Tám
Nằm nghỉ mệt một lúc, Tám có vẻ phàn nàn : gớm, mới được nhường làm chồng một lần mà em đã muốn bái xái bài xai, oải hết cả, vậy mà các bố làm chồng hàng chục năm vẫn huỳnh huỵch làm việc được thật giỏi.
Tôi nói để Tám hiểu : tại em còn ngỡ ngàng và tâm lý còn căng thẳng, sợ sệt, chứ nằm trên hay nằm dưới có khác gì, vị chi là cũng hai động tác đút vào thụt ra thôi. Tám đâu dễ dàng nghe nên nàng cãi lại : anh nói dễ ngon, nhưng bọn em nhận trách nhiệm nằm dưới có khi nào dám bê các anh lên đâu, còn các anh đã dận ùng ục mà còn bưng hổng em lên, lênh khênh như khinh khí cầu bị đứt dây bay lơ lửng, kinh bỏ bu, chỉ sợ nhào đầu xuống.
Tôi bật cười vì lối ví von của Tám. Tôi lại cố nặn ra trong đầu những ý tưởng nào đó để Tám đừng mặc cảm : chẳng phải thế đâu, anh cho là tại các bà thẹn thùng nên nhẫn nhục chịu trận, chứ em xem lắm bà cũng đô con, phốp pháp lắm mà ông chồng thì mỏng như cây tăm, họ dư sức quẳng tụi anh nữa chứ nói gì nhấc bổng lên.
Tám lịu nhịu càm ràm và gạt phắt đi : thôi, em chả thích làm cái món ngược đời ấy bận nào nữa, truyền thống ra sao ta cứ giữ nguyên vậy. Các anh thích giở trò thì bày vẽ ra, chứ tụi em đâu có thích cầm quyền hay kêu gào bình đẳng gì đâu.
Tôi xí xóa bằng cách rủ rê Tám : được rồi, được rồi, em thích thứ nào thì anh chiều y vậy. Có điều cả ngày nay tụi mình hơi quá đà phí sức, anh đề nghị tụi mình ngáo một giấc cho giãn gân cốt, khuya có thức thì lại vật nhau sau.
Tám nói lụ bụ song không có vẻ phản đối : anh chỉ có bấy nhiêu, ăn xong chưa kịp xỉa răng uống nước đã muốn ăn lần nữa. Và Tám giao hẹn : anh nói ngủ là ngủ chứ không có kiểu nói xuôi làm ngược nghe. Anh mà lộn xộn là em đi chỗ khác nằm.
Tôi nghĩ bụng có cho ăn gỏi Tám cũng chả dám đi đâu (vì cô có tật sợ ma mà nhà vắng vẻ) nên nói vuốt : em sao đa nghi, anh đứng đắn giàn trời mà em cứ nghĩ quấy. Tám trề môi nguýt : phải, ông đứng đắn nên tôi mới tẹp nhẹp hết trơn, chớ ông mà lăng nhăng chắc tôi cũng xong cuộc đời rồi.
Tôi chỉ còn biết cười trừ. Tám nằm xoay lưng lại phía tôi, nhìn bộ dạng phía mông của Tám tôi phát nóng lạnh. Như vầy mà biểu tôi nằm co con tôm ngủ ên thì liệu có hợp lý chăng. Vậy nên, tôi nói lí nhí : em tạm cho anh ôm và gác tí xíu, chứ em cấm vận như vầy thì sao anh ngủ được.
Tám khăng khăng : không ôm hay gác gì hết, ông nằm đó mà tôi còn hồi hộp thấy mồ, ông mà quàng tay để cái thằng cà nhỏng của ông nó chọt quậy vô mông đít tôi thì chắc nhiều lắm ba giây là ông lại đòi thứ khác. Và Tám lẽo nhẽo nói với tôi : thôi tía làm ơn nhắm mắt chừng một tiếng cho tôi nhờ. Suốt ngày tía bám theo, hết đòi bú tí, lại vạch khám lung tung (và sực nhớ ra, cô chêm luôn), và ít gì ông cũng đẽo ngả ba cây cổ thụ rồi chứ bộ.
Biết Tám khăng khăng, tôi đành vuốt bụng quay sang hướng khác, hai tay thu vô háng cố ngủ. Buổi tối im im, thời gian trôi sao dài lâu quá mạng. Tôi nằm mãi mà trằn trọc cóc ngủ được. Tám cũng không cục cựa nên tôi chẳng rõ cô nàng ngủ hay chưa.
Lâu thiệt lâu, chẳng có lấy cái đồng hồ để nhắm coi mấy giờ. Bên ngoài chốc chốc lá cây bị gió thổi lào xào càng thêm sốt ruột. Tôi đang u u thì nghe Tám rục rịch hỏi : chớ ông ngủ chưa. Tôi nói nhẽo nhẹt : ngủ gì được mà ngủ.
Tôi nghe tiếng Tám thở dài : sao mà ông lằng nhằng dzị hổng hiểu. Thiệt tình ông muốn bắt bí tôi, hổng lẽ nằm bên mà khiến ông bần thần. Tôi càng thở dài não nuột, Tám phân vân gì đó rồi nói : thôi tôi để ông ôm một chút mà cố ngủ đi, đừng chọc phá cho tôi chợp mắt chớ mệt quá.
Tiếng Tám ngáp dài ngoằng, tôi rị mọ lấn xích tôi, khều khào ôm kéo Tám vô. Cái chưn tôi vừa choàng gác lên thì thằng chó chết đã vội giúi vô kẽ đít Tám một cái. Tôi hổng thấy Tám càm ràm nhưng cô nàng hơi né lui ra. Tôi thây kệ, lo ôm và vòng cánh tay giữ lấy Tám.
Nói là đứng đắn mà cái tay cũng chọt lộn xộn. Tôi cảm thấy da cùi tay đụng cọ vô chỗ vú Tám. Nàng im re, có lẽ sợ vùng vằng thì tay tôi càng chạm mạnh. Tôi cũng lừ lừ để hờ cùi tay tại chỗ. Bực là tôi cũng muốn yên mà thằng nhóc của tôi thì lại ngúc ngắc nên nó vẽ loằng ngoằng những đường dọc theo kẽ đít Tám làm tôi nhột nhột.
Tám cục cựa tránh, bất giác thằng cà lơ lại lọt đúng vô chỗ đường vòng lấn tới phía trước háng Tám. Đụng tới cái phần mềm mềm thì nó nằm nín khe hít hửi gì đâu đó, Tám liên tiếp thở ra.
Như có sự liên thông gì đó, cái bàn tay của tôi cũng bật ngửa ra và xoa xoa lên cái vú Tám. Tôi thì cho là tự dưng nhưng Tám nhong nhỏng la lên : cảnh cáo, ông bắt đầu nhảy rào rồi đó nghe. Tôi giả tảng như đã ngủ, nghe Tám lao xao : cha ngủ giỏi thiệt, mới cà cà mà thăng liền.
Tôi suýt bật cười, Tám hơi doãi ra, tôi vờ như trở mình nên ôm giữ lại và cái bàn tay lại bâng quơ ịn ịn nơi vú Tám mấy cái. Lại nghe Tám lầm bầm : mắt ngủ mà tiềm thức còn biết rờ rờ măn vú, thiệt hết biết tánh cha.
Tôi hết nén được nên phát cười rúc rich, Tám la làng lên : ăn gian, cha giả bộ ngủ để tôi lơ là rồi cha mò bóp bậy. Tôi lỡ trớn nên đeo xà nẹo Tám mà năn nỉ : cho anh phá chút mà, anh hổng ôm dzú, anh khó ngủ lắm.
Tám quay hẳn sang tôi, mắng mỏ khe khẽ : ngó cái bản mặt trơ trơ thấy ghét. Lớn đầu mà đeo còn hơn đỉa đói. Vậy mà Tám lại sửa bộ để tôi gác gọn lên thế Tám đang nằm ngửa.
Da ống chưn tôi khua lào khào lên đám lông, tôi thấy ram ráp nên chà chà làm Tám ngúc ngắc. Bàn tay tôi mò loạng choạng, lần xần quanh hai cái vú, có lúc tôi bụm lấy mà măn măn như thử coi sữa có hôn.
Tám biết tánh lỳ của tôi thì dẫu trời gầm cũng không bỏ nên nằm xà lơ cho tôi vọc. Tôi nắn, tôi vê, chẳng mấy chốc mấy đầu vú Tám nổi cục lên. Tôi ấp tay vỗ bạch bạch và hẩy lắc người để thằng nhỏ ăn có nữa chớ.
Đâu chừng vài khắc thì tôi thấy Tám cà cà mông lên xuống, thằng cà nhỏng bị hất tới hất lui nên chọc tán loạn. Tôi cũng tăng cường cái sự vò bóp vú Tám lia chia. Tám tỉnh ngủ hẳn la lối : cha phá rộn, bực quá.
Miệng thì than mà vú Tám cứ sưng nhọn lên, mông thì ngoáy tít. Tôi ôm chầm lấy Tám mà bóp cật lực, lưỡi thè ra liếm láp nơi cánh tay Tám. Cô than : liếm gì mà nổi da gà hết trơn. Tôi vùng nhấc người lên hôn nghiến lấy miệng Tám…
