Tám
Nhiều lúc tôi tự đặt câu hỏi : vậy chớ tôi đã tìm thấy vẻ đẹp “ chim sa cá lặn “ gì ở nơi Tám mà khiến tôi mê mẩn chị nàng – nói theo dân gian – đến điếu đổ như vậy, nhưng tôi chịu, không sao giải thích được.
Bảo rằng chị đẹp lộng lẫy đến nỗi ra đường ai cũng phải trầm trồ, người nam nhìn thấy chị ai cũng nổi ý tà dâm thì thật chẳng đúng tí nào. Còn ngược lại nói chị xấu thì lại càng oan uổng với chị hơn nữa.
Thoạt nhìn thì ít ai nhận ra vẻ đẹp hay hay của chị, nhưng biết nhau rồi thì chắc chắn không ai quên được chị nữa. Chị có một vẻ đẹp ngọt ngào, tiềm ẩn, ngấm ngầm ở bên trong, xem ra mang nhiều dáng sắc môc mạc, chân quê mà ở nơi thị thành hiếm tìm ra được.
Lần đầu gặp chị, tôi dửng dưng. Dạo ấy tôi thỉnh thoảng vào họp và ghé ở nơi hai bác. Chị lo việc nấu bếp nhưng giờ ăn tôi vẫn nhìn thấy chị vì bàn ăn dọn gần chỗ chị ở. Thì làng ràng chỉ có thế.
Nhưng rồi lần thật tình cờ tôi vào nhà bếp, bỗng thấy chị xốc vạt áo lên lau bụi ở mắt, kịp nghía được cái lót nịt ngực của chị ôm tròn hai quả bưởi mọng ú nước, tôi đã bị hớp hồn. Tôi ngẩn ngơ đến đỗi không nhích chưn bước đi đâu được nữa.
Cũng may chị làm bếp ít khi mang kính vì sợ khói ám vào làm mờ mặt thủy, thế nên chị đâu hay biết chuyện tôi vừa trộm thấy ngực chị. Cho dù chúng còn được bọc trong hai lúp lụa, nhưng cái dáng chù ụ của chúng và màu da mướt mát đã khiến tôi mất hồn.
Tôi loay hoay, đi chẳng nỡ, ở chẳng xong, mà tim thì đập nhịp lô tô vung vít.
Tôi khề khà thấy tay chưn bứt rứt và cái miệng chọt chẹt muốn nói điều gì với chị. Tôi xàng ràng ghé vào, rêu rao xem cách chị nấu nướng ra sao để được đứng gần chị một chút, cố hít mùi hương tỏa ra từ da thịt chị.
Nhìn trước nhìn sau không thấy ai, tôi vờ đưa tay quẹt mũi mà nói với chị : Tám có cặp vú đẹp quá. Chị giựt mình cái độp, có vẻ bàng hoàng, tôi phải cắt nghĩa thêm : vô tình thấy Tám vén vạt áo lên chùi mắt nên mới có dịp ngắm, chao ôi, sao Tám có bộ ngực vĩ đại và đẹp tận mạng vậy.
Tám có vẻ bẽn lẽn, mặt hồng hồng, rị rị lách ra xa. Tôi nghĩ bụng nếu không lợi dụng dịp này để nói ra cái ao ước của mình thì chắc không còn bận khác nữa. Nên tôi lần khân bước theo mà ca một câu lãng nhách : vú đó mà tui được phép ngậm bú một chút chắc khỏe giàn trời.
Tám hứ một câu, nhưng không đáp nếp tẻ gì. Sau này khi đã thân quen và suồng sã với nhau, tôi nhắc lại, Tám phê bình sát rạt : ông ăn rùi chỉ có bấy nhiêu, rình mò đàn bà con gái sơ hở là nhìn dzú, nhìn lồn rùi khen tào lao xịt bột.
Tôi trây trúa hỏi lại : chớ bộ anh nói hổng đúng sao, mà em có công nhận là vú em hết xảy hun. Tám có vẻ bí nên ậm ừ nói lảng sang chuyện khác : đàn bà vú nào chẳng vậy, tại anh cưng thì khen líu lo, mai rày chán lại chê ỏng chê eo mấy hồi.
Tôi khăng khăng nói cốt để Tám thấu hiểu lòng tôi : em nói quơ đũa cả bó như dzị đâu được. Có bà thẳng như tấm ván, có bà ham hố đi bơm, to thì có to, nhưng chúng ô dề, đâu có thiệt như của em, rờ vô như rờ xi măng cốt sắt.
Tám tréo ngoe hỏi ngược : chớ ông có rờ họ chưa mà phán như ăn bắp dzị. Tôi phải chống chế : cứ gì rờ, nội thấy hai vú họ rình rang đưa tới trước, rủi ai chưa lách kịp nó tương vô dám lãnh thẹo là biết liền.
Tám cười như nắc nẻ, rung cả người. Tôi lại kề sát vô tai Tám mà tán : đó là chưa kể tới cái lồn của em, chèn đéc ơi, sao mà nó nở bành ky, còn múi ra múi, hột ra hột đầy đủ. Tám hét nhong nhỏng : thui, ông tả chưn tả cẳng, tui nghe bắt ớn, chỗ đó xấu òm mà ông ca như thơ văn gì ở trỏng.
Tôi gân cổ lên ca nữa : hổng là văn thơ chớ lai láng còn quá cha mọi thứ trên đời. Anh nói thiệt biểu anh nhịn ăn mấy bữa cũng được, chớ bắt anh đừng đụng vô nó một bữa thui là anh muốn tá hỏa tam tinh rùi.
Tám cười khanh khách thật thoải mái : cha ơi là cha, nói tới nói lui rùi cha cũng moi cho bằng được chuyện đó. Đâu ông thử nhịn một ngày đừng dòm, đừng đụng tới nó coi có chết thằng tây con đầm nào hun.
Tôi nhăn còn hơn cái bị rách, ca cẩm : sao mà em ác dzị. Có chút nị để cầm chơi mà em cũng cấm vận. Bộ em hổng sợ anh xuống cân, mất sức và ngơ ngẩn đi sao. Tám gập cả người mà cười, nước mắt nước mũi đổ tùm lum.
Tôi chụp ôm lấy Tám xiết mạnh, tay mò mò chun vô vạt áo thì Tám la : ẩu quá, bốc hốt đại rùi ai nhìn thấy thì sao. Tôi nói liều : thì chịu chớ còn sao nữa. Tội nghiệp Tám đang ở khoảng bếp phải vội vàng vặn nhỏ lửa và lôi tôi lệt bệt vô kho, gài đóng cửa lại cẩn thận, rồi nói lẫy : đó cha, làm thịt hay làm mắm gì thì đại đi, khi không lên cơn ngậu xị làm người ta muốn tản hồn.
Tôi hấp tấp giựt xổ vạt áo Tám ra, rên hừ hừ khi thấy cái nịt vú đẫy căng và hai bầu vú nhung nhúc vì hồi hộp, tôi da diết rên rẩm : con ơi, là con tao đang thèm chết tía lên đây nè. Tao mà không ngậm được mày chắc tao đi đoong vá. Tám đang bực cũng phải phì cười.
Tôi hất vội hất vàng cái lúp nịt vú lên, không kịp mở cái khóa sau lưng và hai tay vừa vó vừa áp mũi vô hít lia lịa, làm Tám nhột quíu xệ. Tám thun người xuống, hai cánh tay kẹp vô làm hai bầu vú càng nổi tà la mới chết.
Tôi mút chụt chụt, làm nhão cái đầu vú nơi lưỡi và tay bóp tỉ tê. Tám kêu ư ư trong cổ họng, tôi bú, cắn còn nghịch kéo dài đầu vú ra làm Tám nhột nhạt bất kể. Tôi vần vò một hồi thì tay nào bóp vú cứ bóp, miệng nào bú cứ bú, còn bàn tay thất nghiệp thì tôi chúi luôn vô lưng quần Tám mà mò tìm con sò.
Tôi đụng vô một mớ ướt nhẹp, chưa kịp phê phán gì thì đã nghe Tám thở than : cha phá hết chịu nủi, tanh bành tui ra, đang nấu ăn mà cha vọc cũng bầy hầy thấy sợ. Tôi thọc được vô trong lót, dùng mấy đầu ngón tay tha cùng và vốc mớ nhờn bôi lên đám lông và cả dọc cái khe làm Tám nhẩy nhổm từng chặp.
Tôi gầm gừ làm Tám hoảng, chị phải ngăn cản tôi : rờ và bú nghịch thui, đừng báo hại cha đè tui tại trận, cơm khét mẹ nó ra, người ta hửi thấy thì chết. Tôi lên cơn nứng dữ dội mà đành nhín. Tuy vậy tôi giả bộ hầm hè làm Tám phải vuốt ve : nghe em đi, ngoan rùi tối xuống em cho nắc.
Tôi nghe tỉnh cả người, thở dài ra cái điều tiếc rẻ. Vậy mà cũng cố mằn mò cái lồn và cắn thêm đầu vú hồi nữa mới buông. Tám thò tay móc vét chùi mớ khí dâm vô cái lót và lạch bạch đi ra. Tôi nhón theo, Tám hét : ở đó, để tui coi có ai chàng ràng hun đã rùi hãy ra.
Tôi cười mím chi cọp khi thấy vẻ cẩn thận quá đáng của Tám.
