Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Đại Công Chúa dường như có chút luống cuống, nói: "Ta, ta tới chính là để giúpmuội muội của ta nói mấy câu với các vị, muội muội của ta hiện tại không tiệnđi ra ngoài, kính xin chư vị đồng ý để ta nói mới được."
Ngô chưởng quầy thấy nàng đến rồi, lập tức cảm thấy mừng rỡ, dẫn đầu đi ra quỳgối, nói: “Thảo dân bái kiến công chúa điện hạ."
Nói xong, thời điểm Công Chúa muốn mở miệng, Trần Thế Trung bỗng nhiên phấtphất cánh tay, ý bảo đại Công Chúa không cần nói nữa, trên mặt hắn đầy vẻ mỉmcười, nhìn một đám thương nhân nói: "Chư vị, đại Công Chúa muốn nói chuyện,nàng thay ai nói, chư vị đã rõ ràng, không biết mọi người có cho nàng cơ hộinày hay không?"
Ngô chưởng quầy nói: "Xin Công Chúa chỉ rõ."
Hứa mặt rỗ cũng không dám nói không để cho đại Công Chúa cơ hội nói chuyện,Trương chưởng quầy và Mã Sướng, cùng một ít người lúc trước bảo trì trầm mặccũng nhìn ra đầu mối, tình thế bắt đầu nghịch chuyển.
Trần Thế Trung gật đầu nói: "Tốt, thế đại Công Chúa nên đứng ở chỗ nào nóichuyện?"
Ánh mắt của hắn thẳng thắn trừng mắt nhìn Bàng Cát, tuy những thương nhân kiakhông nói gì thêm, nhưng ánh mắt cũng nhìn sang, phía dưới ánh mắt của mọingười, Bàng Cát chậm rãi đứng dậy, nói: "Công Chúa, mời."
Lúc đầu đại Công Chúa còn có chút do dự, nhưng suy nghĩ một chút, liền can đảmđi tới, thi lễ một cái với Bàng Cát trước, sau đó liền đứng ở chỗ Bàng Cát vừangồi nói chuyện: "Chư vị, lần này Trần Thế Mỹ tiến vào ngục giam, thật sự làkhông kịp dự liệu, đối với tổn thất mang đến cho các vị, chờ sau khi hắn đira, sẽ tính toán cùng mọi người.”
“Chúng ta chỉ hi vọng, chư vị có thể cho một chút thời gian, không cần nhiều,một tháng là được rồi, nếu một tháng sau, Trần Thế Mỹ vẫn chưa có tin tức, mọingười có thể tuyển hội trưởng khác thay thế hắn."
Hứa mặt rỗ lập tức mở miệng nói: "Vậy sự vụ trong một tháng này, chúng ta nênxử lý như thế nào?"
Trần Thế Trung tiếp nhận lời này, nói: "Vãn bối có một ý kiến, trong vòng mộttháng này, cứ để ba người Mã chưởng quầy, Ngô chưởng quầy, còn có cả Hứachưởng quầy cùng nhau xử lý, người nào cũng phải giải quyết vấn đề, chư vịnghĩ như thế nào?"
Thời điểm Hứa mặt rỗ còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên nghe thấy Mã Sướng hokhan một tiếng nặng nề, sau đó liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa mặt rỗ,nói: "Cứ như vậy đi, chúng ta buôn bán, phải chú ý một cái nhân tình, CôngChúa đã mở miệng, không có lý do gì không thể đợi một tháng, ếu như ai khôngmuốn, hiện tại cứ rời khỏi hiệp hội buôn bán."
Trương chưởng quầy cũng nói chuyện, con mắt nhìn chằm chằm vào đám người Hứamặt rỗ kia, nói: "Chư vị, lưu lại con đường đi, nếu Phò mã gia đi ra, mọingười còn có thể ngồi chung một chỗ uống rượu kiếm tiền, không phải tốt sao?"
Hứa mặt rỗ rốt cục cũng ngậm miệng lại, vụng trộm liếc nhìn Bàng Cát, cảm giácrất khó chịu nổi.
Hắn biết, hiện tại Bàng Cát đứng ở đằng sau đại Công Chúa, cũng không có thểnữa làm vị trí kia, cũng không muốn ngồi những cái ghế khác, trong lòng chắcchắn là khó chịu nổi.
Đại Công Chúa nói xong những lời này, Bàng Cát nhìn xung quanh không còn chỗngồi, cuối cùng cũng không ngồi nữa, hậm hực nói: "Đi, hồi phủ!"
Trong nhà giam, Trần Nguyên nghe Quý Tân nói tất cả mọi việc với mình, cườithật sự cực kỳ vui vẻ, nói: "Quý đại ca, lần này nhờ có ngươi, ngươi muốn gì,cứ việc nói, nếu như có thể làm được, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
Quý Tân ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Phò mã gia, ngài nhìn ngài nói kìa,quan hệ giữa chúng ta còn cần tính toán rõ ràng như thế sao?"
Trần Nguyên gật đầu, đây cũng là một người thông minh, biết rõ giúp đỡ mìnhlàm việc, hắn tuyệt đối sẽ không có hại chịu thiệt, liền gật đầu nói: "Huynhđệ hiểu, đại ca muốn gia nhập quân đội hay là tham chính?"
Quý Tân trả lời câu này thật sự tương đối dứt khoát, nói: "Không dối gạtchưởng quầy, ta là người trời sinh nhát gan, nếu tòng quân, chỉ sợ không phảingười tài giỏi."
Trần Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì tham chính đi, đợi giải quyếtvấn đề Đảng Hạng xong rồi, ta sẽ hướng Hoàng thượng tiến cử hiền tài, điềungươi đi Tây Cương, làm Tri Phủ cũng không có vấn đề. Đến lúc đó làm tốt,huynh đệ lại tiến cử ngươi một tý, tương lai nói không chừng có thể là một vịthanh thiên như Bao đại nhân."
Quý Tân vẫn không nói gì, mập mạp bên cạnh bỗng nhiên từ trên giường đứng lên,cười ha ha nói: "Phò mã gia, ngài để cho hắn đi làm quan, còn trông cậy vàohắn có thể quan thanh liêm sao? Ha ha ha."
Quý Tân hung hăng trừng mắt liếc mập mạp kia, nói: "Phò mã gia, hắn rõ rànggiả bộ ngủ nghe trộm chúng ta nói chuyện, hắn nghe được nhiều lắm đó!"
Trần Nguyên tưởng tượng một chút, lời của mập mạp xác thực là rất có đạo lý,Quý Tân có thói quen chấm mút, coi như là trong lòng có ý niệm làm quan thanhliêm, phỏng chừng cũng sẽ có một ít thói quen mờ ám.
Hắn lắc đầu nói: "Quý huynh, vậy ngươi đợi một thời gian ngắn nữa, ta sẽ chongươi một vị trí làm cho ngươi thoả mãn."
Quý Tân cũng không nói gì thêm nữa, nhìn mập mạp kia, tiến đến trước mặt TrầnNguyên, đưa một tờ giấy lên, nói: "Phò mã gia, đây là tin tức vị trong nộicung kia đưa tới, người xem xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ."
Trần Nguyên xem qua, liền mỉm cười nói: "Tốt rồi, đã đến lúc chúng ta rachiêu."
Tân Nguyệt sơn trang, một hồi giao dịch đang tiến hành, nếu như thuận lợi mànói, Trần Nguyên có thể lập tức khởi xướng phản kích với Bàng Cát.
Hiện tại thời gian rất đúng, bởi vì hiện tại Trần Nguyên đang ở trong đại lao,tính cảnh giác của Bàng Cát tương đối thấp nhất, cũng bởi vì hắn đã chống đốiđược rất nhiều chiêu của Bàng Cát, lúc này những bố trí của lão Bàng đã bị làmrối loạn, lúc này chắc hẳn tâm hắn đã loạn như ma.
Còn có, Tô Hiểu Du tiến cung, vẫn sẽ làm Bàng Cát chú ý đến, cho nên, TrầnNguyên cho rằng, hiện tại đã thời điểm đến mình phản kích.
Hắn phản kích, cần một người hỗ trợ, đầu tiên phải thu mua được người này.
Muốn mua một người, biện pháp tốt nhất không phải tiền, mà là giúp người nàyhoàn thành mấy cái gì đó hắn muốn hoàn thành lại không có năng lực hoàn thành.
Trần Thế Trung nhìn ngồi người đang trầm tư ở trước mặt mình, hắn biết rõ, đốiphương đã động tâm.
Động tâm, cũng không có nghĩa là đáp ứng.
Trần Thế Trung đợi hồi lâu vẫn không có được câu trả lời thuyết phục, hắn cầmmột trang giấy qua, lại viết một hàng chữ: "Dương đại nhân, chúng ta phải làmđổ Bàng Cát, đây là chuyện không có hại gì đến giang sơn xã tắc."
Dương Nghĩa khẽ lắc đầu, vẫn chưa nói chuyện, hắn không muốn tham gia bất luậnđấu tranh gì, bất kể là hậu cung hay là trên triều đình, hắn chỉ trung với mộtngười, đó là Nhân Tông, hắn sống vì Nhân Tông, những chuyện khác đều khôngquan hệ đến hắn.
Nếu như không phải điều kiện Trần Thế Trung quá mức mê người, hắn căn bảnkhông biết ngồi ở chỗ nầy.
Trần Thế Trung nhìn hắn, tiếp theo iền viết: "Vì những huynh đệ kia của ngươicũng không được sao? Phò mã gia nói, chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm thànhchuyện này, Phò mã gia sẽ chuyên môn thành lập một ít tác phường, thu dụngnhững huynh đệ xuất ngũ kia của ngươi, còn có cả những người khác giống nhưcác ngươi.”
“Hắn sẽ xây dựng thêm trường học, để cho càng nhiều người thân thể không đượcđầy đủ tiến vào học tập, cho bọn hắn cơ hội sống như người bình thường, thậmchí nếu như khoa kiểm tra tương lai thay đổi, bọn hắn cũng có thể đi thi hoàngbảng."
Dương Nghĩa nhìn Trần Thế Trung ghi những lời này, trong lòng hiển nhiên càngmâu thuẫn hơn, quả đấm của hắn nắm thật chặt, vò tờ giấy trong tay thành mộtcục.
Trần Nguyên hứa hẹn những thứ này, chính là lý tưởng hắn vẫn muốn thực hiện,nhưng khi lý tưởng của mình và niềm tin mình một mực kiên trì xung đột, làthời điểm một người thống khổ nhất.
Dương Nghĩa thống khổ hiện lên trên khuôn mặt của hắn, để cho Trần Thế Trungcó thể cảm giác được.
Sau một lúc lâu, Dương Nghĩa ghi một trang giấy: "Dùng điều kiện như vậy đểtrao đổi, có phải là không đủ quân tử?"
Trần Thế Trung cúi đầu xuống, cầm bút viết: "Chính ngươi ngẫm lại xem, nhiềunăm như vậy, đại ca của ta giúp ngươi làm bao nhiêu sự tình? Từ lần đầu tiênngươi xin hắn cứu Trương Tu Chỉnh ra, đến mấy ngày hôm trước, ngươi đưa chochúng ta một người căn bản không thể làm cái gì, hai đùi đều bị chặt đứt, đạica của ta nói một chữ không với ngươi chưa? Đại ca của ta sắp chết, ngươi cònnói hắn không đủ quân tử à?"
