Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thư ký, con dâu và người tình

Chương 63 : Ch62. Thăm người bệnh



Phần 62

Ch62. Thăm người bệnh

Chi nằm trên giường cả phút mà lồng ngực vẫn phập phồng vội vã, tấm chăn đắp trên người chỉ làm nàng khó thở hơn. Cảnh tượng ngoài sân khi nãy cứ hằn rõ trong trí nhớ, từ ánh mắt cháy bỏng của bố chồng, cho đến những lần va chạm tưởng chừng vô ý nhưng lại dẫn đến phút điên dại khó quên.

Nàng lăn lộn rồi đưa tay che mắt, cố coi những thứ đó là vớ vẩn mà gạt đi. Thế nhưng càng muốn quên thì cảm giác kia lại càng in đậm, một thứ ham muốn tội lỗi đầy say đắm, vừa khiến em tột đỉnh hưng phấn nhưng cũng khiến lòng em hổ thẹn vô cùng. Trong một thoáng, Chi thấy mình như hai con người đối lập, một bên là người vợ đoan chính, vẫn yêu chồng và ngày ngày mong anh về sum họp. Một bên là ả đàn bà yếu mềm trước thú vui thể xác, chỉ một ánh nhìn, một cái chạm đã buông bỏ chính đạo đức của bản thân.

Tiếng nước ngoài sân đã tắt hẳn, căn nhà lại trở về nếp sống như xưa, cu Bin đang chơi với bà vú còn cô giúp việc thì lách cách trong bếp chuẩn bị bữa trưa .mọi thứ dường như chưa bao giờ xê dịch cứ như chuyện mới rồi chỉ là giấc mơ. Thế nhưng khuôn ngực em vẫn phập phồng thở gấp, đầu nhũ hoa thậm chí còn hơi cương, con bướm giữa hai chân thì vẫn còn rỉ nước, khiến em không thể chối bỏ những tội lỗi vừa rồi.

Chi xoay người, mặt úp vào trong gối, một tiếng thở dài từ cổ họng phát ra, nặng nề mà bất lực. Nàng tự hỏi: ngày mai, khi ngồi cùng mâm cơm, liệu nàng có đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt ông? Hay chỉ cần một thoáng chạm phải ánh nhìn ấy, mọi lớp phòng tuyến lại lung lay, để rồi chính nàng cũng không biết chuyện tiếp theo sẽ trượt xa thế nào?

Ý nghĩ ấy làm tim em như thắt lại, em không muốn trở thành ả đàn bà trâng tráo và dâm đãng em chỉ muốn thật hạnh phúc với chồng mà thôi. Nhưng tự em cũng biết thứ khoái cảm cấm kỵ kia khó bỏ đến nhường nào.

Ngoài sân vang ì ì tiếng động cơ xe, tiếp theo là tiếng ông Danh nói vọng vào trong.

-Tôi có việc đột xuất, cả nhà cứ ăn cơm trước khỏi cần đợi tôi.

-Bố ngại không dám đối mặt cùng mình sao, vậy thôi cũng được mình đang không biết phải nhìn mặt ông kiểu gì.

Đợi cho tiếng động cơ xe khuất hẳn, Chi lúc này mới tốc chăn, thay quần áo, rồi xuống nhà chơi với con như chẳng có chuyện gì.

Trời buổi sáng còn dịu mát, đến trưa thì lại nắng chang chang, không khí nóng hầm hập giống y hệt như cảm giác của ông Danh bây giờ. Vì ngọn lửa dục lúc nãy đang ở trong thời khắc dâng cao nhất, đâu phải bị dập là có thể tắt ngay.

Chiếc xe ngoài đường thêm khoảng 15p thì dừng lại ở trước cổng một bệnh viện. Ông Danh mở cửa xe bước sang đường rồi quay lại, trên tay lúc này đã xách theo một giỏ trái cây. Hình như ông có người quen ở đây nằm chữa bệnh, và có lẽ ông đến để hỏi thăm.

Tầng 5 ở đây dành cho dãy phòng tự nguyện nên sạch sẽ và khá đủ tiện nghi. Ông Danh đứng ngoài một căn phòng rồi gõ cửa, chỉ một lát đã có người mở của cho ông. Người ấy khá ngạc nhiên ,rõ ràng không thể ngờ rằng ông sẽ tới.

-Sếp, sao anh biết mà đến đây ạ, trưa rồi, anh đã ăn uống gì chưa.

-Hừ, gặp chuyện sao không nói gì cho anh biết, nếu Ngọc không kể thì em định giấu anh đến bao giờ.

Trước mặt ông là Hạ, nàng ngước nhìn ông, đôi mắt ấy mới phút trước còn buồn bã, vậy mà vừa thấy ông đã tươi sáng hẳn lên.

-Anh vào đi ạ, chồng em vừa mới uống thuốc, chắc còn chưa ngủ đâu.

Dù nàng tươi cười như vậy, nhưng những quầng thâm ở hốc mắt kèm theo sự nhợt nhạt trên khuôn mặt xinh tươi, đã phần nào nói lên sự vất vả của em trong mấy ngày vừa rồi. Danh yêu chiều vuốt mái tóc cô thật nhẹ, rồi dành cho cô một cái nhìn động viên. Nàng xúc động gật đầu để thay lời muốn nói sau đó mới quay lưng.

Ông Danh bước vào cùng Hạ, chỉ vài bước ông đã nhìn thấy trên giường là một người đàn ông đang nằm thẳng đứ, với cái đầu kín băng gạc và một cái chân bó bột gác lên cao. Gương mặt anh ta vẫn còn hốc hác thỉnh thoảng nhăn lại vì cơn đau.

-Nhà em bị tai nạn ở công trình anh ạ, gãy 1 chân với 3 cái xương sườn, cả xương hốc mắt cũng bị vỡ giờ phải tạm thời băng cả hai mắt tạm thời vì sợ ảnh hưởng.

-Vậy sao, vậy em hãy chú ý chạy chữa thật tốt tránh việc để lại di chứng sau này. Có gì khó khăn thì nhớ nói với anh đấy nhé.

Nghe thấy tiếng động người đàn ông kia dỏng tai lên nghe, đến khi thấy giọng nói rất quen thì mới cố nghển đầu lên hỏi vợ.

-Vợ ơi ai đến đấy, anh nghe giọng quen lắm, có phải anh Danh không.

-Chú giỏi thật, lâu lắm rồi mới gặp mà chú vẫn nhớ giọng của anh.

-Ha ha, làm sao em quên giọng nói ân nhân của mình được chứ, anh dạo này có khỏe không ạ…ai ui…

Anh ta vừa nói vừa cười, muốn ngóc đầu cao thêm một chút, thế nhưng mới vừa cử động nhẹ đã phải kêu đau. Ông Danh thấy thế thì đặt tay lên vai anh ta vỗ nhẹ.

-Thôi chú mới vừa phẫu thuật cần phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải để ý đến anh đâu.

-Vâng, anh thông cảm, em vẫn phải uống thuốc ngủ kèm với giảm đau anh ạ, nếu không thì đau đến nỗi không thể nào ngủ nổi, anh thông cảm cho em.

Hạ lúc này đến đỡ chồng nằm xuống, mọi động tác đều hết sức nhẹ nhàng và nâng niu, cô nhỏ nhẹ nói với anh.

-Mình đang đau thì nằm yên xuống, chút nữa thuốc ngấm thì cứ ngủ đi, để em tiếp anh Danh là được rồi.

Nàng đứng giữa ông Danh và chồng, lưng khom xuống, tay kéo chăn đắp cho chồng còn bờ mông lại để trước mắt ông.

-Ừ vậy mình giúp anh nhé, anh bắt đầu đỡ đau và thấy buồn ngủ rồi, sợ không tiếp chuyện anh ấy được.

Nói với vợ rồi anh ta quay sang phía ông Danh, trên gương mặt thật thà đen cháy là nụ cười chân thành có chút méo mó dành cho ông.

-Thật ngại quá, lần nào gặp anh, em cũng ở trong những tình huống khó xử. Lần trước thì ở đồn cảnh sát, lần này thì lại trong bệnh viện, không biết khi nào mới đàng hoàng để kính anh một ly rượu cảm ơn đây.

-Chú đừng câu nệ, cứ cố gắng tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi cho thật tốt để vợ con được nhờ. Giờ chú cố mà ngủ đi, anh nói chuyện công việc một lát với Hạ rồi cũng về ngay thôi.

Chuyện “công việc” mà ông Danh muốn trao đổi với Hạ đã bắt đầu, bàn tay to lớn đặt lên một bên mông đẫy đà rồi bắt đầu xoa nắn. Hạ giật bắn, quay đầu lại, mắt mở lớn nhìn ông. Cô không nghĩ rằng ông lại làm điều đó với mình, ở ngay đây. Cô sợ hãi, miệng lắp bắp mà không dám kêu lên, những động tác của ông vì vậy cũng càng trở nên tham lam và táo bạo. Bàn tay cũng không chỉ còn dừng ở mông nữa mà bắt đầu luồn lách vào giữa háng cô.

-Hức…anh Danh…đừng…

-Vợ, em đang nói gì thế, sao anh Danh đến thăm chúng ta em lại bảo đừng.

-Không phải…ôi…là em chưa nói hết… em muốn bảo với anh Danh đừng ngồi ở đây nữa …mà muốn mời anh ấy…ra ngoài bàn ngồi.

Nàng cố giữ tay ông không cho nó tiếp tục di chuyển, nhưng vì nàng không dám dùng hết sức nên ông vẫn dễ dàng đạt được mục đích của mình. Bàn tay ông với những ngón tay dài gân guốc rất nhanh đã miết dọc trên khe bướm của cô. Hạ cắn chặt răng rồi cố khép chặt hai chân lại, thế nhưng sự ma sát ở nơi nhạy cảm chẳng mấy chốc đã khiến cả người nàng nóng ran.

Hạ phải lấy một tay bụm chặt miệng, tay kia chỉnh lại chăn đắp cho chồng, cô phải làm mọi thứ một cách tự nhiên nhất tránh cho chồng cô lại nghi ngờ.

-Anh Danh…uhm…thôi…đừng ở đây nữa… ra ngoài bàn uống nước đi anh…

Danh thuận thế đứng lên ngay sau Hạ, ông không chút nào ngần ngại mà kéo nàng vào ngực ông. Ông để một tay bóp vú tay kia không ngừng miết bướm cô, trong khi rất điềm nhiên nói chuyện cùng chồng Hạ.

-Thôi chú cố nghỉ ngơi cho mau khỏe, anh có việc cần phải bàn riêng với Hạ đây.

-Vâng hai người cứ tự nhiên, em buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi …oa…

Không tự nhiên mà vú bướm của vợ anh đã bị vần cho be bét, thoải mái tự nhiên thì còn đến mức nào.

Thấy chồng nàng đã bắt đầu buồn ngủ, ông Danh cũng được thể mà mạnh mẽ tấn công. Hàng cúc áo trước ngực cô đã bật ra, chiếc nịt vú bị kéo trễ để bàn tay to của ông vần vò thoải mái. Đôi vú có lẽ lâu ngày chưa được ai mò mẫm tay Danh vừa chạm tới nó đã nổi gai ốc, rồi cả hai núm vú cùng cương lên.

Phía dưới, khuy quần của cô cũng đã mở, bàn tay ông đang ở trên đám lông mu lạo xạo rồi tiến vào. Đây rồi, mấy ngón tay của ông đã chạm vào hai mép bướm, chúng ướt nhẹp sưng đẫy và vẫn đang khép hờ. Hai ngón tay của ông rất nhanh chóng đã có thể trượt trên cái rãnh nhỏ kia.

-Ư hư hư… ư ư ư…

-Ồ, Hạ ơi…em đã chuẩn bị rất tốt, mình có thể thuận lợi vào việc luôn rồi này.

Danh nói rồi rút ngón tay ra đưa trước mặt nàng, những ngón tay của ông lúc này trở nên bóng loáng, khiến nàng không thể chối bỏ được cơn sướng của mình. Ông dâm đãng cho một ngón tay lên mồm mút sạch, ngón còn lại để dành cho cô. Cô đâu còn cách nào khác là làm giống như ông.

Tội lỗi, sợ hãi nhưng mà nàng đang dần thỏa hiệp, những chống cự lúc này chỉ làm ông tăng thêm hứng thú mà thôi. Đến chính nàng cũng không thể phủ nhận, sự lén lút này cũng đang làm nàng kích thích đến phát điên. Chân tay nàng trở nên bủn rủn muốn đứng vững phải chống tay xuống giường.

-Vợ à…em là gì đấy…sao lại đánh thức anh…

-Không…ư hư…em chỉ lại ga giường phẳng phiu …ôi…để cho anh nằm được dễ chịu hơn thôi mà…ứ…anh tiếp tục ngủ đi.

-Ừ…giọng em cũng mệt mỏi lắm đấy… làm việc với anh Danh xong rồi em cũng nghỉ đi nha…phì phì…

Thuốc ngủ đã hoàn toàn phát huy tác dụng, chồng cô đã đi vào giấc ngủ và thở đều đều. “Công việc” của nàng và sếp lúc này cũng bắt đầu đi vào chuyện chính, khi chiếc quần dài của em đã tụt ngang đầu gối, quần lót bị kéo lệch còn con bướm nhỏ đã bị những ngón tay chui vào.

Sự hoang dâm của ông đã kéo theo nàng bất chấp cùng sa đọa, chiếc rèm che bên giường được kéo lại, họ đã vội quay lưng bước ra ngoài.

Phòng này khá rộng, ngoài chiếc giường nằm trong góc thì bên ngoài còn có một chiếc sofa dài và một cái bàn nhỏ. Họ vừa ngồi xuống, ông Danh đã vật ngửa nàng ra. Hạ cũng không ngại ngần mà phối hợp, cô nhanh chóng tự lột ra cả quần dài lẫn quần lót vất sang bên. Cả hai chân cô nâng lên rồi dang rộng, ông Danh cũng không nhịn nổi mà chúi đầu vào.

-Ôi…anh…hôm nay anh sao thế…sao lại điên cuồng đến mức này.

-Để an ủi em mà…uhm…kích thích lắm đúng không …ướt đẫm hết cả rồi đây này…

Quả thực, 2 mép bướm nâu sậm đã ướt bóng, Hạ cũng đang trong cơn nứng đến phát điên.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...