Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 55
Đêm đã về khuya, bên ngoài, tiếng sóng biển đêm vỗ về đều đều, một âm thanh vô cảm và vĩnh hằng, hoàn toàn đối lập với tiếng tim đang đập thình thịch, điên cuồng trong lồng ngực tôi. Căn phòng ngủ sang trọng của khu resort năm sao giờ đây chẳng khác nào một phòng chờ lên thiên đường? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết, tôi đang chờ mẹ.
Và mẹ sẽ đến.
Cái nhìn của mẹ xuyên qua lớp kính ở hồ bơi buổi chiều không thể là giả được. Đó là một lời hứa hẹn
*Cốc. Cốc.*
Tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ, dứt khoát nhưng lại khiến tôi giật bắn mình. Tim tôi như ngừng lại một nhịp. Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, giọng lạc đi.
“Mẹ… Mẹ ạ?”
Cánh cửa mở ra. Mẹ bước vào.
Bà không mặc những bộ váy ngủ ren khêu gợi, cũng không trang điểm cầu kỳ. Mẹ chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng tắm bằng lụa trắng của khách sạn, loại áo mà bất cứ vị khách nào cũng có. Mái tóc bà được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài và gương mặt mộc hoàn toàn. Một vẻ đẹp thanh thoát, tinh khiết đến lạ. Nhưng thứ khiến tôi sững sờ nhất là những gì mẹ cầm trên tay: một chiếc khay gỗ nhỏ, trên đó là một chai rượu vang đỏ đã mở và hai chiếc ly thuỷ tinh.
Mẹ mỉm cười, một nụ cười ấm áp và vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ “lâm sàng” hay “quyền lực” như tôi đã tưởng tượng. Nụ cười đó, không hiểu sao, còn làm tôi sợ hơn.
“Sao thế? Trông con trai của mẹ căng thẳng quá vậy?” Giọng mẹ trong veo. “Cứ như sắp vào phòng thi ấy.”
Bà đóng cửa lại, tiếng “cạch” của chốt cửa vang lên. Mẹ đặt chiếc khay lên bàn, khui chai rượu và rót ra hai ly. Cái cách mẹ làm mọi thứ, từ tốn, khoan thai, như thể đây là một buổi tối thư giãn bình thường của hai mẹ con.
*”Chết tiệt, mẹ đang cười. Mẹ gọi đây là ‘buổi học’. Chuyện quái gì thế này? Nó không giống như mình tưởng tượng. Nó còn đáng sợ hơn.”* Tôi thầm nghĩ, tâm trí quay cuồng.
Mẹ đưa cho tôi một ly. “Uống một chút đi cho dũng cảm. Bài học hôm nay sẽ hơi dài đấy.”
Tôi run run nhận lấy ly rượu. Mẹ ngồi xuống mép giường, ngay đối diện tôi, đôi chân thon dài khép lại duyên dáng bên dưới lớp áo choàng. Bà nhấp một ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng tự nhiên khẽ mím lại.
“Nào, học trò của mẹ,” bà bắt đầu, giọng điệu như một cô giáo tinh nghịch đang chuẩn bị một trò chơi cho đứa học trò cưng. “Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu ‘bài giảng’ đầu tiên, hồi chiều nay chỉ là ‘buổi giới thiệu làm quen’. Mẹ sẽ là cô giáo, con là học sinh. Mọi thứ mẹ làm, đều là để ‘chữa bệnh’ cho con. Con phải tuyệt đối tin tưởng và làm theo lời cô giáo. Rõ chưa?”
Tôi gật đầu một cách máy móc. Toàn bộ quyền chủ động đã không còn nằm trong tay tôi nữa. Tôi chỉ là một cậu học trò, đang chờ đợi bài giảng từ cô giáo của mình.
Mẹ uống cạn ly rượu trong tay. “Được rồi, khai vị xong rồi. Giờ đến món chính.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười. “Học trò, cởi đồ ra. Nằm lên giường cho cô giáo ‘kiểm tra bài cũ’ nào.”
Lệnh của mẹ, dù được nói ra bằng một giọng vui vẻ, vẫn có một sức nặng không thể chống cự. Tôi làm theo. Từng lớp quần áo được trút bỏ, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nằm ngửa trên tấm ga giường trắng muốt, lạnh toát, hoàn toàn trần truồng, phơi bày sự yếu đuối và cả niềm hy vọng bệnh hoạn của mình.
Mẹ không vội. Bà đứng dậy, đi đến bên bàn trang điểm, nhìn vào gương và búi lại mái tóc cho thật gọn. Qua tấm gương, mẹ nháy mắt với tôi.
“Chờ một chút, cô giáo phải chuẩn bị ‘giáo cụ’ đã.”
Tôi nằm đó, áp lực tối nay làm tôi cảm thấy mình như một vật thí nghiệm trên bàn mổ. Nhưng người bác sĩ phẫu thuật lại có một nụ cười đầy ẩn ý. Sự chờ đợi bị kéo dài đến cực hạn.
Cuối cùng, mẹ cũng quay lại. Bà không lên giường. Bà từ từ quỳ xuống sàn nhà lát gỗ mát lạnh, bên cạnh giường tôi. Vị thế quen thuộc. Ánh mắt bà nhìn thẳng vào thứ đang mềm oặt, co rúm lại giữa hai chân tôi.
“Ôi chà,” mẹ trêu chọc. “‘Bài tập về nhà’ của con hôm nay trông có vẻ chưa được ‘khỏe’ lắm nhỉ?”
Nói rồi, mẹ cúi xuống.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, toàn thân căng cứng. Tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của mẹ phả vào bắp đùi non. Rồi, khoảnh khắc được mong chờ nhất cũng đến. Đôi môi mềm mại, ấm nóng của mẹ bao bọc lấy nó.
Miệng mẹ thật điêu luyện. Bà không vồ vập. Bà bắt đầu một cách chậm rãi, thăm dò, như đang nếm một món ăn lạ. Chiếc lưỡi tinh quái của bà lướt nhẹ, rồi lại mút chùn chụt. Tôi rùng mình, hai tay bấu chặt lấy ga giường.
Dương vật của tôi bắt đầu có phản ứng. Nó từ từ ngóc đầu dậy, như một cái cây non đang cố vươn mình ra khỏi mặt đất. Nhưng… chỉ có thế. Nó cương lên, nhưng không đủ độ cứng. Nó “gật gù” một cách yếu ớt, thiếu sức sống, như thể vẫn còn đang ngái ngủ.
*”Chết tiệt! Sao lại thế này? Tại sao nó không ‘chào’ mẹ một cách đàng hoàng? Mình đang làm mẹ thất vọng…”* Sự xấu hổ và hoảng loạn xâm chiếm tâm trí tôi.
Và rồi, mẹ đột ngột dừng lại.
Bà ngẩng đầu lên, rút miệng ra khỏi dương vật tôi. Cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo ập đến. Bà nhìn “thành quả” của mình, rồi nhìn tôi, vẻ mặt không còn vui vẻ nữa mà trở nên đăm chiêu.
“Hừm… Không được rồi.” Mẹ lắc đầu.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng. Toàn bộ sự tự tin, sự phấn khích lúc nãy tan biến sạch. Tôi chỉ muốn độn thổ.
“Con… con xin lỗi mẹ…” Tôi lí nhí.
Mẹ không trả lời ngay. Bà ngồi thẳng dậy, khoanh tay lại, ánh mắt sắc sảo của một nhà giáo đang phân tích một bài toán khó.
“Mẹ biết tại sao rồi,” cuối cùng bà cũng lên tiếng. “Vấn đề không phải ở ‘nó’.” Bà chỉ vào dương vật đang xấu hổ thu mình lại của tôi. “Vấn đề là ở cái đầu của con. Con quá bị động. Con chỉ biết nằm hưởng. Như thế là ‘học vẹt’, không hiệu quả.”
Tôi ngơ ngác. Lời nói của mẹ như một gáo nước lạnh, nhưng cũng như một sự khai sáng bệnh hoạn. Tôi đã thất bại trong bài kiểm tra.
Mẹ mỉm cười, nhưng lần này là một nụ cười bí ẩn. “Một người đàn ông phải biết dùng đôi tay của mình. Tay và miệng phải phối hợp. Con phải làm cho ‘cô giáo’ vui, thì ‘cậu học trò’ mới ngoan được.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói đầy ma lực.
“Vậy… con có muốn học ‘bài học nâng cao’ không?”
Câu hỏi của mẹ treo lơ lửng trong không khí, vừa là một lời thách thức, vừa là một lời hứa hẹn ngọt ngào đến chết người. Tôi, như một kẻ chết đuối vớ được cọc, chỉ có thể gật đầu lia lịa. Miệng tôi khô khốc, không thể thốt ra được một lời nào.
Mẹ mỉm cười, một nụ cười hài lòng của một cô giáo khi thấy học trò của mình ham học hỏi. Bà không đứng dậy. Bà vẫn quỳ trên sàn, nhưng ngồi thẳng người lên, đối diện với tôi. Bàn tay thon dài của mẹ từ từ đưa lên, không phải để chạm vào tôi, mà để nắm lấy hai vạt của chiếc áo choàng tắm.
*”Bà ấy sắp làm gì vậy? Bà ấy sắp cho mình xem thứ gì?”* Tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ.
Sợi dây đai lụa được nới lỏng. Chiếc áo choàng từ từ trượt sang hai bên.
Và rồi, “giáo cụ trực quan” đầu tiên của tôi hiện ra.
Đó là cặp vú của mẹ.
Trời đất ơi. Tôi đã từng nhìn trộm chúng, từng tưởng tượng về chúng, từng thấy chúng ẩn hiện sau những lớp váy áo. Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi được chiêm ngưỡng chúng một cách trần trụi, trực diện và gần đến như vậy. Chúng không giống như những cặp vú bơm căng, tròn xoe một cách giả tạo của những cô người mẫu trên mạng. Vú của mẹ đẹp một cách chân thật, một vẻ đẹp của người đàn bà đã trưởng thành, đã làm mẹ. Chúng đầy đặn, căng tròn, nhưng vẫn có một độ chảy nhẹ tự nhiên, tạo thành một đường cong mềm mại đổ xuống. Làn da ở đó trắng đến mức tôi có thể thấy mờ mờ những đường gân xanh li ti như những dòng suối ngầm. Quầng vú của mẹ không nhỏ, nó có màu hồng sậm, và ngay trung tâm, hai núm vú đang săn lại, cương cứng lên vì không khí lạnh trong phòng, như hai nụ hoa đang chờ được khám phá.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt không một chút ngượng ngùng. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi lại nhìn xuống cặp vú của mình, giọng nói mang đầy vẻ tự hào của một người nghệ sĩ đang giới thiệu tác phẩm tâm đắc nhất.
“Đây. Giáo cụ đầu tiên của con. Vú của mẹ.”
Bà dùng ngón tay trỏ của mình, nhẹ nhàng chỉ vào một bên vú. “Hãy nhìn cho kỹ. Nó đã cho con bú khi con còn bé. Dòng sữa đầu tiên của con là từ đây mà ra. Giờ thì, nó sẽ dạy con cách để trở thành một người đàn ông.”
Rồi bà di chuyển ngón tay, chỉ vào những vệt rạn mờ mờ, màu trắng bạc ở phía dưới bầu vú. “Con thấy không? Nó không hoàn hảo. Đây là những vết rạn. Dấu vết của việc có con đấy, Huy à. Dấu vết của con trên cơ thể mẹ.”
Lời nói của mẹ, trần trụi và dịu dàng một cách kỳ lạ, khiến lồng ngực tôi như có một luồng điện chạy qua. Đây không chỉ là một cặp vú để làm tình. Đây là một phần lịch sử của tôi, một phần cơ thể đã nuôi tôi lớn. Và giờ đây, nó lại sắp “dạy” tôi.
*”Trời ơi… nó đẹp một cách trần trụi. Không phải vẻ đẹp hoàn hảo của người mẫu, mà là vẻ đẹp của một người mẹ, một người đàn bà thực sự. Vẻ đẹp của riêng mẹ mình.”*
“Đưa tay đây,” mẹ ra lệnh, giọng nói kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Tôi ngập ngừng đưa bàn tay run rẩy của mình ra. Mẹ nắm lấy nó. Bàn tay mẹ thật ấm và mềm. Bà từ từ đặt tay tôi lên bầu vú phải của bà.
Khoảnh khắc đó, một sự bùng nổ về xúc giác lan tỏa khắp cơ thể tôi. Mềm mại. Ấm áp. Và nặng hơn tôi tưởng rất nhiều. Lòng bàn tay tôi như chìm vào trong sự đàn hồi của da thịt. Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của nó, sức sống của nó.
“Cảm nhận đi,” giọng mẹ thì thầm. “Cảm nhận sức nặng, độ ấm, sự mềm mại của nó. Con có cảm nhận được nhịp tim của mẹ đang đập ngay dưới lòng bàn tay con không?”
Tôi gật đầu. Nhịp tim của mẹ, cũng đang đập rất nhanh.
“Đừng chỉ để đó,” mẹ hướng dẫn. “Xoa đi. Nhẹ nhàng thôi.”
Bà cầm lấy tay tôi, di chuyển nó theo một vòng tròn. Lòng bàn tay tôi ma sát với làn da mịn màng, khiến tôi rùng mình.
“Giờ thử bóp nhẹ xem nào.”
Tôi làm theo, các ngón tay vụng về siết lại.
“Không, không phải bóp như bóp một quả cam,” mẹ cười khẽ. “Phải nâng niu nó. Hãy tưởng tượng con đang cầm một trái đào chín mọng, con không muốn làm nó dập nát, con chỉ muốn cảm nhận sự căng mọng của nó thôi.”
Bà lại cầm tay tôi, hướng dẫn tôi cách dùng các ngón tay để ôm trọn lấy bầu vú, cách dùng lực từ lòng bàn tay để đẩy nhẹ nó lên. Rồi, bà hướng ngón cái và ngón trỏ của tôi đến núm vú đang cương cứng.
“Dùng hai ngón tay vê nhẹ nó xem… Thấy chưa? Nó cứng hơn nữa này. Nó đang ‘trả lời’ con đấy.”
Tôi làm theo lời mẹ, vê nhẹ đầu vú của bà. Nó thực sự cứng hơn, nhạy cảm hơn dưới những ngón tay tôi. Và rồi…
“Hừm…”
Một tiếng rên nhẹ, gần như không thể nghe thấy, thoát ra từ cổ họng mẹ. Bà ngửa đầu ra sau, đôi môi khẽ mở.
Tiếng rên đó, dù rất nhỏ, lại giống như một tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi. Tôi đã làm mẹ rên rỉ! Chỉ bằng tay! Dương vật của tôi, vốn đang ỉu xìu, giờ như được bơm căng, nó giật giật, căng cứng đến mức đau tức.
Mẹ mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt có một chút mơ màng. Bà liếc xuống hạ bộ của tôi, rồi lại nhìn lên tôi, một nụ cười hài lòng nở trên môi.
“Tốt. Tay con bắt đầu ‘biết nói’ rồi đấy.”
Bà gật đầu. “Xem ra ‘giáo cụ’ này hoạt động tốt đấy.”
Sự tự hào và một cảm giác quyền lực bệnh hoạn dâng lên trong tôi. Tôi đã thành công. Tôi đã làm được.
“Giờ,” mẹ nói, giọng bà khàn đi một chút. “Chúng ta sẽ thử kết hợp. Mẹ sẽ tiếp tục ‘kiểm tra’ ở dưới. Còn tay con, đừng dừng lại.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt vừa ra lệnh, vừa khích lệ.
“Cứ tiếp tục ‘trò chuyện’ với chúng đi.”
Nói rồi, mẹ từ từ cúi người xuống. Mái tóc bà xõa ra, cọ vào bụng tôi. Tay tôi vẫn còn ngượng ngùng đặt trên cặp vú trần của mẹ. Một bài học mới, một bản giao hưởng của da thịt, sắp sửa bắt đầu.
——————–
Mẹ cúi xuống. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của bà ngậm lấy đầu dương vật tôi một lần nữa, một cảm giác quen thuộc và choáng ngợp lại ập đến. Nhưng lần này, có một thứ gì đó đã khác. Tay tôi không còn buông thõng vô dụng bên hông nữa. Chúng đang đặt trên cặp vú trần của mẹ.
*”Lần này khác hẳn. Mình không còn bị động nữa. Mình đang tham gia. Mình đang làm việc.”*
Ý nghĩ đó như một liều thuốc kích thích, chạy rần rần khắp các mạch máu của tôi. Tôi không còn là một bệnh nhân đang chờ được chữa trị. Tôi là một học trò, đang thực hành bài học của mình.
Ban đầu, tôi khá lúng túng. Miệng mẹ ở dưới đang từ từ làm việc, còn tay tôi ở trên chỉ dám xoa nhẹ một cách rụt rè. Tôi không biết nên tập trung vào đâu. Cảm giác nóng ẩm, mút mát ở hạ bộ, hay cảm giác mềm mại, ấm nóng trong lòng bàn tay? Mọi thứ như một bản giao hưởng hỗn loạn mà tôi chưa biết cách để điều khiển.
Tôi quyết định thử nghiệm. Tôi là một học sinh, và đây là bài thực hành của tôi. Tôi phải tìm ra “đáp án” cho bài toán mà “cô giáo” đã ra.
Tôi thử bóp nhẹ bầu vú trong tay. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ ở dưới. Nhịp điệu mút của mẹ nhanh hơn một chút.
*”Có tác dụng!”* Tôi thầm reo lên trong đầu.
Tôi thử lại, lần này tôi dùng các ngón tay vê nhẹ núm vú đang cương cứng.
“Ưm…”
Một tiếng rên khe khẽ, bị bóp nghẹt trong cổ họng mẹ, nhưng tai tôi vẫn bắt được nó. Và cùng với tiếng rên đó, tôi cảm thấy lưỡi mẹ đang xoay tròn một cách tinh quái hơn quanh đầu dương vật của tôi.
Tôi bắt đầu hiểu ra. Đây là một cuộc đối thoại không lời. Một sự phản hồi của da thịt. Mỗi hành động của tôi trên cặp vú của mẹ đều tạo ra một phản ứng tương ứng từ miệng của bà. Tôi không còn là người nhận một chiều nữa. Tôi đang “trò chuyện” với mẹ, bằng ngôn ngữ nguyên thủy nhất.
Sự tự tin bắt đầu dâng lên. Tôi không còn rụt rè nữa. Tôi dùng cả hai tay, ôm trọn lấy hai bầu vú của mẹ. Chúng thật nặng, thật căng mẩy trong lòng bàn tay tôi. Tôi bắt đầu một nhịp điệu của riêng mình: xoa tròn, bóp nhẹ, rồi lại vê đầu vú. Tôi như một nhạc công đang khám phá cây đàn mới của mình, tìm kiếm những nốt nhạc có thể tạo ra âm thanh tuyệt vời nhất.
Và mẹ, “cây đàn” của tôi, đang đáp lại một cách nhiệt tình. Tiếng rên của bà không còn bị kìm nén nữa, nó trở nên rõ ràng hơn, gấp gáp hơn. Miệng bà hoạt động với một sự điên cuồng và đam mê mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây.
Nhưng dương vật của tôi, dù đã cứng hơn rất nhiều, vẫn chưa đạt đến trạng thái mà tôi khao khát. Vẫn còn thiếu một chút gì đó. Một “công tắc” cuối cùng.
Trong một khoảnh khắc của sự táo bạo, tôi quyết định làm một điều khác biệt. Thay vì những hành động riêng lẻ, tôi sẽ kết hợp chúng lại. Tôi hít một hơi thật sâu, và dùng cả hai tay, đồng thời **bóp mạnh** hai bầu vú của mẹ. Không phải một cái bóp nâng niu, mà là một cái bóp chiếm hữu, như muốn làm chúng biến dạng trong tay mình.
“A!”
Mẹ kêu lên một tiếng, không phải vì đau, mà vì bất ngờ và khoái cảm. Lưng bà cong lên. Đầu bà ngửa ra sau. Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy miệng mẹ đột ngột co thắt lại. Những cơ vòng trong miệng bà siết chặt lấy dương vật tôi một cách dữ dội, như một con trăn đang quấn lấy con mồi. Một làn sóng khoái cảm mãnh liệt dội thẳng vào não tôi. Và tôi cảm nhận được nó. Tôi cảm nhận được dương vật của mình, như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô hình, nó phồng to hơn, nở ra, và trở nên cứng như một thanh sắt ngay bên trong cái miệng nóng hổi của mẹ.
*”Nó đây rồi! Mình tìm ra rồi! Khi mình làm mẹ sướng, ‘nó’ sẽ cứng hơn! Đây chính là bí quyết! Đây chính là câu trả lời!”*
Một cảm giác quyền lực và chiến thắng tuyệt đối bao trùm lấy tôi. Tôi không còn là một thằng nhóc bị liệt dương nữa. Tôi là một người đàn ông, một người đàn ông đang làm cho người đàn bà của mình phải rên rỉ vì sung sướng.
Để chắc chắn, tôi lặp lại hành động đó. Tôi thả lỏng tay ra một chút, rồi lại bất ngờ bóp mạnh cả hai bầu vú.
“Hự…”
Phản ứng lặp lại y hệt. Cơ thể mẹ lại giật lên, và cái miệng của bà lại siết chặt lấy tôi, một cái siết đầy ma lực. Dương vật của tôi giờ đây đã trở thành một cây gậy sắt, một vũ khí đầy kiêu hãnh. Tôi đã thành công. Tôi đã giải được bài toán.
Tôi đang chìm đắm trong cảm giác chiến thắng đó thì đột nhiên, mẹ dừng lại.
Bà từ từ rút miệng ra, để lại một cảm giác trống rỗng và hụt hẫng. Bà ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi môi sưng mọng, thở dốc. Một nụ cười hài lòng và có chút tự hào nở trên môi bà.
“Thấy chưa? Con làm được rồi. Giỏi lắm.” Giọng mẹ khàn đi, đầy vẻ tán thưởng.
Tôi cảm thấy ngực mình phồng lên vì tự hào. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra.
Nhưng rồi, mẹ lại lắc đầu. Ánh mắt bà ánh lên một sự tinh quái.
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ ‘phong phú’,” bà nói. “Một người đàn ông phải biết cách làm hài lòng từ nhiều góc độ.”
Câu nói của mẹ khiến sự hưng phấn của tôi chững lại. Chưa đủ? Như thế này mà vẫn chưa đủ ư? Vậy mẹ còn muốn dạy tôi điều gì nữa?
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ ‘phong phú’. Một người đàn ông phải biết cách làm hài lòng từ nhiều góc độ.”
Câu nói của mẹ khiến sự tự mãn vừa nhen nhóm trong tôi lập tức bị dội một gáo nước lạnh. Chưa đủ? Tôi vừa mới tìm ra “bí quyết”, vừa mới khiến mẹ phải rên rỉ, vừa mới cảm nhận được dương vật của mình cứng như sắt trong miệng bà. Như thế mà vẫn chưa đủ ư?
Mẹ như đọc được suy nghĩ của tôi. Bà cười, một nụ cười vừa tinh quái vừa có chút thông cảm của một cô giáo nhìn cậu học trò còn non nớt.
“Vú là để yêu chiều, để nâng niu,” mẹ giải thích, giọng nói bà như đang giảng một bài học triết lý sâu xa. “Nhưng mông… là để chinh phục, để chiếm đoạt. Đó là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Con đã học được cách ‘yêu chiều’ rồi. Giờ… con có muốn học cách ‘chinh phục’ không?”
Tôi nuốt nước bọt, không thể thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu. Học cách chinh phục mẹ ư? Nghe sao mà điên rồ và hấp dẫn đến thế.
“Tốt.”
Mẹ đứng dậy. Chiếc áo choàng tắm bằng lụa trắng khẽ trượt xuống, để lộ một bên vai trần và gần như toàn bộ một bên vú căng tròn trong khoảnh khắc, trước khi mẹ dùng tay kéo nó lại một cách hờ hững. Hành động vô tình mà hữu ý đó như một tia lửa điện đánh thẳng vào hạ bộ của tôi.
Bà không quay lại giường ngay. Bà đi vài bước trong phòng, rồi đột ngột quay lưng lại với tôi.
“Để học được bài học này, con cần một ‘giáo cụ’ khác,” mẹ nói, giọng đầy ẩn ý.
Tôi nín thở. Tôi biết bà sắp làm gì.
Hai bàn tay thon dài của mẹ đưa ra sau lưng, nắm lấy vạt dưới của chiếc áo choàng. Rồi, một cách chậm rãi, từ từ, bà nâng nó lên.
Tấm áo lụa trắng được kéo lên, để lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn của mẹ. Cao hơn nữa. Và rồi, nó hiện ra.
Thiên đường. Địa ngục. Tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa.
Cặp mông của mẹ.
Trời đất ơi! Nó không trần trụi hoàn toàn. Nó được bao bọc trong một chiếc quần lót ren màu đen tuyền. Và chính điều đó mới khiến nó trở nên giết người. Lớp ren đen mỏng manh, với những hoa văn cầu kỳ, vừa che giấu lại vừa tôn lên từng đường cong của cặp mông tròn lẳn, căng mẩy. Làn da trắng sứ của mẹ ẩn hiện sau lớp vải mỏng, tạo ra một sự tương phản thị giác đầy ma lực. Tôi có thể thấy rõ hình dáng của hai bán cầu mông, tròn đầy và hoàn hảo, được ngăn cách bởi một khe mông sâu hút, nơi sợi dây ren mỏng manh biến mất vào trong. Nó không phải là sự trần trụi của da thịt, mà là sự khiêu gợi của một món quà được gói ghém một cách tinh xảo, đang chờ đợi được khám phá.
*”Trời đất ơi! Đây là cặp mông đã khiến bố phải điên đảo. Cặp mông đã ngồi lên đùi Kỳ Nam. Giờ nó ở ngay đây, trước mắt mình, mời gọi mình.”*
“Đây,” giọng mẹ vang lên, kéo tôi ra khỏi cơn mê. “Giáo cụ thứ hai. Khó hơn một chút, vì nó có một ‘lớp bảo vệ’.” Bà vỗ nhẹ vào mông mình, tạo ra một âm thanh “bốp” khẽ nhưng lại vang dội trong đầu tôi. “Con phải học cách vượt qua nó, hoặc tốt hơn, là lợi dụng nó.”
Tôi vẫn nằm đó, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mặt.
“Nào,” mẹ ra lệnh, giọng có chút mất kiên nhẫn. “Chạm vào đi.”
Tôi như một con robot, từ từ đưa bàn tay run rẩy của mình ra. Khoảnh khắc những đầu ngón tay của tôi chạm vào lớp ren, một cảm giác hoàn toàn khác lạ lan tỏa khắp cơ thể. Nó không mềm mại như da thịt. Nó có chút thô ráp, sần sùi của những đường chỉ thêu, nhưng bên dưới lớp vải đó, tôi vẫn cảm nhận được sự ấm nóng, sự săn chắc và đàn hồi của da thịt mẹ.
“Con thấy không?” mẹ hướng dẫn. “Lớp ren này làm tăng sự ma sát. Nó khiến cái chạm trở nên ‘tình thú’ hơn. Hãy dùng nó. Miết tay dọc theo đường viền của quần lót đi.”
Tôi làm theo. Ngón tay tôi lướt dọc theo đường viền ren, nơi tiếp xúc giữa vải và da. Mẹ khẽ rùng mình.
“Tốt. Giờ thì bóp đi. Bóp mạnh vào.”
Tôi nghe lời, dùng cả bàn tay ôm lấy một bên mông và siết lại.
“A…” Mẹ lại kêu lên một tiếng nhỏ, một âm thanh của sự bất ngờ và thích thú. “Mạnh hơn nữa. Con đang chinh phục nó cơ mà. Hãy cho nó biết ai là chủ.”
Tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi dùng hết sức bóp mạnh. Lớp ren và da thịt lún sâu vào giữa những ngón tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được toàn bộ sự căng mẩy, tràn đầy sức sống của nó. Cảm giác quyền lực lại dâng lên, còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy.
Mẹ có vẻ hài lòng. Bà thở ra một hơi, giọng nói đã có chút gấp gáp.
“Khá lắm… học trò… Xem ra con rất có năng khiếu chinh phục…” Bà liếc nhìn xuống dương vật đang căng cứng như sắp nổ tung của tôi. “Được rồi… ‘dụng cụ’ đã sẵn sàng. Chúng ta… phải đưa tất cả vào một bản giao hưởng thôi.”
Bà quay người lại, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh. Bà không còn là một cô giáo nghiêm túc nữa, mà giống một cô bạn gái đang bày ra một trò chơi nghịch ngợm.
“Tốt,” bà nói, và lại từ từ quỳ xuống bên giường. “Giờ thì… kết hợp tất cả những gì đã học. Một tay trên vú, một tay trên mông.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, một nụ cười đầy thách thức.
“Để cô giáo xem bản giao hưởng của con sẽ như thế nào.”
————————
Mẹ quỳ xuống trước mặt tôi một lần nữa. Nhưng lần này, mọi thứ đã hoàn toàn khác. Tôi không còn là cậu học trò rụt rè, cũng không còn là bệnh nhân chờ được chữa trị. Tôi là một nhạc trưởng, và cơ thể mẹ là cây đàn quý giá nhất, và tôi sắp sửa tạo nên một bản giao hưởng của riêng mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực phồng lên vì quyền lực. Một tay, tôi đặt lên bầu vú trái trần trụi của mẹ, cảm nhận sự mềm mại, ấm nóng quen thuộc. Tay kia, tôi đặt lên bên mông phải của bà, cảm nhận sự thô ráp của lớp ren đen tương phản với da thịt căng mẩy bên dưới. Hai cảm giác hoàn toàn khác biệt, nhưng lại hòa quyện một cách kỳ lạ dưới lòng bàn tay tôi.
Mẹ nhìn tôi, một nụ cười tinh quái và khích lệ. Rồi, bà cúi xuống, và cái miệng nóng hổi đó lại bao bọc lấy dương vật đã căng cứng như sắt của tôi.
Bản giao hưởng bắt đầu.
Lần này không còn là sự quá tải nữa. Tâm trí tôi sáng suốt một cách lạ thường. Tôi biết mình phải làm gì. Tôi không còn là kẻ bị động nhận lấy khoái cảm, tôi là người chủ động tạo ra nó, cho cả mẹ và cho chính mình.
Miệng mẹ bắt đầu làm việc, một nhịp điệu chậm rãi, mời gọi. Tôi đáp lại. Tay phải của tôi bắt đầu xoa nắn cặp mông của mẹ, miết dọc theo những đường cong của lớp ren. Tay trái tôi thì vê nhẹ đầu vú bà.
“Ưm…” Mẹ rên nhẹ. Miệng bà mút mạnh hơn.
Tôi mỉm cười. Tôi đang “trò chuyện” với mẹ.
Tôi bắt đầu thử những “hợp âm” mới.
Tôi dùng tay trái bóp mạnh bầu vú, cùng lúc đó, tay phải cũng siết chặt lấy nửa mông của mẹ.
“A… hự…” Mẹ giật nhẹ người. Miệng bà co lại, siết lấy dương vật tôi. Một làn sóng khoái cảm chạy dọc sống lưng tôi.
*”Đúng rồi… Cảm giác này… Khi mình làm cả hai cùng lúc, phản ứng của mẹ mạnh hơn.”*
Tôi lại thử một combo khác. Tay trái vẫn vê đầu vú, nhưng tay phải của tôi trở nên táo bạo hơn. Tôi không chỉ xoa nắn bên ngoài nữa. Ngón tay tôi bắt đầu lần mò, miết dọc theo sợi dây ren mỏng manh đang lọt thỏm vào khe mông sâu hút của mẹ.
“Tay… tay con… hư quá…” Giọng mẹ bị bóp nghẹt, không rõ lời, nhưng tôi nghe được sự thích thú trong đó.
Lưỡi của mẹ trở nên điêu luyện hơn, nó đảo quanh đầu dương vật của tôi, như thể đang cố gắng “thưởng” cho sự táo bạo của bàn tay tôi.
*”Mình đang điều khiển mẹ. Bàn tay mình đang ra lệnh cho miệng của bà ấy. Mình là nhạc trưởng, và cơ thể mẹ là một bản giao hưởng.”*
Sự hưng phấn dâng lên đến tột đỉnh. Tôi cảm thấy mình như một vị thần, đang chơi đùa với một tác phẩm nghệ thuật sống. Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn một nốt nhạc cao hơn, một âm thanh vỡ oà hơn. Tôi muốn tìm ra “công tắc” tối thượng.
Và rồi, một ý nghĩ điên rồ loé lên trong đầu tôi.
Bàn tay phải của tôi, đang lần mò ở khe mông mẹ, tìm thấy nó. Sợi dây ren mỏng manh, căng chặt. Tôi dùng ngón trỏ, móc vào sợi dây đó. Tôi cảm nhận được sự đàn hồi của nó.
Tôi kéo nhẹ nó ra sau, như đang giương một cây cung. Làn da của mẹ ở khe mông bị kéo căng theo, trắng nõn.
Rồi, tôi đột ngột buông tay.
*Tách!*
Sợi ren bật vào da thịt mẹ, tạo ra một âm thanh nhỏ nhưng sắc lẻm.
“Á!!!”
Mẹ hét lên một tiếng, một tiếng hét không thể kìm nén. Toàn bộ cơ thể bà giật nảy lên như bị điện giật. Và quan trọng nhất, cái miệng đang ngậm dương vật tôi của bà co thắt lại một cách dữ dội, một cái siết chặt đến mức tôi cảm thấy như dương vật mình sắp bị nghiền nát trong một cơn co giật của khoái cảm. Cảm giác đó mãnh liệt đến mức tôi suýt nữa đã bắn ra ngay lập tức.
Tôi thở hổn hển. Tôi đã tìm thấy nó. “Điểm G” của sự tương tác. Công tắc tối thượng.
Tôi nhìn mẹ. Bà đang nhắm nghiền mắt, lông mày hơi nhíu lại, miệng vẫn không chịu nhả ra. Có vẻ như bà vừa trải qua một cơn cực khoái nhỏ.
Sự tàn nhẫn của một kẻ chinh phục trỗi dậy trong tôi. Tôi muốn thấy phản ứng đó một lần nữa.
Tôi lại móc ngón tay vào sợi ren, kéo căng… và thả.
*Tách!*
“Hự… a…” Lần này mẹ không hét lên, mà là một tiếng rên rỉ kéo dài. Cơ thể bà lại giật lên, và cái miệng đó lại siết chặt lấy tôi.
Tôi như phát điên. Tôi lặp lại hành động đó, liên tục. Kéo và thả. Kéo và thả. Mỗi tiếng “tách” vang lên là một lần cơ thể mẹ co giật, là một lần cái miệng bà co thắt, đẩy tôi đến gần hơn, gần hơn nữa với ngưỡng cửa của sự bùng nổ.
Nhịp điệu của bản giao hưởng giờ đã trở nên điên cuồng. Tay trái tôi bóp nắn vú mẹ một cách thô bạo. Tay phải tôi liên tục “bật” sợi dây ren vào khe mông bà. Và miệng mẹ, như một cơn lốc, hút, mút, nuốt lấy dương vật tôi một cách ngấu nghiến.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Cảm giác như hàng triệu con kiến đang bò trong huyết quản. Hạ bộ của tôi căng tức như sắp nổ tung.
“Mẹ… mẹ ơi…” Tôi thều thào, giọng nói lạc đi trong cơn khoái cảm. “Lần này… con không… không kiềm chế được nữa đâu…”
Mẹ dường như cũng đã đến giới hạn. Bà ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt mơ màng, ướt đẫm, khuôn mặt đỏ bừng vì dục vọng. Bà thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tôi, một nụ cười của sự cho phép.
“Tốt…” bà nói, giọng khàn đặc. “Lần này… cô giáo cho phép…”
Bà ghé sát vào, thì thầm câu nói cuối cùng, câu thần chú giải phóng cho tất cả.
“Bắn đi… Bắn hết ra cho mẹ!”
Lời cho phép của mẹ, câu thần chú giải phóng mà tôi đã khao khát, vang vọng trong đầu tôi như một tiếng sấm. Ngay lập tức, mọi suy nghĩ khác đều tan biến. Bàn tay đang bóp nắn vú và mông mẹ của tôi buông thõng, rơi xuống hai bên giường. Toàn bộ ý thức, toàn bộ sự tồn tại của tôi giờ đây co lại, dồn nén vào một điểm duy nhất: nơi dương vật của tôi đang được bao bọc bởi cái miệng nóng hổi, ẩm ướt của mẹ.
Mẹ không còn là cô giáo nữa. Bà là một cơn lốc, một vực thẳm của khoái cảm. Bà ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt mơ màng, ướt đẫm, rồi lại cúi xuống, tăng tốc. Miệng bà mút, liếm, hút, tạo ra những âm thanh “ụt ụt”, “lép nhép” trần trụi và dâm đãng. Mỗi một cái mút của mẹ như một cú giật điện, mỗi một cái đảo lưỡi của bà lại đẩy tôi đến gần hơn với bờ vực của sự bùng nổ.
Cơ thể tôi bắt đầu co cứng lại. Lưng tôi ưỡn lên khỏi mặt giường. Các ngón chân quắp chặt, và một cảm giác căng tức không thể chịu đựng nổi bắt đầu tích tụ ở gốc dương vật. Tôi biết mình sắp bắn. Cơn lũ đã đến cửa đập, chỉ chờ một mệnh lệnh cuối cùng để phá vỡ tất cả.
Và trong khoảnh khắc trước khi vỡ oà đó, khi tâm trí tôi trở nên trống rỗng và chỉ còn lại bản năng, những hình ảnh mà tôi đã cố gắng đè nén bấy lâu nay lại đột ngột trỗi dậy.
Tôi thấy cái miệng tuyệt vời này, cái miệng đang ban phát cho tôi thiên đường, đã từng ngậm lấy dương vật của bố tôi trong bếp.
Tôi thấy nó đã từng bị thằng Kỳ Nam đè ra, ép buộc một cách thô bạo trong nhà vệ sinh khách sạn.
Tôi thấy nó đã từng quỳ gối, phục vụ cho thằng Anh Khoa trong phòng vệ sinh quán cà phê.
Tại sao?
Tại sao chúng nó lại được hưởng thứ này trước tôi?
Một cơn giận dữ và ganh tỵ đen tối đột ngột bùng lên, còn mãnh liệt hơn cả cơn khoái cảm đang dâng trào. Đây là mẹ của tôi! Cái miệng này là của tôi! Cặp vú này là của tôi! Cặp mông này là của tôi! Toàn bộ cơ thể này, toàn bộ sự sung sướng này, đáng lẽ ra phải thuộc về một mình tôi ngay từ đầu! Chúng nó không có quyền!
*”Đây là của tôi! Tất cả là của tôi!”*
Cơn thịnh nộ chiếm hữu đó chính là cú hích cuối cùng. Nó hòa quyện với cơn cực khoái, biến sự sung sướng đơn thuần thành một hành động khẳng định chủ quyền, một sự trả thù, một cơn lũ của sự chiếm đoạt.
“Aaaaaa!”
Tôi gầm lên, một tiếng gầm của một con thú. Toàn bộ cơ thể tôi co giật dữ dội. Và rồi, tôi bắn.
Không phải là một dòng chảy, mà là một cơn lũ thực sự. Từng đợt, từng đợt tinh dịch đặc quánh, nóng hổi được rút ra từ sâu thẳm cơ thể tôi, phun thẳng vào cổ họng mẹ. Tôi cảm nhận được sự co thắt của từng thớ cơ, cảm nhận được sự trống rỗng và nhẹ bẫng sau mỗi đợt phun.
Tôi mở mắt, nhìn mẹ qua một màn sương mờ của khoái cảm. Mẹ không hề dừng lại. Bà vẫn đang ngậm chặt lấy dương vật tôi, miệng vẫn đang mút, như thể muốn hút cạn đến giọt cuối cùng, không để lãng phí bất cứ thứ gì thuộc về tôi. Đôi mắt bà nhắm nghiền, hàng lông mi dài khẽ run run, gương mặt ửng hồng của bà trông vừa thành kính, vừa dâm đãng một cách lạ thường.
Và rồi tôi nghe thấy nó.
*Ực.*
Một âm thanh nhỏ, nhưng rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng. Cơ cổ của mẹ chuyển động. Bà đã nuốt đợt đầu tiên.
*Ực.*
Đợt thứ hai.
Bà đang nuốt lấy nó. Nuốt lấy tinh hoa của tôi. Nuốt lấy sự tức giận, sự ganh tỵ, sự chiếm hữu của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình đang ở bên trong mẹ, trở thành một phần của mẹ theo một cách còn nguyên thủy và sâu sắc hơn cả lúc tôi còn là một bào thai. Tôi đã chiến thắng. Tôi đã đánh bại bố, đánh bại Kỳ Nam, đánh bại Anh Khoa. Tôi đã lấy lại những gì thuộc về mình.
Sau khi tôi đã bắn ra hết, đến mức không còn gì nữa, mẹ vẫn ngậm nó thêm vài giây, như để “vét” cho sạch. Rồi bà từ từ, luyến tiếc nhả ra. Một sợi chỉ trắng bạc của nước bọt và tinh dịch nối liền giữa môi bà và đầu dương vật tôi trong một khoảnh khắc, trước khi đứt ra.
Mẹ quỳ đó, thở dốc, đôi môi sưng mọng và bóng loáng. Bà đưa lưỡi ra, liếm sạch mép môi mình một cách đầy thỏa mãn. Bà nhìn tôi, người đang nằm vật ra như một con búp bê rách, và mỉm cười.
“Học trò của mẹ…” bà nói, giọng khàn đi vì khoái cảm. “Giỏi lắm…”
—————————–
Tôi nằm vật ra giường, toàn bộ cơ thể mềm nhũn như không còn một khúc xương. Lồng ngực tôi phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Cả căn phòng đặc quánh mùi của mồ hôi, của rượu vang, và mùi tanh nồng rất riêng của tinh dịch. Mùi của tội lỗi. Mùi của thiên đường.
Mẹ vẫn quỳ bên giường, cũng đang thở dốc. Khuôn mặt bà ửng hồng, đôi môi sưng mọng, và một vài lọn tóc mai bết lại trên vầng trán lấm tấm mồ hôi. Bà không còn là cô giáo nữa, cũng không phải người mẹ đoan trang. Bà là một người đàn bà vừa trải qua một trận mây mưa cuồng nhiệt. Và người đàn ông làm điều đó với bà, chính là tôi, con trai của bà.
Một sự im lặng bao trùm. Không phải sự im lặng ngột ngạt của sự chờ đợi lúc trước, mà là một sự im lặng của dư âm, của sự thỏa mãn.
Rồi mẹ cử động. Bà từ từ đứng dậy, kéo lại chiếc áo choàng tắm, che đi thân hình ngọc ngà đã là sân khấu cho bản giao hưởng của chúng tôi. Bà bước vào phòng tắm. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Vài phút sau, mẹ quay trở lại với một chiếc khăn mặt ấm trên tay.
Bà lại quỳ xuống bên cạnh tôi. Bàn tay dịu dàng của mẹ cầm lấy dương vật đã mềm oặt, dính đầy nước bọt của tôi. Bà bắt đầu lau. Từng chút, từng chút một. Sau khi đã lau sạch sẽ cho tôi, mẹ không vứt chiếc khăn đi. Bà gập nó lại, rồi ngồi xuống mép giường, ngay cạnh tôi. Bà vuốt những lọn tóc bết mồ hôi trên trán tôi, ánh mắt đã lấy lại được vẻ tinh anh của một “cô giáo”.
“Buổi học hôm nay kết thúc,” bà nói, giọng đã trong trẻo trở lại. “Mẹ cho con điểm 9.”
*”Điểm 9!”* Một niềm vui sướng trẻ con dâng lên trong lòng tôi. Tôi đã được cô giáo khen.
“Con đã biết cách phối hợp tay và miệng, biết cách tạo ra khoái cảm cho ‘bạn học’,” mẹ nhận xét, như một giám khảo đầy kinh nghiệm. “Đó là một bước tiến lớn. Con đã hiểu được rằng, muốn ‘nhận’ thì phải biết ‘cho’. Con đã làm chủ được nhịp độ.”
Sự tự mãn khiến tôi trở nên tham lam. Tôi nhìn mẹ, giọng đầy mong chờ. “Vậy… ‘học kỳ mới’ chúng ta sẽ học gì ạ? Sẽ có bài học khó hơn nữa phải không mẹ?” Tôi hy vọng, tôi khao khát được tiến xa hơn, được khám phá những vùng đất còn lại trên cơ thể mẹ.
Mẹ mỉm cười, nhưng là một nụ cười có chút gì đó xa xăm, và bà lắc đầu.
“Huy à, con đã ‘tốt nghiệp’ rồi.”
Tim tôi như hẫng đi một nhịp. “Tốt nghiệp? Nhưng… con vẫn chưa…”
“Chưa gì?” mẹ ngắt lời, ánh mắt bà trở nên nghiêm túc. Bà đứng dậy, đi đến chiếc ghế bành và ngồi xuống, đối diện tôi, giống hệt như lần trước. Bà lại vắt chéo chân, và lại từ từ nâng vạt áo choàng lên.
Cảnh tượng quen thuộc hiện ra. Cặp mông căng tròn và vùng đất thiêng liêng bí ẩn được che phủ bởi lớp ren đen.
“Con muốn chạm vào đây? Hay con muốn ‘vào trong’?” mẹ hỏi thẳng.
Tôi không dám trả lời, chỉ gật đầu trong vô thức.
Mẹ thở dài. “Mẹ biết. Nhưng không được, Huy à. Vùng đất này,” bà chỉ vào nơi đó, “sẽ là giới hạn của mẹ con chúng ta. Con sẽ được phép nhìn nó như một phần thưởng, một sự ghi nhận cho những nỗ lực của con. Nhưng con sẽ không được chạm vào.”
Một cảm giác thất vọng buốt giá, cay đắng lại ập xuống tôi. Lại là giới hạn. Lại là sự cấm đoán.
Nhưng lần này, mẹ không để tôi chìm trong sự thất vọng đó. Bà nói tiếp, giọng nói của bà đột nhiên trở nên nghiêm túc và đầy tính định hướng.
“Huy, con có hiểu mục đích của tất cả những chuyện này là gì không?”
Tôi ngơ ngác. “Để… để chữa bệnh cho con ạ?”
“Đúng. Nhưng chữa bệnh để làm gì?” mẹ hỏi lại. “Để con có thể làm gì?”
Bà không đợi tôi trả lời. “Là để con có thể tự tin với những người phụ nữ khác. Để con có thể trở thành một người đàn ông thực thụ ở bên ngoài kia.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi. “Mẹ không phải là đích đến của con, Huy à. Mẹ chỉ là ‘sân tập’ thôi. Một sân tập an toàn, nơi con có thể vấp ngã, có thể học hỏi mà không bị ai phán xét.”
*”Sân tập?”* Từ đó như một nhát búa gõ vào đầu tôi.
Nói rồi, mẹ đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng đi ra phòng bếp, tôi lặng lẽ theo sau.
….
Sau khi uống xong ngụm trong ly sữa ấm của mình, mẹ nhìn tôi, ánh mắt bà trở nên sâu hơn, như một người thầy đang chuẩn bị đưa ra lời khuyên cuối cùng cho đứa học trò sắp ra trường.
“Huy này,” bà bắt đầu. “Việc ‘thực hành’ của chúng ta đã giúp con lấy lại sự tự tin. Mẹ rất mừng vì điều đó.”
Bà ngừng lại, khuấy nhẹ ly cà phê. “Nhưng để thực sự trở thành một người đàn ông giỏi, con cần kinh nghiệm. Mà kinh nghiệm thì đến từ việc quan sát.”
Tôi chăm chú lắng nghe, cố gắng nuốt từng lời của mẹ.
“Mẹ không thể lúc nào cũng là nơi để ‘dạy’ cho con mãi được, “những vùng đất mới” cũng cần con đi chinh phục” bà nói tiếp, giọng có chút xa xăm. “Nhưng cuộc sống của mẹ …dạo này…từ lúc bắt đầu chữa bệnh cho con … đôi khi nó phức tạp. Con cũng thấy rồi đấy. Sẽ có những người đàn ông khác tìm đến mẹ, vì nhiều lý do.”
Bà nói một cách nhẹ nhàng, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình. Nhưng tôi biết, bà đang nói về bố, về Khôi, về Nam, về tất cả những kẻ đã và đang thèm khát cơ thể bà.
“Mẹ không khuyến khích chuyện đó,” bà nói, và tôi thấy một nét buồn thoáng qua trong mắt bà. “Nhưng nếu nó có xảy ra… thì mẹ muốn con đừng xem nó như một sự phản bội hay một điều gì đó ghê tởm.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi. “Hãy xem nó như một ‘lớp học trực quan’. Một cơ hội để con học hỏi. Hãy quan sát họ, xem họ làm gì đúng, làm gì sai. Hãy quan sát phản ứng của một người đàn bà. Nó sẽ giúp con rất nhiều khi con có bạn gái sau này.”
Lời nói của mẹ như một quả bom nổ chậm trong đầu tôi. Bà không ra lệnh. Bà không trao cho tôi quyền lực. Bà chỉ đang đưa ra một lời khuyên, một sự cho phép có điều kiện. Bà đang cho tôi một lăng kính mới để nhìn vào sự không chung thủy của chính mẹ mình: đó không phải là tội lỗi, đó là một “bài giảng”.
*”Nếu có xảy ra? Mẹ nói ‘nếu’. Tức là mẹ không chủ động, nhưng mẹ cũng không từ chối. Bà ấy đang cho mình một sự cho phép có điều kiện. Một cái gật đầu ngầm.”*
Tâm trí tôi quay cuồng. Một câu hỏi lớn bắt đầu hình thành, một câu hỏi mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.
*”Vậy… mình có nên chỉ ngồi chờ ‘nếu’ nó xảy ra không? Hay… mình có thể là người tạo ra cái ‘nếu’ đó? Mình có nên chủ động sắp xếp một ‘buổi học’ không? Mình có quyền đó không?”*
Câu hỏi đó vừa đáng sợ, vừa cám dỗ một cách lạ thường. Việc trở thành một khán giả đã đủ phấn khích rồi. Nhưng việc trở thành một đạo diễn, một người sắp đặt… đó là một cấp độ quyền lực hoàn toàn khác.
Đúng lúc đó, như thể để trả lời cho câu hỏi của tôi, chiếc điện thoại của mẹ đặt trên bàn bỗng rung lên. Màn hình sáng lên, và tôi có thể đọc được cái tên hiện trên thông báo.
**”Khôi.”**
Mẹ liếc nhìn chiếc điện thoại, rồi thở dài một tiếng, một tiếng thở dài không rõ là mệt mỏi hay chán chường.
“Lại là cậu ta,” mẹ nói, giọng có vẻ phiền phức. “Thật là…”
Bà bỏ lửng câu nói, không cầm điện thoại lên, cũng không tắt thông báo đi. Bà cứ để nó ở đó, như một lời mời gọi câm lặng.
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại đang sáng màn hình, rồi lại ngẩng lên nhìn mẹ. Cái “nếu” không còn là một giả thuyết nữa. Nó đang nằm đó, ngay trên bàn, trong tầm tay của tôi. Chỉ cần một tin nhắn trả lời từ máy mẹ, hoặc một cuộc gọi từ máy tôi, là cái “nếu” đó sẽ trở thành “khi nào”.
Quyền quyết định, dù mẹ không trực tiếp trao cho, giờ lại đang nằm trong tay tôi. Tôi có nên nắm lấy nó không? Tôi có nên vượt qua ranh giới từ một người quan sát được cho phép, để trở thành một kẻ chủ động sắp đặt hay không?
Tôi nhìn mẹ, bà đang nhấp một ngụm sữa ấm, ánh mắt nhìn xa xăm ra phía biển đêm, như thể không hề quan tâm đến sự giằng xé trong lòng tôi. Nhưng tôi biết, bà biết. Bà đang chờ đợi. Chờ xem đứa học trò của bà sẽ làm gì với lời khuyên cuối cùng của người thầy.
