Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Trần Thế Trung ghi xong, tay hung hăng vỗ một cái lên mặt bàn, vung giấy choDương Nghĩa.
Dương Nghĩa xem qua, trên mặt xuất hiện một vẻ xấu hổ, qua nửa ngày, lại trảlời lần nữa: "Ta có thể giúp các ngươi bảo vệ Tô quý nhân, đây là chức tráchcủa ta, các ngươi yên tâm. Nhưng chuyện lừa gạt hoàng thượng, ta chỉ có thểcoi như không biết, xin các ngươi tìm người khác đi làm."
Trần Thế Trung thở dài một tiếng, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lạicó người cố chấp như Dương Nghĩa, trên mặt cười khổ một hồi, trở tay viết mộthàng chữ, nói: "Nếu đại ca của ta gặp chuyện không may, trên trăm huynh đệ củangươi đang làm việc tại hiệu buôn của chúng ta, toàn bộ xéo ngay đi cho ta."
Đây là trắng trợn uy hiếp, uy hiếp như vậy, đối với một người bình thường cólẽ không thể dùng, bọn hắn sẽ hất ống tay áo lên rời đi, chẳng có gì liên quanđến họ.
Nhưng đối với Dương Nghĩa, những huynh đệ kia lại khác hẳn, những người này cótàn tật, nếu mất đi bát cơm, bọn hắn rất khó tìm được việc thứ hai, xã hội rấtkhông công bằng, điểm này bọn hắn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Dương Nghĩa nhìn tờ giấy, bỗng nhiên ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vàoTrần Thế Trung, Trần Thế Trung thể hiện ra một bộ biểu hiện thản nhiên nhìnhắn, biểu lộ đó đã cho Dương Nghĩa biết, nếu như mình cự tuyệt, khả năng chântrước mình đi ra cửa lớn này, chân sau bọn hắn sẽ đuổi người.
Hơn một trăm huynh đệ, một khi mất đi bát cơm, liền ý nghĩa nhà bọn họ tannát, thậm chí là có ý nghĩa tử vong.
Mấy ngày hôm trước, hắn còn gặp được một huynh đệ làm công việc tại Tân Nguyệtsơn trang, huynh đệ kia nói cho hắn biết, hiện tại cuộc sống rất không tồi,sơn trang mỗi tháng chia cho hắn hai quan tiền, so với tiểu nhị bình thườngđịa phương khác còn nhiều hơn một chút, hắn có thể dùng số tiền này nuôi sốnglão bà, đưa đứa trẻ đến trường.
Lúc ấy Dương Nghĩa rất cao hứng, hiện tại hắn biết rõ, nếu như mình không đápứng, cuộc sống cũng không quá hạnh phúc của hơn một trăm huynh đệ này sẽ lậptức kết thúc.
Tay của hắn bắt đầu hơi run run, bởi vì tức giận, cũng bởi vì lo lắng.
Vì sao Trần Nguyên lại lựa chọn mình? Dương Nghĩa cực kỳ rõ ràng, bởi vì mìnhlà thị vệ Nhân Tông tín nhiệm nhất, Nhân Tông tin tưởng mình tuyệt đối khônglừa gạt hắn, hắn cũng chưa từng có nghĩ tới chuyện lừa gạt Nhân Tông.
Nhưng lúc này đây, Trần Nguyên muốn hắn làm như vậy.
Chuyện này ở trong mắt Dương Nghĩa, cái này là Trần Thế Mỹ đang ép hắn buôngtha niềm tin mình một mực kiên trì.
Đương nhiên chính mình còn có thể lựa chọn kiên trì, nhưng một cái giá lớnphải trả, là thứ hắn vô pháp tiếp nhận, lựa chọn như vậy, so với việc TrầnNguyên dùng một đao giết hắn còn thống khổ hơn.
Hắn ngẩng đầu lên, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài mơ hồ,đáng tiếc, chính hắn cũng không nghe được.
Trần Thế Trung mang một bộ dạng người gây sự ngồi ở chỗ kia, thần sắc không cóchút đồng tình nào.
Trải qua nửa ngày trời sau, Dương Nghĩa rốt cục cũng làm ra lựa chọn, hắn cúiđầu xuống, cầm lấy bút viết mấy chữ trên giấy, nhưng sau đó liền xoay ngườirời đi.
Trần Thế Trung cầm giấy tới tại sau khi hắn đi, chỉ thấy trên đó viết: "Tốt,ta làm."
Khóe miệng Trần Thế Trung lại hiện lên vẻ tươi cười.
…..
Bây giờ là buổi tối thứ hai tiến vào hoàng cung rồi, Tô Hiểu Du nhìn về phíatrên thì rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng đã hoảng sợ không thôi.
Vì có thể thắng cuộc trong lúc đấu tranh với những Phi tần này ngày sau, nàngđã xem qua rất nhiều sách vở viết về đấu tranh hậu cung trong các triều đạitrước kia, nàng biết rõ những thủ đoạn kia rất lợi hại.
Khuya hôm nay Nhân Tông đến ăn cơm cùng nàng, nhìn Tô Hiểu Du một hơi ăn hếtsạch rồi ba bát lớn, Nhân Tông còn cười nàng, nói phải ăn từ từ một chút.
Kỳ thật, Nhân Tông không biết, bắt đầu từ một khắc Bàng quý phi xuất cung này,Tô Hiểu Du căn bản không dám ăn bất kỳ vật gì trong nội cung, chỉ có thời điểmNhân Tông ăn cùng nàng, nàng mới có thể yên tâm.
Lúc ngủ chăm chú đóng cửa phòng, rời giường không dám dùng nước rửa mặt cungnữ đưa tới cho nàng, thậm chí ngay cả cung nữ hơi tới gần nàng một chút, nàngđều bảo trì cảnh giác
Mục tiêu của mình vừa mới thực hiện được mục thứ nhất, Tô Hiểu Du không muốncứ như vậy liền ngã xuống, càng không muốn ngã xuống một cách không hiểu, nàngcần ủng hộ, cần người tin được đến bảo vệ nàng, nhưng tại đây, trong đại việnhoàng cung, nàng vừa mới đến, cũng không biết ai là người có thể tin tưởng, aikhông thể tin tưởng.
Trời vừa chập tối, Nhân Tông lại đi, bên người Tô Hiểu Du lại chỉ còn lại sợhãi, tại thời điểm tất cả mọi người rời khỏi căn phòng này, nàng chăm chú bọcchăn, mền, tựa ở tận cùng bên trong giường.
Nàng không ngủ, bởi vì nàng không dám ngủ.
Cuộc sống như vậy còn phải đợi bao lâu đây? Tô Hiểu Du biết rõ, cho dù thờigian dài hơn nữa, nàng cũng phải cố gắng chịu đựng, nàng không muốn buông tha,cho dù nàng muốn buông tha, hiện tại cũng không còn kịp nữa rồi.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân, Tô Hiểu Du nghe ra,đây là thị vệ tuần tra ban đêm đi qua.
Mỗi lần có bước chân như vậy vang lên, lòng của nàng đều cảm giác an toàn hơnmột chút, nhưng theo tiếng bước chân đi xa, tâm nàng lại hồi hộp lo lắng.
"Bành bành."
Là tiếng gõ cửa, khuôn mặt Tô Hiểu Du lập tức có chút tái nhợt, dùng ngữ điệurun rẩy nói: "Ai?"
"Bành bành!"
Không có người nào trả lời, cái này lại để cho Tô Hiểu Du lại càng khẩntrương, tại đây trong hoàng cung, ai hội gõ chính mình môn? Ai hội không trảlời câu hỏi của mình? Thân thể của nàng bắt đầu phát run, nhưng tiếng gõ cửa ynguyên đang tiếp tục.
Tô Hiểu Du thật sự không nhịn nổi: "Tiểu Đào, tiểu Đào "
Tiểu Đào là cung nữ hoàng hậu đưa cho nàng, nằm ngủ trong phòng nàng, Tô HiểuDu cũng không tin tiểu Đào, chỉ là, tiểu Đào thoạt nhìn rất là nhỏ gầy, hơnnữa mới mười ba tuổi, cho nên Tô Hiểu Du để nàng trong phòng, làm như vậy làvì quy định hoàng cung, phải có một cung nữ làm bạn với nàng.
Hiện tại rốt cục chỗ hữu dụng rồi, tiểu Đào vội vàng chạy ra, nàng mở cửa,chứng kiến khuôn mặt này, bỗng nhiên cười một chút rồi nói: "Tô quý nhân,không có chuyện gì đâu, là Dương thị vệ, hắn không nghe được ngươi nói chuyện,cho nên không thể trả lời ngươi."
Lúc ban ngày, Tô Hiểu Du đã bái kiến Dương Nghĩa, nhưng cái này cũng không thểlàm cho nàng tin tưởng Dương Nghĩa.
Dương Nghĩa ở ngoài cửa ôm quyền, đưa cho tiểu Đào một tờ giấy, sau khi tiểuĐào xem liền thì thầm: "Tối nay gió lớn, xin tất cả tẩm cung chú ý vật d�cháy."
Tiểu Đào cười ha ha một tiếng, quay mặt nhìn Dương Nghĩa, chậm rãi nói: "Dươngthị vệ, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng phải bắt ngài tự mình đến thông báosao?"
Hình dáng miệng của nàng khi phát âm hiện ra rất rõ ràng, làm như vậy là đểcho Dương Nghĩa nhìn rõ ràng nàng đang nói cái gì.
Dương Nghĩa hiển nhiên nhìn rõ ràng rồi, cười một chút, ngón tay chỉ thùngnước, ý bảo phải đổ đầy nước.
Tiểu Đào đi qua nhìn một chút, thùng nước trống không, nàng muốn đi múc nước,rồi lại chợt thấy sắc trời đen như vậy rồi, không dám đi ra ngoài, nháy nháymắt mấy cái nhìn Dương Nghĩa, lộ ra thần sắc khẩn cầu.
Tiểu Đào biết rõ, những thị vệ như Dương Nghĩa rất dễ nói chuyện, quả nhiên,Dương Nghĩa xem hiểu ý của nàng, nhẹ tay chỉ hai cái, tiểu Đào mừng rỡ, vộiđưa thùng nước tới.
Chỉ một lát sau, Dương Nghĩa đã mang theo một thùng nước trở lại, đi vào trongphòng, buông xuống, còn thuận tay đánh cho tiểu Đào một cái không nhẹ khôngnặng.
Tiểu Đào cũng không tức giận, bởi vì Dương Nghĩa so với nàng thì lớn hơn haimươi tuổi, động tác này hiển nhiên thuộc về một trưởng bối thân mật với tiểucô nương.
Mà Tô Hiểu Du vẫn nhìn Dương Nghĩa lại phát hiện, thời điểm Dương Nghĩa đi ra,đã một ném một đống giấy vo tròn xuống đất, trong lòng của nàng lập tức sửngsốt một chút, tiếp theo, giống như đã hiểu ra cái gì đó.
Đợi cho tiểu Đào đóng cửa, trở về phòng ngủ, Tô Hiểu Du vội vàng đứng dậy khỏigiường, cầm giấy lên, mở ra xem xét.
"Sớm muộn thỉnh an."
Tô Hiểu Du sửng sốt một chút, bốn chữ này có ý gì? Nàng cẩn thận cân nhắc mộtchút, lập tức hiểu ảo diệu bên trong.
Đây là làm cho mình sớm muộn gì đều đi cho hoàng hậu thỉnh an, cái chủ ý nàythật sự cực kỳ tốt, nếu sớm muộn đều đi đến chỗ Tào hoàng hậu, cơ hội hạ thủcủa Bàng quý phi sẽ nhỏ rất nhiều.
Dù sao thì chỗ hoàng hậu cũng được thủ vệ nghiêm mật nhất, mà chính mình thỉnhan với hoàng hậu, cũng sẽ không sợ hoàng hậu động thủ hại mình nữa.
Hơn nữa chỉ cần mình đi đủ sớm, có thể liên lạc cảm tình cùng hoàng hậu, nóikhông chừng còn có thể kiếm một chầu điểm tâm ở chỗ hoàng hậu, sao lại khônglàm?
Phương pháp xử lý đơn giản như vậy, tại sao mình không nghĩ tới đây? Tô HiểuDu hung hăng vỗ gáy một cái, mình có chút hồ đồ rồi.
Kỳ thật cái này cũng không thể trách nàng, bắt đầu từ một khắc tiến cung này,nàng vẫn bị sợ hãi bao quanh, chỉ số thông minh của con người ở giờ phút nàysẽ giảm bớt đi nhiều.
Hiện tại không giống với lúc trước, Tô Hiểu Du dám khẳng định, Dương Nghĩa nàylà người của bọn Trần Thế Mỹ, không phải Dương Nghĩa cho nàng một biện pháp,mà là mang đến cho nàng hi vọng, nàng biết rõ, bắt đầu từ hiện tại, mình khôngcần một mình tác chiến nữa.
Trên mặt nàng chậm rãi tách ra dáng tươi cười, xem ra Trần Thế Mỹ này thật sựcó năng lực, hắn đang ở đại lao, mình ở hậu cung, hai nơi này đều là chỗ rấtkhông thích hợp liên lạc cùng với ngoại giới.
Nhưng từ đêm qua, phụ thân của mình đi ra ngoài, đến hiện tại chỉ mười haicanh giờ, rõ ràng hắn đã liên lạc cùng mình, việc này thật sự làm cho Tô HiểuDu có chút mừng rỡ.
Tâm tình sợ hãi được xóa một ít, một phần xảo trá của nàng lại hiện chạy lênnão, nàng biết rõ ngày mai Dương Nghĩa còn đến nàng tìm, hiện tại nàng phảilàm, chính là sáng tạo ra một cơ hội tốt để gặp mặt Dương Nghĩa, không thể đểcó người thứ 3 ở đây, tiểu Đào cũng không được.
…….
Lữ Di Giản xuống mồ, vị trí Tướng quốc khiêu khích ánh mắt rất nhiều người,trên báo chí đã và đang thảo luận xem ai sẽ kế nhiệm chức vụ Tướng quốc.
Người chọn lựa thích hợp nhất có ba, Bao Chửng, Phạm Trọng Yêm, Hạ Tủng.
Trong ba người, Bao Chửng cũng không phải thập phần tích cực đối với vị trínày, mà Nhân Tông có chút bài xích Phạm Trọng Yêm, hắn không hi vọng Tướngquốc của mình quá mức ngay thẳng, cho nên tiếng hô ủng hộ Hạ Tủng cao nhất,cũng là một người có cơ hội nhất.
Vì để nhận được vị trí này, Hạ Tủng phải tranh thủ đại đa số người trong triềuủng hộ, cho nên, đoạn thời gian này, hắn cùng lúc gia tăng liên lạc với BàngCát, một phương diện khác, chứng kiến Trần Nguyên không ra được, bước chân phổbiến tân chính của những người Phạm Trọng Yêm kia đang hơi loạn, cũng làm ratư thế thỏa hiệp, hi vọng song phương có thể chữa trị trạng thái quan hệ lúctrước, ít nhất là không đến mức đối địch như vậy.
Thái độ của Hạ Tủng làm cho giọng cãi lộn trên triều đình yếu đi không ít,Nhân Tông rất cao hứng.
Sự tình làm cho hắn cao hứng rất nhiều, ông trời tức thời cho mưa trên diệntích lớn, để cho Đại Tống cày bừa vụ xuân đều hoàn thành thuận lợi, cái này ítnhất là một bắt đầu rất tốt.
Sự tình Tương Dương vương cũng đã xong, Tống Kỳ đưa chiến báo về, trong chiếnđấu, quân đội Tương Dương vương căn bản vô pháp chống lại cùng lính mới củaNhân Tông, Địch Thanh dùng tốc độ hành quân nhanh nhất đánh tan Tương Dươngvương, tiếc nuối duy nhất là không thể bắt sống hắn, người này đã tự sát tronghoàng cung hắn vừa mới tạo thành, cho nên chỉ có thể đưa thi thể hắn đến BiệnKinh.
Mà tiếp theo, quân đội Địch Thanh liền tây tiến, đã đi đến khu Đảng Hạng.
Đảng Hạng hiện tại đã rất loạn, Dã Lợi Kiến Ca không có Tống triều trợ giúp,căn bản vô pháp làm kinh sợ những gia tộc quyền thế Đảng Hạng kia, bọn hắnhiện tại đã đánh thành hỗn loạn, không có liên minh hay giới hạn gì.
Người Đảng Hạng sinh hoạt ở chỗ đó cũng không phải giãy dụa trên con đường tửvong, mà là giãy dụa trong địa ngục.
Tất cả người có thể trốn đều đang lẩn trốn, rời khỏi địa phương căn bản đãkhông thể để người sống.
Cái tình cảnh này không riêng gì tạo thành áp lực rất lớn cho Đảng Hạng, cũngtạo thành sức ép đến những phiên thuộc quốc quanh thân kia.
Dưới tình huống bọn hắn đều cảm thấy không có ngoại lực tham gia, Đảng Hạngcăn bản không có khả năng khôi phục yên ổn như trước kia, sứ giả Thổ Phồn vàdân tộc Hồi Hột dẫn đầu, đưa tấu chương lên triều, cầu quân Tống xuất binh đếnĐảng Hạng, giải quyết vấn đề Đảng Hạng, cứu bình dân trong cơn thủy hỏa, đồngthời cũng giảm bớt áp lực của bọn hắn.
Tất cả đều giống như Trần Thế Mỹ đoán trước, những người kia đã chủ động tớimời mình đi.
Những phiên thuộc quốc kia, còn có cả bình dân Đảng Hạng, thậm chí ngay cả DãLợi Kiến Ca cũng đưa tấu chương lên triều, cầu quân Tống nhanh tiến vào mộtchút, trợ giúp cả dân tộc Đảng Hạng lưu lại một hơi cuối cùng.
Nhân Tông xem qua, nhẹ giọng thở dài một tiếng, nói: "Trần Thế Mỹ, cũng nênlại để cho hắn đi ra, bước tiếp theo nên đi như thế nào, có lẽ là để hắn làmthì tốt hơn."
Hạ Tủng đứng vững ở bên dưới, giương mắt nhìn sắc mặt Nhân Tông, lập tức nói:"Vạn tuế, thần cũng cho rằng, mặc dù Trần Thế Mỹ có sai, cho dù xử phạt nặngcũng không quá chuyện xuống chức, huống hồ vấn đề này của hắn đã trong sáng,cũng không hề giấu diếm chút nào, cứ kéo dài như vậy, quả thực không phải kếsách thích đáng."
Nhân Tông gật đầu nói: "Trẫm hiểu, chỉ là, chuyện giữa Thái sư và Trần Thế Mỹ,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Hạ Tủng sớm chỉ biết Lão Bàng muốn đối phó với Trần Thế Mỹ, nhưng nguyên nhânthì hắn không biết, bởi vì căn bản là không có nguyên nhân, nghe Nhân Tông hỏihắn, liền gấp gáp nói: "Vạn tuế, cựu thần cũng không rõ."
Nhân Tông nghĩ một lát, có chút thương cảm nói: "Trẫm hi vọng, lần này sau khiTrần Thế Mỹ đi ra, có thể ở chung hòa thuận cùng Thái sư, nếu hiện tại thả hắnra, chỉ sợ bọn họ lại đấu nhau, Hạ Thái úy, sinh nhật Thái sư còn mấy ngày?"
Hạ Tủng nói: "Hồi bẩm vạn tuế, hai ngày."
Nhân Tông vung tay lên: "Hai ngày sao, để cho Thái sư sớm biết Trần Thế Mỹ đira, chỉ sợ hắn sẽ sinh oán hận. Trẫm muốn thời điểm tại Thái sư mừng thọ, sẽtự mình đi chúc thọ, mang Trần Thế Mỹ theo, ngươi cũng đi, nhìn xem có thể hóagiải mâu thuẫn giữa bọn hắn không."
Hạ Tủng đáp: "Vâng."
Hạ Tủng rất cao hứng, Nhân Tông nói như vậy, rõ ràng là coi chuyện này nhưviệc nhà để xử lý, mà để cho mình tham gia sự tình nhà của hắn, không thể nghingờ, đây chính là một tín hiệu tương đối rõ ràng.
Nhân Tông và Hạ Tủng đều không biết, Trần Nguyên và Bàng Cát đang chơi tròsinh tử, hiện tại Trần Nguyên thật vất vả chống đỡ ở một lần lại một lần BàngCát công kích, hắn đã chuẩn bị đánh trả rồi, cho dù Bàng Cát chịu buông thaTrần Nguyên, Trần Nguyên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Huống chi, Bàng Cát căn bản không có ý định thu tay lại.
"Quý phi, sự tình trong nội cung xử lý thế nào?" Bàng Cát ngồi ở trên mặt ghếThái sư của hắn, lay lay một cái, biểu hiện nhìn về phía trên rất trấn định,kỳ thật hiện tại hắn rất phiền não, thật sự là cực kỳ phiền não.
Vài kế hoạch thất bại làm cho toàn bộ ý định trước kia thất bại, Tô Hiểu Duthuận lợi tiến vào hoàng cung, Bàng Cát tin tưởng Trần Nguyên không biết từ bỏý đồ, chờ hắn vừa ra ngoài, chính là thời điểm hắn phát động công kích.
Lúc đó, có một Tô Hiểu Du ở trong hoàng cung giúp hắn, sẽ thập phần bất lợiđối với mình.
