Tám
Mượn cớ đi kiểm soát các đơn vị trực thuộc, tôi tạt về qua nhà (từ ngày du học về tôi phụ trách việc này), Tám đang lui cui lo bữa ăn. Tôi lẳng lặng vào bằng cửa sau và hù chị nàng một phát, Tám lao chao, tôi phải vội đỡ kẻo chị ngã. Tám lầu bầu cự : làm hết hồn, tưởng ai vô mần thịt.
Tôi cười nắc nẻ, trêu ngạo : ở cư xá quân đội mà ai dám vô, sợ bâng quơ. Nói thì nói chớ tôi cũng đã ôm choàng lấy Tám từ phía sau lưng, hai tay bụm đúng ngực Tám. Chị nàng biết tật sờ soạng của tôi nên không vùng vẫy. Tôi ấp hai bản lòng bàn tay và xoa xoa, miệng cằn nhằn : nhà có một mình, bày đặt bận lót liếc chi cho rộn.
Tám đáp nho nhỏ : ai để lòng thòng coi sao đặng. Chừng nào về muốn mò thì bật nó lên hay cởi nó ra, lâu lắc chi đâu cũng la. Tôi vẫn nhăn nhó như cái bị : hổng lâu, nhưng tui muốn thứ gì cũng có liền, lột lột, hất hất cũng mất thì giờ chớ bộ.
Tám còn lo nêm nếm nồi hầm nên hổng rằng, tôi vò vò bên ngoài áo Tám nói nựng : ui, hai cục nợ thấy mà ghét tổ. Tám nghe tôi lẹo nhẹo thì cười hích hích chêm : ghét mà bợ lấy bợ để, tui mà thử rị hổng cho mò coi có chạy cục thèm lên óc hun, chớ đừng nói dóc.
Tôi rên ê a : biết rùi, đừng nói nữa, để tui bẹt ra coi cho đỡ ghiền chút. Nói rồi tôi vội nắm hai vạt áo Tám mà giựt xoẹt ra, những hột nút bấm kêu lách cách như cốm rang. Cái áo nịt đùn một dề, màu sa tanh đen láng cón. Tôi xuýt xoa trong miệng : chèn ơi, sao lúc nào nó cũng tù hụ lên nè, ngon muốn cắn lun.
Tám làm ra vẻ sợ, thu hai tay che, tôi hầm hừ làm Tám vừa thích vừa đỡ. Tôi chụp lấy hai bàn tay Tám giữ bẹt ra và ngó ngây vào hai bầu vú trẵng nõn đang che hờ dưới áo nịt. Tôi quính lên, lôi giựt Tám vào lòng, tôi bóp nhàu nhĩ hai vú và giằng co lột cái yếm lên.
Tám phụ giỡn với tôi : ông hừ hừ bắt gúm, lỡ ông làm bứt nịt vú của tui lấy gì tui bận, tui đem theo có một cái hà. Tôi nói trây : rách thì mua cái khác, để mai chiều tui dẫn mua mấy cái lun bận cho đã, mà lần xần tui có xé thì cũng có ngay cái khác bận. Tám xí xọn phê bình : ông làm như ông là chú Hỏa, nghèo kiết xác mà còn bảnh.
Tôi đã lật được cái yếm lên, hai tay đã mằn trực tiếp vô hai vú Tám. Tôi bóp thấy nó mềm mềm, nhưng chưa chi đã lật xật như độn sỏi. Tôi chụm hai đầu vú xe đi xe lại và nhầy nhầy làm chúng vội cứng đanh. Tôi hì hụi năn nỉ Tám : sao nghe nó lộn nhộn dưới da tay là tui muốn bú ngậm liền.
Tám không ra cho, không ra cản mà chỉ xục xịch đu đưa người cho có lệ. Tôi đẩy Tám dựa vào tường, chặn hai cánh tay Tám lên cao, cả một khoảnh ngực đầy bày ra trước mắt. Tôi mê dại nhìn hau háu vào cặp vú mà chép miệng không ngừng. Tám thấy tôi bịn rịn phải có ý kiến : anh nhìn vú mà như đang nhìn món ăn sang. Ngó cái miệng anh thấy sợ, làm chi mà chép chép, đói cả tháng hổng bằng.
Tôi mặc Tám nói lung tung, tôi ồ ập hun lia chia hết nách, lại đến sườn và chạy dài theo cánh tay Tám. Khi mũi tôi sáp gần vú Tám thì tôi ịn hun nhè nhẹ và thoáng qua thôi, vậy mà Tám rên hư hử kêu nhột.
Tôi thè lưỡi ra tha phè phè lên khắp quầng vú Tám, nó bóng lưỡng lên như lớp mỡ. Tôi uốn đầu lưỡi nhịp lóc chóc lên núm vú làm Tám lật bật cả lên.
Tôi chu miệng bú vô một vú, còn tay thì xe phụ làm Tám liểng xiểng vô hồi. Tôi tăng cường xòe rộng bàn tay bóp mạnh lên vú và nút đậm cái vú đang bú làm Tám liêu xiêu.
Tám nói như dỗ tôi : thương em nhẹ nhẹ thui, đừng làm em đau nghe. Tôi nhần cái quả sữa của Tám đầy họng, nút phọp phọp và bất đố tôi cắn một phát, Tám kêu rú lên tắc tắc miệng rên : ui, đau quá, em năn nỉ rùi mà anh cũng cắn em.
Tôi lụng bụng nói : tại vú em ngon và thơm nên anh dằn hổng kịp. Tôi xin lỗi Tám nhưng vẫn không chịu nhả vú ra. Tôi nút bọp bọp, cái đầu vú Tám lổn nhổn trong miệng tôi, tôi khều khều cái lưỡi làm nó xật xừ rất lạ.
Tám quên luôn nồi hầm, chỉ lè nhè trách : anh mà bu vô cặp vú thì hết ai còn làm ăn gì được. Tôi có vẻ bằng lòng nên nói đại : kệ, bỏ đó đi, hổng cạn đâu mà lo, để anh ăn điểm tâm sơ vú em một lát rùi ăn cơm sau. Tám giỡn hỏi : tưởng ăn dzú no thì còn bụng đâu mà chứa cơm nữa.
Tôi nhay vú Tám ào ào, mấy lần đầu vú hết cương lại xìu mà tôi vẫn hổng chán. Tôi mút đến đỗi cái quầng vú đỏ rần lên và núm vú thành một cục thon thon màu hồng lựn. Tám bị khích động mạnh nên nhiều lúc co thun người lại, quơ quơ hai bàn tay. Tám múa lung tung trong không trung và bất đồ xoa lia lịa lên đầu tôi nói nựng : hư quá, ngậm dzú cả ngày.
Tôi rúc mặt vào hông Tám, chùi chà lê lết làm Tám xun xoe nói âu yếm với tôi : lớn đầu có vợ còn bú ti, giành hết của con nít. Tôi ụ ự không đáp mà rúc như con mèo con rúc chủ. Tám chợt cúi xuống hôn lên tóc tôi, nói lẩm cẩm : thương quá, sao mà bú no bú nê hổng để em ngơi nghỉ.
Tôi nhân thể Tám đả đớt nói yêu thì tôi từ từ giúi một bàn tay vô cạp quần Tám. Tôi thấy Tám có vẻ lưỡng lự, nửa muốn nửa không. Tôi mạnh dạn thọc tay sâu vào, len luôn dưới cái sịp, tấn công vô giữa háng. Tám loạng choạng vì ngón tay tôi bò lùm xùm nên vặt vẹo người muốn đổ.
Tôi còn ngậm bú vú mà nhanh đẩy giò Tám lơi ra, Tám đứng lấy tấn gượng giữ. Tôi mò vòng vòng nơi cái sẹo, vạch mớ lông rậm và xỉa ngón tay giữa vô chỗ lỗ. Tám khệnh khạng rồi cũng dạng chưn ra.
Tôi vuốt cái đường nứt dọc, nghe lọp bọp ướt rụp lênh láng. Tôi móc móc vô trong thì càng nhớt ọc ra, tôi xỏ ngón tay vô tựa người đút nút miệng chai mà bụm nguyên con hích lên mấy lượt. Tám chênh vênh như bị bưng nhưng miệng kêu ì ỏn : ui, nhột quá, anh, móc từ từ thui.
Tôi ma mị vì cái tiếng của Tám nên càng bụm hích mạnh. Tám nhảy choi choi, lắc lư và chợt ré lên : nứng, em nứng, nứng dữ dội. Tôi biết đụng trúng mội nứng của Tám thì ấn cạnh bàn tay phụ vô làm Tám bật nghiêng bật ngửa. Tám kêu rối rít : em nứng điên rùi, đừng vọc lồn em nữa, em điên mất.
Tôi như được cho nước nên cũng hòa giọng hét theo : để anh làm em nứng tuột dên đi cho đã, đừng bỏ nửa chừng mà uổng. Tôi thúc cùi tay làm đầu ngón giữa như cái dùi nhọn xỉa vô đụng hà rầm đủ thứ trong lồn, Tám rệu rạo kêu inh lên. Tôi xóc mải mê đến khi Tám xuội lơ thì tôi biết Tám đã tận mạng.
Tôi rút ngón tay ra, lều nhều những giọt khí trắng đục nhễu tà la tú lủ. Tám rên hừ hừ : anh làm em chết tới nơi, chi đâu như có ai cào ai cấu trong đó, em tưởng bứt lun rùi, anh thiệt ác, lồn nứng kịch liệt, em muốn đè đại anh ra mà nắc.
