Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Trần Nguyên không hề biết chắc, liệu Hô Diên Bích Đào có vì mình mà chủ độngbuông thù hận, Hô Diên Khánh càng là không thể nào, mỗi người đều có ý nghĩ vàmục tiêu của mình, Hô Diên Khánh từ lúc sinh hạ đến giờ, đã bị quán thâu ýniệm báo thù, cho dù miệng của mình có thể nói, cho dù cảm tình cùng Hô DiênBích Đào rất sâu đậm, nàng cũng đã làm ra lựa chọn, còn lại đám người Hô DiênBình chưa bao giờ gặp mặt, càng không có bất kỳ khả năng nghe theo khuyến cáocủa mình.
Ý nghĩ như vậy, hiện tại không thể để cho bọn hắn biết rõ, lừa gạt bọn họ, làvì tốt cho bọn họ, hiện tại Lão Bàng như mặt trời ban trưa, lần trước ám sátthất bại, Bàng Hỉ lại tìm một ít cao thủ tới, hơn nữa, mấy cháu trai võ nghệcao cường của Lão Bàng cũng chạy tới Biện Kinh, mặc dù nói là, bọn họ ngheBàng Cát quan phục nguyên chức, tới tìm lợi lộc, nhưng bọn hắn đến, lại để choLão Bàng như hổ thêm cánh.
Hiện tại đi báo thù, là muốn chết.
Đã không thể thuyết phục, vậy thì lừa, chờ bọn hắn đã yêu hải tặc, lại chậmrãi thương lượng, hoặc là nói, mình thật sự chờ đến cơ hội có thể đá Lão Bàngmột cước, vậy hãy để cho nói dối biến thành sự thật.
Nhưng hiện tại, hai tay Trần Nguyên mạnh mẽ ôm đầu Hô Diên Bích Đào lại, miệngbắt đầu cường bạo, Hô Diên Bích Đào nhất thời không đề phòng, bị hắn đắc thủ,cũng không giãy dụa, mà là cuồng nhiệt đón chào.
Hai người dây dưa thật lâu, lại đều không tiến thêm một bước, phòng ở bé nhưvậy, Hô Diên Khánh lại ở bên ngoài, muốn đi cũng không có địa phương nào đểđi, cho nên, có lẽ hay là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Thẳng đến khi Trần Nguyên cảm giác mình không thở được, lúc này mới buông đôimôi Hô Diên Bích Đào ra, hai người đều kịch liệt thở hổn hển, Trần Nguyên lạichăm chú ôm một cái, nói: "Nương tử ngươi yên tâm, mọi sự đã có ta, ta sẽkhông để cho ngươi gặp nguy hiểm ."
Hô Diên Bích Đào gật gật đầu, nói: "Đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận một ít,tìm được nhị ca ta, ngươi đem cái này cho hắn xem là được rồi."
Nàng móc ra một khối ngọc bội, chắc là tín vật giữa huynh muội bọn họ.
Trần Nguyên nhận lấy, gật đầu nói: "Chiếu cố tốt đại ca ngươi, nói ý nghĩ củata cho hắn, các ngươi trốn ở chỗ này, ta không thể thường xuyên đến, cứ cáchmấy ngày, sẽ phái người đưa cho các ngươi đồ đạc cần thiết, nếu như thiếukhuyết cái gì, có thể chịu đựng là tốt nhất, không nên đi ra ngoài, biếtchưa?"
Hô Diên Bích Đào cười một chút, nói: "Ta hiểu ."
Trần Nguyên lúc này mới buông hai tay ra, lưu luyến không rời nói: "Ta phảiđi."
Hô Diên Bích Đào có chút thất vọng, rõ ràng rất thất vọng, Trần Nguyên nhìnnàng, lại ôm lấy hôn một cái, sau đó nói: "Ta sẽ nhanh chóng tìm người!"
Nàng gật gật đầu, nói: "Ừm."
Từ nơi này đi ra, Trần Nguyên cảm giác có chút thất lạc, chính là loại các namnhân thường xuyên gặp được, thân mật cùng bạn gái của mình một phen, lại khôngthể ăn hết được.
Hít sâu nhiều lần mới khiến cho cái loại cảm giác này biến mất một ít, hắnbiết hiện tại mình không thể ở cùng Hô Diên Bích Đào, hắn không tin Bàng Cátsẽ yên tâm đối với chính mình, một chút cũng không nghi ngờ, hiện tại, chỉ cógiả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cứ kinh doanh mua bán, bọn hắn mới antoàn.
Sự tình đi miếu Ông táo khắc đao, mình cũng không thể đi, tốt nhất lại để chotiểu nhị đi, hiện tại nên gióng trống khua chiên xây sơn trang, tránh để ngườikhác nghi ngờ.
Những thứ mua bán khác đều dễ nói, để cho Trần Nguyên lo lắng nhất, là thanhlâu và sòng bạc.
Bởi vì khách điếm, nhà tắm, trà lâu, nơi như vậy, coi như là có chỗ đặc sắc,cũng rất bình thường, khách điếm ở đâu cũng có sở trường. Chỉ có tại sòng bạcvà thanh lâu, người khác thoạt nhìn không có khả năng làm ra cái chỗ nào đặcsắc, mới là chiêu bài tương lai của Tân Nguyệt sơn trang.
Đặc sắc, vật này là con dao 2 lưỡi, nếu như không tốt, tựa như Trần Thế Trunglo lắng, cả sơn trang đều có thể bị quấy nhiễu, kéo suy sụp.
Tìm được người có thể trấn trụ những ma bài bạc kia, cần vận khí, mà đi nơikhác tìm mấy cô nương đứng đầu bảng, vẫn tương đối dễ dàng, chờ mình trở vềkhách điếm, lập tức liền để cho Trần Thế Trung xuất phát, giao cho hai cônương đứng đầu bảng Biện Kinh đêm qua vừa đến huấn luyện.
Nghĩ đến Triệu Ý và Thiển Thu kia, dục hỏa Trần Nguyên vừa mới đè xuống khôngkhỏi lại có chút ít ngo ngoe, nói thật, nếu như không phải sự tình trùng hợpnhư vậy, Trần Sư Sư vừa nói muốn giới thiệu hai tỷ muội đến, các nàng đã tớirồi.
Nếu như không phải Triệu Ý tận lực giấu diếm không giải thích, Trần Nguyêncũng như Dương chưởng quỹ, căn bản không tin tưởng nữ tử tinh khiết như vậy sẽlàm chuyện kia.
Chỉ là, rất vừa vặn, cái ấn tượng thanh thuần này đúng là cảm giác Trần Nguyênmuốn, sau khi trở về, thử lại các nàng lần nữa, chắc hẳn nhất định sẽ càng đặcsắc hơn.
Vừa nghĩ tới đây, Trần Nguyên nhớ tới Tần Hương Liên, Lăng Hoa, Hô Diên BíchĐào, ba nữ nhân của mình, liền có một loại rất cảm giác áy náy.
Nhưng hắn lập tức tìm một lý do thích hợp vì chính mình: với tư cách lão bảnTân Nguyệt sơn trang, chính mình nên hiểu rõ từng nhân viên làm công mới được,vậy thì đương nhiên phải thử năng lực hai cô gái này một chút.
Huống hồ, buổi sáng hôm nay, nữ tử kia cũng nói rồi, các nàng làm quen rồi,một ngày không làm liền khó chịu, mình cũng vì bọn họ, hai bên không mang theotiền, không mang theo cảm tình.
Nói lý do này rất nhiều lần trong lòng, Trần Nguyên mới tha thứ cho chínhmình, cái loại xúc động nầy đã muốn khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn, trở lạikhách điếm, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Thiển Thu và Triệu Ý đuổi hai người nữ tử kia đi, cao hứng một lát, hiện tạilại lâm vào cực độ nhàm chán, hai người mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ, nhìn bọntiểu nhị vội vội vàng vàng bên ngoài, tuy muốn giúp làm chút việc, để cho mìnhkhông quá chói mắt, rồi lại tìm không thấy địa phương có thể ra tay.
Thiển Thu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư à, chúng ta ở chỗ này ngồi chờ một ngày babữa sao?"
Triệu Ý nhìn mọi nơi, đá Thiển Thu một cước, nói: "Không được, ta phát hiệnnhững người này thỉnh thoảng đều nhìn chúng ta, khả năng chúng ta ngồi ở chỗnầy, thật sự quá làm cho người ta hoài nghi, đợi chưởng quỹ kia trở về, ta tấtnhiên bắt hắn an bài chúng ta việc làm!"
Thiển Thu gật đầu: "Ừm, ta cũng nhìn thấy, lúc người lầu trên lầu dưới đi qua,đều xem chúng ta vài lần, nếu lâu dài tiếp tục như vậy, ta sợ bị người nhìnthấu."
Hai người các nàng không biết, trong mắt bọn tiểu nhị, bọn họ là nữ tử thanh,ngồi ở chỗ nầy không làm cái gì mới đúng, nếu quả thật quá cần cù, sẽ khônggiống nữ tử thanh lâu nữa.
Về phần mọi người qua lại nhìn các nàng, chỉ là bởi vì tướng mạo hai ngườithật sự là rất đẹp, đặc biệt là Triệu Ý, dùng khuynh quốc khuynh thành để hìnhdung, phảng phất cũng không phải quá khoa trương.
Lúc này, Trần Thế Trung tới khách điếm, hỏi một tiểu nhị: "Chưởng quầy cònchưa có trở lại sao?"
Tiểu nhị kia nói: "Còn chưa về."
Trần Thế Trung gật đầu, nói: "Chưởng quầy trở về, tới hô ta một tiếng."
Tiểu nhị đáp ứng, thời điểm Trần Thế Trung đang muốn bỏ đi, Triệu Ý bỗng nhiênhô: "Này, Nhị chưởng quỹ."
Trần Thế Trung đang muốn đi ra ngoài liền ngừng lại, quay thân thể của mìnhlại, ngón tay chỉ cái mũi, hỏi: "Cô nương hô ta?"
Triệu Ý gật đầu, nói: "Ta nghe bọn hắn đều hô ngươi Nhị chưởng quỹ, chắc hẳnngoại trừ Trần chưởng quỹ, ngươi là lớn nhất?"
Trần Thế Trung cười nói: "Cô nương, có chuyện gì cứ việc phân phó, có thể làmchủ, ta đây tất nhiên để cho nhị vị thoả mãn, việc tại hạ không làm chủ được,ta cũng sẽ nói tốt ở trước mặt chưởng quầy cho nhị vị."
Khi Triệu Ý đang nói chuyện, không tự giác mà ngẩng đầu lên, ngón giữa và ngóntay cái rất ưu nhã kẹp chén trà lên, đặt ở trước môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụmnước trà, nói: "Tìm cho chúng ta một ít chuyện làm, các ngươi đều bận rộn,chúng ta thật sự rất băn khoăn."
Ngữ khí nàng nói chuyện, hay là tư thái uống trà, đều là dựa theo quy củ tronghoàng cung, Trần Thế Trung nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy cô gái trước mắtnày vô cùng cao quý, phảng phất có một loại cảm giác mình vô pháp chạm vào,không khỏi sửng sốt một chút.
Lông mày Triệu Ý nhẹ nhàng nhăn lại, ngữ khí có lẽ là không nhanh không chậm,nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không muốn làm một người rảnh rỗi cũngkhông được sao?"
Trần Thế Trung lúc này mới vội vàng nói: "Hai vị cô nương hiểu lầm, là chưởngquầy sợ nhị vị mệt mỏi, cho nên mới bảo chúng ta không cần phải phiền toái cácngươi, cô nương đã không chịu ngồi yên, vừa vặn quán rượu ta có vài cái bànchưa lau, không biết nhị vị làm được không?"
Triệu Ý lúc này đứng lên: "Cũng được nha, chỉ cần có chuyện làm là được, ThiểnThu, chúng ta đi lau cái bàn kia."
