Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 65



Chương 60​

Căn nhà phụ nằm lọt thỏm ở một góc khuất của khu resort, tách biệt khỏi sự lộng lẫy của căn biệt thự chính bằng một lối đi rải sỏi và một khoảng sân vườn um tùm cây cỏ. Ngoài kia, tiếng sóng biển vỗ về đều đặn, tiếng côn trùng rả rích tạo nên một bản giao hưởng của đêm miền biển. Nhưng trong này, sự im lặng còn nặng nề hơn cả ngàn lời chửi rủa.

“Chúng con tự do nhé, đừng có mà quậy phá đấy!” – Ông Cường vỗ vai thằng Khôi, giọng đầy vẻ tin tưởng.

Mẹ tô đang vui vẻ nói chuyện với bà Lan cũng quay đầu sang dặn dò: “Huy trông chừng hai bạn nhé con. Có gì thì gọi cho các mẹ ngay nhé!”

Bà nói vậy, nhưng tôi thấy trong mắt bà là một sự né tránh. Bà không dám nhìn thẳng vào hai thằng bạn của tôi.

Ngay khi cánh cửa căn bungalow đóng lại, không khí lập tức thay đổi. Vẻ ngoài ngoan hiền, lễ phép của hai thằng bạn tôi biến mất, thay vào đó là một sự phấn khích không thể che giấu.

“Địt mẹ, sướng vãi lồn Huy ơi!” – Thằng Nam là đứa đầu tiên gầm lên. – “Tao không thể tin được. Ở ngay cạnh nhà cô My. Cứ như là mơ vậy.”

Tôi đi đi lại lại trong phòng khách chật hẹp, mỗi bước chân như đóng một cái đinh vào sự kiên nhẫn của chính mình. Cảm giác bất lực và bị tống ra rìa đang gặm nhấm tôi như một bầy kiến. Sân khấu chính đang ở ngoài kia, nơi mẹ tôi, kiệt tác của tôi, đang bị nhốt chung với hai con sói già, còn tôi, gã đạo diễn, lại bị đẩy vào phòng chứa đạo cụ.

Thằng Khôi ngồi phịch trên ghế sofa, tay cầm chai bia tu ừng ực. Vẻ mặt nó tỏ ra bất cần, nhưng tôi biết nó cũng đang bực bội. Nó đã thắng một trận lớn, đã được nếm trải mẹ tôi, nhưng giờ lại bị đối xử như một thằng trẻ con, bị đẩy ra xa bàn tiệc của người lớn. Sự tự mãn của nó bị tổn thương.

Thằng Nam thì đúng là một con thú thuần túy. Nó nằm dài trên một chiếc ghế khác, hai chân gác lên bàn, tay cầm điện thoại lướt một cách vô hồn. Nó chán. Nó đói. Và nó thèm thịt.

Sự im lặng cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi tiếng chửi thề của nó.

“Mẹ kiếp, chán vãi lồn,” nó làu bàu, quăng điện thoại sang một bên. “Ở đây thì làm được cái đéo gì? Mấy ông bà già trong kia thì sướng rồi, rượu ngon, gái đẹp. Còn mình thì ngồi đây gặm bia.”

Thằng Khôi không nói gì, chỉ nốc thêm một ngụm bia rõ to. Nhưng câu nói của thằng Nam như một mồi lửa, đã đốt cháy sợi dây kiên nhẫn cuối cùng trong tôi.

Tôi đột ngột dừng lại, đứng giữa phòng, quay người nhìn chằm chằm vào thằng Khôi. Ánh mắt tôi lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. Căn phòng dường như cũng im bặt theo.

“Khôi này,” giọng tôi vang lên, đều đều và sắc lạnh.

Thằng Khôi ngẩng lên, ánh mắt nó cộc lốc và khó chịu. “Gì?”

Tôi nhếch mép, một nụ cười không hề có ý vui vẻ. “Mày đã địt mẹ tao. Cũng được sướng vài lần.”

Tôi nói ra câu đó như một sự thật hiển nhiên, một câu khẳng định, không phải một câu hỏi. Không khí trong phòng ngay lập tức đông cứng lại. Thằng Khôi ngồi thẳng dậy, chai bia trên tay nó siết chặt. Thằng Nam cũng ngừng ngáp, nó nhìn tôi, rồi nhìn Khôi, ánh mắt nó ánh lên sự tò mò và thích thú.

Tôi bước một bước lại gần, giọng vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo. “Vậy tao có một thắc mắc… Nếu bây giờ, tao với thằng Nam… cùng nhau địt mẹ mày thì sao nhỉ? Coi như là một cuộc trao đổi công bằng.”

“MÀY NÓI CÁI ĐÉO GÌ THẾ?”

Thằng Khôi gầm lên như một con thú bị chọc tiết. Nó bật phắt dậy, chai bia trên tay vung lên như muốn phang thẳng vào mặt tôi. Mặt nó đỏ bừng, những đường gân trên cổ nổi lên chằng chịt. “Thằng chó, mày dám…”

Tôi không hề lùi bước. Tôi đứng yên, nhìn thẳng vào mắt nó, để cho cơn thịnh nộ của nó đập vào sự bình tĩnh đến đáng sợ của tôi.

“Sao lại không dám?” tôi đáp trả, giọng ráo hoảnh. “Mẹ tao thì được, còn mẹ mày thì là bà hoàng à? Mày nói đi, Khôi. Mẹ mày cao quý hơn mẹ tao ở điểm nào?”

Câu hỏi của tôi như một nhát dao, đâm thẳng vào quả bóng đạo đức giả mà thằng Khôi đang cố gồng lên. Nó sững người. Nắm đấm giơ lên giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.

Đúng lúc đó, thằng Nam ngồi bật dậy, nó vỗ đùi đen đét, cười ha hả một cách khoái trá.

“Nghe hay đấy!” nó hớn hở. “Mẹ thằng Khôi nhìn ngon vãi cặc. Trông như quả lê thanh tao ấy, không biết bên trong nước nôi thế nào. Tao ủng hộ hai tay! Công bằng! Phải công bằng! Nếu 2 thằng mày quyến rũ được mẹ tao, thì … tao cũng ok luôn, ha ha”

Lời nói của thằng Nam như một gáo dầu hắt vào lửa. Thằng Khôi quay sang lườm nó một cái cháy mặt, rồi lại quay sang nhìn tôi. Nó cứng họng. Nó không thể cãi lại. Logic bệnh hoạn của tôi là một sự thật không thể chối cãi trong thế giới thối rữa mà chính nó đã góp phần tạo ra.

Nó đi đi lại lại trong phòng, tay liên tục vò mái tóc rối bù. Tôi có thể thấy sự dằn vặt, sự giằng xé trên khuôn mặt nó. Một bên là sự tức giận vì mẹ mình bị xúc phạm, một bên là cảm giác tội lỗi vì chính nó đã làm điều tương tự. Nó bị mắc kẹt trong chính cái bẫy do nó tạo ra.

Cuối cùng, nó dừng lại, đứng đối diện tôi. Ánh mắt nó vẫn còn vằn lên những tia máu của sự căm hận, nhưng xen lẫn vào đó là một sự tò mò bệnh hoạn và một chút bất lực. Nó đã thua trong cuộc đấu lý này.

“Được,” nó nghiến răng, giọng khàn đặc. “Thằng chó này… Mày nói cũng có lý.”

Nó hít một hơi thật sâu, như để lấy hết can đảm cho một quyết định nhục nhã.

“Nhưng…” nó nhìn tôi thách thức, cố gắng vớt vát chút thể diện cuối cùng. “Nếu mày tự mình chinh phục được bà ấy… Nếu mày làm cho bà ấy tự nguyện leo lên giường với mày, không dùng bất cứ trò bẩn nào… thì tao không có ý kiến. Coi như mày có bản lĩnh.” Nó siết chặt nắm tay. “Còn nếu mày dùng trò bẩn, tao thề sẽ giết mày.”

Một giao ước mới. Một ván cờ mới. Tôi còn chưa kịp tận hưởng cảm giác chiến thắng thì từ trên gác, tiếng thằng Nam hét lên, cắt ngang bầu không khí căng như dây đàn.

“Ê! Lên đây xem này! Nhanh lên! Tao tìm thấy cái này hay vãi lồn!”

Tôi và Khôi nhìn nhau một giây, sự thù địch tạm thời được gác lại. Cả hai cùng chạy bổ lên cầu thang. Thằng Nam đang đứng ở cuối hành lang, bên một cái cửa sổ áp mái nhỏ xíu, bụi bặm.

“Xem đi,” nó chỉ tay ra ngoài.

Thằng Khôi trèo lên trước. Nó vừa ghé mắt vào cửa sổ, cả người nó đã cứng đờ lại. Miệng nó há hốc, không nói nên lời. Tôi cũng sốt ruột, cũng chen lên. Và tôi cũng có phản ứng y như vậy.

Cái cửa sổ nhỏ này, nó là một cái lỗ khóa trời cho. Từ đây, chúng tôi có một góc nhìn hoàn hảo, nhìn thẳng sang phòng khách và một phần phòng ngủ của tòa nhà chính nơi bố mẹ tôi và gia đình thằng Khôi đang ở. Do căn bungalow của chúng tôi nằm trên một con dốc cao hơn một chút, nên góc nhìn từ đây gần như là từ trên xuống, bao quát và rõ ràng.

“Ôi… ôi đĩ mẹ ơi…” – Thằng Nam lắp bắp. – “Thấy rồi… Thấy cô My rồi…”

…………..

Bốn người lớn ngồi quanh chiếc bàn thấp ở phòng khách, những ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay. Bố tôi, Hữu Thắng, và ông Cường, bố thằng Khôi, đang nói chuyện gì đó về kinh doanh, thỉnh thoảng lại phá lên cười một cách ồn ào. Bà Lan, mẹ thằng Khôi, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, thanh lịch, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt có chút xa xăm.

Bố tôi, sau vài ly rượu, đã cáo mệt và lên phòng nghỉ trưa. Giờ đây, ở phòng khách sang trọng, chỉ còn lại mẹ tôi, Ngọc My, và vợ chồng ông Cường. Một sự sắp đặt hoàn hảo cho một màn kịch đầy căng thẳng.

Mẹ tôi, như thường lệ, là tâm điểm. Bà mặc chiếc váy lụa hai dây màu xanh thẫm, chất vải bóng loáng ôm lấy từng đường cong bốc lửa. Bà đang cười nói gì đó, nhưng tôi biết, tâm trí bà đang ở nơi khác. Bà đang cảm nhận những ánh mắt. Đặc biệt là ánh mắt của gã đàn ông ngồi đối diện.

Ông Cường không còn phải giả vờ nói chuyện làm ăn nữa. Ông ta ngồi đó, ly rượu trên tay, ánh mắt không một chút che đậy, dán chặt vào mẹ tôi. Đó là một ánh mắt trần trụi của một gã thợ săn đang đánh giá con mồi của mình. Nó lướt từ đôi vai trần mịn màng, xuống khe ngực lấp ló, rồi dừng lại ở đôi chân thon dài đang vắt chéo.

Bà Lan, vợ ông ta, ngồi bên cạnh như một cái bóng. Bà cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm được đến đôi mắt buồn bã. Bà biết chồng mình đang nhìn người đàn bà khác, và bà không thể làm gì.

“Nóng quá,” mẹ tôi bỗng lên tiếng, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt. Bà đứng dậy, vươn vai một cách lười biếng. “Em muốn đi bơi một chút.” Rồi bà quay sang bà Lan, giọng ngọt ngào. “Chị Lan, đi cùng em cho vui đi.”

Bà Lan có vẻ ngần ngại. “Thôi, chị…”

“Đi mà,” mẹ tôi nài nỉ, bước tới kéo tay bà. “Ở đây ngồi mãi cũng chán.”

“Không sao, có em mà,” mẹ tôi cười, rồi đứng dậy, bước tới kéo tay bà Lan. “Đi mà, ở đây cũng chán. Bể bơi có mình mình thôi.”

Ông Cường dịu giọng, ánh mắt sáng lên. “Em đi đi cho vui. Lâu lắm rồi có thấy em bơi lội gì đâu.”

Bị dồn vào thế, bà Lan đành miễn cưỡng gật đầu.

Hai người phụ nữ đi vào trong thay đồ. Vài phút sau, họ bước ra.

Một sự tương phản đến tàn nhẫn.

Mẹ tôi, trong bộ bikini hai mảnh màu đen, là hiện thân của tội lỗi. Hai mảnh vải đen bóng chỉ đủ để che đi những phần cần che, biến phần còn lại của cơ thể bà thành một lời mời gọi. Cặp vú căng tròn như hai quả cầu tuyết chỉ chực chờ bung ra khỏi chiếc lồng chật chội. Cặp mông cong vút, tròn lẳn, đầy thách thức.

Bên cạnh ngọn lửa đó, bà Lan là một dòng nước mát. Bà mặc một bộ đồ bơi một mảnh màu xanh navy, kín đáo và thanh lịch. Nhưng sự kín đáo đó không thể che giấu được một thân hình căng tràn sức sống bị dồn nén. Lớp vải co giãn ôm lấy một cơ thể mềm mại, đủ đầy, với những đường cong của một người phụ nữ đã làm mẹ nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân đáng kinh ngạc. Vòng một đầy đặn, cặp hông nở nang, và một cặp mông tròn trịa, tất cả đều bị giấu sau lớp vải màu sẫm, như một kho báu đang chờ được khai quật.

“Vãi lồn, mua một tặng một à?” thằng Nam rít lên bên cạnh tôi. “Cả hai cô đều ngon. Cô My thì dâm khỏi nói, còn cô Lan thì mông vú đầy đặn, đúng kiểu ‘máy đẻ’.”

Thằng Khôi im lặng, nhưng tôi thấy tay nó đang siết chặt lấy bậu cửa sổ. Nó đang phải chứng kiến một cảnh tượng không thể chịu đựng nổi: mẹ nó, người phụ nữ thanh cao, đang bị đặt lên cùng một sân khấu với như mẹ tôi.

Mẹ tôi lao mình xuống bể bơi, còn bà Lan thì từ từ bước xuống. Hai người phụ nữ bắt đầu nô đùa dưới làn nước trong xanh. Mẹ tôi, như một con rái cá tinh nghịch, liên tục té nước, trêu chọc, kéo bà Lan ra khỏi vỏ bọc của sự e dè. Dần dần, bà Lan cũng thả lỏng, bà bắt đầu cười, một nụ cười thực sự, rạng rỡ.

Nước làm cho những bộ đồ bơi dính chặt vào cơ thể. Mọi đường cong, mọi ngấn mỡ, mọi thớ thịt đều hiện ra một cách trần trụi. Ông Cường ngồi trên bờ, tay cầm ly rượu, mắt không chớp. Ánh mắt của ông ta không còn chỉ dán vào mẹ tôi nữa. Nó bắt đầu di chuyển, nó so sánh. Nó nhìn sự bốc lửa của mẹ tôi, rồi lại nhìn sự đủ đầy, căng tràn của vợ mình. Dường như, lần đầu tiên, ông ta nhận ra giá trị của “món đồ” ở nhà.

Sau khi đã nô đùa chán chê, mẹ tôi bơi vào bờ. “Mệt quá,” bà nói. “Hay là mình đi xông hơi một chút cho giãn cơ đi chị.”

Bà Lan có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

Hai người phụ nữ lên bờ, lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi về phía phòng xông hơi bằng gỗ thông nằm ở cuối khu vườn. Cánh cửa của phòng xông hơi đóng lại, khép đi 1 màn trình diễn đầy hấp dẫn.

————————–

Căn phòng xông hơi khô bằng gỗ thông Phần Lan giống như một cái kén khổng lồ, ấm áp và tách biệt. Không khí đặc quánh, mang theo mùi hương hăng hắc, sạch sẽ của gỗ bị nung nóng quyện với mùi tinh dầu bạc hà the mát. Ánh sáng vàng vọt, dịu nhẹ, len lỏi qua những khe hở trên vách, vẽ lên những vệt sáng mờ ảo trong làn hơi nước mỏng manh. Chỉ có một âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng: tiếng những giọt nước nhỏ xuống dàn đá nóng, xèo một tiếng rồi tan biến, lặp đi lặp lại như nhịp đập của thời gian.

Ngọc My ngồi thẳng lưng trên băng ghế gỗ cao nhất, nơi hơi nóng tụ lại dày đặc nhất. Bà nhắm hờ mắt, hơi thở đều đặn, sâu và chậm, như thể đang hít vào cả cái tinh túy của căn phòng. Chiếc khăn tắm trắng muốt, dày và mềm, được quấn quanh người một cách thoải mái, không quá hờ hững cũng không quá chặt. Nó đơn giản là một lớp vải che thân, thể hiện sự tự tại của một người đàn bà đã quá quen thuộc và yêu quý cơ thể mình. Dưới sức nóng, làn da bà ửng hồng, căng mọng, từng giọt mồ hôi li ti lăn dài từ thái dương, xuống cổ, rồi thấm vào lớp khăn bông xốp. Bà toát ra một vẻ đẹp khỏe khoắn, một sự bình yên từ bên trong.

Ngồi ở băng ghế đối diện, thấp hơn một bậc, là Huệ Lan. Bà có vẻ hoàn toàn tương phản. Chiếc khăn tắm được quấn chặt quanh người, mép khăn được giắt lại cẩn thận, như một lớp áo giáp, một nỗ lực vô thức để che giấu cơ thể và cả sự bất an của mình. Dưới ánh sáng mờ ảo, làn da bà có vẻ tái nhợt, thiếu sức sống, dù cũng đang rịn mồ hôi. Bà hơi cúi người, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt nhìn xuống sàn gỗ, thỉnh thoảng lại thở dài một cách nặng nhọc. Bà giống như một bông hoa đang héo úa vì thiếu nắng, khao khát được chăm sóc nhưng lại tự khép mình trong bóng râm.

Ngọc My đã quan sát Huệ Lan từ lúc cả hai bước vào. Bà không lạ gì vẻ mặt này. Bà đã thấy nó ở nhiều người phụ nữ khác, và đôi khi, bà cũng thấy nó trong gương vào những ngày mệt mỏi nhất. Đó là vẻ mặt của một người đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu.

Sự im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng xèo xèo của nước.

Ngọc My mở mắt, nhìn thẳng vào người bạn đồng nghiệp. Bà không vòng vo, không xã giao. Hơi nóng của phòng xông hơi như một chất xúc tác, khiến người ta muốn lột bỏ cả những lớp mặt nạ vô hình.

Bà phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm ấm, như tan vào hơi nước, không hề có vẻ gì là sắp đặt.

“Lan này, em có thấy không?”

Huệ Lan giật mình, ngẩng lên. “Dạ… thấy gì ạ?”

“Hơi nóng này… nó làm mình cảm thấy như được trút bỏ mọi thứ.” Ngọc My vừa nói vừa đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt của mình, một cử chỉ vô cùng gợi cảm. “Mọi gánh nặng, mọi lo toan… cứ thế mà tan biến theo mồ hôi. Thích thật đấy.”

Huệ Lan khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ, như sợ làm vỡ tan không khí. “Dạ… em cũng thấy vậy. Nhẹ cả người.” Bà ngừng lại, rồi buột miệng, như không thể kìm nén được nữa. “Nhưng mà… có những thứ, dù nóng đến mấy cũng không tan được, chị My ạ.”

Bà lại thở dài, ánh mắt xa xăm, chất chứa một nỗi buồn không tên.

Ngọc My quay hẳn người sang, đối diện với Huệ Lan. Ánh mắt bà không còn là sự xã giao, mà trở nên sâu thẳm, thấu suốt. Bà nhìn thẳng vào mắt người đàn bà kia, như nhìn vào tận cùng tâm hồn đang rệu rã của bà ta.

“Chị biết.” Giọng Ngọc My chắc nịch. “Chồng con, công việc… đôi khi mình cứ phải gồng mình lên, phải diễn tròn vai một người vợ hoàn hảo, một người mẹ đức hạnh. Mệt mỏi lắm, phải không em?”

Huệ Lan sững người. Những lời này như một chiếc chìa khóa, mở toang cái lồng ngực mà bà đã cố khóa chặt bấy lâu. Nước mắt bà bắt đầu rơm rớm.

Ngọc My đưa tay lên, vuốt nhẹ bờ vai trần của chính mình, những ngón tay thon dài lướt trên làn da căng bóng. “Nhưng mà, Lan này, phụ nữ mình… cũng cần được ‘chăm sóc’ chứ. Không phải chỉ chăm sóc cho người khác.”

Huệ Lan nhìn chằm chằm vào những ngón tay của Ngọc My, rồi nhìn lên khuôn mặt bà, ánh mắt dần trở nên tò mò, khao khát. “Chăm sóc… như thế nào hả chị?”

Ngọc My mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn và quyền lực. Bà hơi rướn người về phía trước, giọng thì thầm, như đang ban phát một bí mật động trời.

“Đàn ông ấy mà, đôi khi họ chỉ là những đứa trẻ to xác. Họ cần được ‘dạy dỗ’ lại từ đầu.” Bà dừng lại, để cho từng chữ thấm vào tâm trí Huệ Lan. “Dạy họ cách yêu, cách khao khát… và quan trọng nhất,” bà nhấn mạnh, “dạy họ cách làm cho mình sướng.”

Ngọc My nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Huệ Lan, siết nhẹ. Hơi ấm từ lòng bàn tay bà như truyền một luồng sinh khí sang cho người đàn bà đang tan vỡ kia.

“Nghe chị nói này, Lan.” Giọng Ngọc My trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn đầy sự dịu dàng. “Mình không thể chờ người khác mang nước đến tưới cho mình được. Mình phải tự tìm lấy nguồn nước của mình. Chị em mình, phải yêu lấy bản thân mình trước đã. Phải tự chăm sóc cho mình, tự làm cho mình vui.”

“Nhưng… nhưng bằng cách nào ạ?” Huệ Lan hỏi một cách yếu ớt. “Em không biết phải làm gì cả.”

“Bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất.” Ngọc My mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, đầy sức sống. “Mua một bộ váy mới mà em thích, dù chồng có chê là nó hở hang. Đi làm một kiểu tóc mới. Đi spa như thế này thường xuyên hơn. Tìm một sở thích nào đó cho riêng mình. Đọc sách, cắm hoa, học nhảy… bất cứ thứ gì khiến em cảm thấy mình đang sống, chứ không phải chỉ tồn tại.”

Bà ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Huệ Lan.

“Và quan trọng nhất, đừng giữ những chuyện này một mình nữa. Em có chị đây. Bất cứ khi nào em cảm thấy bế tắc, cứ gọi cho chị. Chị em mình đi cà phê, đi mua sắm, hay chỉ đơn giản là ngồi chửi đổng mấy lão chồng một trận cho hả giận cũng được. Nhá?”

Lời đề nghị chân thành, có chút suồng sã, và đầy ấm áp của Ngọc My khiến Huệ Lan bật cười qua hàng nước mắt. Lần đầu tiên trong buổi chiều hôm đó, bà cười một nụ cười thật sự.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...