Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Đọc truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường – Chương 1 Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế thì không khỏi bị cảnh tượng hoành tráng...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng

Danh sách chương (142)

Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12: Lục Bách Nghiêu, Anh Không Cần Quá đáng Chương 13: Sóng Lớn Mãnh Liệt Chương 14: Không Cần, Người Ta Còn Xem Diễn Chưa đủ Chương 15: Người Này Lại Chiếm Tiện Nghi Của Tôi Chương 16: Đường Tình Duyên Với Nam Thần Thật Là Khúc Khuỷu Chương 17: Bạn Gái? Chương 18: Mất Hết Mặt Mũi Chương 19: Anh Là Trâu Hả? Như Vậy Cũng Có Thể Uống Chương 20: Người Bệnh Thần Kinh Nào Có Bản Lĩnh Như Vậy Chương 21: Lục Bách Nghiêu Thuần Lương, Chất Phác Chương 22: Đêm Nay Cô Theo Tôi Về Nhà, Xe Là Của Cô Chương 23: Lục Bách Nghiêu Muốn Cắn Chết Tôi Chương 24: Quán Bar Tức Vũ Chương 25: Cô ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi Chương 26: Có Cần Tôi Chịu Trách Nhiệm Với Cô Không? Chương 27: Tình địch Cường đại Chương 28: Nhỏ Nhưng Vừa Mới Tốt Chương 29: Phi Lễ Chớ Nhìn Chương 30: Trời đánh Chết Tên Khốn Này đi Chương 31: Lục Khốn Khiếp Hại Người Không Chớp Mắt Chương 32: Honey Chương 33: Thế Nhưng Lại Thừa Dịp Tôi Say Rượu Làm Ra Chuyện Này Với Tôi Chương 34: Trở Thành Lục Phu Nhân, Cô Cũng Có Thể Tùy Hứng Như Vậy Chương 35: Lại Bị Tính Kế Chương 36: Từ Nay Khí Tiết Chỉ Là Người Qua đường Chương 37: Gia đây Chính Là Ngàn Vàng Khó Cầu Chương 38: Đổi Ngược Số Mệnh Chương 39: Cô ấy Là Bạn Gái Của Tôi Chương 40: Nhưng Mà Mình Là Nghiêm Túc Chương 41: Không Phải Là Tôi đang Nằm Mơ Chương 42: Đi Thôi, Cô Ngốc Chương 43: Lục Tổng Thật Là Chuyên Nghiệp Chương 44: Ma Nhân Yêu Tinh Chương 45: Cùng Trương Húc đi đến Chỗ đặc Biệt Chương 46: Muốn đính Hôn Chương 47: Tu Thành Chín Quả Chương 48: Tiện Nhân Chính Là Kiểu Cách Chương 49: Kẻ………..phụ…………….tình Chương 50: Không Cho Phép Kêu Chương 51: Cô………. Nữ Nhân Này, Có Biết Xấu Hổ Không Hả? Chương 52: Bị Anh Ta ôm Kiểu Công Chúa Chương 53: Nghiêu Nghiêu Chương 54: Chúng Ta Ngủ Cùng Nhau đi Chương 55: Phụ Nữ đang Yêu Chương 56: Anh Ta Không Dám Chương 57: Ở Nhà Lục Bách Nghiêu Quỵt ăn Quỵt Uống Chương 58: Ăn Của Anh Ta, ở Nhà Anh Ta Chương 59: Lục Bách Nghiêu, Quân Tử động Khẩu Lại động Thủ Chương 60: Nửa đêm Bị Mẹ Lục Bách Nghiêu Bắt Gian

Chương 1


Đọc truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường – Chương 1

Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế thì không khỏi bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho sợ hết hồn!

Được lắm, mấy đóa hoa xinh đẹp ở trong công ty đều đến góp mặt đầy đủ, xem ra mấy vị đại gia tới hôm nay không đơn giản chút nào.

Tôi nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến, lấy tay che miệng, nhỏ giọng thăm dò: “Mọi người tới đây hết thế này là để tiếp vị đại gia nào thế?”

Hôm nay, còn chưa tới thời gian tan làm, lãnh đạo đã truyền xuống thông báo muốn chúng tôi phải đi tiếp khách. Việc đầu tiên sau khi hết giờ làm là về nhà thay quần áo, sửa soạn một chút, sau đó tất cả tập hợp tại nhà hàng Thịnh Thế. Cảm giác này thật giống tú bà thanh lâu thúc giục các cô nương mau chóng chuẩn bị cẩn thận rồi đi tiếp khách!

Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy người trong phòng làm việc của tôi thôi, không ngờ nhìn qua một lượt lại thấy cả mấy đóa hoa nổi danh của các phòng khác. Wow, hôm nay phải tiếp “Thái tử gia” đó hả?

Nghe đồng chí “chuyên tám nhảm” Đồng Yến này nói một hồi, tôi mới biết được ngọn nguồn của sự việc.

Hiện giờ công ty đã bị một tập đoàn lớn thu mua, trên đó phái xuống ba vị lãnh đạo tạo thành một tổ công tác tạm thời, tới chỗ này để tiến hành bàn bạc, trao đổi việc sáp nhập hai bên, muốn công ty chúng tôi hết sức tạo điều kiện hỗ trợ.Tập đoàn lớn gửi lãnh đạo tới, theo lý thuyết mà nói cũng là tổ tông của người ta rồi, mà không thì cũng phải là đại gia, chỉ có điều, chắc các đại gia này tuổi cũng không còn trẻ nữa.

Tuy rằng không ngừng ra lệnh cấm này nọ, nhưng việc mời khách ăn cơm không hề có dấu hiệu ngừng lại, việc này đã gần như được coi là quy tắc ngầm. Dù sao “Người là sắt, cơm là thép”, đã là người thì phải ăn cơm, hiện giờ người Trung Quốc ăn cơm đã có thể coi là một loại nghệ thuật. Có chuyện gì, cứ ăn cơm đã rồi nhất định sẽ thành. Lần này có đại gia đến thì đương nhiên là phải ăn uống thật linh đình.

Nhớ ngày trước tôi chăm chỉ rót cà phê, gặm nát quyển sách mới thi được công việc này; cho nên tôi thực sự không muốn sau khi vào đây làm lại phải trở thành tiếp viên nữ, tiếp ăn, tiếp uống, tiếp tán gẫu, lại còn phải cười theo nữa!

Ai cũng cảm thấy thức ăn ở những bữa tiệc kiểu này thật nhiều dầu mỡ, nên thường thì sẽ ăn vài miếng rồi uống luôn, mà chưa uống được vài hớp thì lại phải trò chuyện tán gẫu. . . . . .

Có câu “Quan lớn đè chết người”, đã vậy người tới hôm nay đâu chỉ là quan, mà phải coi là Khâm sai Đại thần do tập đoàn lớn phái xuống mới đúng. Tôi đi đôi boots cao màu ô-liu, vui vẻ đi theo sát phía sau quản lý.

Cửa kính tự động của nhà hàng mở ra, ba người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có bộ dạng rắn rỏi mạnh mẽ, bước chân thong dong, dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ, đôi mắt cười như hoa đào lóe sáng kia có vài phần giống như ánh mắt của một “vị công tử được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn đen tối”.

Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sải bước đi về hướng này, trong nháy mắt cơ thể như bị làm phép đóng băng, không thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ.

Đã bao lâu rồi, dường như đã trôi qua một đời vậy, người đàn ông chói mắt trong trí nhớ đó lại bất chợt xuất hiện ngay trước mắt.Lục Bách Nghiêu, cho dù biết anh ta đã trở lại, nhưng tình huống gặp nhau giống như trong tiểu thuyết này, quả thật tôi chưa từng nghĩ đến.

“Tiểu Hạ, tiểu Hạ?”

Lãnh đạo đứng bên cạnh lấy tay lay lay đẩy đẩy một hồi, tôi mới xoay người lại, chớp mắt vài cái. Lãnh đạo cười ha ha vài tiếng, tích cực giới thiệu: “Lục thiếu, đây là Hạ Cận của công ty chúng tôi. Tiểu Hạ, đây là Lục thiếu.”

Lục Bách Nghiêu sóng mắt lưu chuyển, tay phải quàng qua vai tôi ra vẻ thân thuộc: “Chú Tống, tôi và Hạ Cận là bạn trung học với nhau, quan hệ cũng không tệ lắm. Chỉ là đã nhiều năm không gặp, không ngờ lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

Quan hệ không tệ?

Nhớ ngày đó, tên này ngày ngày đuổi theo xe đạp của tôi, ở phía sau cười nhạo tôi là “đồ con lừa”. Nếu như vậy mà được coi là “quan hệ không tệ”, thì tôi rất muốn hỏi một câu: cái gì mới được coi là “quan hệ ác liệt”?

Khi đó ở trong mắt bạn học cả lớp, rõ ràng quan hệ của chúng tôi là “như nước với lửa” đấy nhé!


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...