Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Vấn đề giữa Thẩm Nhụy cùng Trần Nguyên luôn luôn cực kỳ trực tiếp, tìm kháchđiếm nhỏ vắng vẻ, mở phòng nhỏ, chỉ cần nửa canh giờ liền đàm phán tốt rồi.
Đôi khi cũng có thập tứ phu nhân tới gom góp náo nhiệt, nhưng phần nhiều thờigian chỉ có một trong hai người bọn họ.
Đây là một trò chơi nguy hiểm, trước kia không thể bị Bàng Cát người chứngkiến, hiện tại, bởi vì thân phận Trần Nguyên, cái chuẩn Phò mã tương lai này,lại khiến cho cái trò chơi này càng trở nên nguy hiểm, chính là bởi vì càngnguy hiểm, cho nên mới càng kích thích.
Nữ nhân Thẩm Nhụy này, hiển nhiên cũng là một nữ nhân không cam lòng với cuộcsống bình thản, cái loại cuộc sống tầm thường giúp chồng con đỡ đầu của nữ tử,nàng nhất định không thể làm được, cho dù nàng có thể làm những việc đó, từniên kỷ hiện tại của Lão Bàng để xem xét, ít nhất thì con đỡ đầu đối với nàngmà nói, là một loại mơ ước.
Huống chi muốn "gần gũi" với Bàng Cát, các phu nhân không chỉ có một mìnhnàng, đây càng làm cho nàng không có một chút cảm giác an toàn nào, tăng thêmtuổi tác cách biệt quá xa, Bàng Cát đã không có khả năng làm cho nàng thỏa mãntrên mặt sinh lý.
Lúc nàng gặp được Trần Nguyên, tựa như ong mật gặp mật hoa vậy, lo lắng vềtương lai không còn chút nào, không chút do dự mà lựa chọn đâm đầu vào....
Cho nên, nói nữ nhân ra bên ngoài ngoại tình, đều là vì nguyên nhân, là nguyênnhân, không phải lý do.
Bởi vì trên thế giới này, vốn cũng không còn nam nhân có thể làm cho các nữnhân hoàn toàn thoả mãn, nam nhân biết kiếm tiền không để ý gia đình, nam nhânđể ý đến gia đình lại không lợi nhuận được nhiều tiền.
Vừa để ý đến gia đình lại có thể kiếm tiền, nam nhân như vậy thì thật ít càngthêm ít, ngẫu nhiên sẽ có một hai người, nhưng thường thường, bởi vì tâm tưcủa bọn hắn đều đặt ở gia đình và trên mặt công tác, không có thời gian nghĩđến việc đi làm chuyện khiến tâm tư nữ nhân vui vẻ.
Đã có tiền, lại để ý đến gia đình, còn có thể làm nữ nhân vui vẻ, nam nhân nhưvậy có sao? Nếu có mà nói, ta tin tưởng, hầu hết nữ nhân đều không đuổi kịpnam nhân như vậy.
Tại chính giữa một cuộc hôn nhân, ngươi sẽ lấy được nhiều thứ, đó là thứ khôngbiết bao nhiêu ngươi chờ mong, thời điểm chán, thời điểm tình yêu đã giảm đi,bất kể là nữ nhân hay là nam nhân, đều nên dùng một loại thái độ bao dung màđối đãi đối phương, đối đãi tốt với lựa chọn của mình.
Trần Nguyên nằm ở trong chăn, xoa nắn hai miếng bánh mềm mại trước ngực ThẩmNhụy, trong lòng chợt nhớ tới Tần Hương Liên, nữ nhân này thật sự không tệ,nhớ năm đó, vì một người như Trần Thế Mỹ, tất cả mọi thứ tốt nhất, nàng đềuđưa cho Trần Thế Mỹ, cực khổ nhiều năm như vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như là chính mình, nếu như mình là nữ nhân, lại lấyđược nam nhân như Trần Thế Mỹ, muốn ta thay ngươi nuôi gia đình? Ngươi nằm mơđi thôi.
Trần Nguyên bỗng nhiên cảm giác ngực đau đớn một hồi.
"Nghĩ gì thế?" Trên mặt Thẩm Nhụy hiện lên vẻ giận dữ, ngón tay hung hăng bấmmột cái trên ngực Trần Nguyên.
Trần Nguyên đau nhức kêu lên: "Ngươi véo nhẹ một chút được không? Ta đang nghĩtới việc, chúng ta làm như vậy rất tốt, nhưng hiện tại ta sắp làm Phò mã rồi,ta đang tính toán xem, có thể cho ngươi vào cửa hay không!"
Lời này lừa những nữ nhân khác còn có thể, Thẩm Nhụy lại cười khinh miệt nói:"Nói bậy, Trần chưởng quỹ ngươi là người nào, ta còn không biết? Nhìn biểu lộvừa rồi của ngươi hạnh phúc như vậy, khẳng định không phải đang nghĩ đến ta!"
Trần Nguyên bị nói toạc chú ý tư, cũng không đỏ mặt, nói: "Không phải nghĩ đếnngươi thì sao? Ta đã nói với ngươi, ta định qua một thời gian nữa, đặt mua mộtít điền sản ruộng đất, liền lấy danh nghĩa ngươi đặt mua, như thế nào? Nhưvậy, ngày sau, nếu như ta có thể tiếp ngươi vào cửa là tốt nhất, nếu như khôngđược mà nói, ngươi cũng không trở thành người không chỗ nào để dựa vào."
Lần này tuyển đúng phương hướng rồi, Thẩm Nhụy không quan tâm những dỗ ngon dỗngọt kia, chỉ quan tâm đến điểm thực tế tương đối hữu dụng.
Trên mặt của nàng hiện lên vẻ tươi cười, nói: "Ta cám ơn ngươi, đúng rồi, LãoBàng luôn luôn muốn chơi người."
Trần Nguyên quăng tiền lên trên người Thẩm Nhụy, mục đúng là vì tìm hiểu độngtĩnh của Lão Bàng, Lão Bàng là tiểu nhân, tiểu nhân ưa thích động dao găm saulưng.
Trần Nguyên không hi vọng, có một ngày nào đó, thời điểm Lão Bàng ở sau lưng,chuẩn bị dao găm vì chính mình, chính mình còn hoàn toàn không biết gì cả, màThẩm Nhụy, hiển nhiên cũng là một gián điệp vệ tinh rất có tư cách.
"Lần này hắn muốn xử ai?"
"Không biết, hình như là bọn Phạm Trọng Yêm, dù sao cũng là người trên triềuđình, Phò mã gia chúng ta còn chưa vào triều làm quan nữa mà, cho nên ta cũngkhông cẩn thận nghe ngóng làm gì cho mệt."
Trần Nguyên hơi suy nghĩ một chút, phỏng chừng Bàng Cát muốn ra tay với tất cảđám người Phạm Trọng Yêm kia, chỉ là, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì, mượnđao trong tay ai.
Ngay tại thời điểm Trần Nguyên ôm Thẩm Nhụy, lại đang nhớ tới Tần Hương Liên,trong một đại viện Sở châu Sơn Dương, Tần Hương Liên đang làm cơm tối cho mọingười trong nhà.
Nàng thật sự còn sống, Tần Hương Liên còn sống, hai đứa trẻ cũng vẫn còn sống,ở đằng kia bỗng nhiên gặp phải nạn binh chém giết, ngoại trừ phụ thân Trần ThếMỹ bị loạn dân chém một trên đùi đao, trên người Tần Hương Liên bị nện haicôn, một nhà già trẻ này rõ ràng đều bình yên vô sự như kỳ tích.
Dưới sự che chở của Tần Hương Liên, đứa trẻ cùng lão nhân đều bình an trốnthoát, trên đường đi không còn người nào đồng hành, các nàng hoảng hốt chạybừa, đi một tháng sau mới được cái gia đình này thương tình giữ lại.
Cái gia đình này họ Từ, phu gia sớm mất, chỉ có một quả phụ, mang theo một đứatrẻ, tuổi không khác gì Trần Xuân muội, dựa vào địa tô mà sống qua ngày.
May mắn chính là tình hình tai nạn khu Sở châu nhẹ hơn rất nhiều, tuy lươngthực cùng mấy ngàn quan tiền Trần Nguyên lưu lại cũng đã thất lạc, nhưng trênngười Tần Hương Liên còn có vài miếng vàng lẻ Trần Nguyên lưu cho nàng, nhữngvật này bảo đảm phụ thân Trần Thế Mỹ không giống trong kịch nói, bị chết đóitrên đường chạy trốn.
Đối với Tần Hương Liên quen cần kiệm mà nói, vài miếng vàng lẻ này đủ để chonàng nuôi sống một nhà già trẻ vài năm.
Nàng cũng nghĩ qua chuyện ngay lập tức đi tìm Trần Nguyên, nhưng chân phụ thânTrần Thế Mỹ tổn thương quá nặng, lão nhân gia niên kỷ lại lớn, miệng vếtthương để quá lâu mới cữu chữa, hiện tại phải an tâm tĩnh dưỡng, bằng khôngthì không riêng gì việc cái chân này sẽ mất, ngay cả tính mệnh cũng đều có thểgặp nguy hiểm.
Tìm mấy lang trung đến, lang trung bảo bọn họ tạm thời không cần phải đi đườngxa, Tần Hương Liên đành ở đây.
Cũng may gia đình mọi người ở lại này rất là thiện lương, mỗi ngày chỉ thu mộtchút phí nấu ăn, quả phụ kia thậm chí còn trợ giúp Tần Hương Liên, cùng nhauchiếu cố hai vị lão nhân, cái này lại làm cho Tần Hương Liên rất cảm kích.
Hôm nay, quả phụ kia có chuyện đi ra ngoài, chỉ có đứa bé kia ở nhà một mình.
Tần Hương Liên ở phía dưới bếp nấu ăn, đợi kéo được mì sợi từ trong nồi ra,liền hướng bên ngoài la lớn: "Xuân muội! Xuân muội!"
Trần Xuân muội rất nhanh chạy đến, hỏi: "Mẹ, không phải là có thể ăn cơm rồiđấy chứ?"
Tần Hương Liên nói: "Xong ngay đây, ta đang xào hai món đồ ăn, ngươi đi Từ giagọi ca ca kia tới, sau đó thì tìm đệ đệ của ngươi trở về ăn cơm."
Trần Xuân muội cong miệng lên, nói: "Ai biết Đông ca chạy đi đâu chơi đây?Chúng ta cứ ăn trước đã, chờ hắn đói bụng sẽ tự mình trở lại."
Tần Hương Liên đánh cho Xuân muội một cái, nói: "Nhanh đi, hiện tại trời lạnhrồi, tìm hắn trở về, để cho hắn ăn, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon."
Trần Xuân muội rất không tình nguyện xoay người rời đi, tới trước gian phòngcủa chủ nhà, không chịu gõ cửa, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Một nam hài mười hai mười ba tuổi đang ngồi ở đó, tay cầm bút lông viết chữ,Trần Xuân muội vào, không có chút thanh âm nào quấy nhiễu đến hắn, hắn vẫnchuyên tâm như vậy.
Trần Xuân muội muốn chơi đùa, rón ra rón rén đi đến sau lưng đứa bé trai, hunghăng đánh một cái vào bờ vai đứa bé trai kia.
Nam hài bị hù đến mức cả người đều nhảy dựng lên, bút trên tay vậy cũng khôngtự giác vung lên, một đạo nét mực thật dài hiện ra trên giấy, làm cho bảng chữmẫu rất tốt biến thành một thứ không ra hình dáng gì nữa.
"Ngươi làm gì, muốn hù chết người à?" Nam hài hiện tại đang ở vào biến đổigiọng, tiếng nói từ yết hầu phát ra khá thô, làm cho người ta nghe xong, cóchút không thoải mái.
Trần Xuân muội lại vẫn đang vui vẻ bên trong thành công của trò đùa dai vừarồi, cười ha ha nói: "Ai bảo ngươi không nghe thấy ta vào? Ngoài ra, ngươicũng thật sự không dùng được, vì cái gì mỗi lần ta đều có thể hù dọa ngươi?"
Nam hài có vẻ khá trầm ổn, nhìn Trần Xuân muội hoa chân múa tay vui sướng,cuối cùng chỉ lắc đầu cười khổ, nói: "Không chơi trò này nữa, được không?Ngươi xem xem, một trang giấy viết của ta bị ngươi làm hư hỏng rồi, nếu nhưviết không tốt, mẹ ta trở về sẽ tức giận đó."
Trần Xuân muội nhìn bảng chữ mẫu, nói: "Ngươi viết chữ thật là đẹp mắt, cha taviết chữ cũng dễ nhìn, chỉ là, hắn không chịu dạy ta."
Nam hài cười một chút, nói: "Ta có thể dạy ngươi, như vậy đi, mỗi ngày ngươitới nơi này, ta dạy cho ngươi viết chữ, nhưng không cho phép làm ta sợ nữa,được không?"
Trần Xuân muội đã sắp mười tuổi rồi, nàng đã cảm giác được, mỗi ngày chơi cùngvới Trần Đông ca là một việc rất khổ sở, đến tuổi của nàng, bất kể là nam hàihay là nữ hài, đều có một loại khao khát, khao khát biết rõ một ít sự tình vuvơ, cầu mong có người giải quyết những sự tình bọn hắn không biết.
Nghe nam hài nói như vậy, Trần Xuân muội liền gật đầu, nói: "Vậy được rồi, à,mẹ ta bảo ngươi đi đến nhà ta ăn cơm chiều, ngươi đi trước đi, ta phải tìm đệđệ trở về.".
Trần Xuân muội thuộc về cái loại nữ hài tính tình nôn nóng, vừa mới được ngườita nhận dạy chữ, ăn cơm xong, đã không thả đứa bé trai kia rời đi, điểm mộtchén đèn dầu, liền bắt đứa bé trai kia dạy nàng viết chữ.
Cái này, ở trong mắt người lớn là sự tình rất không lễ phép, cha Trần Thế Mỹlập tức trách cứ, nói: "Xuân muội, ngươi cũng không hỏi tiểu ca Từ gia xem hắncó chuyện bận hay không, quấn người như ngươi, không sợ người ta nói nhà chúngta không có gia giáo sao?"
Vẻ mặt Trần Xuân muội đầy dáng tươi cười, nói: "Gia gia, gia giáo là vật gìnha?"
Cha Trần Thế Mỹ bị những lời này làm cho tức giận, toàn thân khẽ run rẩy.
Chỉ là, lão nhân chính là như vậy, dù tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cườisáng lạn của Trần Xuân muội, cuối cùng cũng lựa chọn đè tính nóng xuống, nhẹnhàng nói: "Để cho Từ ca ca trở về, ta tới dạy ngươi viết chữ!"
Trần Xuân muội mang lòng dạ đứa trẻ, cha Trần Thế Mỹ cũng đã dạy nàng viết chữmấy lần, chỉ là, cái loại phương pháp cổ hủ của cha Trần Thế Mỹ thật sự làmcho nàng phiền chán.
Lập tức đi qua, chuyển cái ghế tới cho cha Trần Thế Mỹ, nói: "Gia gia, khôngphải ta sợ ngươi mệt mỏi sao? Lang trung bảo ngài phải nghỉ ngơi thật tốt,ngài nghỉ ngơi đi thôi!"
Đứa bé trai kia nói chuyện: "Không có chuyện gì đâu gia gia, ta trở về cũngkhông có chuyện gì để làm, sớm như vậy, cũng ngủ không được."
Tần Hương Liên đi lên, nâng cha Trần Thế Mỹ dậy, nói: "Cha, sự tình đứa trẻ,ngài đừng quan tâm nhiều như vậy, coi như để cho bọn chúng chơi một hồi, khôngcó chuyện gì."
Cha Trần Thế Mỹ lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng trong, đi nửađường liền quay đầu lại nói: "Hương Liên, ngươi xem nơi này có người vào kinhhay không, sai người đưa cái tin cho Thế Mỹ, báo cả nhà bình an, hoặc làthoáng nghe ngóng một tý, có tin tức của hắn cũng được."
Tần Hương Liên gật đầu: "Ai, ta biết rồi."
Trong lòng của nàng làm sao tưởng niệm? Thời điểm người lang trung nói thứnhất cha Trần Thế Mỹ không thể đi ra ngoài, nàng còn tìm người thứ hai, thờiđiểm người thứ hai cũng nói không được, nàng tìm người thứ ba, nàng muốn cáigì?
Lời cha Trần Thế Mỹ nói ra, đã khơi gợi thương cảm của Tần Hương Liên, trướckia Trần Thế Mỹ vẫn chỉ là một phần lo lắng nhỏ nhoi, nhưng lần trước, sau khiTrần Nguyên trở về, săm sóc đối với Tần Hương Liên, đã khiến cho Tần HươngLiên cảm thấy cái gì là tướng công chính thức.
Tướng công, chính là nam nhân nguyện ý cùng mình cùng nhau gánh chịu gánh nặngcuộc sống, hắn sẽ không để cho chính mình mệt mỏi, tại thời điểm chính mìnhkhóc, hắn sẽ thay mình lau nước mắt đi.
Tần Hương Liên là nữ nhân dễ dàng thỏa mãn, nghĩ tới những thứ này, khóe miệngcủa nàng nở nụ cười, lại treo thêm một tia dáng tươi cười đau khổ.
Một bên, ba đứa bé không chú ý tới biểu lộ trên mặt mẫu thân, Trần Xuân muộirất hưng phấn lấy giấy bút ra, đứa bé trai kia viết sáu chữ "Trần Xuân muội","Trần Đông ca" rất xinh đẹp trên giấy.
Trần Đông ca nhìn vào, rất cao hứng nói: "Những chữ này, ta cũng muốn viết!"
Trần Xuân muội đánh cho hắn một cái, nói: "Không cần phải nhao nhao, ai kêungươi được viết chữ nha? Ngươi chỉ viết chữ cẩu bò được thôi!"
Trần Đông ca có chút không phục, nâng đầu lên nói: "Ai nói? Gia gia nói taviết chữ đẹp mắt, Nhị Cẩu ở bên cạnh lớn hơn ta, còn không biết ghi danh tựnữa kìa!"
Trần Xuân muội cũng không để ý đến hắn, chỉ lo nói cùng đứa bé trai kia: "Làmsao ngươi viết đẹp như vậy?"
Nam hài chậm rãi buông bút, nói: "Kỳ thật cũng đơn giản, nhìn rõ ràng đườngbút thuận và kết cấu, chăm chú viết nhiều mấy lần là được rồi, đến đây, ta dạyngươi cầm bút trước."
Hai đứa trẻ rất nhanh tiến vào cảnh giới học tập, mà Trần Đông ca không cóchút nào ảnh hưởng tới bọn hắn, tại lúc phát hiện trò chơi của bọn hắn khôngthích hợp với chính mình, Đông ca quyết đoán cầm thanh bảo kiếm Trần Nguyênđưa cho hắn lên, bắt đầu chém giết cả phòng.
Tần Hương Liên một bên thu thập bát đũa, một bên nghĩ về Trần Thế Mỹ.
Thẳng đến nữ chủ nhân nhà này trở về, nàng mới từ ngọt ngào giựt mình tỉnhlại.
"Đại tẩu, vào nhà ngồi một lát đã, ta đi rót chén nước cho ngài." Tần HươngLiên rất là khách khí, quả phụ kia cũng không chối từ.
Nàng đi đường rất lâu, thật sự có chút ít khát, cái niên đại này không cóphích nước, chính mình muốn uống nước ấm, còn phải đi đun, có thể uống nước ấmcó sẵn ở chỗ Tần Hương Liên, nàng tự nhiên là rất cam tâm tình nguyện.
Nam hài chứng kiến mẹ của mình, cũng không dừng lại, tiếp theo dạy Trần Xuânmuội ghi nhớ tên mọi người, hiện tại đã viết đến tên của Tần Hương Liên.
Tần Hương Liên bưng một chén nước ấm tới, đưa cho nữ nhân kia, nói: "Đại tỷ,đứa nhỏ nhà ngươi thật tốt, cũng không biết ngươi dạy như thế nào, hai đưa trẻnhà của ta thì không được rồi, cả ngày chỉ biết chơi bời, không ngồi xuống yêntĩnh được một lúc."
Đứa trẻ hiển nhiên chính là niềm kiêu ngạo của nữ nhân kia, Tần Hương Liên nóilên cái đề tài này, trên mặt của nàng lộ ra dáng tươi cười, nói: "Ai, tất cảtâm tư của ta đều đặt ở trên người đứa nhỏ này, trông cậy tương lai, hắn cóthể có một tiền đồ, cũng coi như ta không phụ lòng cha hắn chết đi."
Nói tới chỗ này, nữ nhân kia bỗng nhiên nhìn Tần Hương Liên, nói: "Đúng rồi,muội tử, hình như ta nghe nói, nam nhân nhà ngươi gọi Trần Thế Mỹ, đúngkhông?"
Tần Hương Liên gật đầu, nói: "Ừm, ta đã nói qua với ngài."
Sắc mặt nữ nhân kia bỗng nhiên có vẻ rất là cổ quái, nói: "Lần này có ngườiđưa tin tức tới, bảo các thư sinh ở bên trong thành này đi kinh thành thi, hômnay, ta liền cho đụng phải một người từ Biện Kinh đến,
hắn nói, các thư sinh kia năm nay đi thi, đều là đọc sách cùng thái tử, khôngai có thể trúng Trạng Nguyên, bởi vì trạng nguyên nhất định là một người tênlà Trần Thế Mỹ, nghe nói người nọ cũng đã được hoàng thượng chiêu mộ làm Phòmã rồi, không biết có phải là nam nhân của ngươi hay không?"
Sắc mặt Tần Hương Liên trong thời gian ngắn liền thay đổi, hoàng thượng chiêumộ làm Phò mã, nếu thật là nam nhân của mình mà nói, cái ý vị này như thế nào,Tần Hương Liên cực kỳ rõ ràng, nàng mạnh mẽ tự cười một chút, nói: "Khôngbiết, hắn nào có mệnh tốt như vậy, tất nhiên là người cùng tên."
