Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
“ Thế Trung, mang hai ngàn quan tiền lên, chúng ta sẽ đi thực hiện lời hứa! “
Trần Thế Trung gật đầu, nói: “ Tốt, ta liền đi chuẩn bị, chỉ là, ta cảm thấychúng ta có lẽ là để buổi tối hãy đi, bây giờ là buổi trưa, bên trong Bách Hoalâu không có người nào, đợi buổi tối, nhiều người đi vào trong đó, vừa vặn đểcho người ta biết rõ. “
Trần Nguyên cảm thấy lời này nói ra cực kỳ có đạo lý, ngón tay gõ bàn một cái,nói: “ Ừm, cũng tốt, phái người nói một tiếng cùng Trần Sư Sư trước, để chonàng có chuẩn bị. “
Đương nhiên, cùng với nói một tiếng Trần Sư Sư, loại chuyện này phải không đểcho nàng mừng rỡ, mà là phòng ngừa vạn nhất nàng không biết, buổi tối lại chạyđến trên giường quan lại quyền quý nào đó, vậy thì đến phiên Trần Nguyên mừngrỡ rồi, cho nên, một ít công việc phải sớm làm tốt trước.
“ Pháo đốt, đội lễ, chiêng trống, đều phải chuẩn bị cho tốt, sau đó tập trungtại đầu ngõ Bách Hoa lâu, còn có, đợi cho Trần Sư Sư cầm tiền, chúng ta bắtđầu phát cháo miễn phí, nhất định phải xử lý thanh thế sao cho vô cùng náonhiệt, làm cho cả Biện Kinh đều biết! “
Trần Thế Trung nghe Trần Nguyên phân phó xong, gật đầu nói: “ Đại ca yên tâm,ta sẽ làm tốt! “
Trần Nguyên đặt bốn chữ to “ Tân Nguyệt sơn trang “ kia ở trên ngọn nến, nói:“ Nhớ kỹ, nói một tiếng cùng Trần Sư Sư, cái tên này, mấy ngày nay không nênnói cùng bất luận kẻ nào, chúng ta phải giữ được bí mật, để cho những ngườikia suy đoán, đôi khi, cảm giác thần bí là thủ đoạn tuyên truyền tốt nhất. Bốnchữ này, phải đặt ở trong lòng chúng ta ba người, thẳng đến ngày sơn trang xâytốt mới thôi. “
Trần Thế Trung nghe xong, âm thầm bội phục, nói: “ Đại ca quả nhiên có thủđoạn, chỉ là, Trần Sư Sư kia sẽ giữ bí mật cho chúng ta sao? “
Trần Nguyên gật đầu, nói: “ Nên làm như vậy, bởi vì, cảm giác thần bí sẽ làmcho người ta dấy lên dục vọng muốn biết, ta nghĩ, đoạn thời gian này, việcbuôn bán của nàng tất nhiên sẽ vô cùng tốt, nói như vậy, ngươi đi nên chuẩn bịmột chút, nhân thủ không đủ, lại bảo bọn Thiết An Ha Mã Thai giúp ngươi. “
Trần Thế Trung cười ha ha một tiếng, nói: “ Để cho bọn họ hỗ trợ, chỉ có thểcàng giúp càng loạn, đại ca, ngươi thật sự phải tìm nhiều nhân thủ mới được! “
Ngay cả Trần Thế Trung cũng cảm giác được sự nghiêm của trọng vấn đề này, TrầnNguyên đương nhiên cũng hiểu rõ.
Nhân tài, muốn đạt được, có hai cái cách, cách thứ nhất là mình bồi dưỡng, đâythủ đoạn một ít công ty lớn thường dùng, nhưng thương gia vừa mới quật khởitựa như Trần Nguyên, chủ yếu là phải dựa vào chiêu mộ.
Quan trọng nhất là, chính mình phải có được những người đầy bổn sự.
Trần Nguyên đã đưa ra quảng cáo, thông báo tuyển dụng, người đến hưởng ứnglệnh triệu tập cũng có không thiếu.
Về phần có bao nhiêu người thật sự có bản lĩnh, cần Trần Nguyên dùng ánh mắtcủa mình đi quan sát, mà đối với nhân tài chính thức, tại thế kỷ hai mươi mốt,Trần Nguyên cực kỳ có lòng tin, nhưng đi vào Tống triều, đã có điểm khôngchính xác, dùng lời tương đối hiện đại mà nói, thế giới quan không giống nhaumà thôi.
Cho nên, hắn muốn làm hai thí nghiệm, một là bắt Sài Dương tỉnh lại lần nữa,cái khác, chính là làm cho đại cữu ca của mình tạm thời buông thù hận với BàngCát ra, giúp mình quản lý tốt Bạch Sơn doanh, an an tâm tâm làm đội trưởng bảoan cho chính mình.
Hắn lấy khế đất của Sài Dương đi, đi ra bên ngoài thành, tìm được những hộ giađình sống trên đất kia, sau khi nghe ngóng mới biết được, Sài Dương căn bảnkhông thu tiền thuê đất của bọn hắn, thậm chí chưa từng tới cái chỗ này.
Hiện tại, Sài Dương mỗi ngày chỉ làm hai chuyện, uống rượu, ngủ, tỉnh ngủ, lạiuống rượu, sau đó lại ngủ.
Hắn cả ngày đều ở trong trạng thái say rượu, Trần Nguyên biết rõ, hắn ở trongtrạng thái này, mình làm cái gì cũng đều là vô dụng. Nếu muốn để cho Sài Dươngtiếp nhận mục tiêu sống sót, do chính mình an bài vì hắn, việc đầu tiên phảilàm, chính là giúp Sài Dương kiêng rượu.
Khích lệ là không được, vậy cũng chỉ có thể mạnh bạo, khiến cho hắn không cócách nào tiếp tục uống rượu
Thời gian còn chưa tới giữa trưa, Sài Dương cũng đã uống say không còn biếtgì.
Lung la lung lay đi ở trên đường cái, tất cả người đi đường đều đang tránh néhắn, trên mặt lộ ra một loại thần sắc chán ghét, che miệng mũi, né ra khỏingười Sài Dương.
Bọn hắn không muốn để cho người một thân tràn ngập mùi khó ngửi nhích lại gầnmình, thậm chí còn sợ hãi ở bên cạnh hắn, nếu dừng lại nhiều một giây, còn sợcái mùi kia cũng rơi vào người mình.
Thái độ người khác như vậy, Sài Dương không hề biết, hắn đã rất say, cho dùbiết rõ, hắn cũng không thèm để ý.
Nện bước chân tập tễnh tiến đến phía trước, một tay nhấc bầu rượu còn có nửabầu lên, ngẫu nhiên sẽ ngã sấp xuống mấy lần, mỗi khi muốn ngã sấp xuống, hắnluôn vô ý thức bảo vệ bầu rượu của mình, cũng không quản thân thể có thể té bịthương hay không.
Bỗng nhiên, trong lúc đó, hắn cảm giác mình giống như mình đập phải cái gì đó,Sài Dương nháy con mắt vài cái, làm cho mình thanh tỉnh một chút, để có thểnhìn xem rốt cuộc là vật gì ngăn cản đường đi của mình.
Hắn trông thấy một đôi giày, biết mình là đụng phải người rồi, lập tức hướngsang bên cạnh, định rời đi.
Hắn không thèm xem mình đụng phải người nào, mà là cầm lấy bầu rượu, mạnh mẽuống một ngụm, muốn làm cho một chút thanh tỉnh vừa rồi biến mất.
Sài Dương dịch chuyển bước chân của mình, vốn định đi qua, ai ngờ thân thể hơinghiêng về phía trước, người nọ vẫn ngăn cản ở trước mặt hắn.
Sài Dương lúc này mới chậm rãi đứng lại, con mắt vẫn nhìn mặt đất giơ lên,nói: “ Hắc hắc, là ngươi nha? Ta biết rõ, ngươi gọi Thanh Nguyên, là hòathượng lục căn không sạch! “
Ngăn cản đường đi của Sài Dương, đúng là Thanh Nguyên, trên đầu trống trơn,chín hương sẹo dị thường rõ ràng, trên mặt treo dáng tươi cười lạnh lùng.
Sài Dương cười nói: “ Ha ha, ngươi tới làm cái gì? Bây giờ còn có người muốngiết ta sao? “
Nói xong, liền cố gắng đứng thẳng thân thể của mình lên, kéo quần áo trướcngực ra, nói: “ Vậy ngươi động thủ đi, động đi, động thủ đi, ta cám ơn ngươi “
Thanh Nguyên nhìn biểu hiện của Sài Dương, khẽ lắc đầu, nói: “ Ta thật khôngrõ, vì cái gì mà đến bây giờ, ngươi còn giá trị đến tám trăm quan! “
Sài Dương cực kỳ vui vẻ, nói: “ Tám trăm quan? Không tệ, ha ha, không tệ, giátốt! “
Thanh Nguyên nói: “ Tám trăm quan, đánh ngươi hai tháng không thể rời giường,ta vốn cho rằng hơi ít, Sài đại quan nhân ngươi nhổ một búng máu, đều giá trịmấy ngàn quan, nhưng hiện tại xem ra, người ta đã cho quá nhiều rồi! “
Ngực Sài Dương thở gấp một cái, một hơi đầy mùi rượu từ trong miệng hắn phunvề hướng mặt Thanh Nguyên, Thanh Nguyên không hề tránh né, hai đấm chăm chúnắm lại: “ Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn động thủ! “
Sài Dương lúc này đâu còn có thể chuẩn bị cái gì? Hắn ngóc đầu của mình lên,nói thật dài: “ Đến nha! Đánh chết ta nha! “
Thanh Nguyên ra tay cực kỳ độc ác, một quyền đánh vào dạ dày Sài Dương, đồngthời mạnh mẽ lách mình sang bên cạnh, một hương vị khó ngửi cùng với một đốngdơ bẩn phun ra từ trong bụng Sài Dương.
Thanh Nguyên một cước đá Sài Dương ngã lăn, cánh tay bắt lấy tóc của hắn, dímặt của hắn lên trên đống dơ bẩn kia, nói: “ Ngươi xem xem, tự ngươi ngửi mấycái gì đó trong bụng ngươi đi, Sài đại quan nhân, ngươi còn có thể ngửi đượckhông? “
Hương vị này thật sự là làm cho người ta không chịu được, người đi đường xemnáo nhiệt chung quanh ào ào né tránh, Sài Dương tự mình ngửi thấy, cũng khôngkhỏi bắt đầu nôn ọe lần nữa.
Thanh Nguyên kéo tóc Sài Dương lên, lại là một quyền đánh tới bộ mặt hắn,quát: “ Đánh trả đi! “
Ẩu đả tiến hành suốt nửa canh giờ rồi, trên mặt đất đã đầy vết máu, cánh taySài Dương đã sớm trật khớp, trên mặt cũng là một khối xanh tím, vết thươngtrên người lại càng không tính ra nổi.
Thanh Nguyên phảng phất đã quên ước định, chỉ cần Sài Dương nằm hai tháng làcó thể dừng tay, nhất quyền nhất cước y nguyên không ngừng đánh qua, hắn cóchút cảm giác không khống chế được, người trên mặt đất này là Sài đại quannhân, là cao thủ đã từng có thể cùng mình lưỡng bại câu thương, nhưng hiệntại, hắn đã không hiểu được cách đánh trả nữa rồi, cả người tựa như một cáibao cát, cứ tùy ý để mình đánh.
Cái này lại làm cho tâm tình Thanh Nguyên biến đổi liên tục, rất không tốt,cũng có một loại cảm giác thành tựu ám muội, còn có một loại thất lạc nóikhông ra lời.
Dưới hai chủng tâm tình chi phối, Thanh Nguyên có chút điên cuồng, thoáng mộttý liền đánh hung ác hơn, vừa đánh vừa hô: “ Đứng lên, đánh trả, đánh trả! “
Sài Dương tùy ý để quyền cước Thanh Nguyên rơi vào thân, ngẫu nhiên từ khóemiệng tiếp tục tuôn ra một ít vết máu, nhưng không hề đứng lên.
Thanh Nguyên đạp một cước trên mắt cá chân Sài Dương, quát: “ Ngươi không đứnglên, còn muốn chân làm cái gì, ta giúp ngươi phế đi! “
Mọi người bên cạnh chỉ nghe một tiếng “ rắc “ giòn vang, mắt cá chân Sài Dươnglập tức thay đổi hình dạng, bởi vì rượu cồn tê liệt và trong lòng chết lặng,Sài Dương chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không phát ra tiếng kêu thảm thiếtnhư Thanh Nguyên tưởng tượng.
Thanh Nguyên lại nhìn cái chân còn lại của Sài Dương, tàn nhẫn nói: “ Ta chongươi biết, ta không trở về lấy tiền, bởi vì ngươi hiện tại căn bản không đángmột đồng, Sài đại quan nhân, ta giúp ngươi phế nốt một chân này đi! “
Nói xong, lại là một cước đạp tới, mắt thấy hai chân Sài Dương muốn đứt rời,trong đống người xem náo nhiệt bỗng nhiên có người hô một tiếng: “ Đủ rồi! “
Thanh Nguyên quay đầu nhìn xem, hô một tiếng này rõ ràng chỉ là một lão giả,hơn năm mươi tuổi, cách ăn mặc nho sinh tiêu chuẩn.
Lão giả kia không sợ ánh mắt Thanh Nguyên chút nào, đẩy mọi người ra, nói: “Ngươi cũng là một người hòa thượng, như thế nào lại ra tay ngoan độc như vậy?Hắn là một tên ăn mày, đã động tới ngươi chỗ nào, đánh vài quyền là được rồi,có cần đánh thành như vậy không? “
Thanh Nguyên từ thân hình lão giả đi đường là có thể nhìn ra, đây là một lãonhân không biết võ công, hắn hung dữ nói: “ Lão già nầy, chớ xen vào việc củangười khác! “
Lão giả hừ một tiếng: “ Cái gì gọi là xen vào? Chẳng lễ lại bắt ta nhìn ngươiđánh hắn đến chết sao? Ngươi phải biết rõ ràng, nơi này là Biện Kinh, là dướichân thiên tử, ta đã bảo người ta đi báo quan rồi, nếu ngươi thật sự không đi,ta cam đoan sẽ khiến cho ngươi hối hận! “
Thanh Nguyên đang muốn nói cái gì, đám người chung quanh bỗng nhiên sôi trào,nhiều hậu sinh trẻ tuổi từ đám người lách vào, lên tiếng ủng hộ lão giả kia: “Lão tiên sinh nói rất đúng, đánh người làm sao có thể ngoan độc như thế? Hạngngười không có vương pháp bực này, nên đưa lên quan phủ mới đúng! “
Càng có hai người khỏe mạnh cường tráng đánh tới, nói: “ Chúng ta bắt ác đồkia, đưa đến Phủ Khai Phong thôi! “
Thanh Nguyên lập tức tỉnh táo lại, cái đạo lý nhiều người tức giận khó phạmnày, hắn cũng biết, nhìn lại Sài Dương nằm trên mặt đất, cho dù không phế đượccái chân kia, đi đường cũng ít nhiều phải có điểm cà thọt, nằm hai tháng tuyệtđối không phải là vấn đề.
Hắn cũng không dừng lại, xem chuẩn sau lưng có một đống vật lẫn lộn, vừa sảibước đi lên, mượn lực một cái, nhảy lên nóc phòng, sau đó vội vàng bỏ chạy.
Nếu như hắn không đi, tất nhiên sẽ bị những người vây xem này quần ẩu, nhưnghiện tại hắn chạy, có mấy hậu sinh đuổi vài bước, thấy không đuổi kịp, nhìnlại những người khác, cũng chỉ là lên tiếng ủng hộ thoáng một tý, cũng khôngdám quá phận bức bách ác đồ kia, liền không đuổi nữa.
Lão giả ngồi xổm bên người Sài Dương, vốn là xem mạch đập Sài Dương một chút,cảm giác tuy Sài Dương tổn thương vô cùng nặng, nhưng mạch đập lại nhảy lêncực kỳ vững vàng, không đến mức nguy hiểm đến sinh mạng, liền yên lòng nói: “Chư vị tản ra một chút, ta đến xem chân của hắn tổn thương như thế nào. “
Lão giả nói xong, cũng đi đến xé ống quần Sài Dương ra, không thèm để ý dơ bẩntrên đó hay là mùi trên người Sài Dương chút nào, mọi người nhìn thấy, đánhgiá về lão giả này, lại càng khâm phục không thôi.
Nhưng vừa lúc đó, Sài Dương lại bỗng nhiên mở mắt, há miệng nhỏ một ngụm nướcmiếng, mang theo vết máu, bay về phía khuôn mặt lão giả kia, nói: “ Lão giàkia, ai bảo ngươi xen vào việc của người khác? “
Thanh âm của hắn rất yếu ớt, lại đủ để kích động phẫn nộ của những người chungquanh.
Lão giả vẫn không nói gì, một hậu sinh ở bên lập tức chỉ ngón tay, mắng SàiDương: “ Ngươi, thằng nhãi này không biết tốt xấu, nếu không phải lão tiênsinh cứu ngươi, vừa rồi ngươi đã bị ác nhân kia đánh chết! “
Người chung quanh ào ào trách mắng Sài Dương, Sài Dương lạnh mắt nhìn bọn hắn,nói một câu: “ Ta chết, có quan hệ gì đến bọn ngươi đâu? “
Những lời này hiển nhiên hung ác hơn so Thanh Nguyên vừa rồi, càng làm cho đámngười không thể tiếp nhận, có ít người thậm chí chuẩn bị đánh Sài Dương, đánhchết gia hỏa không biết tốt xấu này luôn đi.
Lão giả kia vội vàng ngăn đám người lại, nói: “ Tất cả mọi người giải tán đi,người này đã bị cái gì đó kích thích, ngôn ngữ điên cuồng, chúng ta không sođo với hắn. “
Đám người được lão giả khuyên bảo, chậm rãi tản đi, lão giả kia cuối cùng mớiliếc nhìn Sài Dương, nói: “ Vị này Tiểu ca, thương thế của ngươi cũng không longại, chỉ cần yên tĩnh tĩnh dưỡng là được. Tổn thương trên chân, khả năng phảitìm một người lang trung cao minh, bằng không thì không đi được nữa.
Ta biết rõ trong lòng ngươi tất nhiên sẽ buồn khổ, vết thương trên người d�dàng khép lại, tổn thương trong lòng không người nào có thể giúp ngươi, chỉlà, nếu ngươi tao ngộ sự tình bất bình, có thể tới tìm lão phu, lão phu VươngVi Linh, nhậm chức tại Đại Lý Tự, tin tưởng có khả năng giúp đỡ ngươi. “
Nói xong, liền đứng lên, nói với thư đồng bên người: “ Còn bao nhiêu tiền? “
Thư đồng mở cái bọc ra, nói: “ Lão gia, không nhiều lắm! “
Vương Vi Linh lấy túi tiền tới, móc ra hơn mười quan, đặt ở bên người SàiDương, nói: “ Xem số phận ngươi đi thôi. “
Sài Dương thật sự không có lời nào để nói nữa rồi, cho dù hiện tại hắn bấtcần, đối mặt một vị lão giả bị chính mình nhổ nước miếng vào mặt, còn có thểđối đãi như vậy, hắn cũng không thể nói lời nào.
Chung quanh, phần lớn quần chúng đã tản đi, còn có một chút người thật sự rảnhrỗi, đứng xa xa nhìn, thái độ vừa rồi của Sài Dương chọc giận tất cả mọingười, cứ coi như hiện tại hắn còn nằm trong vũng máu, cũng không có ai đi lêndìu hắn một tý, kéo hắn một lần.
Không sao, những người này, Sài Dương đều không để ý, hắn cứ nằm như vậy, chậmrãi nhìn những đám mây trên trời, trong lòng lại có một tí đau xót dâng lên,vết máu trên mặt đất này, phảng phất là ngày đó trước Tân Nhạc lâu, hắn giốngnhư lại thấy được một loạt những huynh đệ kia bị cấm quân đè xuống chém đứtđầu.
Một chùm ánh mặt trời bắn vào trong mắt Sài Dương, hình như là quang mang từngdãy cương đao cử động, sau khi chém xuống, đã phản xạ nhập vào trong mắt SàiDương.
Hắn không dám nghĩ tiếp, bỗng nhiên hô: “ Rượu cho ta rượu! “
Không ai phản ứng hắn, người chung quanh đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉtheo dõi hắn, Sài Dương la lớn: “ Mang rượu tới, nói xong, nắm tiền Vương ViLinh lưu ở bên cạnh hắn lên, quát: “ Ta có tiền, cho ta rượu! “
Không người nào để ý đến hắn, Sài Dương nằm trên mặt đất, khi thì lớn tiếnggọi, khi thì thống khổ rên rỉ, cũng không biết là bởi vì tổn thương quá nặng,hay vì thật sự mệt mỏi, ý nghĩ Sài Dương bắt đầu biến mất, trên đầu là bầutrời bao la mờ ảo.
Trong mê muội, hắn cảm giác có một cỗ xe đẩy ngừng lại ở bên cạnh hắn, tiếptheo, một người đưa hắn lên xe.
