Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Tà áo dài bị vấy bẩn

Chương 23



Trước tình huống chỉ nghĩ thấy trên mạng mà chính Nhung là nạn nhân trong việc này làm Nhung bối rối vô cùng. Nhìn thấy Đạt vừa thủ dâm bằng áo dài vừa ngửi quần lót trắng của cô, đã vậy còn lẩm nhẩm tên cô liên tục “Nhung ơi, Nhung ơi anh sướng…” Khiến cô có chút sợ hãi con người biến thái của Đạt. Nhung đứng chết lặng nhìn Đạt tự xử với quần áo của mình đến lúc anh thở mạnh kêu lớn “Nhung ơi” rồi xuất tinh thì cô mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu và quay về với thực tại. Đạt hỗn hễn với chiếc quần lót trắng phập phồng theo nhịp thở của cậu, Đạt hít trọn vẹn mùi lồn Hồng Nhung cộng với nước sướng của cả 2 lên đỉnh lúc trưa làm con cặc dù vừa xuất tinh nhưng chưa có dấu hiệu xìu xuống. Cảnh tượng dâm đãng biến thái trước mắt Nhung làm cô càng hoảng loạn thêm nhưng nghĩ kỉ lại thì Nhung thấy tội cho Đạt hơn là đáng trách, bản thân cô chỉ được Đạt làm cho sung sướng thoã mãn cơn dục vụng trong người chứ chẳng giúp anh được gì để anh phải tự làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Cô hơi rưng rưng bước về phía giường, đưa tay nhấc chiếc quần lót trắng ra khỏi mặt Đạt một cách nhẹ nhàng nhất có thể, dù anh đang nhắm mắt tận hưởng sự sung sướng vừa rồi nhưng khi chiếc quần lót lấy ra khỏi mặt thì mắt Đạt tự động mở và thấy Hồng Nhung đang đứng trước mặt mình, cô còn đang rưng rưng như sắp khóc làm anh hốt hoảng dữ dội.

Đạt: Nhung… Nhung chuyện không như em nghĩ đâu… Nghe anh giải thích

Nhung lắc đầu: em đã thấy hết rồi, sao anh lại làm như vậy…

Đạt cố ngồi dậy biện minh cho hành động biến thái của mình nhưng chiếc áo dài trắng dính đầy tinh trùng và cái quần lót trong tay Nhung là bằng chứng thép nên anh không thể nào chối được nữa.

Đạt: anh xin lỗi, thật sự anh không kiềm chế được nó nên làm ra chuyện như thế này..anh xin lỗi em mà, em đừng khóc nữa.. hôm nay em đã khóc nhiều lắm rồi

Nhung lắc đầu: em hông trách anh đâu… Em cũng có lỗi trong chuyện này khi chẳng giúp anh thoã mãn nhu cầu như vậy hicc

Đạt: xin em đừng khóc nữa mà anh.. anh hứa sẽ không làm những chuyện biến thái như vậy nữa..

Nhung oà khóc ôm lấy Đạt, tiếng khóc nức nở của Nhung như một đòn đánh chí mạng vào thẳng tim cậu, Đạt cảm thấy bản thân mình thật sự quá tồi tệ với Hồng Nhung khi làm em ấy khóc suốt ngày hôm nay. Anh vỗ về an ủi Nhung nhẹ nhàng đầy tình cảm vuốt ve mái tóc còn hơi ướt rồi hôn lên chán cô.

Đạt thì thầm: bé Nhung của anh hông có lỗi gì hết, tất cả là do anh. Em đừng khóc nữa mà

Nhung nức nở: không… Em cũng có lỗi, em không biết giúp anh như thế nào cả..em ….

Đạt ôm chặt lấy Nhung sau đó hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô, không để cho Nhung tự trách bản thân mình nữa. Sau khi bị hôn bất ngờ như vậy thì cô cũng đáp trả lại nồng nhiệt nhất có thể, Đạt mơn trớn mà đưa tay lên bóp nhè nhẹ ngực Nhung thì phát hiện ra cô không mặc áo ngực, nhờ vậy mà Đạt tận hưởng được sự mềm mại nhất có thể qua lớp áo mỏng kia. Khi thấy cô nín khóc thì Đạt ngồi dậy nhìn ngắm Hồng Nhung nằm yên trên giường, nảy giờ vì quá nhiều chuyện nên anh không chú ý đến hiện giờ Nhung đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn hết sức dễ thương. Phần cổ và tay áo được thiết kế thêm viền bèo ren màu trắng phủ xuống trong rất nữ tính, chiếc quần ngắn cũn cỡn khoe cặp đùi trắng muốt của cô thiếu nữ 16 tuổi một cách trọn vẹn nhất với chất liệu vải mỏng tanh mát mẻ vô cùng phù hợp với tính cách dễ thương ngây thơ của bé Nhung. Nhưng sau lớp vải mỏng ấy là cơ thể đầy đặn tràn đầy nhựa sống mà chẳng có đồ lót che chở những chỗ nhạy cảm ấy làm Đạt bắt đầu hứng tình trở lại nên không tiếp tục màn hôn môi ướt át với Nhung nữa. Anh sợ lại mất kiểm soát mà phá đi lời hứa không tổn thương Nhung và làm cô ấy đau khổ.

Nhung đỏ mặt: làm gì nhìn em dữ dậy

Đạt: nảy giờ mới nhìn kĩ, bé iu của anh mặc bộ này dễ thương quá

Nhung cười nhẹ: chỉ giỏi nịn em thôi nhưng mà đẹp thiệt hông

Đạt: thật mà Nhung của anh là đẹp nhất, mà sao em không mặc đồ lót ý

Nhung ngại ngùng: em quên mang vào chỉ treo sẵn bộ đồ ngủ này thôi à

Đạt: chỉ mình anh được ngắm em như này thôi đó nhe

Nhung im lặng, tuy cô đã cười nhưng trên khoé mắt vẫn còn ngấn lệ. Đạt đưa tay gạt những giọt nước mắt kia đi rồi chủ động cầm áo dài của Nhung lên định đi giặt.

Nhung: anh mang đi đâu đấy

Đạt: anh mang đi giặt chứ đâu, dù gì cũng tại anh mà nó dơ như thế này rồi

Nhung lắc đầu: giặt máy em nghĩ không sạch đâu á, vết dơ đó từ trưa đến giờ nên khô rồi giặt chắc không ra đâu. Nhưng mà không chỉ mỗi bộ áo dài trắng đó dơ đâu còn tâm hồn trong sáng của em nữa…

Đạt như chết lặng chỉ biết xin lỗi rồi ngồi xuống ôm cô vào lòng.

Nhung: đáng ra em sẽ ghét anh nhiều lắm đấy nhưng em không hiểu sao chỉ nghĩ đến việc chia tay là tim em đau dữ lắm…

Đạt nắm tay Nhung cảm thấy sự run rẩy yếu đuối cần anh che chở, đưa tay vuốt những sợi tóc bị rối của Nhung sang một bên một cách nhẹ nhàng. Tiếp đó gạt đi những giọt nước mắt trên khoé mi Nhung rồi nựng cái má ửng đỏ vì ngại.

Đạt: anh yêu em quá sao giờ á

Nhung: anh chỉ toàn nói thôi chứ có thấy yêu thương gì em đâu

Đạt: có mà vợ iu, thôi em đi xuống nấu cơm đi để anh đi giặt đồ cho vợ nha

Nhung: hông kịp đâu giặt áo dài lâu lắm phải tẩy đồ nữa, anh cứ tắm rồi về đi em giặt cho

Đạt nghe Nhung nói rất hợp lý đành phải đứng dậy đi tắm còn về, Nhung thì ngồi xuống góc giường dọn dẹp bãi chiến trường của hai người. Cầm chiếc áo dài trắng còn ướt đẫm tinh dịch của Đạt làm Nhung có chút hơi tò mò nên đã đưa tay sờ vào thử. Cảm giác nhớt nhớt dính dính làm Nhung có chút thích thú nhưng cô thắc mắc không biết mùi vị như thế nào, nghĩ là làm Nhung đưa tay lên hửi nhẹ thì cái mùi hơi tanh tanh xộc thẳng vào mũi cô. Mùi đó không phải mồ hôi hay nước hoa mà trong cuộc sống hằng ngày mà cô hay gặp, có hơi tanh tanh nhưng không gây cảm giác khó chịu lắm. Càng nghĩ tới nó cô lại nhớ đến cảnh Đạt dùng áo dài sục lúc nảy khiến mặt Nhung đỏ rần rần, đầu ngón tay dính chất dịch bóng loáng ấy là cho bản chất tò mò của cô trỗi dậy hơn hẳn sau khi ngửi thử, trong đầu lặp lại suy nghĩ “nó vó vị như thế nào nhỉ”, “có tanh như mùi hương của nó không”. Nhung làm liều liếm thử đầu ngón tay mình nhưng khá ít nên cô chả thấy vị gì cả, chợt Nhung nhìn xuống chiếc áo dài dính đầy tinh trùng làm cô loé lên suy nghĩ, người cô nóng hừng hừng như ngầm bắt đầu cho cơn hứng tình. Đầu vú cương lên nhẹ dưới lớp áo ngủ mỏng tanh, nước lồn cũng đua nhau ứa đầy khe háng cô. Hồng Nhung nhìn mình trong chiếc gương gần giường thì thấy trong lớp thủy tinh sáng bóng ấy đang phản chiếu hình ảnh một cô gái biến thái chứ không còn là cô nữ sinh ngây thơ ngày nào. Hồng Nhung đưa tay kiểm tra cơ thể của mình mà quả thật 2 đầu ti của Nhung đã có dấu hiệu cương lên so với bình thường, sờ xuống bên dưới thì thấy ướt đẫm nước dâm nhiều đến nổi ướt hết cả bẹn chảy ra ngoài ống quần ngủ ngắn ngủn ấy. Nhung hoảng loạn buông chiếc áo dài xuống giường, 2 tay tự đánh vào 2 bên má mình để giữ bình tỉnh, “mình đã trở nên dâm đãng như vậy sao” với dòng suy nghĩ ấy làm cô gái nhỏ nhắn càng trở nên ngại ngùng xấu hổ đỏ hết cả mặt. Nhung không còn cách nào khác cầm lấy tà áo dài chùi đi dâm thủy đang rịnh ra ngoài đùi mình chợt tiếng mở cửa vang lên làm Nhung hơi hốt hoảng.

Đạt: em làm gì đỏ mặt dữ dậy

Nhung lúng túng: dạ… dạ hông có gì

Đạt: anh không có khăn lau mình nên xài của em rồi

Nhung đỏ mặt: nảy em mới lấy lau người em đó

Đạt: có sao đâu, hèn chi nó thơm quá chừng

Nhung: cái anh này, mà thôi trễ rồi đó

Đạt: anh biết rồi mà

Sau khi Đạt thay quần áo xong thì Nhung tiễn Đạt ra cửa, trước khi đi anh về cũng không quên trêu trọc Hồng Nhung bằng cách bóp nhẹ cặp ngực không có phòng bị ấy, cảm nhận hai đầu ti hơi cứng làm anh có chút hứng thú mà nở nụ cười hơi nham hiểm. Hồng Nhung tỏ vẻ giận dỗi rồi đánh yêu anh, Đạt ôm nhẹ Nhung sau đó hôn cô một cái trước khi đi làm Nhung đỏ mặt chạy vào nhà đóng cửa lại. Đạt cười nhẹ “em ấy đáng yêu quá” sau đó đi ra ngã tư chỗ tiệm bánh thì thấy tài xế đã đợi sẳn. Chú tài xế tên Tài là người làm gần 20 năm cho nhà Đạt, chứng kiến Đạt lớn lên từng ngày và cũng rất yêu thương cậu. Thấy tin nhắn của Đạt là bác chạy đến ngay để đón cậu liền.

Chú Tài: cậu hai đi đâu trưa giờ á, nảy bà chủ hỏi mà tui hông biết nói sao

Đạt: kìa chú Tài chọc con hoài, bữa trước chú xưng cậu hai rồi cô hai nữa làm con ngượng muốn chết

Chú Tài: haha bộ sớm giờ con ở nhà cô bé ấy à

Đạt: dạ mà đừng nói cho ba mẹ con biết nha

Chú tài: chú biết rồi, mà con quen cô bé đó thật hả

Đạt: dạ em Nhung dễ thương chú nhỉ

Chú Tài: chú thấy con bé đó rất xinh đẹp còn hiền nữa có gì đâu con giấu cha mẹ con chi

Đạt: con sợ ba mẹ phản đối, ba con cứ kêu quen mấy nhỏ tiểu thư kia hoài à

Chú Tài: chú nghĩ không sao đâu, mà thôi tùy con á

Đạt: chú nhớ giữ bí mật này cho con nha, không là con giận chú đó

Chú Tài: chú biết rồi

Trên đường về nhà Đạt cứ khoe với chú Tài về Hồng Nhung dễ thương như thế nào làm ông chú lắc đầu với tình yêu đầu với cậu chủ nhỏ của mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...