Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 63 : Bàn Tiệc Của Những Kẻ Săn Mồi**​



Chương 58: BÀN TIỆC CỦA NHỮNG KẺ SĂN MỒI**​

Nhân viên nhà hàng nhanh chóng kê thêm ghế và ghép hai bàn lại thành một bàn dài. Một sự sắp xếp định mệnh. Bố tôi và ông Cường, bố của thằng Khôi, ngồi ở hai đầu bàn, oang oang nói chuyện làm ăn, chính trị, những câu chuyện của đàn ông mà tôi nghe đã thấy chán ngắt. Hai bà mẹ, tất nhiên, ngồi cạnh nhau. Mẹ tôi, một trái đào chín mọng. Bà Lan, mẹ thằng Khôi, một trái lê thanh tao. Và phần còn lại, phần ngon nhất, được dành cho chúng tôi.

Bữa tiệc thực sự bắt đầu.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, ông Cường nâng ly rượu vang, hướng về phía mẹ tôi, cái bụng hơi phệ của ông ta rung lên theo từng tiếng cười.

“Phải nói thật là tôi phải cảm ơn cô My nhiều lắm,” ông ta nói, giọng oang oang. “Từ ngày được cô kèm cặp, thằng Khôi nhà tôi nó tiến bộ hẳn. Điểm số các môn khác cũng được kéo lên. Đúng là cô giáo mát tay!”

Bố tôi nghe vậy thì cười khà khà, vẻ mặt đầy tự hào về vợ mình. Mẹ tôi thì chỉ mỉm cười khiêm tốn, một nụ cười dịu dàng đúng chuẩn mực của một nhà giáo ưu tú.

“Anh cứ nói quá. Cháu nó thông minh sẵn rồi ạ, chỉ hơi lười một chút thôi. Em cũng không làm gì nhiều.”

Bà Lan, mẹ thằng Khôi, một người phụ nữ có vẻ đẹp quý phái nhưng đượm buồn, cũng tiếp lời: “Đúng đấy cô ạ. Ở nhà nó chẳng bao giờ tự giác học đâu. Toàn phải giục thôi. Từ hôm đi học thêm ở nhà cô về, thấy nó có vẻ chăm chú hơn hẳn. Tôi mừng lắm.”

“Vâng, cháu nó rất có tiềm năng,” mẹ tôi đáp lại, vẫn cái giọng ngọt ngào đó. Bà đưa ly rượu lên môi, khẽ nhấp một ngụm. Ánh đèn vàng của nhà hàng chiếu vào đôi môi đỏ mọng, ướt át của bà, khiến nó trông càng thêm mời gọi. Tôi thấy cổ họng thằng Khôi khẽ động, như thể nó vừa nuốt nước bọt.

“Đúng đấy ạ!” – Thằng Nam, nãy giờ im lặng, bỗng nhiên chen vào, cái giọng ồm ồm của nó vang lên. – “Cô My giảng bài hay lắm, dễ hiểu cực kỳ. Mấy bài khó ơi là khó mà cô giảng một lúc là bọn cháu hiểu ngay.”

*Dễ hiểu, tất nhiên là dễ hiểu rồi,* tôi lại bình phẩm. *Cái lồn của cô đúng là ‘bài giảng’ trực quan sinh động nhất, cứ cho cặc vào là ‘hiểu’ ngay chứ gì. Lũ chúng mày đúng là chỉ được cái dẻo mỏ.* Tôi nhìn mẹ. Bà nghe thằng Nam khen, đôi mắt khẽ cong lên, tỏ vẻ rất vui. Bà có biết rằng nó đang khen cái lồn của bà không, hay bà biết mà vẫn cố tình tỏ ra vui vẻ như vậy?

Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn. Toàn là những lời khen ngợi, những câu chuyện về học tập, về tương lai. Một bức tranh hoàn hảo về một buổi tối ấm cúng giữa hai gia đình tri thức. Nhưng tôi, khán giả duy nhất của vở kịch này, lại thấy một câu chuyện hoàn toàn khác. Một câu chuyện về những kẻ săn mồi và một con mồi đang tận hưởng sự nguy hiểm.

Trong khi miệng chúng nó nói về điểm số và bài tập, thì ánh mắt và hành động của chúng nó lại nói một ngôn ngữ khác. Một ngôn ngữ của dục vọng.

Tôi nhìn sang hai thằng bạn. Mắt chúng nó như muốn rớt ra ngoài. Thằng Khôi thì nuốt nước bọt ừng ực, dương vật trong quần nó chắc chắn đã dựng đứng lên. Thằng Nam thì mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại.

Tôi ngả người ra sau ghế, cảm thấy một sự thỏa mãn không thể tả. dương vật của tôi đang cương cứng đến mức đau nhói, nhưng tôi không quan tâm. Vở kịch này còn hay hơn bất kỳ bộ phim sex nào. Vì nó là thật. Và tôi là khán giả duy nhất được chứng kiến tất cả.

Ống kính trong đầu tôi lia từ mẹ tôi, sang bà Lan, mẹ của thằng Khôi, rồi lại quay về. Cả hai đều là những người phụ nữ đẹp, những người đàn bà đã bước vào độ tuổi chín muồi của nhan sắc. Nhưng vẻ đẹp của họ lại thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Và chính sự khác biệt đó đã quyết định số phận của họ trên bàn tiệc của những kẻ săn mồi này.

Mẹ tôi, Ngọc My, là một trái đào chín mọng nước. Mọi thứ trên người bà đều toát ra một sự mời gọi, một lời hứa hẹn về khoái lạc. Chiếc váy lụa màu xanh ngọc, dù trông có vẻ kín đáo, nhưng thực chất lại là một vũ khí tối thượng. Nó không phô bày da thịt một cách rẻ tiền. Không, nó tinh tế hơn nhiều. Nó ôm sát lấy cơ thể, để cho người nhìn phải tự mình tưởng tượng ra những gì ẩn sau lớp vải mỏng manh đó. Nó bó chặt lấy cặp vú căng tròn, khiến chúng như hai quả bưởi sắp bung ra khỏi cành. Nó siết lấy vòng eo thon gọn, để rồi lại bung ra ở phần hông, tôn lên cặp mông cong vút, nặng trĩu. Và cái đường xẻ táo bạo kia, nó không chỉ để khoe chân. Nó là một cánh cửa hé mở, một lời thách thức: “Các người có dám khám phá những gì ở trên cao hơn không?”

Năng lượng của mẹ cũng vậy. Bà nói, bà cười, mắt bà lúng liếng, đôi môi đỏ mọng của bà lúc nào cũng như đang chờ đợi một nụ hôn. Bà dùng cả cơ thể để giao tiếp. Khi bà cười, cả người bà rung lên. Khi bà nói chuyện, bà hơi rướn người về phía trước, vô tình để lộ thêm một chút khe ngực. Bà là một món ăn thể xác, một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra trước mắt những con sói đói. Ánh mắt của thằng Khôi và thằng Nam dán chặt vào bà, một ánh mắt của sự thèm khát nguyên thủy, một ánh mắt muốn cắn, muốn xé, muốn chiếm đoạt. Ngay cả ông Cường, bố thằng Khôi, trong lúc đang oang oang nói chuyện với bố tôi, tôi cũng bắt gặp vài lần ánh mắt của ông ta liếc nhanh về phía bộ ngực của mẹ, một cái liếc mắt đầy thèm thuồng của một gã đàn ông đã chán cơm thèm phở.

Còn bà Lan thì khác. Nếu mẹ tôi là một trái đào, thì bà Lan là một trái lê thanh tao. Bà cũng đẹp, một vẻ đẹp quý phái, sang trọng. Bà mặc một chiếc váy suông màu be, chất liệu voan mềm mại, che đi gần hết những đường cong của cơ thể. Vẻ đẹp của bà có một chút gì đó xa cách, và đượm buồn. Đôi mắt bà đẹp, nhưng lúc nào cũng như có một màn sương mỏng che phủ. Bà ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. Bà là một bức tượng đẹp, một tác phẩm nghệ thuật để người ta chiêm ngưỡng từ xa.

Và năng lượng của bà phản ảnh lên điều tương tự. Bà nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn. Bà mỉm cười, nhưng nụ cười của bà không chạm đến mắt. Bà toát ra một thông điệp rất rõ ràng: “Đừng chạm vào tôi.” Bà là một món ăn tinh thần. Người ta có thể ngưỡng mộ bà, có thể tôn trọng bà, nhưng khó có thể nảy sinh cái ham muốn chiếm đoạt một cách thú tính như đối với mẹ tôi.

“Thằng Khôi nhà tôi mà được một nửa ngoan như Huy nhà chị thì tôi cũng mừng,” bà Lan khẽ nói với mẹ tôi, một câu nói xã giao điển hình của các bà mẹ.

Mẹ tôi cười phá lên, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc. “Ôi chị cứ khéo lo, con trai đứa nào cũng nghịch như quỷ ấy mà. Anh nhìn xem, thằng Huy nhà em nó cũng có ngoan ngoãn gì cho cam đâu.”

*Ngoan?* tôi nghĩ thầm, tay cầm ly nước lên uống một ngụm. *Con mà ngoan thì mẹ đã chẳng có thuốc mà dùng. Còn thằng Khôi, nó mà ngoan thì nó đã chẳng thèm cái lồn của mẹ đến mức phải nhắn tin đòi hỏi một cách thảm hại như vậy.*

Tôi liếc nhìn bố tôi. Ông ấy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê của mình, cũng đang nhìn hai người phụ nữ. Nhưng ánh mắt của ông ấy không giống như của ông Cường. Ông ấy không liếc trộm bà Lan. Ánh mắt của ông ấy chỉ dán chặt vào một người duy nhất: vợ của ông. Đó không phải là ánh mắt của sự thèm muốn dục vọng, mà là ánh mắt của sự sở hữu, một sự sở hữu mang tính bản năng. Con đực đầu đàn đang canh giữ con cái của mình. Dù đầu óc ông ấy có thể đã quên, nhưng cơ thể ông ấy thì vẫn nhớ ai mới là người thuộc về mình.

Đứng cạnh nhau, tôi mới thấy rõ. Mẹ tôi “đĩ” hơn hẳn. Không phải cái đĩ của sự rẻ tiền, mà là cái đĩ của sự tự tin, của một người đàn bà biết rõ sức mạnh của cơ thể mình và không ngần ngại sử dụng nó. Bà Lan thì sang, còn mẹ thì “sáng”. Sáng rực cả sân khấu. Bảo sao lũ sói kia chỉ nhăm nhe vào mẹ.

Và tôi, con trai của bà, cảm thấy một niềm tự hào bệnh hoạn không thể tả.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...