Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 31 : Ta Thích Ngươi, Sẽ Không Rời đi!



Đọc truyện Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 31: Ta thích ngươi, sẽ không rời đi!

Edit: J.Cent

Beta: DuaG

Nếu như nói, Trì Thanh đến làm cho Bạch Lâm vui sướng, đốixử tốt với nàng làm cho nàng vui vẻ. Thế nhưng, khi nghe đốiphương phải giúp mình lau người, phản ứng của Bạch Lâm cũng chỉcó thể dùng hai chữ khiếp sợ để diễn tả. Mắt thấy Trì Thanhkhông chờ mình trả lời, nàng đã đi đến phòng tắm bưng một chậu nước còn hơi ấm mang ra, trên tay còn cầm chiếc khăn mặt màutrắng sạch sẽ, Bạch Lâm xấu hổ nói nhỏ.

“Không cần làm phiền ngươi, ta…”

“Đừng nói những lời dư thừa vô nghĩa.”

Nghe được Bạch Lâm cố ý muốn từ chối mình, Trì Thanh cũngkhông cho nàng cơ hội này, liền chặn lời nàng mà nói. Khôngbiết sao, chỉ cần nghĩ đến yêu cầu của mình bị Bạch Lâm từchối, Trì Thanh đã cảm thấy ấm ức. Nàng sẽ không thừa nhậnthật sự nàng rất muốn thay Bạch Lâm lau người, sẵn tiện xemxét một chút trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.

“Ta biết ngươi không thích ta, thực không cần, ngươi có thể kêu người hầu đến giúp ta”.

Mắt thấy Trì Thanh đã cầm khăn mặt, hướng chính mình đitới, Bạch Lâm cố gắng chống cự. Kỳ thật, nàng không phải không hy vọng Trì Thanh giúp mình lau người. Ngược lại, Bạch Lâm quýtrọng mỗi một lần có thể cùng Trì Thanh tiếp xúc thân mật.

Chính là, nàng rất muốn, cũng quá khát vọng Trì Thanh. Vìthế Bạch Lâm không biết mỗi lần thân thể bị đối phương đụng vào có sinh ra phản ứng kì quái nào không. Nếu như bản thân đốivới Trì Thanh thật có tình cảm, nàng sẽ không có cơ hội tiếptục lưu bên người đối phương. Chỉ cần nghĩ đến về sau không thểnhìn thấy Trì Thanh, trong lòng Bạch Lâm liền đau đớn muốnchết.

Thử hỏi, cá như thế nào có thể rời khỏi nước? Chim chóc có bao giờ lại không bay tới không trung? Trì Thanh đối với BạchLâm, chính là nước, chính là không trung. Là nàng liều mạngmuốn đi bảo vệ đối phương, đi phải mang theo, không thể rời đimà để đối phương ở lại.

“Ngươi không phải không thích người khác nhìn đến thân thể hay sao? Để yên, đừng từ chối vô nghĩa nữa, ta không có nhiều kiênnhẫn như vậy.”

Trì Thanh nhìn nàng, không kiên nhẫn nói. Thấy Bạch Lâm cứdùng tay cầm lấy chăn bông, bình thường nàng ta luôn luôn mang biểutình lạnh nhạt, bây giờ lại có vẻ kích động muốn khóc. Nàngkhông rõ, Bạch Lâm cố gắng né tránh cái gì, chẳng lẽ chínhmình còn không bằng một người hầu sao?

Càng bị từ chối, Trì Thanh lại càng bất mãn. Nàng tiến lên,ngăn không cho Bạch Lâm giữ chăn bông. Ngay sau đó, vì người kiachỉ mặc quần áo người bệnh màu lam mỏng manh khiến thân thể

bại lộ trước mắt mình. Bạch Lâm thật gầy, đây là việc Trì Thanh vẫn biết, thế nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, người kia tựa hồ từ khi bị mình bắt về nơi này đến nay đã hơn nữa tháng lại trở nên gầy thêm.

Bạch Lâm gầy đễn nỗi cánh tay giống hệt cây gậy trúc, còncó vết thương trên cổ đã muốn phát tím. Đột nhiên Trì Thanhxuất hiện một ít tình cảm áy náy. Đúng vậy, nàng hối hậnchính mình những năm gần đây đối xử vô tình với Bạch Lâm.Bạch Lâm là vô tội, tuy rằng nàng tồn tại khiến chính mình vĩnh viễn không quên được đau, nhưng là, nàng sinh ra, cũng không phải sai lầm. Nàng bất quá là một cô gái 22 tuổi, rõ ràng làtương lai sáng lạng, lại vô cớ gánh vác tội lỗi đen tối khôngthuộc về nàng, chịu đựng mình tùy ý tra tấn. Hiện tại, người này cuối cùng lại bị mình tra tấn tới nằm viện. Gương mặt táinhợt, thân thể gầy yếu, vô số vết thương trên người, cho thấy mình làm mẹ có bao nhiêu việc kém cỏi.

Nghĩ như vậy. Trì Thanh hạ thắt lưng, mau lẹ cởi nút thắttrên quần áo Bạch Lâm. Quần áo bệnh viện chất liệu cũng khôngphải quá tốt, nhưng nút thắt lại cực kì khó cởi. Nhìn kiamột đống nút áo còn chưa cởi, Trì Thanh hận không thể lập tức đem bộ quần áo xé toạt ra. Chính là, này cũng chỉ là ýtưởng của nàng ngẫm nghĩ mà thôi. Loại hành động thô lỗ này, nàng không thích cũng không đồng ý.

Mùi hương thảo mộc thơm ngát hòa với hương khí của Trì Thanh cùng nhau xông vào trong mũi, Bạch Lâm tham lam hít lấy hơi trênngười Trì Thanh, chỉ hy vọng thời gian ngừng lại, làm cho nàngchết chìm trong ôn nhu. Cho tới hiện tại, nàng biết mình đãmuốn không thể từ chối lời yêu cầu của Trì Thanh, cũng khôngđành lòng từ chối. Đời này, có thể bên cạnh Trì Thanh, vôluận như thế nào Bạch Lâm cũng không nghĩ chỉ muốn được đốiphương săn sóc.

Lúc sau chỉ còn một chiếc cúc áo, Trì Thanh đem áo kéo lên,nâng lên qua cổ Bạch Lâm, đem áo hoàn toàn bỏ ra. Nàng nghĩ bộquần áo bệnh viện đã muốn bị Bạch Lâm làm ướt toàn bộ do mồ hôi, đối phương mặc bộ đồ đó lúc này, có thể thấy được baonhiêu khó chịu.

Ngẩn người với bộ quần áo vài giây, lập tức ném tới trênghế sa lon. Trì Thanh quay đầu lại, lần thứ hai đem tầm mắt rơixuống trên người Bạch Lâm. Nhưng mà chính cái nhìn này lạikhiến cho Trì Thanh liền sửng sốt. Hiện nay, nữa người trên của Bạch Lâm cơ hồ toàn bộ là da thịt, trừ bỏ trên bả vai cùngsau lưng quấn quít đầy băng gạc, nhìn đến phía khác, thậm chínội y người này cũng không mặc.

Đây là lần thứ hai Trì Thanh nhìn đến thân thể Bạch Lâm, sovới lần trước bôi thuốc mọi thứ đều hoàn mỹ. Chứng minh nămnăm phát dục thân thể đã kết thúc, trước ngực kia hai khỏa nữtính đặc thù không hề nhỏ bé bằng phẳng, mà là trổ mã pháttriển đầy đặn.

Làn da sáng trắng nõn, đỉnh phấn màu đỏ đẹp đẽ. Hình ảnh nhưvậy, phối hợp phòng bệnh có ánh đèn mờ nhạt cùng ánh trăngsáng tỏ ngoài cửa sổ. Hình thành một bức tranh phong cảnh banđêm mờ nhạt đủ để cho người nhìn mê luyến, tất nhiên, Trì Thanh cũng không ngoại lệ.

Nàng cứ như vậy ngây ngốc ra mà nhìn thẳng thân thể BạchLâm, bởi vì rất đẹp mà nổi lên một ít ham muốn, giật mình

mới nhớ tới việc chính mình cần phải làm.

“Phía sau lưng ngươi băng vải cũng đã ướt đẫm, sức trên nó ít thuốc, chờ ngày mai thay đổi”.

Trì Thanh nói xong, đi tới bên giường Bạch Lâm, trên cao nhìnxuống nàng. Bạch Lâm nghe qua, gật gật đầu, liền nhanh lẹ xoayđầu đến dựa vào cửa sổ bên kia. Trì Thanh biết Bạch Lâm cóthể là đang thẹn thùng, nàng không hề chờ đợi, cũng không nóicái gì, mà là bắt đầu ngồi sát bên bắt đầu làm việc.

Trì Thanh nhẹ nhàng đưa khăn mặt lên cổ Bạch Lâm, mang đếntừng trận ôn nhu thoải mái. Bạch Lâm luống cuống nắm chặt taybên thành giường, nghĩ là phải bắt lấy thành giường để giảmbớt khẩn trương cho mình, rồi lại sợ hành động khác thường như vậy sẽ khiến cho Trì Thanh hoài nghi. Nói chung, nàng chỉ cóthể nắm tấm ga giường giấu hai tay sau thân thể, nàng làm rấtnhanh để tránh mình bị lộ ra cái gì.

Trì Thanh thật sự còn có một bộ dáng mê người khi chăm sócngười khác, ngày thường lười nhác bao nhiêu thì bây giờ lại có sựthay đổi rất lớn. Bạch Lâm đã ở cạnh Trì Thanh rất lâu, từ khi 3 tuổi đến khi 17 tuổi, trong khoảng 14 năm đó, nhưng cơ hồ mỗi ngàynàng đều nghĩ về Trì Thanh,đem Trì Thanh xem như toàn bộ cuộc sống của mình.

Từ nhỏ nàng không rõ vì cái gì mẹ lại hung dữ, so với trong Tivi thì hoàn toàn khác nhau. Lúc đó nàng bắt đầu sợ hãi Trì Thanh, cũng thử tránh né đối phương. Nhưng mà, trong lòng lạikhát vọng tình thương của mẹ, khiến cho Bạch Lâm không thể kiềm chế một lần rồi một lần tới gần Trì Thanh.

Càng về sau, hiểu được Trì Thanh, từ cảm giác sợ hãi TrìThanh đổi dần sang cảm giác đau lòng không biết vì đâu mà ra.Trong mắt Bạch Lâm hy vọng Trì Thanh có thể đối tốt với mình, hyvọng mình có thể đủ bảo vệ nàng, giúp nàng thực hiện nguyện vọng. Chính là như vậy từng chút tích lũy, một chút sinhbiến, nói chung, phần cảm tình này đã thay đổi theo hướng thếtục sẽ không thể chấp nhận. Cho tới bây giờ, Bạch Lâm đã khôngthể thu hồi, cũng không muốn thu hồi.

Nhìn Trì Thanh dốc lòng vì mình chà lau bả vai, cánh tay,còn có cổ cùng bộ ngực. Trong lòng thỏa mãn làm cho Bạch Lâmhạnh phúc không biết làm thế nào cho phải, nàng chỉ có thểdùng răng nanh cắn miệng, muốn mượn đau đớn để tự nói vớimình, tất cả mọi việc xảy ra đều là thật không phải là đangmơ. Nàng khổ sở chờ đợi ôn nhu, thật sự thời khắc đã đến.Trì Thanh đang lau người cho mình, không phải đánh, không phảimắng, không phải không nhìn, mà là đang chiếu cố chính mình.Bạch Lâm giật mình hoàn tỉnh, khăn mặt trên tay Trì Thanh đãtừ thân thể nàng trượt xuống nằm ở nơi no đủ trước ngực. Mộtkhắc kia, Bạch Lâm thậm chí có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình,là cực nhanh, cực mãnh liệt. Sự biến hóa này, làm cho nàng cảm thấy máuhuyết toàn thân đều tan chảy trong nháy mắt. Các loại biến hóa khác nhau này, làm cho nàng cảm thấy toàn thân như nháy mắt hòatan.

So với Bạch Lâm kích động, Trì Thanh cũng hồi hộp không ít.Nàng bắt buộc tấm mắt mình không nhìn tới thân thể Bạch Lâm, đểkhông bị khống chế bởi đối phương. Mặc dù rất gầy nhưng Bạch Lâm dáng người vẫn thật hoàn mỹ. Cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tấp, bộ ngực đầy đặn nhô ra, còn có chiếc bụng bằng phẳngcùng chiếc eo có đường cong tuyệt mĩ.

Những điều này đối với bất luận kẻ nào đều là sự hấp dẫnthật lớn. Kể cả nam nhân hay nữ nhân đều bị nàng khiến cho mêhoặc. Phát hiện ra như vậy, làm cho Trì Thanh xấu hổ vô cùng,kỳ thật, lần đầu tiên giúp Bạch Lâm thoa thuốc, thời điểm đóTrì Thanh đã khổ sở phát hiện. Nàng, thế nhưng đối với mìnhlà con gái, sinh ra một loại dục niệm như đối với người yêu.

Việc này làm cho Trì Thanh cảm thấy mạc danh kì diệu, nàngsuy nghĩ hồi lâu mới có được một đáp án nhưng không biết làđúng hay sai. Có lẽ, nàng thật đã cô đơn quá lâu cho nên mới cóý tưởng lạ lùng như vậy. Nàng không phải chỉ có dục niệm đốivới Bạch Lâm, mà là nàng cần phải có người đến làm bạn nàng, giải quyết sự cô độc trong nàng.

Nghĩ như vậy, tâm lý Trì Thanh thoải mái rất nhiều, lạicũng không biết, trong khoảng thời gian nàng đoán mò, trên taynàng khăn mặt hung hăng lau người Bạch Lâm một hồi lâu. Khăn mặtđã không còn độ ấm, thay vào đó là từng trận lạnh lẽo. Nónglạnh đan xen nhau làm Bạch Lâm tê người, nhưng mà Trì Thanh lạinhư cũ không chịu rời đi.

Bạch Lâm nắm lấy chăn, cực lực khống chế suy nghĩ, nhưng vẫnkhông tự chủ nhớ tới cảnh trong mộng lúc xế chiều. Trì Thanháp trên người nàng, tiến vào thân thể nàng. Vào thời điểm đó, các nàng không phải là mẹ con, mình không phải là người nàng chánghét, mà là người nàng yêu, là người nàng muốn che chở. Nàngđã kêu mình là Tiểu Lâm, mà mình cũng có thể quang minh chínhđại kêu nàng là Thanh.

Thân thể bởi vì nhớ lại bỗng chốc nổi lên phản ứng, Bạch Lâm thở hổn hển, bàn tay giữ chặt lấy bàn tay người đối diện đang cầmkhăn không ngừng xoa lên bộ ngực mình.

“Đã sạch rồi.”

Cái gọi là một câu nói đánh thức người trong mộng, có lẽrất giống với tình trạng hiện giờ của cả hai. Nhìn lỗ tai đối phươngphiếm đỏ, Trì Thanh mới phát hiện, mình xoa tại chỗ này thậtlâu.

” Ừ.”

Trì Thanh đáp lời, xoay người đem khăn mặt ném vào trong chậunước nóng. Nhìn bóng dáng nàng, Bạch Lâm nhẹ nhàng khép haichân, cắn chặt môi dưới. Nàng thật thích Trì Thanh như vậy, cái cảm giác thích này, chỉ sợ đã không có biện pháp dùng chữ‘thích’ để hình dung.

Nhưng phần tình cảm kia càng khắc sâu, Bạch Lâm lại càng sợhai. Trì Thanh đối với mình đang từ từ biến chuyển tốt, nhưngdạng chuyển biến này lại làm cho Bạch Lâm cảm thấy bất an.Nàng không biết, nếu Trì Thanh đối xử với mình tốt hơn, nàngnên như thế nào để che dấu tình cảm trong lòng. Dù sao, tìnhcảm trong lòng này đã bị nàng áp chế thật lâu.

Muốn Trì Thanh, muốn có được Trì Thanh, loại khát vọng này, làm cho Bạch Lâm phát điên.

” Lau thêm một lần nữa, ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Trì Thanh nói xong, lần thứ hai đem khăn mặt đặt lên cổ BạchLâm. Chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, hướng tới bụng nàng.Hẳn là vừa rồi không chú ý, thẳng đến hiện giờ Trì Thanh mớiphát hiện, trên xương sườn Bạch Lâm xương sườn đã một mảnh lớnvết bầm xanh tím.

Bạch Lâm có làn da rất trắng, cho dù chỉ có một cái vachạm nhỏ bé đều có thể lưu lại trên người nàng một dấu vếtthật nghiêm trọng. Nhìn vị trí kia vừa xanh vừa sưng kia,Trìthanh kìm lòng không được liền lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve. Chỉ cần nhìn miệng vết thương, nàng có thể tưởng tượng được thời điểmBạch Lâm bị nữ nhân kia đánh, chắc hẳn rất đau đớn.Nghĩ đến đó, Trì Thanh lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm. Ngoài ý muốn là đối phương cũng đưa mắt nhìn lại. Bốn mắtnhìn nhau, hai đôi mắt đồng dạng màu đen thuần túy nhìn nhau.Chăm chú nhìn, người kia có nửa phần giống mình nhưng lại nonnớt hơn về nhiều mặt, Trì Thanh nháy mắt hoảng hốt, chân tayluống cuống.

Đúng rồi, nàng không thể kháng cự, không thể không thừa nhận,Bạch Lâm là con gái ruột của mình. Nếu như mình cứ tiếp tục tùyhứng, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ mất đi người thân duy nhất này. Kết quả như vậy. Trì Thanh không muốn nhìn thấy. Mà nàngcũng không xác định, bản thân mình không thể một lần nữa đảkích người kia.

” Hận ta sao? ”

Ngồi bên giường, Trì Thanh lấy tay vuốt hai má Bạch Lâm, thấp giọng nói. Nghe được vấn đề, Bạch Lâm ngẩn người, lập tứcnhẹ nhàng lắc đầu.

” Vậy ngươi chán ghét ta sao? ”

Nhận được đáp án trong lòng mong muốn, Trì Thanh lần thứ hai đặt ra câu hỏi.

” Nói thật, ngươi không hận ta, cũng không ghét ta, ta đây thật không ngờ. Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thích ta sao? Hoặc là nói, ngươi có còn phản bội ta nữa không? Rời khỏi ta nữa không?”

Vấn đề này vừa nói ra, toàn bộ phòng bệnh không ngoài dự liệu đều rơi vào yên lặng.

Nhìn đôi mắt trong suốt của Bạch Lâm lần thứ hai trở nên phức tạp, mặc dù không có nhiều chuyển biến lớn, Trì Thanh cũngtừ trong đó đọc được một tia do dự. Câu trả lời vốn mong đượcnghe thấy nay lại thành như vậy, Trì Thanh bỗng nhưng cảm thấy mấtmác, nàng ở trong lòng cười nhạo bản thân dại khờ cùng nguxuẩn.

” Quên đi, vấn đề này không cần ngươi trả lời, ta đã có đáp án”

Trì Thanh nói xong liền đứng dậy, lúc này tay nàng lại bịmột đôi tay lạnh lẽo khác cầm thật chặt. Nhưng lực đạo khônglớn, có thể bị nàng dễ dàng đẩy ra. Nhưng Trì Thanh không làmvậy, mà quay đầu lại, hoang mang nhìn Bạch Lâm.

“Ta thích ngươi, sẽ không rời đi nữa.”

PS: Cuối cùng đã nói ra suy nghĩ của mình rồi ^0^ Bạch Lâm dũng cảmquá, không còn ngại ngùng nhút nhát như lúc đầu nữa rồi:”> Thanhmama nên học tập đi nha, xấu hổ hoài à:)) Chắc lúc lấy khăn lau cho BL, Thanh mama cũng tự mong muốn tay mình thành cái khăn lắm =)) *suy nghĩcủa Hiểu Bạo là vậy, mình chỉ nói ra thui*:”>

Mấy nay bạn Edit phụ mình đã trở về ròi, mấy chương ngọt nài là bạn í edit hết đó, còn mình nhọ lắm, mấy chương máu me bê bét là có phần mình à =)) Đen như mực:( Mà mấy bạn nếu thấy truyện bị lỗi font chữ nhớnói mình nha, đừng làm người Việt trầm lặng âm thầm chịu đựng =))

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...