Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tắt Đèn

Chương 3



Bóng cây ngả đến sát rìa đường, mặt trời chênh chếch nhòm vào gốc đa, gốc gạo. Những con trâu, bò bị bắt và bị ký giam chỏng gọng nằm dưới ánh nắng, uể oải nhai những rễ khoai hoặc cỏ héo của chủ ban cho. Một lũ đàn bà chờ đợi nộp thuế, lê la ngồi khắp thềm đình.

 

Mùa sưu thuế cũng là lúc ngoài đình nhộn nhịp nhất, ăn uống triền miên nhất, hôm nay cũng là như vậy.

 

Mấy ông Hương trưởng, Tộc biểu, Trương tuần xúm quanh cái điếu đàn và chiếc ấm tay, kẻ hút thuốc, người phùng miệng thổi bát nước nóng.

 

Lý trưởng đang cười nói sằng sặc, tiếp đãi Chánh hội, Phó hội bằng mâm cỗ chỉ còn rau chuối và lá tía tô. Thư ký, Chưởng bạ lễ phép chìa đũa, mời nhau gắp mấy miếng thịt mỡ khô cong các cạnh. Lý cựu, Phó lý, Thủ quỹ châu đầu trên lớp bát đĩa đầy những nhặng xanh, gật gù nhắc chén lên lại đặt chén xuống.

 

Ở góc đình, cạnh mấy cái chấn song là đám người chậm nộp sưu bị trói lại, trong đó có cả anh Dậu.

 

Chị Dậu rụt rè bước lên cửa đình, hạ cái nón rách xuống rồi khẽ thưa :

 

– Chào các cụ, chào các ông….

 

Cả đình ngoái trông ra, người đàn bà đẫy đà khiến men rượu trong người mấy gã đàn ông càng thêm nóng. Nhận thấy có hàng chục đôi mắt đang dán vào ngực mình, chị khẽ khàng đưa cái nón lên đậy lại. Lý trưởng hắng giọng bảo :

 

– Vợ thằng Dậu đấy à ? Đã chạy đủ tiền sưu cho chồng chưa ?

 

– Dạ bẩm, con đến cũng là để cho chồng con ký vào giấy này, sau đấy mới có tiền nộp sưu….

 

– Mang vào đây ông xem nào…..

 

Chị Dậu rón rén bước nép cạnh tường đến bên phản chỗ Lý trưởng ngồi, nhiều cặp mắt hau háu vẫn dính lên người chị. Lúc nhận lấy tờ văn tự tên Lý trưởng còn cố tình cầm vào tay chị khiến người đàn bà nọ vội rụt về. Trong lúc gã chăm chú đọc thì chị đảo mắt khắp một lượt, thế rồi lòng thắt lại khi thấy chồng bị trói ở xó đình.

 

– Chỉ cần chồng mày ký tên vào thôi à…..?

 

– Dạ bẩm, ông Nghị còn bắt xin thêm cả dấu triện của ông nữa mới được…..

 

Lý trưởng vừa gật gù vừa vân vê sờ cằm rồi khoan thai ngồi dậy :

 

– Triện tao để trong này……vào đây…..

 

Gã nói rồi bước vào gian nhỏ bên mé đình, chị Dậu tần ngần một chút rồi cũng theo vào.

 

Vừa vào đến chỗ khuất không ai nhìn thấy, tên Lý trưởng đột ngột quay lại ôm chầm lấy chị hôn hít. Người đàn bà nọ hốt hoảng đẩy ra :

 

– Ông làm gì thế ? Con chỉ xin ông đóng cho cái triện thôi….

 

Lý trưởng cười khinh bỉ :

 

– Triện của ông là củ khoai à ? Dễ ông đóng không cho mày chắc ?

 

– Bẩm ông…..

 

– Một đồng bạc rồi tao đóng cho. Thế là phúc đức lắm rồi đấy, người khác phải ba đồng !

 

Chị Dậu tái mặt :

 

– Ông thương con…..quả thật con không kiếm đâu ra một đồng nữa….

 

Lý trưởng bỗng chốc hạ giọng :

 

– Vậy nên ông mới bảo mày đổi cái khác…..

 

Gã tiến lại sát chị khẽ bảo :

 

– Cho ông ôm một lúc…..rồi ông đóng triện cho…..Một lần ôm đáng giá ba đồng…..không ai được lời như mày đâu….

 

Thế rồi không đợi chị trả lời gã đã ôm chặt lấy chị, người đàn bà có giãy dụa, có đẩy ra, nhưng rõ ràng là không hề dùng hết sức.

 

Những cái khốn cùng nó cứ theo nhau ập đến, cứ liên miên nối tiếp nhau khiến chị thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn. Muốn bán được con cần phải đóng được triện, nhưng muốn đóng được triện lại phải xin xỏ tên Lý trưởng khốn nạn này. Bây giờ đi đâu tìm ra một đồng nữa mà dúi cho gã ? Thôi thì…..cứ đâm đầu mà làm liều vậy……Bán được con sớm ngày nào thì chồng được thả về sớm ngày ấy…..

 

Không la hét, không chửi mắng, người phụ nữ nọ đành để yên cho tên đàn ông không phải chồng mình ôm chặt cứng. Và giờ đây gã đang hôn hít chị đầy cuồng nhiệt.

 

Miệng gã hôn tới tấp lên mặt chị, lên cổ chị như chết đói chết khát. Dù cho vừa đi nắng về, dù cho vừa đổ mồ hôi mà không hiểu sao da thịt chị vẫn có mùi thơm nhè nhẹ khiến gã mê mẩn. Đã vậy còn được hai bầu vú căng mọng áp vào lồng ngực, được ghì chặt lấy cơ thể đẫy đà khiến tên đàn ông nọ hưng phấn không chịu nổi, con cặc trong quần đã cương lên cứng ngắc. Tele @cuongct93. Gã trườn tay xuống bóp lấy bờ mông nở nang khiến chị vội đưa tay giữ lấy. Nhưng vậy nào đã đủ, bên trên có thứ còn phô ra ngồn ngộn hơn nữa kìa. Tên Lý trưởng đưa tay lên rồi dứt khoát bóp lấy vú chị.

 

– A…..ông Lý…..

 

Chị Dậu giật mình vội gỡ tay gã ra, nhưng với cái cự ly gần sát sạt như thế, muốn đụng chạm thực chả thiếu gì cách. Gã chẳng nói chẳng rằng liền cúi xuống úp thẳng mặt vào ngực chị.

 

– Ông Lý……em xin ông…..

 

Chị Dậu lại hốt hoảng cố đẩy ra, nhưng sức người đàn bà không thắng nổi sức tên đàn ông khỏe mạnh. Đã thế do dùng cả hai tay chống đỡ bên trên nên bên dưới không thể phòng thủ, mông chị đang bị tay gã xoa bóp hối hả.

 

Êm ái, đàn hồi, căng tràn……Chỉ dùng mặt tiếp xúc thôi mà tên Lý trưởng vẫn cảm nhận được ngực chị tuyệt vời đến thế nào, bao nhiêu cảm giác sảng khoái lan tỏa khiến gã đang ngọ nguậy đầu liên tục. Mà đâu chỉ mỗi mặt, gã cũng đang sướng hết cả tay khi được nắn bóp bờ mông đồ sộ của chị. Hưng phấn khiến con cặc trong quần gã đã cứng hơn cả sắt, tạo thành cái bọc cồm cộm cọ vào giữa hai đùi chị.

 

Chị Dậu cũng đã nhận ra điều ấy nhưng khổ nỗi lại không biết phải làm sao. Bên ngoài đầy người, chỉ cần hét lên là được giải thoát. Nhưng mà thoát rồi thì sao đây……? Ai đóng triện cho mà bán con……? Người đàn bà nọ dù rất lo sợ nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng, để yên cho cái tên Lý trưởng kia ôm ấp sờ soạng đầy thích thú.

 

Gã đã ép được chị dựa vào tường, những nụ hôn lại xuất hiện dồn dập trên mặt trên cổ chị. Có điểm tựa khiến tên Lý trưởng càng mạnh bạo hơn, gã đang đẩy hông tới để cho con cặc trong quần được nhấn vào chỗ ngã ba thầm kín ấy. Dù đang mặc quần nhưng chị Dậu vẫn giật mình thon thót khi cái sự đụng chạm nhạy cảm ấy xảy ra, chị lên tiếng khuyên can :

 

– Ông Lý……đừng làm thế…..hãy chỉ ôm thôi…..

 

Những lời nói yếu ớt của người đàn bà hình như chỉ càng làm Lý trưởng thêm phấn khích. Gã lại cúi xuống vục mặt vào ngực chị mà sục sạo, thế rồi không kìm được bèn há mồm ra cắn một phát vào đỉnh đồi nhô cao ấy.

 

– A……!

 

Chị Dậu giật bắn cả người, vội dùng toàn bộ sức lực đẩy cái tên dê xồm kia ra làm gã lùi lại mấy bước. Người đàn bà nọ lấy hai tay che ngực sợ sệt nói :

 

– Ông Lý……vậy đủ rồi……xin ông đóng cho cái triện để em còn có tiền nộp sưu cho chồng…..

 

Chị Dậu cũng rất biết tình hình khi không xưng con nữa mà đổi sang xưng em, những lời khẩn cầu van nài vì thế cũng có hiệu lực hơn. Tên Lý trưởng không nổi giận mà tỏ vẻ nuối tiếc, gã đang định sấn đến nữa thì bên ngoài có tiếng gọi :

 

– Lão Lý làm cái gì trong đấy mà lâu thế……ngủ rồi à……?

 

Có lẽ cũng không muốn ai phát hiện ra nên Lý trưởng đành tặc lưỡi đi lấy triện rồi đóng cho chị. Lúc đưa văn tự cho chị gã cười đầy mờ ám :

 

– Sau cần nhờ gì lại cho ông ôm nữa nhé……chắc là sớm thôi…..

 

Lúc ấy chị Dậu không hiểu ẩn ý của gã, chỉ biết nhận lấy tờ giấy rồi vội trở ra ngoài. Vừa ra chị đã nhanh chân đến chỗ chồng bị trói ở góc đình, nhìn chồng gục đầu xuống như đã chết khiến chị hoảng hốt :

 

– Thầy em làm sao thế này……?

 

Anh Dậu mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ mê man li bì. Mấy người bị trói ở cạnh đấy bảo :

 

– Hình như anh ấy lại lên cơn sốt rồi…..chúng tôi cũng bị trói nên có muốn xem nom cũng không được…..

 

– Liệu mà chạy tiền sưu rồi cho anh ấy về…..chứ đau ốm còn bị trói đánh thế này thì đến chết….

 

Chị Dậu vâng dạ rồi vừa lay chồng vừa gọi, mãi thì anh Dậu mới lờ đờ mở đôi mắt trắng dã ngước lên. Chị vội xin tạm cởi trói cho chồng rồi để anh chàng run rẩy kí vào văn tự, sau đó thì lại vội trở về nhà.

 

Thoáng thấy mẹ về đến cổng thằng Dần mừng nhảy chân sáo :

 

– U đi đâu từ lúc non trưa đến giờ ? Có mua được gạo hay không ? Sao u lại về không thế ?

 

Cái Tý ở trong cửa bếp sa sả mắng ra :

 

– Đã bảo u không có tiền, lại cứ nhằng nhằng nói mãi ! Mày tưởng người ta dám bán gạo chịu cho nhà này sao ? Thôi ! Khoai chín rồi đây ! Để tôi đổ ra cho ông xơi, ông đừng làm tội u nữa….

 

Rồi nó tất tả chạy đến đón mẹ :

 

– U đã về ạ ! Ông Lý cởi trói cho thầy con chưa hử u ? Cái nón của u làm sao bị rách tan tành thế ấy ?

 

Chị Dậu lặng thinh không đáp, nhìn vào ánh mắt trong veo của con bé mà lòng chị thắt lại. Chị thẫn thờ đến bên cái chõng ngồi xuống, cái Tý lại chạy vào bếp, bắc nồi khoai xuống đổ ra cái rổ, nó gắp mấy củ khoai lành lặn vào bát rồi đem ra :

 

– Con mời u xơi ạ…..

 

Nói rồi nó lại chạy vào bếp, chọn mấy củ khoai bẫm nhất gắp vào cái bát khác rồi bưng lên nhà để lên chỗ bàn thờ, xong quay ra dặn thằng Dần :

 

– Bát này chị để phần thầy, khi nào thầy về thầy ăn, đứa nào ăn vụng chị không chơi cùng nữa….

 

Thằng Dần đang mải ngồi xổm bên rổ khoai thổi phù phù chừng như không nghe thấy. Bấy giờ cái Tý lại đến bên chõng ngồi cạnh mẹ :

 

– U ăn đi…..từ sáng đến giờ u chưa ăn gì rồi…..

 

Chị Dậu vẫn lặng im không nói, hai tròng mắt đã đỏ hoe. Con bé càng biểu lộ sự ngoan ngoãn bao nhiêu chị lại càng đau lòng bấy nhiêu. Thấy mẹ âu sầu cái Tý gặng hỏi :

 

– U sao thế…..u ốm à…..sao u không ăn…..?

 

Chị Dậu rầu rĩ đáp :

 

– U không sao…..

 

– Vậy sao u không ăn ? Hay u thương chúng con đói ? Chúng con không đói đâu, ăn hết ngần kia khoai thì no kễnh bụng ra rồi còn gì nữa….U cứ ăn đi, u ăn thì con mới ăn….

 

Giọt nước mắt lăn xuống gò mà, chị Dậu sụt sùi nói :

 

– Thôi u không ăn, để phần cho con…..con chỉ được ăn ở nhà bữa nay nữa thôi…..

 

Cái Tý xám mặt lại hỏi bằng giọng luống cuống :

 

– Vậy thì bữa sau con ăn ở đâu…..?

 

Ngập ngừng giây lát, chị Dậu nhìn nó xót xa :

 

– Con sẽ ăn ở nhà cụ Nghị thôn Đoài….

 

Như sét đánh ngang tai, con bé đứng bật dậy òa lên khóc :

 

– U bán con thật đấy ư….? Con van u…..Con lạy u……U đừng bán con đi tội nghiệp…..U cho con ở nhà chơi với em con…..!

 

Thằng Dần cũng bỏ rổ khoai đứng dậy khóc tru tréo :

 

– Không…..! Nào……! Không cho bán chị Tý đâu…..! Không cho đâu……!

 

Chị Dậu thổn thức không nói thêm được gì, chỉ biết nghẹn ngào khóc. Ba mẹ con cùng khóc, tiếng khóc nức nở tỉ tê nghe mà nẫu cả ruột gan.

 

Gió chiều thổi rặng tre xào xạc, ánh nắng gay gắt soi đến nửa thềm. Cái Tý thằng Dần càng ngày càng khóc to hơn.

 

Trái tim chị Dậu như bị cả nghìn mũi dao cứa vào. Thế rồi nghĩ đến chồng đang bị trói ngoài đình, người đàn bà nọ buộc phải đưa ra quyết định. Chị gạt nước mắt đứng dậy dứt khoát nói :

 

– Thôi, phải tội với trời, mẹ chịu ! Cảnh nhà đã thế, mẹ đành dứt tình với con !

 

Rồi chị lập tức đi làm những việc mà chị cho là đau đớn. Đầu tiên là buộc xích vào cổ con chó cái, kế đến là bắt đàn chó con để vào cái rổ rồi đậy lại, cuối cùng là đi lục tất cả quần áo của cái Tý buộc thành một gói. Xong xuôi chị một tay cầm xích, một tay đội rổ chó trên đầu quay ra bảo cái Tý :

 

– Con cầm lấy bọc quần áo kia rồi sang nhà cụ Nghị Quế với u….

 

Lúc nãy thấy u bắt cả chó lớn, chó con, cái Tý vẫn tưởng những con vật ấy sẽ đi thế mạng cho mình, thế nên nó đã vững dạ ngồi im. Bây giờ nghe mẹ giục phải đi nó lại mếu máo khóc :

 

– U nhất định bán con đấy ư…..? U không cho con ở nhà nữa ư…..? Rồi mai con chơi với ai…..? Con ngủ với ai…..?

 

Chị Dậu lại lã chã hai hàng nước mắt :

 

– U van con, lạy con, con có thương thầy thương u, thì con cứ đi với u, đừng khóc lóc nữa, đau ruột u lắm….! Công u nuôi con hơn chục năm trời, tốn kém bao nhiêu tiền của, bây giờ phải đem con đi bán, u đã chết từng khúc ruột rồi đây con ạ….! Nhưng mà tiền sưu không có, thầy con đau ốm là thế, vẫn bị người ta đánh trói, sống chết thế nào còn chưa biết…..Nếu không bán con thì lấy tiền đâu nộp sưu ? Ðể cho thầy con khổ sở đến nước nào nữa….? Thôi u van con, u lạy con, con có thương thầy thương u, thì con cứ đi với u….

 

Cái Tý vẫn khóc rưng rức, chị Dậu cũng khóc như mưa, ba mẹ con lại cùng khóc dưới mái hiên tiêu điều xơ xác….

 

Một lát sau, cái Tý dường như cũng hiểu những nỗi đau lòng của mẹ, hiểu gia cảnh khốn cùng của nhà mình, con bé không khóc nữa. Nó chạy lại chỗ thằng Dần, nâng mặt em lên thủ thỉ :

 

– Dần có nhớ chị không ? Dần có thương chị không ? Giờ chị không được ở nhà với Dần nữa, Dần phải nghe lời thầy u nhé ! Khi nào lớn thì sang bên đấy tìm chị…..Thôi Dần ở nhà ngoan nhé…..Chị phải đi với u đây…..

 

Nói rồi cái Tý thơm liền mấy cái lên má em. Thằng Dần níu lấy áo chị khóc ầm ĩ, chị Dậu không chịu được cảnh ấy thêm nữa buộc phải nói dối con trai :

 

– Dần ngoan…..u chỉ đưa chị đi một lúc thôi…..đến tối chị lại về…..

 

Bấy giờ thằng bé mới bớt khóc lại, cái Tý lưu luyến hôn hít em thêm một lượt, rồi ôm lấy bọc quần áo lủi thủi theo sau mẹ. Mua full truyện ở Telegram @cuongct93. Lúc ra đến cổng nó vẫn không quên ngoái lại nhìn lần nữa, nhìn khoảnh sân quen thuộc, nhìn ngôi nhà quen thuộc, cả đứa em trai hai mắt đỏ hoe….

 

Mặt trời đã xế, bóng người ngã xuống mặt ruộng dài thườn thượt như bóng cây cau. Trâu bò không phải cầy chiều nghễu nghện theo đàn trẻ chăn ra các bờ ruộng gặm cỏ.

 

Với những tiếng thổn thức trong đáy tim và những giọt nước mắt luôn đọng lại ở gò má, chị Dậu cố sống cố chết kéo con chó cái lầm lũi đi dưới ánh nắng mùa hè. Con vẫn lướt mướt khóc, chó vẫn ăng ẳng kêu, chị vẫn nhất định giả câm giả điếc mong cho nhanh đến nhà cụ Nghị.

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...