Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 57
Tôi thức dậy khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua lớp rèm cửa, vẽ những vệt sáng dài trên sàn nhà. Đêm qua, tôi đã có một giấc ngủ sâu và ngon nhất trong nhiều tháng qua. Không ác mộng, không hoảng loạn, không cảm giác tội lỗi. Khi tôi mở mắt, cảm giác đầu tiên không phải là sự nặng nề thường trực, mà là một sự nhẹ bẫng, một nguồn năng lượng mới đang chảy rần rần trong huyết quản.
Bố tôi, sau khi được “giải tỏa” bằng cú đóng cọc bản năng, dường như đã quên đi những ảo ảnh của mình. Ông ấy tạm quên đi công việc, trở lại làm một khúc gỗ vui vẻ, cả ngày chỉ ngồi tắm nắng và đọc báo, xem iPad, và thỉnh thoảng lại cười với mẹ một cách ngô nghê. Nhưng tôi biết, con thú hoang bên trong ông ấy chỉ đang tạm ngủ. Cơn đau đầu và những ham muốn bệnh hoạn kia sẽ sớm quay trở lại.
Và rồi, tôi nhìn thấy mẹ.
Bà đang ở đó, giữa hồ bơi riêng trong xanh của villa. Bà không bơi, chỉ đơn giản là đang ngâm mình, tựa lưng vào thành hồ, ngửa mặt đón lấy những tia nắng vàng rực của buổi sớm. Mẹ mặc một bộ bikini hai mảnh màu đỏ, một màu đỏ rực như máu, nổi bật trên nền nước xanh và làn da trắng nõn của bà. Mảnh áo trên nhỏ xíu, chỉ đủ để che đi hai đầu vú, nhưng lại làm cho cặp vú của bà trông càng thêm căng tròn, đầy đặn. Mảnh quần dưới cũng được khoét rất cao, để lộ ra cặp hông nở nang và một phần của cặp mông cong vút. Nước trong hồ bơi mơn trớn cơ thể bà, khiến làn da bà lấp lánh dưới nắng. Trông bà không có một chút gì là lo lắng hay sợ hãi sau chuyện ngày hôm qua. Ngược lại, bà toát ra một vẻ tươi tỉnh, một sức sống căng tràn đến đáng sợ, như một đóa hoa độc vừa được tưới tắm bằng tội lỗi và đang bung nở rực rỡ nhất.
Bà nhìn thấy tôi, và mỉm cười. Một nụ cười thật tươi.
“Dậy rồi à, con trai?”
Tôi bước lại gần mép hồ, ngồi xuống một chiếc ghế. “Mẹ… chuyện hôm qua…”
Mẹ đưa một ngón tay lên môi, ra dấu cho tôi im lặng. “Chuyện hôm qua vui mà, phải không con?” Bà nói, giọng nhẹ như không, nhưng ánh mắt thì sắc lẻm.
Bà không cho tôi cơ hội để nói thêm. Đúng lúc đó, bố tôi kết thúc cuộc gọi. Ông quay lại, nhìn thấy mẹ trong bộ bikini đỏ thì mắt sáng lên.
“Em yêu, trông em tuyệt thật!” Ông bước tới, cúi xuống hôn lên đôi môi ướt át của mẹ một cái thật kêu. “Đi thôi nào, thay đồ đi rồi cả nhà mình đi dạo một vòng quanh resort xem có gì hay ho.”
Mẹ mỉm cười với bố, một nụ cười của người vợ ngoan ngoãn. Bà từ từ bước lên khỏi hồ bơi. Nước chảy thành dòng trên cơ thể hoàn hảo của bà, lướt qua khe ngực, qua vòng eo thon, và chảy dọc theo cặp đùi săn chắc. Bố tôi vội lấy một chiếc khăn tắm lớn, choàng cho bà, một hành động đầy tính sở hữu.
Một lát sau, mẹ bước ra từ phòng ngủ. Bà đã thay bộ bikini bằng một chiếc váy maxi mỏng, màu xanh ngọc, hai dây. Chiếc váy trông có vẻ kín đáo, nhưng nó được may bằng một thứ vải mềm đến mức dính chặt lấy cơ thể vẫn còn ẩm ướt của mẹ, làm hiện rõ từng đường cong. Không có áo ngực. Hai đầu vú lại cương lên, hằn rõ sau lớp vải. Mỗi bước đi của mẹ, cặp mông tròn lại lúc lắc, tạo ra những gợn sóng mờ ảo trên mặt vải, nó cong vút lên, căng tròn như một trái đào chín mọng, khiến cho bất kỳ thằng đàn ông nào cũng muốn đưa tay ra bóp mạnh một cái.
Chúng tôi đi dạo trên con đường lát đá cuội, uốn lượn giữa những thảm cỏ xanh mướt và những vườn hoa nhiệt đới rực rỡ. Không khí trong lành, khung cảnh đẹp như một bức tranh. Bố tôi khoác vai mẹ, vừa đi vừa vui vẻ chỉ trỏ, giới thiệu về các khu của resort như thể ông là chủ nhân nơi đây. Một gia đình ba người hạnh phúc, hoàn hảo đến mức giả tạo.
Mẹ búi tóc cao, để lộ cái gáy trắng ngần và đeo một đôi khuyên tai ngọc trai. Bà trang điểm nhẹ nhàng, chỉ nhấn vào đôi môi, tô một màu son đỏ mọng như trái cherry. Bà không giống một người mẹ 1 con, bà giống một minh tinh màn bạc, một yêu phụ đang chuẩn bị đi hút hồn phách của đàn ông.
“Đi thôi hai bố con,” bà nói, giọng ngọt như mật, rồi khoác tay bố tôi đi trước.
Chúng tôi đi dạo trên con đường lát đá cuội, uốn lượn giữa những thảm cỏ xanh mướt và những vườn hoa nhiệt đới rực rỡ. Không khí trong lành, khung cảnh đẹp như một bức tranh. Bố tôi khoác vai mẹ, vừa đi vừa vui vẻ chỉ trỏ, giới thiệu về các khu của resort như thể ông là chủ nhân nơi đây. Một gia đình ba người hạnh phúc, hoàn hảo đến mức giả tạo.
“Ô! Minh Cường!”
Giọng bố tôi đột nhiên vang lên, đầy ngạc nhiên và vui vẻ. Tôi nhìn về phía trước. Một nhóm người đang đi ngược chiều. Tôi nhận ra ngay người đàn ông đi đầu, ông Minh Cường, bố của Minh Khôi. Ông ta cũng đã nhìn thấy bố tôi.
“Trời ơi, ông Thắng! Trái đất tròn thật! Sao ông cũng ở đây?”
Hai người đàn ông trung niên thành đạt lao vào nhau, tay bắt mặt mừng, vỗ vai nhau thùm thụp. Họ là đối tác làm ăn và cũng là bạn bè.
“Tôi đưa bà xã và thằng cu đi nghỉ vài hôm sau đợt thi cử căng thẳng của bà ấy. Còn ông?” Bố tôi hồ hởi.
“Tôi cũng thế, cũng thưởng cho bà xã và thằng con quý tử một chuyến. Công việc bù đầu bù cổ, phải có lúc xả hơi chứ.”
Lúc này, những người phụ nữ mới tiến lại gần nhau. Bà Huệ Lan, mẹ của Khôi, một người phụ nữ có vẻ ngoài phúc hậu, sang trọng của một phu nhân nhà giàu, mỉm cười chào mẹ tôi.
“Chào chị My. Lâu quá không gặp, trông chị ngày càng trẻ ra.”
“Chào chị Lan,” mẹ tôi đáp lại, nụ cười xã giao hoàn hảo. “Chị cũng vậy mà. Hai nhà mình có duyên thật, đi nghỉ cũng gặp nhau.”
Họ nói vài câu chuyện phiếm về con cái, về công việc của các ông chồng. Và rồi, tôi nhìn thấy hắn. Minh Khôi. Hắn đứng sau lưng bố mẹ, cao lớn, đẹp trai. Nhưng ánh mắt tôi không dừng lại ở đó. Tim tôi như hẫng đi một nhịp. Đứng cạnh Khôi, to lớn như một ngọn núi nhỏ, chính là Kỳ Nam.
Tại sao hắn lại ở đây? Sự hiện diện của Khôi đã đủ tệ, nhưng cả Nam cũng có mặt. Chuyện này là sao? Tôi liếc nhìn mẹ. Trên gương mặt xinh đẹp của bà, tôi thấy một sự ngạc nhiên thoáng qua, rất nhanh, nhanh đến mức nếu không phải là tôi, sẽ không ai nhận ra. Rồi nó biến mất, thay bằng một nụ cười điềm tĩnh.
“A, Khôi với Nam cũng đi cùng à? Chào các em.” Mẹ tôi lên tiếng trước, giọng của một cô giáo nhìn thấy học trò của mình.
“Dạ, cháu chào thầy Thắng, cháu chào cô My.” Khôi lễ phép cúi đầu. Nam cũng lầm bầm một câu chào tương tự.
Giọng nói của chúng thì ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt của chúng thì không. Chúng như hai con sói đói lâu ngày thấy mồi. Ánh mắt của Khôi lướt từ khuôn mặt xuống khe ngực ẩn hiện sau lớp váy của mẹ, rồi dừng lại ở cặp mông tròn trịa. Ánh mắt của Nam thì trần trụi hơn, nó như muốn khoan thủng lớp váy mỏng, nhìn thẳng vào cái lồn của mẹ, cái lồn mà hắn đã từng tàn nhẫn giày vò. Chúng đang lột đồ mẹ tôi, ngay trước mặt bố tôi, ngay trước mặt tôi.
Tôi cảm thấy máu trong người mình sôi lên.
