Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 58 : Dũng Khí Của Bạch Lâm



Đọc truyện Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 58: Dũng khí của bạch lâm

Edit: girl_sms

Beta: Chưa beta nha:”> Gấp quá:)) Thấy sai hú lên nhen =))

Những lời này càng lúc càng nhỏ. Cái câu “giường của ta thực sạch sẽ” cơ hồ giống như tiếng muỗi nửa đêm, nhưng vẫn bị Trì Thanh nghe rõràng. Thấy đối phương cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mình. Trì Thanhnhíu mày, hồi lâu không mở miệng trả lời Bạch Lâm.

Ở nước ngoài hơn một tháng, Trì Thanh vẫn đều tự hỏi mình nên xử lýquan hệ với Bạch Lâm như thế nào. Cho tới nay, Trì Thanh không muốn nóidối, càng không muốn nói lời trái lương tâm. Nàng là người trưởng thành, đã trải qua tang thương gần nửa đời người, đường đi qua còn nhiều hơnsố câu Bạch Lâm đã nói. Cho nên, nàng rất hiểu, chuyện gì không thể làm, người nào không thể yêu.

Tình yêu ~ Trì Thanh tin tưởng rất nhiều người tìm khắp mà không đạtđược. Từng có lúc nàng sống trong bóng đêm, hiện tại cùng tương lai cơhồ đều là một mảnh tối đen như mực. Giống nhau hang động không đáy, mỗikhi nàng suy nghĩ muốn đi ra ngoài thì đều có vô số điều, vô số suy nghĩ ngăn cản thân thể nàng, muốn đem nàng đầy xuống vực sâu.

Chính Tô Ngạo Nhiên đã xuất hiện và cứu vớt cuộc đời nàng, làm chonàng một lần nữa tìm về tự tin, cũng cho nàng cơ hội trọng sinh, có thểthực hiện giấc mộng báo thù. Trì Thanh thừa nhận, lúc ban đầu khi quenvới Tô Ngạo Nhiên, nàng chỉ muốn lợi dụng để tiếp cận đối phương. Nhưngtheo thời gian ở chung dài lâu, Trì Thanh phát hiện, nàng sớm thoát ratừ bóng tối của Bạch Quân để rồi không thể tự kềm chế mà lọt vào một vực sâu khác mang tênTô Ngạo Nhiên.

Nhưng hai vực sâu này rất trái ngược, người trước, là nàng tránhkhông kịp. Người sau, lại là nàng khát vọng vươn tới, cam tâm tìnhnguyện trầm luân, nhưng nàng cũng không dám thừa nhận khát vọng này.

Làm một nữ nhân, Tô Ngạo Nhiên thực đặc biệt, làm người, cũng vô cùng thành công. Nàng có sự tự tin mà không phải ai cũng có, ở trong lòng Tô Ngạo Nhiên, hoặc là nói, ở trong thế giới của nàng ta, nàng ta chính là nữ vương, không có người có thể thay thế được, cũng không có người nàocó khả năng đánh bại.

Một năm, hai năm, ba năm, lâu ngày sinh tình, có lẽ cũng không phảilà một truyền thuyết lừa người, thời gian là liều thuốc giúp tâm lýchuyển biến tốt nhất. Trì Thanh phát hiện, nàng đối với Tô Ngạo Nhiênthật sự đã thay đổi, nàng đã động tình. Mà lòng của nàng, cũng dần dầnrộng mở hơn.

Nàng bắt đầu tín nhiệm Tô Ngạo Nhiên, có gan đem sống chết của mìnhgiao cho nàng ta, cũng có thể dưới cái ôm ấp của nàng ta bình yên đi vào giấc ngủ. Sau đó, các nàng ở cùng một chỗ, hôn môi nhau, thử thân mật,rồi hưởng thụ cảm giác tình nhân. Lúc ấy, Trì Thanh rốt cục cũng hiểuđược, tình cảm của nàng đối với Tô Ngạo Nhiên, chính là tình yêu.

Nay, đối phương đã mất hơn mười năm, cũng là tình cảm ấy, lại một lần nữa nảy sinh. Cho dù nó còn thực yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận là,tình cảm này đang tồn tại trong lòng nàng. Trì Thanh từng hỏi chính mình mấy trăm lần, nàng đối với Bạch Lâm rốt cuộc là tình cảm gì?

Là muốn bù lại cho đối phương sự thiếu thốn tình thương của mẹ, haygiống như buổi tối đó, là dục vọng. Trải qua hơn một tháng tự hỏi, nàngrốt cục đã xác định. Chính mình đối với Bạch Lâm, không hề là đơn thuần tình mẹ con, mà là loại tình cảm nàng từng có với Tô Ngạo Nhiên, làtình yêu.

Trì Thanh không biết ở thời điểm nào mình sinh ra tình cảm này vớiBạch Lâm, nhưng nàng có thể xác định, tựa hồ là thật lâu trước kia,chính mình đã không có ý xem Bạch Lâm là con gái. Mỗi một lần đi làmnhiệm vụ, Trì Thanh luôn cố ý mang theo Bạch Lâm. Nàng sở dĩ làm nhưvậy, cũng không phải đem Bạch Lâm trở thành vệ sĩ mà sai bảo, mà là bởivì, chỉ cần có Bạch Lâm ở cạnh, nàng sẽ cảm thấy an tâm.Sau đó, Bạch Lâm bị thương, Trì Thanh phát giác lòng mình cũng khóchịu. Bạch Lâm không để ý tới nàng, Trì Thanh sẽ cảm thấy trong lòngtrống rỗng, giống nhau thiếu cái gì đó, thậm chí chủ động trêu chọc,khi dễ đối phương, chỉ vì muốn làm cho Bạch Lâm khổ sở. Như vậy có lẽđối phương sẽ nhớ kỹ mình.

Năm năm trước, lúc Bạch Lâm rời đi, Trì Thanh cảm thấy thế giới củamình giống như thiếu một cây cột trọng yếu, tùy thời đều có khả năng sụp đổ. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Bạch Lâm sẽ rời khỏi chính mình, nàycũng không phải bởi nàng tự phụ. Mà là Trì Thanh rất tin Bạch Lâm, cănbản nàng không tin, hoặc là không muốn tin tưởng người có cùng huyếtthống với mình lại có thể rời khỏi mình.

Có lẽ, từ lúc đó, tình cảm của nàng đối với Bạch Lâm đã biến chất,trở nên không hề đơn thuần. Năm năm, nàng nhớ Bạch Lâm, tìm Bạch Lâm,giống như một kẻ mất đi lý trí, một người điên. Trì Thanh sợ hãi, nàngsợ cả đời cũng không được gặp lại Bạch Lâm, cảm giác đó giống như… Lúctrước khi Tô Ngạo Nhiên rời khỏi nàng.

Nay, năm năm sau, trải qua thiên tân vạn khổ, nàng rốt cục đã đemBạch Lâm tìm trở về. Thật sự là một kỳ tích, cho tới bây giờ, Trì Thanhcảm thấy mình giống như còn ở trong mộng, đây không phải sự thật.

Bạch Lâm trở về làm cho nàng mừng rỡ như điên, nhưng trong lòng nàngvẫn bất an cùng phẫn nộ, chính vì vậy Trì Thanh lựa chọn gây thương tổncho Bạch Lâm.

Nàng nghĩ có lẽ đem đối phương đánh tới sợ, đánh tới không có biệnpháp chạy, thì sẽ không bị mất đi. Nhưng điều làm cho Trì Thanh kinhngạc và vui sướng là mặc dù mình đem Bạch Lâm đánh thế nào, đối phươngvẫn không trách, cũng không oán.

Trì Thanh cảm động vì những điều Bạch Lâm làm cho mình, đau lòng vìđối phương ẩn nhẫn và nhút nhát, nhưng nhìn thân thể từng non nớt đếnbây giờ đã trưởng thành, Trì Thanh không thể không thừa nhận, nàng đốivới thân thể Bạch Lâm là có dục niệm. Cái loại dục niệm này, ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương trần truồng đã sinh ra, đến buổi tối hôm đó, mới là không thể vãn hồi.

Mỗi khi nghĩ đến buổi tối đó nếu mình không khống chế được thì sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì, Trì Thanh đều đã cảm thấy nghĩ mà sợ. Nàngthường xuyên suy nghĩ, nếu lúc ấy không nhịn xuống, nàng có phải sẽ làmchuyện điên rồ hay không? Nếu nàng thật sự làm, Bạch Lâm sẽ cảm thấy rasao? Hai nàng, làm sao để tiếp tục chung sống?

Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lâm sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, TrìThanh sẽ cảm thấy thân mình thật lạnh lẽo. Cái loại cảm giác này là bấtlực sợ hãi, thật giống như không thể đoán trước tương lai, làm cho nàngsợ hãi không biết làm sao. Cuối cùng, Trì Thanh quyết định trở về, muốncùng Bạch Lâm đoạn tuyệt tình cảm này.

Bất luận đối phương là thật sự thích mình, hay là đem khát vọng tìnhthương của mẹ trở thành tình yêu, Trì Thanh cũng không cho Bạch Lâm cóchút cơ hội nào. Nàng tuyệt đối không thể cùng Bạch Lâm dây dưa, bởi vìvới quan hệ và thân phận của hai nàng, tình cảm này nhất định không cókết quả.

“Không cần, ta đi ngủ ở khách sạn cũng được.”

Nghe được yêu cầu của Bạch Lâm, Trì Thanh dứt khoát trả lời, nàng không thể dây dưa mãi.

“Ta biết ngươi hôm nay rất mệt, ngươi vào phòng ta nghỉ ngơi mộtchút, chờ ta thu thập phòng của ngươi sẽ gọi ngươi qua, được không?”

Lần này, Bạch Lâm nói lớn hơn so với vừa rồi nhưng vẫn có chút lolắng. Nhìn nàng ta như trước cúi thấp đầu, còn có hai tay như cây gậytrúc gầy trơ xương kia. Trì Thanh không trả lời, mà lập tức hướng vềphía phòng của Bạch Lâm.Nếu Bạch Lâm muốn giúp thì mình cũng không nên tiếp tục từ chối, nếukhông sẽ bị đối phương nhìn ra manh mối. Đây là điều Trì Thanh không hyvọng nhìn thấy. Mắt thấy Trì Thanh đẩy cửa phòng mình, Bạch Lâm đứng ởchỗ cũ một chút, ngay sau đó, bắt tay mở cửa phòng Trì Thanh. Nàng biết, Trì Thanh nếu đã đi vào phòng mình, chính là đồng ý cho mình được tiếnvào phòng đối phương.

Đẩy ra cánh cửa gỗ lim thì xộc vào mũi nàng là một mảnh tro bụi. Chodù toàn bộ phòng đều che kín tro bụi, lại vẫn không thể xua tan suy nghĩ của Bạch Lâm đối với căn phòng này. Trì Thanh thực sạch sẽ, cũng thựcthích sạch sẽ. Phòng của nàng lấy đen trắng làm hai màu chủ đạo, màu

trắng sơn tường, phối hợp với đá cẩm thạch màu đen trang trí.

Trong phòng còn có giá sách, TV, sô pha, có thể dễ dàng ra đi ra bancông, nhìn hoa viên bên ngoài. Ngoài ra còn có một phòng tắm, mộttoilet, cùng với giường ngủ.

Vì không muốn chậm trễ thời gian, cũng là tôn trọng riêng tư của TrìThanh, Bạch Lâm cũng không tò mò này nọ, mà nhanh chóng bắt đầu quétdọn. Nàng đi vào phòng tắm, đem cây lau nhà lấy ra rửa sạch sẽ, bắt đầulau, đơn giản lau qua mấy lần rồi lại lấy khăn lau cẩn thận chùi lại.Mắt thấy căn phòng vừa rồi còn che kín tro bụi trong nháy mắt sạch sẽhẳn lên, nàng đem khăn lau rửa đi sạch sẽ, bắt đầu chà lau dụng cụ trong phòng Trì Thanh.

Thời gian trôi qua, Bạch Lâm đã rất lâu không chùi rửa nhiều như vậy. Hơn nữa thân thể nàng không tốt, làm một hồi liền ra đầy mồ hôi. Nhưngnàng không dám nghỉ ngơi, cũng không muốn nghỉ ngơi. Bởi vì nàng biết,Trì Thanh đang đợi mình làm xong để nàng ta về ngủ. Nếu vẫn chưa xong,tất nhiên là thất trách.

Cứ như vậy, Bạch Lâm ngay cả nghỉ cũng không nghỉ mà đem căn phòngcủa Trì Thanh thu dọn sạch sẽ. Từ phòng ngủ, đến toilet, phòng thay quần áo. Cơ hồ từng cái góc đều gắng đạt tới hoàn mỹ, dọn dẹp đến không cóchút tỳ vết nào. Làm tốt hết thảy, nàng lại đem ga trải giường cùng baogối đầu toàn bộ đổi thành cái mới, thẳng đến khi toàn bộ phòng ở đềurực rỡ hẳn lên, trở nên sạch sẽ, Bạch Lâm mới thở dài ra một hơi.

Ngồi ở sô pha, nàng xoa xoa chân trái đau nhức cùng vòng eo, đem quần áo bẩn cùng khăn lau phân loại hoàn hảo, lúc này mới đi ra khỏi phòng,hướng về phía phòng mình.

Khi nàng đẩy cửa vào, toàn bộ phòng cũng chỉ có một cây đèn bàn cònsáng lên. Nàng quét dọn cũng đã gần hai tiếng. Thực hiển nhiên, TrìThanh đã tắm giặt sạch sẽ, cũng lấy áo ngủ trong hành lí ra thay, vàhiện tại đang chìm vào giấc ngủ.

Bạch Lâm biết Trì Thanh đã mệt muốn chết rồi, nếu không sẽ không cókhả năng vừa nằm xuống giường liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nàngcũng rõ chất lượng giấc ngủ của đối phương luôn luôn rất kém, một khitỉnh lại, sẽ mất ngủ cả đêm. Nghĩ vậy, Bạch Lâm đành phải đi vào phòngtắm tắm rửa một cái, lại suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ. Chờ nàng tắmrửa xong thì đã qua một giờ, Trì Thanh vẫn nằm trên giường an ổn ngủ,không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bạch Lâm rơi vào thế lưỡng nan không biết làm sao cho phải, muốn nàng đi vào phòng ngủ của Trì Thanh mà không có sự cho phép cho đối phương,nàng sẽ không dám. Nếu ngủ sô pha cũng không được, nơi này đã không cònchăn, chỉ có duy nhất một cái đã bị Trì Thanh đắp lên người. Lấy tìnhtrạng hiện tại của Bạch Lâm, nếu đi ra sô pha ngủ mà không có chăn đắp,thì bệnh sẽ càng thêm nặng. Bạch Lâm rất rõ ràng, thân thể này không nên chịu thêm ép buộc, nếu không, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Cuối cùng, Bạch Lâm làm chuyện mà trước kia nàng không dám nghĩ, lạicàng không dám hành động. Nhìn phân nửa giường còn trống bên cạnh đốiphương, Bạch Lâm nhẹ nhàng nằm lên đó, đem chăn lôi ra một mảnh chút xíu đắp lên chân trái, cứ như vậy, không gây ra tiếng động.

Bạch Lâm nhớ rõ, này tựa hồ là lần thứ ba từ sau khi mình trở về được cùng đối phương nằm chung một giường. Hai lần trước, một lần là sau khi mình bị Trì Thanh đả thương, một lần khác, là lúc mình nằm viện. Bởi vì có hai lần trước, Bạch Lâm mới dám làm giống như bây giờ.

Nàng có thể nhìn ra, thái độ của Trì Thanh với mình đang dần biếnchuyển. Bạch Lâm thật cao hứng vì mình cùng Trì Thanh có thể thân thiếtnhư vậy, nhưng nàng không mù quáng mong ước nhiều hơn. Nàng bất quá chỉhy vọng, mình có thể cùng Trì Thanh ở chung, cho dù là thân phận mẹ con, cũng đủ rồi.Nghĩ như vậy, Bạch Lâm nhìn vào người Trì Thanh, chậm rãi nhắm lạihai mắt. Nàng cũng mệt muốn chết đi, so với Trì Thanh cũng mệt mỏi không kém. Bởi vì vết thương cũ cùng sự thương nhớ về Trì Thanh nên Bạch Lâmđã có rất nhiều đêm không ngon giấc.

Toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh, nghe tiếng hít thở đều đều của Trì Thanh, Bạch Lâm cũng dần dần buồn ngủ. Nhưng lúc nàythân thể nàng lại bắt đầu nổi lên cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, vếtthương ở chân cũng phát đau. Bạch Lâm dùng sức túm gối đầu, sợ mình sẽphát ra âm thanh.

Nàng cảm thấy rất lạnh, rất đau. Loại đau này, giống như muốn phá vỡ da thịt của nàng, từ trong đó chui ra ngoài. Đau nhức dẫn tới Bạch Lâmkhông tự chủ được cuộn tròn thân mình, nàng ở trong lòng tự mặc niệm mau ngủ đi mau ngủ đi, ngủ sẽ không đau, nhưng nàng càng nghĩ như vậy,thân thể lại càng khó chịu.

“Ngươi làm sao vậy?”

Cuối cùng, Bạch Lâm phát ra động tĩnh đã đánh thức Trì Thanh, ngườikhó ngủ đã tỉnh lại, còn xoay người nhìn Bạch Lâm. Thấy đối phương híphai mắt lại nhìn mình, con ngươi đen còn mang theo vẻ mơ hồ buồn ngủ.Vừa tỉnh dậy, Trì Thanh tựa hồ như một chú mèo nhỏ, đáng yêu và còn lộra vài phần câu nhân quyến rũ.

Bạch Lâm lắc đầu, muốn nói cho đối phương biết mình không có việc gì. Kết quả, Trì Thanh lại dùng một tay ôm nàng vào trong lòng, còn đemchăn chia cho nàng thiệt nhiều. Thân thể cả hai thiếp lại gần, Bạch Lâmthậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người Trì Thanh đanglan sang cho mình. Ấm áp quá, Bạch Lâm chôn mình ở trong lòngTrì Thanh,thật sự thực hy vọng Trì Thanh có thể vĩnh viễn dùng cái ôm này để sưởiấm cho nàng.

“Ngủ đi.”

Lúc này, Bạch Lâm nghe được Trì Thanh nói như vậy. Nàng nghĩ hiện tại Trì Thanh có lẽ không hoàn toàn tỉnh táo, nếu thanh tỉnh nàng ta nhấtđịnh sẽ không dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói với nàng. Mang theo thỏamãn cùng vui sướng, Bạch Lâm cảm thấy vết thương thân thể đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Nàng gật gật đầu, bởi vì đau đớn cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ.

Cho nên, nàng cũng không phát hiện, lúc nàng ngủ, trong đêm đen, cặpmắt đen láy kia vẫn nhìn chằm chằm vào những giọt mồ hôi lạnh trên mặtnàng, hồi lâu cũng không rời mặt…

PS: Edit mấy chương nài thích quá, tuy dài mà vui vui:”> Lại cócảnh giường gối mà chưa thấy 2 má con làm ăn gì hết =.= Không ngờ Thanhmama để í em Lâm lâu như vậy ròi, bả im im mà nguy hiểm quá =))

Ơ… Thế nay không ai tỏ tình với mình à:((( =))

*Chế nào ko biết nai ngày gì tự sợt gg đi, tui không tính phí đao:”>*

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...