Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 533



Hiện tại Liêu Hứng Tông biến pháp cũng đã lấy được hiệu quả nhất định, khôngriêng gì thoát khỏi nguy cơ lương thực vô cùng nghiêm trọng, kinh tế cũng đượcdính vào ánh sáng kinh tế của Đại Tống trong đoạn thời gian này, quốc khố bắtđầu dần dần giàu có hơn rất nhiều.

Tống Liêu là kẻ thù truyền kiếp, cuối cùng vẫn phải dùng chiến tranh để giảiquyết vấn đề.

Liêu quốc phổ biến cải cách, lại làm cho đám đại thần Tống triều như đứng đốnglửa, như ngồi đống than, Nhân Tông lại càng rục rịch, muốn tại trước khi LiêuHứng Tông chưa vượt qua mình, quyết ra thắng bại cùng hắn.

Thời điểm Phạm Trọng Yêm đến, nói đã rất nắm chắc, chỉ cần Trần Nguyên chịu đểcho những thương nhân kia phối hợp với hành động quân sự của Đại Tống, bọn hắncó bảy thành phần thắng có thể đánh bại Liêu quốc.

Nhưng Trần Nguyên không cho bọn hắn câu trả lời minh xác.

Sau đó lại là những tướng quân kia đến rồi, bọn hắn cũng muốn chiến tranh.

Ba năm để đó không dùng, lại làm cho tay của bọn hắn bắt đầu ngứa, quân độicũng đã trùng kiến hoàn thành, 30 vạn lính mới, trong đó quân đội kỵ binh đạtđến ba vạn người, trang bị cũng đổi mới toàn bộ, ở trong mắt Địch Thanh và LưuBình, cơ hội quyết chiến cùng Liêu quốc đã rất thành thục.

Các binh sĩ cũng đang mài thương đợi chiến, bọn hắn hi vọng dùng chiến côngđổi lấy một tiền đồ mới cho chính mình.

Hiện tại địa vị binh sĩ quân Tống hoàn toàn bất đồng trước kia rồi, quân Tốngtrước kia không riêng gì làm cho địch nhân xem thường bọn hắn, chính là dânchúng cũng xem thường bọn hắn, kể cả chính bọn hắn cũng có chút hoài nghi nănglực của mình.

Nhưng hiện tại, cả Đảng Hạng bị bọn hắn dễ dàng thu phục chiếm được, ánh mắtnhững dân chúng kia nhìn bọn hắn lập tức thay đổi, chiến đấu Đảng Hạng đã quaba năm, bọn hắn cần chiến tranh mới để chứng minh chính mình lần nữa.

Đối mặt với bọn người Địch Thanh, Lưu Bình, Bạch Ngọc Đường, Dương Văn Quảngkhông ngừng truy vấn chừng nào thì đi đánh Liêu quốc, Trần Nguyên vẫn không cótrả lời vấn đề này.

Cuối cùng là những thương nhân kia, bọn hắn cũng giống như vậy, rất muốn chiếntranh.

Ba năm trước đây, trận chiến tranh kia đã mang đến cho vốn liếng bọn hắn tăngvọt, ngoài ra còn tạo cho bọn họ một ký ức hãy còn mới mẻ, nếm được ngon ngọt,bọn hắn liền rất thích thú đối với loại phương thức phát tài này.

Đặc biệt là trong vòng một năm này, hiệu buôn của bọn hắn không gia tăng vềchất lượng, bọn hắn cần thị trường, cần thổ địa để khởi công xây dựng tácphường, cần sức lao động, những thứ này và tân chính "dày nông canh" Đại Tốngđang phổ biến đã có xung đột rõ ràng.

Mà chút ít thương nhân, bây giờ vẫn chưa có thay đổi gì về cách nghĩ có íchcho quốc sách, lúc này bọn hắn đều hy vọng có thể thông qua chiến tranh, giảiquyết khốn cảnh chính mình đang gặp phải hiện tại.

Tất cả giọng nói trong Tống triều đều đang hô hoán chiến tranh cùng Liêu quốc,từ dân gian đến triều đình.

Cái này không riêng gì việc làm cho Liêu quốc cực kỳ sợ hãi, chính là bản thânTrần Nguyên cũng có chút do dự.

Đối diện với mấy người này khuyên bảo, Trần Nguyên một lần nữa sinh ra cáchnghĩ, trước tiên cứ gặm hết cây hồng Liêu quốc này, làm cho nó rơi vào tìnhcảnh khó khăn nhất, nhưng cuối cùng hắn vẫn khắc chế dục vọng của mình.

"Đánh với Liêu quốc, chúng ta ít nhất có bảy thành phần thắng, nhưng nếu nhưhết lần này tới lần khác, mọi chuyện không thể diễn ra giống như vậy, chúng tađụng phải ba thành còn lại, hậu quả là dạng gì, ta nghĩ tất cả mọi người nênrất rõ ràng." Thời điểm một đám huynh đệ nhà mình ngồi cùng một chỗ, TrầnNguyên rốt cục cũng nói ra cách nghĩ trong lòng.

Trần Thế Trung tiếp lời hắn, nói: "Đại ca, trước kia không phải ngươi đã nóirồi hay sao, chỉ cần có một nửa nắm chắc, cũng có thể đi đánh cuộc một lầnsao?"

Trần Nguyên gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã nói qua câu này, nhưng đó là đánhbạc, là vì thắng đối phương mà đẩy tất cả thẻ đánh bạc mà thôi, hiện tại ởtrong tình thế này, dường như chúng ta không cần đi mạo hiểm đánh bạc?"

Trần Thế Trung không nói cái gì nữa, hiện tại Đại Tống thật sự không cần mạohiểm, ít nhất trước mắt thì không cần.

Chỉ là, trên lên tới hoàng thượng, dưới đến người buôn bán nhỏ, đều muốn đánh,từ quân đội đến triều đình, đối với Liêu quốc, đều là thèm thuồng nhìn chằmchằm, lúc này không đánh được sao?

Trần Nguyên nhìn Ngô Thiên Kỳ ngồi ở dưới cùng, nói: "Ngô huynh, tình huốngcủa ngươi ở Đông Doanh bây giờ thế nào?"

Ngô Thiên Kỳ vội vàng đặt chén trà xuống, nói: "Chưởng quầy, ta đã kết giaobằng hữu cùng rất nhiều người nổi danh, kể cả Thiên hoàng của bọn hắn, ta cũngđã gặp rồi, từ tình hình trước mắt để xem xét, chiến tranh giữa bọn hắn vàTriều Tiên là không chết không ngừng.”

“Đám thằng lùn này không có vật tư gì, ngoại trừ bạc ra, lương thực miễn cưỡngcó thể tự cấp, chỉ là, bọn hắn chiến tranh thật sự rất hung ác, bị đói bụng bangày vẫn có thể chiến đấu."

Trần Nguyên cau chân mày lại, ánh mắt liếc về hướng Hô Diên Khánh, nói: "Đạica, ngươi cảm thấy người Đông Doanh tác chiến cùng thủy sư Tống triều, ai cóthể đánh thắng?"

Hô Diên Khánh nói rất chém đinh chặt sắt: "Người Đông Doanh, thủy sư của chúngta tuy đã thay đổi thuyền và trang bị, nhưng ta dám khẳng định, ba chiếc chiếnthuyền người Đông Doanh tụ tập cùng một chỗ, có thể chiến đấu cùng một tiểuhạm đội năm chiếc thuyền lớn Đại Tống thủy sư chúng ta, hơn nữa tỷ số thắngrất cao.”

“Bởi vì hải chiến không giống với chiến tranh đất liền, kinh nghiệm thủy thủlà cực kỳ quan trọng, thủy sư chúng ta, trên cơ bản đều là thuyền hoạt độngven bờ, mà người Đông Doanh thông qua chiến tranh Triều Tiên, thủy sư của bọnhắn đã cực kỳ có kinh nghiệm chiến tranh trên biển."

Trần Nguyên lại hỏi thăm lần nữa: "Các huynh đệ dưới tay ngươi thì sao?"

Thủ hạ của Hô Diên Khánh chính là những hải tặc là có kinh nghiệm, điểm nàykhông thể phủ nhận, đại danh thuyền trưởng là dựa vào thực lực đánh nên.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại chúng ta có bốn mươi chiếc thuyềnlớn, chi hạm đội người Đông Doanh, ta không để vào mắt, nhưng nếu như bọn hắncùng đi với nhau, vậy thì không giống với lúc trước, Thế Mỹ, ngươi chuẩn bịgiải quyết vấn đề người Đông Doanh sao?"

Trần Nguyên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, giải quyết vấn đề Đông Doanh và TriềuTiên, để cho binh lính của chúng ta luyện tập thêm một chút."

Hô Diên Khánh nói: "Vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng mới được, tên gia hỏa nàyhung ác dị thường, chắc hẳn hải quân Đại Tống sẽ ăn chút ít thiệt thòi, dù saothì kinh nghiệm thực chiến của chúng ta kém hơn rất nhiều."

Trần Nguyên lắc lắc cánh tay, nói: "Ăn chút ít thiệt thòi cũng tốt, hiện tạicác ngươi có hơn bốn mươi con thuyền rồi, tiếp tục làm hải tặc cũng không cógì để đoạt nữa, thế nào? Có hứng thú để làm tướng quân thủy sư Đại Tống haykhông?"

Hô Diên Khánh sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu, nói: "Ngươi xem thế nàothuận tiện thì cứ nào an bài như thế."

Trần Nguyên biết rõ, nguyện vọng lớn nhất của bọn hắn chính là xử lý Bàng Cát,điểm này, mình đã giúp bọn hắn làm được, cho nên, mặc dù trong lòng Hô DiênKhánh có ý kiến gì đó, cũng sẽ tuyệt đối không vi phạm ý của mình, nguyên nhânchính ở chỗ mình đã giúp bọn hắn thực hiện lý tưởng.

Còn có một việc, tương lai của mình và tương lai của bọn hắn đã buộc chặt vàocùng một chỗ, tất cả mọi người ngồi trong này đều như vậy.

Trần Nguyên dựa vào mặt ghế một chút, miệng nói: "Hiện tại tất cả mọi ngườiđều muốn chiến tranh, hơn nữa trái cây Đông Doanh và Triều Tiên đã chín mọng,đến thời điểm hái xuống rồi, Liêu quốc vẫn chưa được, hiện tại chúng ta có mộtvấn đề lớn nhất, không biết chư vị có chú ý tới không?"

Dương chưởng quầy thoáng nhìn Trần Nguyên một tý, hỏi: "Thế Mỹ nói về sự tìnhtiền trang à?"

Trần Nguyên duỗi ngón tay cái về phía hắn, nói: "Có lẽ vẫn là gừng càng giàcàng cay, tiền trang chúng ta hai năm qua thả bao nhiêu khoản tiền ra ngoài,có bao nhiêu người đưa tiền gửi vào, mọi người có biết không?"

Nói xong, hắn vung tay về phía sau, một tiểu nhị lập tức truyền một tờ giấyđến, Trần Nguyên mở ra nhìn, miệng nói: "Hai năm qua, tiền trang chúng ta hấpthu tổng cộng sáu triệu quan tiền gửi, mấy cái chữ này là tổng tài chính thuvào mười năm của Đại Tống.”

“Các khoản tiền chúng ta chi ra lên đến mười triệu, dựa vào mười triệu này,các thương nhân hiệp hội buôn bán dốc sức liều mạng mở rộng tác phường, tất cảđịa phương cũng dám buông tay tu sửa những công trình kia."

Trần Thế Trung vẫn chưa rõ chỗ ảo diệu trong này, nhăn lông mày một chút, nói:"Cái này có vấn đề gì chứ? Bọn hắn lại đưa cho chúng ta không ít tiền lãi."

Trần Nguyên gật đầu: "Ừm, thật sự là tốt, nhưng mọi người có nghĩ tới không,người ta gửi vào sáu triệu, chúng ta chi ra mười triệu, cái này có ý vị nhưthế nào?”

“Cái này ý nghĩa là hiện tại chúng ta đã không có tiền, không riêng không cótiền, có vài tiền trang của chúng ta, thậm chí đưa ra ngoài số tiền gấp hailần thậm chí ba lần số tiền thu vào, một khi người khác tới thực hiện việc rúttiền, chúng ta căn bản không có tiền trả cho người ta."

Thần sắc mọi người lập tức thay đổi, tiền trang của Trần Nguyên bây giờ là nềntảng kinh tế Đại Tống, nếu như tiền trang xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ Đại Tống sẽkhông chịu đựng nổi, đây là sự tình Trần Nguyên sợ nhất, cũng là sự tình hắnđắc ý nhất.

Buộc mình và kinh tế Đại Tống vào cùng một chỗ, so với tâng bốc Nhân Tông thìan toàn hơn nhiều.

Nhưng một khi phát sinh chiến tranh cùng Liêu quốc, từ khủng hoảng đối vớichiến tranh, rất nhiều người sẽ đến thực hiện việc rút tiền, như vậy thì tiềntrang xong rồi, Nhân Tông cũng không cứu nổi Trần Nguyên.

Nhìn ánh mắt mọi người có chút ngạc nhiên, Trần Nguyên biết rõ bọn hắn đãhiểu, chậm rãi thả tay xuống, nói: "Cho nên, tất cả mọi người cứ việc cho rằnghiện tại có thể đánh Liêu quốc, nhưng ta nói cho các ngươi biết, thật sự khôngthể đánh, đánh, chúng ta sẽ xong đời cùng Liêu Hứng Tông."

Tiền trang chính là như vậy, gởi tiền vào tiền trang, chỉ mất tám phân tiềnlãi, mà đưa cho thương nhân, tiền tiền lãi sẽ thu thêm đến ba phần, tăng thêmgiữa hai bên trong lúc đó có chênh lệch một nửa giá trị, hàng năm xác thực sẽcó một số thu vào rất lớn, cực kỳ khả quan.

Nhưng là doanh tiền trang càng tốt, càng sợ xuất hiện hiện tượng nhiều ngườicùng đến rút tiền.

Nếu như bộc phát chiến tranh, đặc biệt là cùng Liêu quốc, một quốc gia thoạtnhìn cực kỳ cường đại như vậy, Tống triều lại thường xuyên chịu thiệt dưới tayhắn, bộc phát chiến tranh quốc gia, tình trạng rút tiền, nhất định sẽ xuấthiện.

Tiền trang Trần Nguyên phát triển vô cùng nhanh, trong đó có một nguyên nhânrất quan trọng, chính là hắn không có đối thủ cạnh tranh, điều này cũng có ýnghĩa, nếu như xuất hiện rút tiền, hắn không tìm thấy một người nào có khảnăng giúp đỡ.

Nhân Tông không được, cho dù Nhân Tông chịu giúp hắn, Trần Nguyên cũng sẽkhông đáp ứng.

Bởi vì một khi xuất hiện loại tình huống đó, biện pháp tốt nhất là tự mình phásản, đáng tiếc, Đại Tống vẫn chưa có pháp luật về phá sản, đám chủ nợ nhấtđịnh sẽ đuổi mình tới chân trời góc biển.

Trần Nguyên thở dài một tiếng, nói: "Còn có, hiện tại chúng ta đã không có khảnăng đối phó với Liêu quốc tưạ như Đảng Hạng lúc trước, độc quyền phong tỏakinh tế nữa rồi, nếu triều đình cưỡng ép ra mặt đoạn tuyệt mậu dịch cùng Liêuquốc, sẽ làm cho uy tín thương nhân buôn bán Đại Tống chúng ta bị rất tổn thấtlớn!”

“Chính yếu nhất là, hai năm qua Liêu Hứng Tông đã khai khẩn không ít ruộngtốt, hơn nữa hắn cũng có sinh ý vãng lai với Đông Doanh, Triều Tiên, còn cóMông Cổ, cho dù chúng ta đoạn tuyệt mậu dịch, hắn cũng có thể chống đỡ."

Con mắt mọi người chăm chú nhìn Trần Nguyên, trong lòng của bọn hắn đều cóchút sợ hãi, vài triệu quan sai biệt, nếu cái này quả thật bị đâm ra, TrầnNguyên làm như thế nào cũng không thể bù đắp được.

Lúc chưa bộc phát ra, ở trong lòng bọn hắn, cái khoản chênh lệch này cũng làmột chưởng tâm lôi đang nhen nhóm.

Lưu Bình có chút ủ rũ nói: "Chưởng quầy, vài triệu quan này lúc nào mới có thểbù đắp nổi? Có phải là không bù đắp được, ngài sẽ không động thủ với Liêuquốc?"

Trần Nguyên nở nụ cười, nói: "Trận chiến cùng Liêu quốc là thứ không thể tránhné, ta chỉ nói bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, bởi vì lỗ hổng ở đâyquá lớn, đây chính là nguyên nhân chúng ta đánh chiếm Đông Doanh và TriềuTiên.”

“Đánh tan bọn hắn, ta sẽ biện pháp giải quyết vấn đề này, hơn nữa, để cho quânđội đi Triều Tiên luyện tập trước, cũng không có gì không tốt, địa hình và khíhậu ở đó không khác gì Liêu quốc."

Trần Thăng nói: "Thế Mỹ, không phải ta có ý kiến gì, lỗ hổng vài triệu quannày, chỉ sợ dù là đánh thắng Triều Tiên cùng Đông Doanh, cũng không có cáchnào bổ sung."

Trần Nguyên rất tự tin nói: "Điểm này bản chưởng quầy đã có diệu kế, Lưu Bình,bắt đầu từ hiện tại, ngươi từ từ luyện binh, nói một tiếng với Địch Thanh, nóita chuẩn bị chiến tranh rồi, nhưng đánh ở đâu trước, không nên nói cho hắnbiết."

Lưu Bình gật đầu.

Trần Nguyên lại nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Còn có, từ hiện tại,các ngươi thu mua bạc trắng cho ta, không nên gấp, chậm rãi thu, động tác ẩnnấp một chút, ngàn vạn lần không thể để người khác biết rõ, đặc biệt là nhữngthương nhân kia."

Trần Thế Trung phảng phất như hiểu ra cái gì, hắn biết rõ Trần Nguyên có lôngdê để xào, hắn không biết là, lúc này đây Trần Nguyên muốn nhổ lông dê xuất từtrên người ai?

Trần Nguyên bưng chén rượu lên, nói: "Chính các ngươi cũng thu một chút đi, sẽkiếm được tiền, tin tưởng ta, hôm nay là mùng hai, các huynh đệ vội vàng mộtnăm, đều khổ cực, một chén rượu này, ta kính mọi người, những thứ không nóikhác, chỉ có hai chữ, cám ơn."

Người ba bàn rượu cùng đứng lên, uống xong chén này, bắt đầu thoải mái chèchén.

Phiền toái làm ăn luôn không giải quyết được hết, không có cái này, sẽ cónhững chuyện khác làm phức tạp, buôn bán chính là như vậy, trừ phi ngươi khônglàm, làm thì phải quan tâm, cho dù quan tâm, cũng không thể bởi vì những sốtiền kia mà ăn thiếu một bữa, huống chi bọn hắn tin tưởng Trần Nguyên nhấtđịnh có biện pháp để giải quyết vấn đề này.

Lưu Bình đứng lên, nói: "Chưởng quầy, ta mời ngươi một ly, còn có câu muốn hỏingươi, đã chuẩn bị động thủ với Đông Doanh và Triều Tiên, quân đội của ta cóthể làm tiên phong hay không?"

Trần Nguyên lắc đầu, nói: "Không được, ngươi phải tùy thời chuẩn bị, nhưngđộng thủ trước, là Liễu sư gia."

Liễu Vĩnh đang ăn, nghe xong lời này, thoáng một tý đã đứng lên, thần sắc kinhngạc, ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, hỏi: "Ta?"

Trần Nguyên cười nói: "Đúng là ngươi, bắt đầu từ báo chí, phải chú ý nói nhiềumột ít về chiến tranh Triều Tiên và Đông Doanh, còn có, ta muốn dân chúng ĐạiTống chậm rãi sinh ra hận ý đối với người Đông Doanh, rõ chưa?"

Liễu Vĩnh gật đầu, nói: "Hiểu, vừa rồi ngài làm ta sợ đến nhảy dựng, ta thậtsự cho rằng ngài muốn bắt ta đi nắm giữ ấn soái chiến tranh nữa, chuẩn bị chạyđây này."

Mọi người cười ha ha.

Trần Nguyên phải giúp cây gậy đánh Nhật Bản, bởi vì tiêu diệt Nhật Bổn là cóthể giải quyết rất nhiều vấn đề của Trần Nguyên hiện tại, có thể hấp dẫn chú ýcủa Nhân Tông, để cho Nhân Tông tiếp tục bảo trì nhiệt tình của hắn.

Còn có một việc, có thể để cho quân đội luyện binh, để cho lính mới có càngnhiều kinh nghiệm thực chiến, đánh chiếm trụ cột kiên cố vì ngày sau bình địnhLiêu quốc.

Thiết quân Chính thức, cũng không phải dùng trang bị xây lên, mà là từ máutươi giết ra ngoài, binh sĩ ăn nằm ở chiến trường và binh sĩ không lên chiếntrường chính là hai cấp độ, chỉ cần liếc nhìn chiến trường, lần thứ nhất chứngkiến thi thể huyết nhục mơ hồ, cảm thụ một điểm sinh ly tử biệt giữa các đồngbào, bọn hắn coi như là chiến sĩ đủ tư cách.

Còn có một việc, đây là một cơ hội rất tốt để phát triển hải quân trong taymình.

Hiện tại Nhật Bản có rất nhiều vàng bạc, những mỏ bạc kia đủ để hấp dẫn ánhmắt của Trần Nguyên, đánh bại bọn hắn, bạc sẽ là của mình, đây là bước tiếptheo trong kế hoạch cực kỳ quan trọng của Trần Nguyên.

Hiện tại các thương nhân thiếu khuyết địa phương thành lập tác phường, mà NhậtBản không có bao nhiêu ruộng tốt, biến chỗ đó thành căn cứ công nghiệp thì rấtphù hợp.

Chiến tranh Tây Cương đã chấm dứt, nghỉ ngơi lấy lại sức ba năm, mâu thuẫnkhác ở Tây Cương đã bạo phát ra, bởi vì trong lúc chiến tranh, rất nhiều nữnhân bị coi là dê hai chân để ăn tươi, cho nên hiện tại tỉ lệ giới tính mấtcân đối nghiêm trọng.

Bọn hắn hiện tại cũng là người Tống rồi, Trần Nguyên phải giải quyết vấn đềnày cho bọn họ, nữ nhân Nhật Bản không phải ghét bỏ nam nhân của các nàng, chêhọ giống nòi không tốt sao? Đổi lại cho các nàng thứ tốt hơn một chút là được.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...