Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Đọc truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường – Chương 1 Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế thì không khỏi bị cảnh tượng hoành tráng...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng

Danh sách chương (142)

Chương 61: So Với Mẹ Tôi, Tôi Càng Sợ Mẹ Anh Hơn Chương 62: Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm Chương 63: Tôi Không Muốn Buông Tay Nữa Chương 64: Nói đi, Cô Làm Thế Nào để Báo đáp Tôi Chương 65: Sẽ Không Chơi Tôi Như Vậy đi? Chương 66: Ôm Chặt Bắp đùi (1) Chương 67: Ôm Chặt Bắp đùi (2) Chương 68: Phản Bội Và Phóng Túng (1) Chương 69: Phản Bội Và Phóng Túng (2) Chương 70: Phản Bội Và Phóng Túng (3) Chương 71: Phản Bội Và Phóng Túng (4) Chương 72: Hạ Cận, đây Là Em Thiếu Nợ Anh (1) Chương 73: Hạ Cận, đây Là Em Thiếu Nợ Anh (2) Chương 74: Hạ Cận, đây Là Em Thiếu Nợ Anh (3) Chương 75: Hạ Cận, đây Là Em Thiếu Nợ Anh (4) Chương 76: Hạ Cận, đây Là Em Thiếu Nợ Anh (5) Chương 77: Con Mẹ Nó, Em Không Muốn Cũng Phải Làm (1) Chương 78: Con Mẹ Nó, Em Không Muốn Cũng Phải Làm (2) Chương 79: Con Mẹ Nó, Em Không Muốn Cũng Phải Làm (3) Chương 80: Con Mẹ Nó, Em Không Muốn Cũng Phải Làm (4) Chương 81: Gọi Là Chồng (1) Chương 82: Gọi Là Chồng (2) Chương 83: Gọi Là Chồng (3) Chương 84: Gọi Là Chồng (4) Chương 85: Gọi Là Chồng (5) Chương 86: Mặc Kệ Chuyện Gì Xảy Ra Cũng Không được Rời Bỏ Em (1) Chương 87: Mặc Kệ Chuyện Gì Xảy Ra Cũng Không được Rời Bỏ Em (2) Chương 88: Mặc Kệ Chuyện Gì Xảy Ra Cũng Không được Rời Bỏ Em (3) Chương 89: Dùng Hết Tính Mạng để Yêu Em Chương 90: Thân ái, Em Muốn ăn Thịt Thỏ (1) Chương 91: Thân ái, Em Muốn ăn Thịt Thỏ (2) Chương 92: Thân ái, Em Muốn ăn Thịt Thỏ (3) Chương 93: Anh Muốn Hôn Em, Nhắm Mắt Lại (1) Chương 94: Anh Muốn Hôn Em, Nhắm Mắt Lại (2) Chương 95: Anh Muốn Hôn Em, Nhắm Mắt Lại (3) Chương 96: Anh Muốn Hôn Em, Nhắm Mắt Lại (4) Chương 97: Anh Muốn Hôn Em, Nhắm Mắt Lại (5) Chương 98: Cô ấy Là Của Tôi (1) Chương 99: Cô ấy Là Của Tôi (2) Chương 100: Cô ấy Là Của Tôi (3) Chương 101: Cô ấy Là Của Tôi (4) Chương 102: Mang Thai? (1) Chương 103: Mang Thai? (2) Chương 104: Mang Thai? (3) Chương 105: Mang Thai? (4) Chương 106: Mang Thai? (5) Chương 107: Thâm Tình Trao Nhầm, Rốt Cuộc Cũng đến Hồi Kết Chương 108: Thâm Tình Trao Nhầm, Rốt Cuộc Cũng đến Hồi Kết (2) Chương 109: Thâm Tình Trao Nhầm, Rốt Cuộc Cũng đến Hồi Kết (3) Chương 110: Lục Bách Nghiêu, Chúng Ta Chia Tay đi Chương 111: Lục Bách Nghiêu, Chúng Ta Chia Tay đi (2) Chương 112: Mặc Kệ Em Yêu Anh Hay Là Không Yêu Anh, Anh đều Muốn Em Chương 113: Mặc Kệ Em Yêu Anh Hay Là Không Yêu Anh, Anh đều Muốn Em (2) Chương 114: Ngoại Truyện: Lục Bách Nghiêu Chương 115: Ngoại Truyện: Lục Bách Nghiêu (2) Chương 116: Ngoại Truyện: Lục Bách Nghiêu (3) Chương 117: Nói Yêu Em (1) Chương 118: Nói Yêu Em (2) Chương 119: Nói Yêu Em (3) Chương 120: Tôi Mang Thai đứa Bé Của Lục Bách Nghiêu (1)

Chương 1: So Với Mẹ Tôi, Tôi Càng Sợ Mẹ Anh Hơn


Đọc truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường – Chương 1

Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế thì không khỏi bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho sợ hết hồn!

Được lắm, mấy đóa hoa xinh đẹp ở trong công ty đều đến góp mặt đầy đủ, xem ra mấy vị đại gia tới hôm nay không đơn giản chút nào.

Tôi nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến, lấy tay che miệng, nhỏ giọng thăm dò: “Mọi người tới đây hết thế này là để tiếp vị đại gia nào thế?”

Hôm nay, còn chưa tới thời gian tan làm, lãnh đạo đã truyền xuống thông báo muốn chúng tôi phải đi tiếp khách. Việc đầu tiên sau khi hết giờ làm là về nhà thay quần áo, sửa soạn một chút, sau đó tất cả tập hợp tại nhà hàng Thịnh Thế. Cảm giác này thật giống tú bà thanh lâu thúc giục các cô nương mau chóng chuẩn bị cẩn thận rồi đi tiếp khách!

Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy người trong phòng làm việc của tôi thôi, không ngờ nhìn qua một lượt lại thấy cả mấy đóa hoa nổi danh của các phòng khác. Wow, hôm nay phải tiếp “Thái tử gia” đó hả?

Nghe đồng chí “chuyên tám nhảm” Đồng Yến này nói một hồi, tôi mới biết được ngọn nguồn của sự việc.

Hiện giờ công ty đã bị một tập đoàn lớn thu mua, trên đó phái xuống ba vị lãnh đạo tạo thành một tổ công tác tạm thời, tới chỗ này để tiến hành bàn bạc, trao đổi việc sáp nhập hai bên, muốn công ty chúng tôi hết sức tạo điều kiện hỗ trợ.Tập đoàn lớn gửi lãnh đạo tới, theo lý thuyết mà nói cũng là tổ tông của người ta rồi, mà không thì cũng phải là đại gia, chỉ có điều, chắc các đại gia này tuổi cũng không còn trẻ nữa.

Tuy rằng không ngừng ra lệnh cấm này nọ, nhưng việc mời khách ăn cơm không hề có dấu hiệu ngừng lại, việc này đã gần như được coi là quy tắc ngầm. Dù sao “Người là sắt, cơm là thép”, đã là người thì phải ăn cơm, hiện giờ người Trung Quốc ăn cơm đã có thể coi là một loại nghệ thuật. Có chuyện gì, cứ ăn cơm đã rồi nhất định sẽ thành. Lần này có đại gia đến thì đương nhiên là phải ăn uống thật linh đình.

Nhớ ngày trước tôi chăm chỉ rót cà phê, gặm nát quyển sách mới thi được công việc này; cho nên tôi thực sự không muốn sau khi vào đây làm lại phải trở thành tiếp viên nữ, tiếp ăn, tiếp uống, tiếp tán gẫu, lại còn phải cười theo nữa!

Ai cũng cảm thấy thức ăn ở những bữa tiệc kiểu này thật nhiều dầu mỡ, nên thường thì sẽ ăn vài miếng rồi uống luôn, mà chưa uống được vài hớp thì lại phải trò chuyện tán gẫu. . . . . .

Có câu “Quan lớn đè chết người”, đã vậy người tới hôm nay đâu chỉ là quan, mà phải coi là Khâm sai Đại thần do tập đoàn lớn phái xuống mới đúng. Tôi đi đôi boots cao màu ô-liu, vui vẻ đi theo sát phía sau quản lý.

Cửa kính tự động của nhà hàng mở ra, ba người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có bộ dạng rắn rỏi mạnh mẽ, bước chân thong dong, dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ, đôi mắt cười như hoa đào lóe sáng kia có vài phần giống như ánh mắt của một “vị công tử được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn đen tối”.

Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sải bước đi về hướng này, trong nháy mắt cơ thể như bị làm phép đóng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ.

Đã bao lâu rồi, dường như đã trôi qua một đời vậy, người đàn ông chói mắt trong trí nhớ đó lại bất chợt xuất hiện ngay trước mắt.Lục Bách Nghiêu, cho dù biết anh ta đã trở lại, nhưng tình huống gặp nhau giống như trong tiểu thuyết này, quả thật tôi chưa từng nghĩ đến.

“Tiểu Hạ, tiểu Hạ?”

Lãnh đạo đứng bên cạnh lấy tay lay lay đẩy đẩy một hồi, tôi mới xoay người lại, chớp mắt vài cái. Lãnh đạo cười ha ha vài tiếng, tích cực giới thiệu: “Lục thiếu, đây là Hạ Cận của công ty chúng tôi. Tiểu Hạ, đây là Lục thiếu.”

Lục Bách Nghiêu sóng mắt lưu chuyển, tay phải quàng qua vai tôi ra vẻ thân thuộc: “Chú Tống, tôi và Hạ Cận là bạn trung học với nhau, quan hệ cũng không tệ lắm. Chỉ là đã nhiều năm không gặp, không ngờ lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

Quan hệ không tệ?

Nhớ ngày đó, tên này ngày ngày đuổi theo xe đạp của tôi, ở phía sau cười nhạo tôi là “đồ con lừa”. Nếu như vậy mà được coi là “quan hệ không tệ”, thì tôi rất muốn hỏi một câu: cái gì mới được coi là “quan hệ ác liệt”?

Khi đó ở trong mắt bạn học cả lớp, rõ ràng quan hệ của chúng tôi là “như nước với lửa” đấy nhé!


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...