần và muốn gì, đến khi sự bức bối không còn kìm nén được nữa thì hậu quả do mình tự gánh. Giờ em hãy đi theo tôi, tôi sẽ cho em biết thế giới này thực chất vận hành ra sao.

Hắn kéo em bước lên chiếc cầu thang ở trong góc, qua một dãy hành lang sâu hun hút, đến trước một cánh cửa gỗ dày và nặng thì có hai gã đàn ông giữ họ lại. Sói ngay lập tức rút ra một tấm thẻ đen viền vàng, hai gã đàn ông kia liền trở nên khách sáo, rồi mở cửa mời họ bước qua.

-Đây là đâu.

Chi hỏi khi có chút hoang mang.

-Tầng 3, một không gian hòa toàn tách biệt chỉ dành riêng cho hội viên VIP, ở đây em sẽ thấy hết được bộ mặt thật của xã hội này.

Tầng 3 so với tầng 2 là một thế giới hoàn toàn khác, êm đềm sang trọng nhưng cũng dâm mị hơn. Ánh đèn vàng hổ phách hòa với sắc lam tím dịu ẩn sau những lớp màn kim tuyến buông lơi, khiến cả không gian trông như phủ một lớp sương mờ lấp lánh. Trần nhà cao thoáng, đèn chùm pha lê rủ xuống, phản chiếu ngàn tia sáng lung linh. Sàn nhảy ở giữa không quá rộng, dọc theo hai bên là những bộ sofa bọc nhung màu đỏ rượu rộng rãi, được che chắn bởi màn voan trong suốt, đủ để gợi ra dáng hình thấp thoáng nhưng không quá phô bày. Mỗi góc đều phảng phất mùi rượu, mùi trầm hương và cả mùi nước hoa đắt tiền, lẫn tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ dàn nhạc ẩn.

Sói dắt Chi đi thật chậm, đủ để em lờ mờ nhìn thấy những cảnh tượng bên trong. Em đã trợn mắt thật to khi thấy một người đàn bà rúc vào ngực một người đàn ông, họ cuộn lại với nhau như chỉ muốn hòa vào làm một. Cả 2 người vẫn còn đeo nguyên mặt nạ, nhưng qua mái tóc xoăn điểm bạc và thân thể xồ xề không quá khó đoán tuổi của bà ta.

Chi tuy hơi phản cảm, nhưng nghĩ đến tuổi tác của người đàn bà thì em phần nào hiểu được, tuổi đấy có mấy ông chồng còn đủ sức để chiều nữa đâu.

Sói không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên thắt lưng rồi dắt em đi tiếp. Điều tiếp theo mà Chi được chứng kiến còn trần trụi và kích thích em hơn. Trong bức rèm voan không phải là một bà trung niên tóc bạc nào nữa, mà chính là bạn nhảy của Sói, Chi đã gặp ngày đầu tiên. Chi dễ dàng nhận ra chị ta vì màu tóc khói đặc trưng mà thân hình với những đường cong cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đang ôm chị ấy, không ai khác mà chính là gã đàn ông đã dạy Chi nhảy những bước đầu tiên.

Không có gì để nói nếu lúc này người đàn ông ấy không phanh ngực, còn hai tay thì nắm chặt đôi bầu vú của người kia. Họ sảng khoái, đê mê hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác.

Chi khẽ quay mặt đi vì xấu hổ, em nói lí nhí, chỉ đủ để Sói nghe được mà thôi.

-Trời ơi…họ thật sự làm những điều đấy ư…họ không biết ngượng à…

-Họ đều biết ngượng vì là những ông nọ bà kia ngoài xã hội, với gia cảnh sung túc đề huề. Nhưng thể xác của họ cũng như em, còn cồn cào đòi hỏi, chính vì thế họ tìm đến những kẻ không biết mình là ai tìm sự thỏa mãn trong bóng tối. Để giữ lại hạnh phúc gia đình, cùng hình tượng mẫu mực ngoài ánh sáng và trước bao mắt nhìn soi mói ngoài kia.

-Nhưng như vậy chẳng phải là phản bội ư.

-Không, đây chỉ là một hi sinh rất nhỏ trong những thứ ta có thể mất đi.

-Hi sinh ư…vậy ắt hẳn họ phải buồn đau, dằn vặt lắm.

-Tôi không biết, em thử nhìn xem có thấy điều đó ở họ không.

Sói một lần nữa xoay người Chi lại để em chứng kiến những gì đang tiếp tục xảy ra.

Chiếc áo đính ngọc trai của người đàn bà kia đã tụt hẳn, đôi bầu ngực ngạo nghễ không ngừng run rẩy trong bàn tay của gã đàn ông. Đôi núm vú đã cương lên khi tà váy của chị ta bị lật hẳn sang bên cho bàn tay anh ta thoải mái chui vào khám phá. Dù khoảng cách không quá gần nhưng những tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ nhè nhẹ vẫn lọt vào trong tai Chi.

-Hức…cưng ơi…tay anh khéo quá…ư hư hư…sướng bướm lắm cưng ơi…nữa đi…ư ư ư…sâu nữa vào…

Đâu có chút nào là miễn cưỡng, người đàn bà kia đang hưởng thụ, cái mà cô ta thể hiện là khoái cảm và sự thỏa mãn hoàn toàn không chút nào áy náy như suy nghĩ của Chi. Sói siết tay trên 2 vai em, miệng kề bên tai nói khẽ.

-Em thấy không, đó là sự giải tỏa, chủ động đi tìm sự thoải mái, chỉ cần những điều đó mãi là bí mật thì điều họ làm chẳng xấu chút nào. Chỉ có em là vẫn khổ sở ngụp lặn trong mớ bòng bong cảm xúc, mà bỏ qua thứ may mắn trời ban cho mình.

Lời hắn nói Chi chỉ lờ mờ hiểu vì lúc này em đang mê mải trước cảnh tượng sau bức rèm voan.

Người đàn bà quyến rũ kia đã được bạn tình đặt lên bàn, chiếc váy màu mè của nàng ta đã bị người đàn ông vạch ra gần hết. Đôi vú đẫy đà, cùng phần hạ thể đen xì phơi ra dưới ánh đèn mờ ảo, trong khi người đàn ông hết xoa nắn thì lại vục đầu xì xụp giữa 2 chân cô.

Là một kẻ chuyên nghiệp, tất nhiên gã đàn ông có đủ những chiêu trò để ả đàn bà run lên vì sướng. Tiếng rên lúc này hòa lẫn trong tiếng nhạc rồi tan ra giữa không gian ám muội của cả căn phòng.

Rồi như những vuốt ve đã là không đủ, gã đàn ông ngừng lại rồi đứng lên, người đàn bà cũng không chút nào lạ lẫm, ả ngồi dậy túm lấy khuy quần gã cởi thật nhanh. Không quá lâu sau cái vật tròn dài lủng lẳng của gã đàn ông đã đưa ra trước mặt. Cô ta mở miệng thật to hứng lấy, còn Chi giật mình, nàng hít một hơi sâu rồi ngoảnh mặt đi.

-Tôi không muốn ở đây thêm nữa …vậy là đủ rồi.

Lời nàng nói tan vào khoảng không mà không ai đáp lại, bởi vì Sói cũng đã rời đi từ rất lâu. Chi cũng không còn lưu luyến không gian dâm dục này, vì em không thuộc về nơi đây, không cần một kẻ lạ khỏa lấp mình bằng giao dịch. Em đã có sự may mắn của riêng mình, ở nơi mà em biết chắc mình được trân trọng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...