Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 66



Chương 61​

Thời gian trôi đi trong sự im lặng đặc quánh của buổi trưa. Trong căn nhà riêng của chúng tôi, không khí ngột ngạt đến mức có thể cắt ra được. Cả 2 thằng Khôi và Nam, hai con sói đang trong cơn đói, ngồi chụm đầu vào nhau, dán mắt vào màn hình điện thoại.Cuộc khủng bố bằng tin nhắn bắt đầu. Tôi đứng sau lưng chúng nó, nhìn vào màn hình, cảm giác như một vị tướng đang quan sát hai đội quân của mình tấn công vào thành trì.

Thằng Khôi, với bản chất lãng mạn giả tạo của nó, bắt đầu bằng những lời lẽ van xin:

> **Khôi:** “Cô My ơi… cô đang làm gì đấy ạ? Em nhớ cô quá… Em xin cô đấy, cho bọn em gặp cô một lúc thôi.”

Thằng Nam thì thô thiển hơn nhiều:

> **Nam:** “Cô ơi, đừng im lặng mà. Bọn em biết cô cũng muốn mà. Sang đây với bọn em đi, làm ơn.”

> **Khôi:** “Em thề bọn em sẽ không làm gì quá đáng đâu. Chỉ cần cô sang, cho bọn em nắm tay cô thôi cũng được. Em sắp phát điên lên rồi cô ơi.”

Tôi thấy mẹ tôi cầm điện thoại lên xem, rồi lại đặt xuống, tiếp tục đi đi lại lại. Bà đang đấu tranh. Một cuộc đấu tranh mà tôi biết chắc phần thắng sẽ thuộc về phe nào.

Thằng Nam, thấy mẹ không trả lời, bắt đầu mất kiên nhẫn. Nó gõ một dòng tin nhắn đầy tục tĩu:

> **Nam:** “Cái lồn của cô… em nhớ nó…”

Nhưng ngay lập tức, nó nhận ra sự ngu xuẩn của mình và vội vàng thu hồi tin nhắn đó, thay bằng một tin khác:

> **Nam:** “Em xin lỗi, em lỡ lời. Nhưng mà em nhớ cô thật. Nhớ đến phát điên lên được.”

Tôi phì cười. “Ngu thế. Mới dọa một chút mà đã sợ rồi à?”

Thằng Khôi cũng lườm thằng Nam một cái. “Mày bình tĩnh lại đi. Phải từ từ. Cô không giống như mấy con phò của mày đâu.”

Nó nói vậy, rồi lại tiếp tục soạn một tin nhắn khác, lần này còn thảm hại hơn:

> **Khôi:** “Cô ơi, nếu cô không sang, bọn em sẽ không ngủ được. Ngày mai sẽ không có sức mà đi chơi đâu ạ. Cô thương bọn em với…”

Nhìn cái điệu bộ van xin thảm hại của chúng nó, tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy kích thích. Mẹ tôi, chỉ cần im lặng thôi cũng đủ khiến hai con sói này phải quỳ xuống cầu xin. Quyền lực của bà thật đáng sợ. Và tôi, với tư cách là đồng lõa, là người cung cấp “sân khấu”, cũng cảm thấy một niềm tự hào bệnh hoạn. Chúng nó là những con chó trung thành của tôi, và mẹ tôi là miếng thịt ngon nhất.

Nhưng phép màu không xảy ra. Mẹ tôi không trả lời. Bà chỉ xem, để lại hai cái dấu “đã xem” màu xanh lam lạnh lẽo, như một sự tra tấn tinh thần tàn nhẫn.

“Địt mẹ, cô không trả lời,” thằng Nam gầm gừ, giọng nó đầy vẻ thất vọng. Nó ném điện thoại lên ghế sofa, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. “Hay là cô giận rồi? Huy, có phải lúc nãy tao nhắn tin ngu quá không?”

Tôi nhún vai. “Ai biết được. Mẹ tao khó đoán lắm.”

Thằng Khôi thì trông còn thảm hại hơn. Nó ngồi co ro, hai tay ôm lấy đầu, tóc tai rối bù. “Thôi xong rồi. Cô giận thật rồi. Tại mày đấy Nam ạ. Tao đã bảo là phải từ từ cơ mà.”

“Tại tao cái đéo gì? Mày không thèm à?” – Thằng Nam gắt lại.

Tôi nhìn hai thằng bạn của mình, hai con sói đầu đàn giờ đây trông như hai con chó con bị bỏ đói, và cảm thấy một sự khoái trá độc ác. Chúng nó càng tuyệt vọng, tôi lại càng thấy vui. Vì tôi biết, mẹ tôi đang chơi trò mèo vờn chuột. Bà đang tận hưởng cái cảm giác được khao khát, được cầu xin. Bà đang để cho ham muốn của chúng nó, và cả của bà, được đun sôi đến cực điểm.

===========

Cái nắng của miền biển nhiệt đới vào ba giờ chiều giống như một lớp mật ong vàng óng, đặc quánh và ngọt ngào. Nó không gay gắt, chỉ đủ để làm cho bãi cát trắng mịn màng ánh lên một màu ngà voi ấm áp, đủ để làm cho mặt biển xanh ngọc lấp lánh hàng triệu mảnh kim cương. Gió lồng lộng, mang theo cái vị mặn mòi đặc trưng và tiếng sóng vỗ rì rào không dứt, một bản nhạc nền hoàn hảo cho một buổi đi chơi gia đình kiểu mẫu.

Và chúng tôi đúng là một gia đình kiểu mẫu, ít nhất là trên bề mặt.

Bố tôi và chú Minh Cường, bố của thằng Khôi, đã chiếm lĩnh vị trí đẹp nhất. Hai cái ghế xếp được bung ra dưới một cây dù lớn, một thùng đá chứa đầy bia lon đã được đặt ngay bên cạnh. Tiếng bật bia vang lên, “tách” một tiếng dứt khoát, như một phát súng lệnh cho một ngày nghỉ bắt đầu. Hai người đàn ông trung niên với những cái bụng đã bắt đầu phệ ra, mặc quần short, vắt chân chữ ngũ, bắt đầu rổn rảng những câu chuyện làm ăn, những câu đùa tục tĩu chỉ đàn ông mới hiểu. Họ là những ông vua, và đây là vương quốc của họ.

Còn tôi, Khôi và Nam, ba con sói con, thì đứng ngồi không yên. Chúng tôi chỉ mặc độc một chiếc quần bơi tam giác, phơi bày những cơ thể trai trẻ đang căng tràn nhựa sống. Thằng Khôi thì gầy nhưng săn chắc, cơ bụng sáu múi mờ mờ hiện ra. Thằng Nam thì như một con gấu con, vai u thịt bắp, lông lá rậm rạp. Còn tôi, tôi đứng yên lặng nhất, hai tay khoanh lại, lặng lẽ quan sát hai “nữ diễn viên” chính của ngày hôm nay.

Mẹ tôi, Ngọc My, là một trái ớt hiểm. Bà chọn một bộ bikini hai mảnh màu đỏ rực, một màu sắc thách thức và đầy quyền lực. Mảnh áo trên dạng yếm, chỉ là một miếng vải nhỏ buộc dây sau gáy, để lộ ra toàn bộ tấm lưng ong nuột nà và bờ vai thon thả. Nó vừa đủ để che đi cặp vú căng tròn đang như muốn xổ tung ra, và cái lạnh của gió biển làm cho hai đầu ti của mẹ tôi cương cứng lên, hằn rõ một cách đầy khiêu khích sau lớp vải mỏng. Mảnh quần dưới được khoét hông rất cao, gần như chạm đến xương chậu, phô bày cặp mông tròn lẳn, trắng nõn và hé lộ một phần đường rãnh sâu hun hút đầy mời gọi ở phía sau. Dưới ánh nắng, làn da trắng sứ của mẹ như phát sáng, tương phản một cách tàn nhẫn với màu đỏ của bộ bikini. Mẹ không giống một người mẹ, bà giống một con quỷ yêu đang đi tuần du lãnh địa của mình.

Đối lập hoàn toàn là cô Huệ Lan, mẹ của thằng Khôi. Cô mặc một bộ đồ bơi một mảnh màu xanh navy, một màu sắc của sự kín đáo và sang trọng. Thiết kế của nó rất thông minh, với những đường xếp nếp tinh tế ở phần eo, vừa đủ để che đi chút mỡ thừa của một người phụ nữ đã qua sinh nở, nhưng lại càng làm tôn lên vòng một vẫn còn rất đầy đặn và cặp mông nở nang. Da cô ngăm hơn mẹ tôi, một màu da khỏe khoắn của người hay vận động. Nếu mẹ tôi là một sân khấu rực lửa, thì cô Lan là một khu vườn tĩnh lặng, có một nét đẹp trầm tư, e ấp, và một nỗi buồn man mác đâu đó trong ánh mắt.

“Trời nắng thế này không bôi kem là cháy da đó hai cô ơi! Để bọn cháu giúp cho!”

Thằng Nam, như thường lệ, là đứa phá vỡ sự im lặng bằng một câu nói thô thiển nhưng hiệu quả. Không đợi ai trả lời, nó và thằng Khôi đã lăng xăng chạy lại, tay cầm sẵn hai tuýp kem chống nắng.

Hai ông bố trên ghế chỉ liếc xuống, cười hềnh hệch.

“Bọn trẻ bây giờ nhiệt tình thật,” chú Cường nói, giọng đầy tự hào về con trai.

Bố tôi chỉ gật gù, nốc một ngụm bia, mắt không rời khỏi thân hình rực lửa của vợ mình.

Trò chơi bắt đầu.

Thằng Khôi, tất nhiên, chọn mục tiêu là mẹ tôi. Hắn đổ một đống kem trắng xóa ra lòng bàn tay, rồi áp vào tấm lưng trần của mẹ. “Để cháu giúp cô nhé,” hắn nói, giọng ngọt như mía lùi. Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển, xoa đều lớp kem. Nhưng đó không phải là một hành động giúp đỡ đơn thuần. Đó là một sự khám phá. Những ngón tay của hắn miết dọc theo xương sống của mẹ, rồi từ từ lan ra hai bên sườn. Tôi thấy bàn tay hắn “vô tình” trượt xuống quá đà, những ngón tay bấm nhẹ vào phần thịt mềm ở eo, rồi lướt xuống tận phần trên của cặp mông căng tròn.

Mẹ tôi khẽ “Á” lên một tiếng, nhưng đó là một tiếng “á” đầy giả tạo. Bà quay lại, giả vờ giận dỗi, dùng tay đánh nhẹ vào vai hắn. “Thằng quỷ, bôi kem hay làm gì đấy?”

Hành động đó, thay vì là một lời cảnh cáo, lại giống như một cái đèn xanh. Thằng Khôi cười toe toét, tay càng làm càn hơn.

*”Da thịt này, chỉ đêm qua còn quằn quại dưới tay mình. Giờ đây, nó lại đang được phơi bày cho cả thế giới, cho những thằng con trai khác thèm khát,”* tôi nghĩ thầm, một cảm giác vừa tự hào vừa ghen tuông bệnh hoạn cuộn lên trong lồng ngực.

Thằng Nam thì thô thiển hơn nhiều. Nó tuyên bố một cách hùng hồn: “Cháu giúp cả hai cô cho công bằng!” Nó như một con bạch tuộc, một tay đã đặt lên lưng mẹ tôi, bóp mạnh một bên mông của bà khiến mẹ phải kêu lên một tiếng nữa, lần này là thật. Tay còn lại của nó đã không chút ngần ngại mà đặt lên đùi cô Lan.

Cô Lan giật bắn mình, cả người co rúm lại. Bà rõ ràng không quen với sự sỗ sàng này. “Thôi… thôi cô tự làm được rồi, Nam…”

“Ấy, cô khách sáo làm gì,” thằng Nam cười hềnh hệch, tay vẫn không rời đi, thậm chí còn xoa mạnh hơn. “Da cô Lan cũng mịn quá nhỉ. Chú Cường sướng thật.”

Một câu nói tục tĩu không thể che đậy. Cô Lan đỏ bừng mặt, nhưng không biết phải làm gì.

Đây rồi. Thời cơ của tôi.

Tôi chọn một chiến thuật hoàn toàn khác. Tôi từ tốn bước lại gần cô Lan, giọng nhỏ nhẹ và đầy quan tâm, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của thằng Nam.

“Để cháu giúp cô phần vai, chỗ này dễ bắt nắng lắm ạ.”

Tôi không đợi cô trả lời, nhẹ nhàng gạt tay thằng Nam ra. “Mày sang giúp cô My với thằng Khôi đi.”

Thằng Nam bị bất ngờ, nhưng thấy tôi nói có lý nên cũng lảng đi, tập trung vào “con mồi” chính của nó.

Tôi đổ một ít kem ra tay. Tôi không xoa một cách vồ vập. Tôi đến bên cô Lan, người vẫn đang ngồi, và bắt đầu từ gáy. Những ngón tay của tôi xoa rất chậm, rất nhẹ, như một nhân viên massage chuyên nghiệp. Tôi cảm nhận được sự căng cứng trên vai cô từ từ thả lỏng. Tôi không chạm vào bất cứ đâu nhạy cảm, chỉ vai và gáy, những vùng “an toàn”. Nhưng chính sự chăm sóc, sự tinh tế này lại là một vũ khí lợi hại hơn bất kỳ sự vồ vập nào.

“Cháu làm cô dễ chịu quá,” cô Lan thì thầm, giọng có chút ngạc nhiên.

*”Bingo,”* tôi nghĩ thầm. *”Mẹ là một sân khấu rực lửa, ai cũng muốn nhảy vào. Còn cô Lan là một khu vườn tĩnh lặng, cần một người làm vườn kiên nhẫn. Thằng Nam ngu ngốc không hiểu điều đó.”*

Mẹ tôi bên kia, bây giờ đã hoàn toàn bị bao vây. Thằng Khôi và thằng Nam, một trước một sau, đang biến màn bôi kem thành một cuộc truy hoan công khai. Mẹ cười lớn, ngả ngớn, hùa theo trò đùa của chúng.

“Này! Hai cậu định bôi kem hay định ăn tươi nuốt sống cô thế hả?”

“Bọn cháu vừa muốn bôi, vừa muốn ăn cô ạ!” Thằng Khôi bạo dạn đáp lại.

Hai ông bố trên bờ lại cười phá lên.

“Bọn trẻ bây giờ nghịch thật. Cứ như một bầy khỉ,” chú Cường nói.

“Kệ chúng nó đi ông,” bố tôi đáp, giọng đầy tự mãn. “Tranh thủ lúc còn trẻ khỏe. Để tụi nó ồn ào một tí cho nó vui cửa vui nhà. Như chúng ta, bây giờ muốn làm trò cũng biết nói gì, ha ha !!”

============​

Màn thoa kem đã biến thành một cuộc tấn công đầy dầu mỡ và những tiếng cười khả ố. Lớp kem chống nắng đắt tiền, thay vì bảo vệ, lại như một chất bôi trơn cho những hành vi tội lỗi. Bàn tay của thằng Khôi và thằng Nam không còn “vô tình” nữa. Chúng đã trở nên trơ tráo. Ngay trên bãi biển, trước mắt hai ông bố đang cười nói váng trời, chúng bắt đầu bạo dạn hơn.

Thằng Khôi, sau khi đã “phủ kem” xong phần lưng mẹ tôi, không hề có ý định dừng lại. Hắn lân la ra phía trước, tay vẫn còn dính đầy kem, và bắt đầu xoa lên bụng mẹ. “Chỗ này cũng cần bảo vệ chứ cô,” hắn nói, mắt dán chặt vào cặp vú đang phập phồng của mẹ. Những ngón tay hắn lướt qua lướt lại trên vùng bụng phẳng lì, mỗi lúc một tiến gần hơn đến mép dưới của chiếc áo bikini.

Thằng Nam còn tệ hơn. Sau khi bị tôi đẩy khỏi cô Lan, nó dồn toàn bộ sự chú ý vào mẹ tôi. Nó đứng sau lưng mẹ, hai tay ôm trọn lấy cặp mông của bà, bóp mạnh một cái “bép” rồi cười ha hả. “Mông cô My vừa to vừa tròn, phải bôi nhiều kem một chút kẻo nắng nó làm hỏng mất.”

Mẹ tôi bắt đầu nhận ra vấn đề. Nụ cười của bà có chút cứng lại. Trò chơi đang đi quá xa. Nó không còn là một màn tán tỉnh vui vẻ nữa, nó đang biến thành một cuộc tấn công tình dục công khai. Bà liếc nhanh về phía hai ông bố. Họ vẫn đang cười, nhưng nếu hai thằng nhóc này tiếp tục, sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra sự bất thường. Sự hoảng loạn bắt đầu nhen nhóm trong mắt mẹ. Bà cần phải thoát ra.

“Nóng quá, cô xuống nước trước đây!”

Mẹ tôi nói, giọng có chút gấp gáp. Đó không phải là một lời mời gọi khêu gợi như tôi nghĩ. Đó là một nỗ lực chạy trốn. Bà vụt đứng dậy, cơ thể đỏ rực và bóng loáng vì kem chống nắng, rồi lao nhanh về phía biển như một con nai đang bị săn đuổi.

Nhưng hai con sói thì không nghĩ vậy. Chúng thấy con mồi bỏ chạy, và bản năng săn đuổi của chúng trỗi dậy.

“Ấy cô, đợi bọn cháu với!” Thằng Khôi hét lên, rồi cùng thằng Nam lao theo.

Bố tôi và chú Cường trên bờ lại được một trận cười. “Bà My nhà ông vẫn còn sung sức thật đấy,” chú Cường nói. Bố tôi chỉ gật gù, vẻ mặt đầy tự hào.

Tôi đứng yên, không nhúc nhích. Tôi thấy mẹ tôi bơi rất nhanh, sải tay dứt khoát, cố gắng cắt đuôi hai thằng kia. Bà là một người bơi giỏi, nhưng bà không thể nào địch lại sức trẻ của hai con thú đang trong cơn động dục. Chúng nhanh chóng bắt kịp, một đứa bên trái, một đứa bên phải, dồn mẹ vào giữa.

Tôi thấy mẹ đổi hướng, bơi về phía mỏm đá lớn nhô ra biển.

*”Mẹ tính sai rồi,”* tôi nghĩ thầm. Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi tôi. *”Bà nghĩ mỏm đá là một chướng ngại vật, một lối thoát để bà có thể vòng qua rồi bơi ngược lại bờ. Bà không biết rằng, đối với hai con sói kia, đó là một cái bẫy hoàn hảo. Bà đang cố dập lửa, nhưng lại vô tình chạy thẳng vào một kho xăng. Hoàn hảo.”*

Sự hỗn loạn của mẹ là thời cơ của tôi.

Tôi quay sang cô Lan. Cô đang đứng một mình, tay cầm một chai nước, ánh mắt nhìn về phía nhóm người đang vờn đuổi nhau trên biển với vẻ khó hiểu. Bà có lẽ chỉ nghĩ đó là một trò đùa hơi quá trớn của bọn trẻ. Sự cô đơn và tách biệt hiện rõ trên gương mặt bà.

Tôi từ tốn bước lại gần.

“Cô Lan, ở đây ồn ào quá,” tôi nói, giọng đầy cảm thông. “Hay là cháu với cô đi bộ dọc bờ biển, tìm chỗ nào yên tĩnh hơn để tắm nhé?”

Tôi dừng lại một chút, đưa tay lên xoa nhẹ mắt cá chân, một cử chỉ đã được tập luyện. “Chỗ này đông người, sóng lại lớn, cháu sợ lại va vào chân.”

Cô Lan nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía mớ hỗn độn ngoài xa. Tiếng la hét, cười đùa của mẹ tôi và hai thằng kia vọng lại. Có lẽ sự hỗn loạn đó làm cho lời đề nghị của tôi trở nên hấp dẫn hơn. Sự yên tĩnh của tôi, sự “quan tâm” của tôi, là một sự tương phản hoàn toàn.

Bà ngập ngừng một lát. “Ừ, cũng được. Đi thôi cháu.”

Một chiến thắng dễ dàng.

Tôi và cô Lan bắt đầu đi bộ về hướng ngược lại. Chúng tôi đi ngang qua chỗ hai ông bố.

“Hai cô cháu đi đâu đấy?” Bố tôi hỏi.

“Bọn cháu tìm chỗ nào vắng hơn để bơi thôi ạ. Ở đây sóng to quá,” tôi trả lời, giọng ngoan ngoãn.

Chú Cường gật gù. “Thằng Huy nó chu đáo thật đấy. Chăm sóc cô Lan giúp chú nhé.”

“Dạ vâng ạ,” tôi đáp, trong lòng cười khẩy.

Tôi và cô Lan tiếp tục bước đi. Tôi không hề nhìn lại. Tôi biết sân khấu chính đã được chuyển đi nơi khác. Mẹ tôi, Khôi và Nam đã biến mất sau mỏm đá. Từ đây không thể nhìn thấy gì nữa. Chỉ có thể tưởng tượng ra bữa tiệc xác thịt đang diễn ra ở đó.

Nhưng tôi không còn hứng thú với nó nữa.

Bởi vì bây giờ, tôi đã có một sân khấu của riêng mình. Một khu vườn tĩnh lặng, một con mồi mới, và một vở kịch mà chỉ có tôi là đạo diễn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...