Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 63
Tôi và cô Huệ Lan đi về hướng ngược lại với mỏm đá. Phía sau lưng, tiếng la hét, cười đùa ầm ĩ của mẹ tôi và hai thằng bạn vẫn còn vọng lại, nhưng nó nhỏ dần, xa dần, như thể thuộc về một thế giới khác. Chúng tôi đi dọc theo bờ cát trắng mịn, nơi những con sóng chỉ lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ. Không khí ở đây trong lành và yên tĩnh đến lạ.
Chúng tôi đi qua một khúc quanh nhỏ, và một vịnh biển gần như biệt lập hiện ra. Nước ở đây lặng như tờ, trong vắt đến mức có thể nhìn thấy từng hạt cát, từng vỏ sò dưới đáy. Xa xa, vài chiếc thuyền câu nhỏ đang neo đậu, im lìm. Nơi này giống như một thế giới bị lãng quên.
“Ở đây đẹp quá,” cô Lan khẽ thốt lên, giọng nói của bà như tan vào sự yên tĩnh của không gian.
“Dạ. Ở đây yên tĩnh thật, cô nhỉ,” tôi đáp, giọng cũng nhỏ lại.
Chúng tôi không nói gì thêm, từ từ bước xuống làn nước mát lạnh. Cô Lan bắt đầu bơi, những sải tay của bà nhẹ nhàng, thanh thoát, không tạo ra tiếng động lớn. Bà giống như một con thiên nga đang lướt đi trên mặt hồ, một vẻ đẹp của sự điềm tĩnh và thanh lịch. Tôi không vội vàng. Tôi chỉ lẳng lặng bơi bên cạnh bà, giữ một khoảng cách vừa đủ để thể hiện sự tôn trọng, nhưng cũng đủ gần để sự hiện diện của tôi không bị lãng quên.
*”Đúng như mẹ nói,”* tôi nghĩ thầm, trong khi mắt vẫn không rời khỏi bóng hình của cô Lan. *”Với những người phụ nữ như cô Lan, không thể dùng sức mạnh. Không thể vồ vập như thằng Nam, cũng không thể lả lướt như thằng Khôi. Phải dùng sự yếu đuối. Sự yếu đuối của một đứa con trai sẽ là vũ khí mạnh nhất để phá vỡ lớp phòng thủ của một người mẹ.”*
Mẹ đã dạy tôi điều đó, không phải bằng lời nói, mà bằng chính cách bà đối phó với bố, với tôi, và với cả bầy sói của bà.
Sau một lúc bơi trong im lặng, tôi bắt đầu vở kịch của mình.
“Nhìn cô bơi mà cháu thấy ham,” tôi nói, giọng có chút tiếc nuối. “Từ sau vụ tai nạn, chân cháu yếu hẳn, không dám bơi nhanh hay bơi xa.”
Tôi thấy cô Lan khựng lại. Bà quay sang nhìn tôi, và đúng như tôi dự đoán, ánh mắt của bà đã thay đổi. Nó không còn là sự xã giao đơn thuần nữa, mà đã có thêm sự quan tâm, sự lo lắng.
“Ôi trời, tội nghiệp cháu,” bà nói, giọng dịu dàng. “Cháu phải cẩn thận chứ. Có cần cô dìu vào bờ không?”
*”Đã cắn câu,”* tôi mỉm cười trong bụng. *”Bà ấy đã chuyển từ một người xa lạ sang một người ‘dì’ muốn che chở cho đứa cháu tội nghiệp.”*
“Dạ thôi ạ, cháu không sao,” tôi đáp, lắc đầu. “Chỉ là bơi chậm một chút thôi ạ. Cháu thích ở đây. Yên tĩnh.”
Tôi cố tình nhấn mạnh vào chữ “yên tĩnh”. Tôi biết đó là từ khóa.
“Nhiều lúc cháu thấy cô cũng hay ngồi một mình,” tôi tiếp tục, giả vờ như buột miệng nói ra. “Chắc cô cũng thích sự yên tĩnh giống cháu.”
Câu nói này như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô Lan. Tôi thấy bà sững lại, nụ cười trên môi hơi tắt đi. Bà không trả lời ngay, mà quay mặt đi, nhìn ra phía những chiếc thuyền câu ở xa.
Tôi biết mình đã đi đúng hướng. Tôi quyết định tung ra đòn quyết định, một câu hỏi trực diện nhưng được bọc trong lớp vỏ của sự ngây thơ và đồng cảm.
“Chú Cường và Khôi có vẻ năng động quá nhỉ,” tôi nói, giọng nhỏ lại như một lời thì thầm. “Chắc cô nhiều lúc… cũng thấy cô đơn?”
Không gian như ngưng đọng lại. Chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ.
Cô Lan không trả lời.
Bà chỉ đứng yên trong nước, hai tay ôm lấy vai, mắt nhìn xa xăm. Sự im lặng của bà còn hùng hồn hơn bất kỳ câu trả lời nào. Đó là một lời thú nhận không lời. Một sự thừa nhận về nỗi cô đơn của một người vợ, một người mẹ trong một gia đình tưởng như hoàn hảo, nơi người chồng và đứa con trai luôn bị cuốn vào những vòng quay ồn ào của riêng họ, bỏ lại bà trong một khu vườn tĩnh lặng nhưng hiu quạnh.
Tôi đã thành công.
Tôi không hỏi thêm. Tôi không nói gì nữa. Làm như vậy sẽ phá vỡ khoảnh khắc này. Tôi chỉ lẳng lặng bơi bên cạnh bà, chia sẻ sự im lặng đó. Sự im lặng này có một sức nặng kỳ lạ, nó kéo chúng tôi lại gần nhau hơn bất kỳ cuộc trò chuyện rôm rả nào.
Sự im lặng kéo dài trong vài phút. Nhưng đó không phải là một sự im lặng ngượng ngùng. Nó là một sự im lặng của thấu hiểu, của một mối liên kết vừa được hình thành. Cô Lan không còn nhìn tôi như con trai của bạn mình nữa. Bà nhìn tôi như một người bạn tâm giao bất đắc dĩ. Tôi đã thành công trong việc phá vỡ lớp vỏ bọc của bà.
Giờ là lúc bắt đầu gieo hạt.
Tôi là người phá vỡ sự im lặng, nhưng bằng một cách không thể ngờ tới. Tôi nhìn cô Lan bơi vài vòng nhẹ nhàng, rồi nói, giọng đầy vẻ chuyên nghiệp của một huấn luyện viên.
“Dáng bơi của cô đẹp thật đấy,” tôi bắt đầu bằng một lời khen. “Nhưng mà,” tôi dừng lại, nheo mắt như đang phân tích, “hình như cách cô đạp chân chưa tối ưu lắm. Nó tạo ra hơi nhiều lực cản. Mẹ cháu ngày xưa cũng hay bị vậy.”
Tôi đã tung ra một mồi câu hoàn hảo. Vừa khen, vừa chê một cách nhẹ nhàng, và quan trọng nhất, lôi mẹ tôi vào để tạo ra một cảm giác “bình thường hóa”. Giúp một người phụ nữ lớn tuổi sửa dáng bơi, đó là chuyện tôi đã từng làm.
Cô Lan, đúng như tôi dự đoán, bị kéo ra khỏi dòng suy tư của mình. Bà hơi ngạc nhiên, rồi bật cười, một nụ cười tự nhiên. “Thật à? Cô tưởng mình bơi tốt lắm rồi chứ.”
“Tốt ạ, nhưng có thể tốt hơn,” tôi đáp, mỉm cười. “Để cháu chỉ cho cô nhé? Dễ lắm.”
Bà không một chút nghi ngờ, vui vẻ gật đầu. “Được thôi, thầy giáo.”
Vở kịch bắt đầu.
“Đầu tiên, cô cứ thả lỏng người ra, nổi trên mặt nước,” tôi hướng dẫn. “Để cháu giữ eo cho, cô sẽ không bị chìm đâu.”
Đây chính là lời cho phép mà tôi cần. Tôi bơi ra sau lưng cô. Cô Lan làm theo, từ từ ngả người ra, cơ thể bà nổi bồng bềnh trên mặt nước. Tôi vươn hai tay ra, đặt lên hai bên eo của bà.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Da của cô Lan, dù không trắng nõn như mẹ, nhưng lại có một sự săn chắc, ấm áp và mềm mại đến lạ. Qua lớp đồ bơi một mảnh, tôi có thể cảm nhận được từng đường cong trên cơ thể bà. Hai bàn tay tôi không chỉ giữ. Chúng bắt đầu một cuộc thám hiểm tinh vi.
“Đúng rồi, cô thả lỏng nữa ra,” tôi nói, giọng vẫn rất chuyên nghiệp. Tay tôi từ eo, từ từ trượt xuống phần hông, rồi xuống phần trên của cặp mông đầy đặn. Tôi cảm nhận được sự đàn hồi của da thịt dưới lòng bàn tay mình. “Cô phải cảm nhận được trọng tâm của cơ thể. Nó ở đây này.”
Tôi dùng ngón tay cái, ấn nhẹ vào phần xương cùng của bà, ngay phía trên khe mông. Tôi cảm thấy cơ thể cô Lan hơi căng lên, nhưng bà không nói gì. Bà nghĩ đó là một phần của bài học.
*”Trời ạ, mông của mẹ thằng Khôi còn nảy hơn cả mẹ mình,”* một suy nghĩ bệnh hoạn lướt qua đầu tôi. *”Thật không thể tin được mình đang được công khai sờ mó nó.”*
“Bây giờ, cô thử đạp chân nhẹ nhàng nhé,” tôi tiếp tục bài học.
Cô Lan bắt đầu đạp nước. Nhưng có lẽ do sự đụng chạm của tôi, hoặc do bà đang mất tập trung, động tác của bà trở nên lúng túng.
“Á! Chân cô…”
Bà đột nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, cả người chới với.
Thời cơ vàng.
“Cô bị chuột rút à? Để cháu!”
Tôi không một chút do dự, phản ứng nhanh như một nhân viên cứu hộ. Tôi lặn ngay xuống dưới làn nước mờ ảo.
Thế giới dưới nước là một sân khấu hoàn hảo cho tội lỗi. Mọi thứ đều bị bóp méo, không rõ ràng. Tôi tìm đến bắp chân của cô. Nó thon gọn và săn chắc. Tôi nắm lấy, bắt đầu xoa bóp.
“Cô thả lỏng ra nhé, càng gồng càng đau đấy,” tôi nói vọng lên, giọng bị nước làm cho méo đi.
Tay tôi bắt đầu di chuyển. Tôi không chỉ xoa bóp bắp chân. Tôi lần dần lên phía trên, đến phần khoeo chân, rồi đến mặt trong của đùi. Đây là một vùng da cực kỳ nhạy cảm. Tôi cảm nhận được sự run rẩy của cô khi những ngón tay tôi lướt qua. Da ở đây mềm và mịn hơn rất nhiều.
Tôi tiếp tục đi lên. Tay tôi đã đến rất gần nơi giao nhau của hai con đường. Tôi cố tình để mu bàn tay của mình **cọ mạnh vào mép quần bơi của cô**. Một cú cọ xát dứt khoát. Qua lớp vải mỏng manh, ẩm ướt, tôi có thể cảm nhận được sự gồ lên của mu lồn và lớp lông mu mềm mại bên dưới.
Cả người cô Lan cứng đờ lại. Bà nín thở.
Bà biết. Chắc chắn bà biết đó không phải là một sự vô tình.
Tôi trồi lên, gương mặt là một bức tranh hoàn hảo của sự lo lắng và quan tâm ngây thơ.
“Cô thấy đỡ hơn chưa ạ?”
Cô Lan nhìn tôi, mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy bối rối. Bà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Bà lắp bắp:
“Đỡ… đỡ rồi. Cảm ơn cháu.”
Bà bắt đầu bơi vội về phía bờ, như đang chạy trốn.
Tôi bơi theo, đến ngang người bà. Tôi ghé sát vào tai bà, đủ gần để hơi thở của tôi phả vào làn da mặn mòi của bà, và thì thầm, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe:
“Lần sau nếu cô thấy ‘căng cứng’ ở đâu, cứ gọi cháu nhé. Cháu xoa bóp giỏi lắm.”
Từ “căng cứng” được tôi nhấn mạnh một cách đặc biệt.
Cô Lan sững người lại giữa dòng nước. Cả người bà run lên. Bà không nói gì, chỉ cắm đầu cắm cổ bơi vào bờ, nhanh hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn theo bóng lưng của bà đang vội vã chạy trốn, một nụ cười đắc thắng và lạnh lẽo nở trên môi.
==========
Trên bờ, thế giới là một bức tranh hoàn toàn khác.
Dưới bóng râm của chiếc dù lớn màu xanh lam, hai chiếc ghế xếp được đặt cạnh nhau như hai ngai vàng. Bố tôi, Hữu Thắng, và chú Minh Cường, bố của thằng Khôi, đang ngả người một cách thoải mái, hai cái bụng bia phệ ra, rung rung theo từng tràng cười. Giữa hai người là một thùng đá, bên trong cắm đầy những lon bia lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng.
Họ đã ở lon thứ ba. Gò má cả hai đã ửng hồng vì men bia và cái nắng hắt vào. Họ đang ở trong cái bong bóng của riêng mình, một thế giới của những người đàn ông thành đạt, nơi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nơi gia đình là một chiến tích và những bà vợ đẹp là một món trang sức.
“Tôi phải công nhận là bà My nhà ông đúng là số một,” chú Cường nói, sau khi nốc một hơi bia dài. “Vừa thắng giải của thành phố, về nhà lại là vợ hiền dâu thảo. Ông đúng là có phúc.”
Bố tôi cười ha hả, vẻ mặt không giấu được sự tự mãn. “Thì cũng là nhờ phúc của ông bà thôi. Nhưng mà công nhận, con My nó giỏi thật. Việc trường, việc nhà, việc nào cũng đâu ra đấy.” Bố tôi vươn vai, nhìn ra biển. “Đấy, ông xem, ra đến đây rồi mà vẫn cứ đẹp rạng ngời. Bảo sao bọn trẻ nó cứ quấn lấy.”
“Thì phải thế chứ,” chú Cường phụ họa. “Phụ nữ đẹp thì phải có người ngắm. Thằng Khôi nhà tôi nó cũng quý cô My lắm đấy. Cứ luôn miệng khen cô vừa giỏi vừa hiền.”
Họ tiếp tục những câu chuyện phiếm, về công việc, về một hợp đồng sắp ký, về kế hoạch đi đánh golf vào cuối tuần. Họ là những vị vua, đang bàn chuyện quốc gia đại sự trên vương quốc cát của mình, hoàn toàn không hay biết rằng lãnh thổ của họ đang bị xâm phạm, và những món trang sức quý giá nhất của họ đang bị vấy bẩn.
Chú Cường nheo mắt, chỉ tay về phía mỏm đá lớn. Từ khoảng cách này, họ không thể thấy gì rõ ràng. Họ chỉ thấy những vệt nước bắn lên tung tóe, và nghe loáng thoáng tiếng la hét, cười đùa ầm ĩ. Nó trông giống hệt như một trò đuổi bắt vui vẻ của bọn trẻ.
“Bà My nhà ông với hai thằng con tôi quậy thật đấy,” chú Cường nhận xét, giọng đầy thích thú. “Vui ra phết.”
Trong cách nói của chú, thằng Nam nghiễm nhiên được gộp vào làm “con tôi”, một cách nói bao hàm của những người lớn không quan tâm đến những chi tiết nhỏ.
“Thanh niên mà ông,” bố tôi đáp, giọng đầy vẻ thấu hiểu. “Năng lượng nó thừa ra ấy mà. Cứ để chúng nó chơi cho đã. Phải thế mới là sống chứ.”
Bố tôi nốc thêm một ngụm bia, rồi đảo mắt quanh bãi biển. “À mà… thằng Huy nhà tôi với bà nhà ông đâu rồi?”
Cả hai cùng nheo mắt lại, nhìn dọc bờ biển.
“À kia kìa,” chú Cường reo lên, chỉ về phía vịnh nhỏ yên tĩnh xa xa. “Thằng Huy nó chu đáo thật, thấy bà Lan bơi một mình nên ra bơi cùng cho an toàn. Đúng là con trai của bạn tôi có khác.”
Bố tôi nhìn theo, và một nụ cười tự hào đến tận mang tai nở trên môi. Bố vỗ đùi đen đét, quay sang vỗ vai chú Cường.
“Nó giống tôi mà! Rất ga lăng với phụ nữ!”
Hai người đàn ông nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười, những tiếng cười sang sảng, vô tư và đầy tự mãn. Họ hoàn toàn hài lòng với những gì họ thấy, với những diễn giải của riêng họ về bức tranh trước mắt. Một đứa con trai chu đáo đang chăm sóc mẹ của bạn. Một người vợ hiền đang vui đùa với đám học trò. Một gia đình hoàn hảo.
Bố tôi nâng lon bia của mình lên.
“Nào,” bố nói lớn. “Cạn một ly vì những đứa con ngoan và những bà vợ tuyệt vời của chúng ta!”
Chú Cường cũng vui vẻ nâng lon bia của mình lên.
“Cạn!”
*Coong!*
Tiếng hai lon bia va vào nhau, một âm thanh kim loại sắc lạnh, vang lên rồi tan vào tiếng sóng biển.
Đó là một tiếng cụng ly cho một sự thật không hề tồn tại. Một lời chúc tụng cho một vở kịch hoàn hảo mà họ là những khán giả duy nhất không biết mình đang xem kịch.
Trên ngai vàng của mình, hai ông vua mù lòa tiếp tục uống bia và cười nói, trong khi vương quốc của họ, ngay ngoài tầm mắt, đã mục ruỗng từ bên trong.
