Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 53
Chiếc xe hơi sang trọng lướt đi trong câm lặng, một cái kén bằng kim loại và kính, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới ồn ã bên ngoài. Chúng tôi đang tiến vào ốc đảo của sự tĩnh lặng , một khu biệt thự nghỉ dưỡng nơi không khí cũng được lọc sạch.
Bên trong, không khí thật dễ chịu. Mùi hương hoa cỏ nhân tạo từ sáp thơm quyện với hơi lạnh dịu nhẹ của máy điều hòa. Một sự bình yên được chế tác cẩn thận. Bố Thắng ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ ra ngoài như một đứa trẻ vừa được cho quà, khuôn mặt giãn ra trong sự thỏa mãn. Tôi và mẹ, Ngọc My, ngồi ở hàng ghế sau. Không ai nói với ai câu nào, nhưng sự im lặng này không hề bình yên. Nó là một bản nhạc nền căng như dây đàn, nơi mỗi người đang diễn vai của mình trong vở kịch câm.
Hôm nay mẹ không lộng lẫy. Mẹ mặc một bộ đồ lụa ở nhà màu kem, chất vải mềm mại, chảy trên cơ thể như một dòng sữa. Nó không phô trương, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp của một người đàn bà đang ở độ chín muồi.
Làn lụa phác họa bờ vai tròn, siết nhẹ ở vòng eo thon rồi lại bung ra ở cặp hông khỏe mạnh. Mái tóc mẹ búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài và một nụ cười luôn thường trực trên môi. Một nụ cười hoàn hảo đến vô cảm. Bề ngoài, mẹ là một bức tượng của sự điềm tĩnh. Mắt mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tôi biết mẹ không thấy gì cả. Mẹ đang tính toán. Bàn tay thon dài của mẹ, những ngón tay búp măng không một tì vết, đang đặt nhẹ nhàng trên đùi. Nhưng tôi thấy đầu ngón tay của mẹ đang gõ một nhịp vô hình lên lớp vải lụa. Mẹ không thư giãn. Mẹ đang chờ đợi.
Người vui nhất có lẽ là bố. Bố Hữu Thắng, trong chiếc áo phông trắng và quần short kaki đơn giản, mang vẻ mặt bình thản, có phần ngây ngô của một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cú va đập đó đã lấy đi ký ức, nhưng dường như nó cũng đã gột rửa đi hết mọi ưu phiền, biến bố thành một con rối hạnh phúc.
Còn tôi, Quang Huy, một thằng nhóc mười bảy tuổi, đang cảm thấy một niềm hạnh phúc giả tạo. Tôi tựa đầu vào cửa kính, mỉm cười nhìn khung cảnh lướt qua. Tôi đang quan sát mẹ qua hình ảnh phản chiếu mờ ảo trên tấm kính, và lòng thấy một sự chờ mong bệnh hoạn. Trong vở kịch này, mẹ là đạo diễn, bố là con rối, còn tôi là khán giả kiêm diễn viên chính sắp lên sàn.
“My ơi, nhìn kìa!” Bố đột nhiên chỉ tay ra ngoài, giọng hồn nhiên. “Con chim kia đẹp quá!”
Mẹ quay sang, nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười này được diễn một cách hoàn hảo, chạm đến tận đáy mắt. “Vâng, đẹp thật anh ạ.”
Một gia đình hạnh phúc. Một bức tranh sống động và giả dối.
Tôi hắng giọng, nhập vai: “Ở đây trong lành thật đấy mẹ nhỉ. Tối mình đi dạo chắc thích lắm.”
Mẹ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng sâu trong đó là một lời nhắc nhở. “Chắc vậy con,” mẹ đáp. “Để bố con được hít thở không khí trong lành.”
Chiếc xe dừng lại. Mẹ bước xuống, và ngay lập tức, vai diễn người vợ hiền dịu biến mất. Mẹ trở thành bà chủ, chỉ đạo nhân viên resort một cách nhẹ nhàng , từng cử chỉ đều toát ra vẻ sang trọng. Tôi xách chiếc vali nhỏ của mẹ theo sau. Khi mẹ cúi xuống để sắp xếp lại một túi đồ, chiếc áo lụa trễ xuống.
Và tôi thấy nó. Cái rãnh ngực sâu hun hút, nơi hai bầu vú căng tròn, trắng nõn được ép lại. Chúng quá lớn và hoàn hảo, như hai trái đào tiên đang thì thầm một lời hứa.
—
Cánh cửa phòng ngủ của mẹ cuối cùng cũng mở ra. Bà bước ra, khuôn mặt có vẻ đã tươi tỉnh hơn sau giấc ngủ ngắn. Bà đã thay một chiếc áo phông khác, màu xám, và một chiếc quần đùi vải thun mềm mại. Trông bà thật khỏe khoắn và năng động. Bà đứng quay lưng về phía tôi, mở vòi nước rửa tay, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng hát khe khẽ.
Tôi có một góc nhìn hoàn hảo. Cái áo phông xám làm nổi bật tấm lưng ong và vóc dáng của một người chăm chỉ tập luyện. Sự chú ý của tôi trượt xuống dưới, đến nơi mà chiếc quần đùi thun đang làm nhiệm vụ của nó một cách xuất sắc, ôm trọn một cặp mông tròn trịa, săn chắc.
*Rung… Rung… Rung…*
Tiếng rung của chiếc điện thoại để trên mặt bàn đá hoa cương vang lên, xé toạc sự yên bình giả tạo.
Mẹ ngừng ngân nga. Bà tắt vòi nước, lau khô tay rồi quay lại nhìn tôi, mỉm cười. “Chắc là tin nhắn của mấy cô bạn mẹ thôi.” – Bà nói, giọng vui vẻ một cách đáng ngờ.
Tôi nhún vai, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách. “Chắc thế.”
Bà bước tới bàn, liếc nhanh về phía tôi một lần nữa. Thấy tôi vẫn đang “chăm chú” đọc sách, bà mới khẽ khàng cầm lấy điện thoại.
Đây rồi. Thời cơ của tôi.
Tôi gấp cuốn sách lại, đứng dậy, vươn vai một cái thật tự nhiên. “Con vào lấy cốc nước.”
Tôi thong thả bước vào bếp, đi vòng qua phía sau lưng mẹ. Khi đi ngang qua bà, tôi “vô tình” liếc mắt xuống màn hình điện thoại đang sáng rực trong tay bà.
Một phần nghìn giây. Nhưng nó là quá đủ.
Cái tên người gửi đập vào mắt tôi trước tiên, một cái tên mà tôi đã lưu trong danh bạ của bà từ lâu:
**”Khôi Đĩa Đói”**
Tim tôi đập thịch một tiếng. Và ngay bên dưới cái tên đó, là dòng tin nhắn xem trước, hiện lên đầy đủ, không một chút che đậy, trần trụi và tục tĩu:
> **”Cô trốn kỹ quá. Bọn em nhớ cái lồn của cô muốn chết rồi đây này.”**
**BÙM!**
Một tiếng nổ không âm thanh vang lên trong đầu tôi. Toàn thân tôi như có một luồng điện cao thế chạy dọc sống lưng. Mắt tôi hoa lên. Tai tôi ù đi. Và ở dưới quần, thằng em của tôi, sau cả một ngày dài ủ rũ, đã giật nảy lên một cái, rồi dựng đứng dậy, cứng như một thanh sắt nung.
**ĐAU!** Cái cảm giác cương cứng đột ngột và mãnh liệt khiến tôi đau điếng. Nhưng cái đau đó nhanh chóng bị thay thế bởi một con sóng khoái cảm còn mãnh liệt hơn gấp bội.
**ĐÂY RỒI! THUỐC ĐÂY RỒI!**
Tôi thấy mẹ giật bắn người. Bà nhận ra tôi đã thấy. Bà vội vàng chộp lấy điện thoại, úp màn hình vào ngực, hai tay run rẩy. Bà quay phắt lại nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng từ tai đến tận cổ. Đôi mắt bà mở to, ngập tràn sự xấu hổ, hoảng loạn, và cả một nét gì đó như là… cam chịu.
Bà lắp bắp: “Huy… con… con thấy…”
Tôi không nói gì. Tôi chỉ nhìn bà, một cái nhìn sâu thẳm. Rồi tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng. Tôi bước tới tủ lạnh, lấy một chai nước, rồi thản nhiên bước ra khỏi bếp, để lại mẹ tôi đứng chết trân ở đó, một mình đối mặt với sự trần trụi của chính mình.
Tôi quay về chỗ ngồi, tim vẫn đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Tôi không còn cảm thấy thất vọng nữa. Tôi đang ở trên đỉnh của sự hưng phấn. Cái cảm giác này… nó còn phê hơn cả tự mình xem phim JAV. Bởi vì đây là sự thật. Một sự thật bẩn thỉu, bệnh hoạn, và đẹp đẽ một cách kỳ lạ.
—
Bầu không khí của khu resort năm sao bắt đầu trở nên ngột ngạt. Nó giống như một chiếc lồng chim bằng vàng, đẹp đẽ nhưng tù túng. Bố, Hữu Thắng, hoàn toàn đắm chìm trong men say của hạnh phúc và tự mãn. Sự hiện diện của ông, dù chỉ là vô hình, cũng là một áp lực. “Giao ước” của chúng tôi, lời hứa về buổi “trị liệu” đầu tiên, cứ treo lơ lửng như một món nợ chưa thể trả. Sự mong đợi khiến dương vật của tôi thỉnh thoảng lại nhói lên, một cơn đau tức khó chịu.
Chiều hôm đó, khi bố đang có một cuộc họp trực tuyến, mẹ bước đến bên tôi. Bà đã khoác lên mình một chiếc váy maxi hai dây bằng vải lanh mỏng, màu trắng ngà. Chiếc váy trông có vẻ kín đáo, nhưng mẹ đã không mặc áo ngực.
Dưới ánh nắng xiên của buổi chiều tà, tôi có thể thấy rõ hai đầu vú của mẹ cương lên, hằn rõ sau lớp vải mỏng. Gió biển từ ngoài khơi thổi vào, tinh nghịch ép sát lớp váy vào cơ thể bà, phô bày đường cong của cặp mông căng tròn.
“Ở trong này mãi cũng chán,” mẹ nói, giọng nhẹ như không. “Mẹ con mình ra khu chợ làng chài gần đây đi dạo một lát không?”
Tôi lập tức hiểu ra. Đây là một mệnh lệnh được ngụy trang.
Khu chợ cá như một thế giới hoàn toàn khác. Mùi tanh nồng của cá tươi, mùi mặn chát của nước biển, mùi dầu diesel và mùi mồ hôi của những người dân làng chài lam lũ. Mẹ tôi, với chiếc váy trắng, nổi bật giữa khu chợ như một bông hoa sen lạc giữa ao bùn. Bà thu hút mọi ánh nhìn. Những gã đàn ông làng chài, da đen bóng vì nắng gió, nhìn bà không hề che giấu sự thèm thuồng. Họ lột đồ bà bằng ánh mắt.
Tôi đi bên cạnh mẹ, cảm thấy một sự tự hào bệnh hoạn. “Đó là mẹ của tao,” tôi muốn gào lên. “Người đàn bà mà chúng mày đang thèm khát đó, là của tao.”
Mẹ dường như đang tận hưởng nó. Bà điềm nhiên đi qua các hàng cá, thỉnh thoảng cúi xuống, khe ngực sâu hút lại lộ ra như một lời mời gọi câm lặng. Bà liếc nhìn tôi, một cái nháy mắt kín đáo, tinh quái. Tôi hiểu. Bà đang trình diễn.
“Ở đây ồn ào quá,” bà chợt nói. “Mẹ con mình tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi nghỉ một lát.”
Bà kéo tôi vào một con hẻm kẹp giữa hai chồng lưới cao như bức tường. Không gian chật hẹp, chỉ đủ cho hai người. Bà buông tay tôi ra, dựa lưng vào một chiếc thuyền thúng, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Con canh chừng đi.” Giọng bà thì thầm, nhưng là một mệnh lệnh.
Tim tôi đập như trống trận. Tôi quay người, bước ra đầu hẻm, lưng đối diện với mẹ. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc. Rồi tôi cảm thấy bàn tay mẹ đặt lên vai mình, đẩy nhẹ. “Xoay người lại.”
Tôi từ từ xoay người. Mẹ không quỳ. Bà đang ngồi xổm, một tư thế đầy bản năng và trần trụi. Chiếc váy maxi bị kéo lên tận hông, để lộ cặp đùi thon dài và chiếc quần lót ren màu đen tương phản. Bà ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt vừa có sự dịu dàng của người mẹ, vừa có sự tập trung của một bác sĩ.
Bà vươn tay kéo chiếc quần short của tôi xuống. Dương vật của tôi, mềm oặt và đáng thương với những vết sẹo gớm ghiếc, lộ ra. Mẹ nhìn nó, không có một chút ghê tởm nào. Bà chỉ khẽ nhíu mày, một biểu cảm của sự thương cảm. Rồi, bà cúi xuống.
Tôi nín thở. Cảm giác đầu tiên là sự ấm áp, mềm mại và ẩm ướt bao bọc lấy tôi. Nó không hề dâm dục, mà chậm rãi, cẩn thận, như một sự “thăm khám”. Lưỡi của bà lướt nhẹ dọc theo thân dương vật, rồi dừng lại ở những vết sẹo, như đang cố gắng “đọc” những tổn thương của tôi. Tôi rùng mình.
“Nó… nó có phản ứng…” tôi lắp bắp.
Mẹ ngẩng lên, khóe miệng bà có một vệt dịch trong suốt. Bà mỉm cười. “Mẹ biết mà.”
Rồi bà lại cúi xuống, lần này nhanh hơn, táo bạo hơn. Bà bắt đầu bú mút, tạo ra những tiếng kêu “chụt chụt” khe khẽ. Khoái cảm và nỗi sợ hãi hòa quyện vào nhau, một thứ cocktail mạnh đến mức khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Trong một góc khuất khác, một lão già làng chài đang ngồi vá lưới. Lão thấy buồn đi tiểu. Khi lão bước đến gần đống lưới, lão nghe thấy những âm thanh lạ. Tò mò, lão rón rén lại gần, hé mắt nhìn qua một khe hở.
Cảnh tượng trước mắt khiến lão chết sững. Miệng lão há hốc, điếu thuốc rê trên môi rơi xuống đất. Người đàn bà thành phố xinh đẹp như tiên nữ đang ngồi xổm, đầu bà đang nhấp nhô giữa hai chân của thằng con trai trẻ măng. Lão vội vàng lùi lại, nấp kỹ hơn, nhưng đôi mắt ti hí của lão thì không rời khỏi cảnh tượng đó một giây. Nó sáng rực lên, một ngọn lửa của sự tò mò, kinh tởm và dục vọng bệnh hoạn.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. “Mẹ… con… con sắp…”
Mẹ ngẩng lên, bà biết. Bà dùng một tay giữ chặt lấy gốc dương vật của tôi, tay kia vuốt ve hai hòn dái, và miệng thì tăng tốc.
“Cứ ra đi, con trai.”
**”Rắc.”**
Âm thanh đó nhỏ thôi, chỉ là tiếng một vỏ sò khô bị giẫm vỡ, nhưng nó vang lên như một tiếng súng.
Tôi giật bắn mình. Khoái cảm đang dâng lên lập tức bị dập tắt. Tôi đẩy mẹ ra, vội vàng kéo quần lên. Tôi chỉ kịp thấy một bóng người gầy gò, đen đúa lùi vội vào bóng tối.
“Mẹ… có người…” Giọng tôi lạc đi.
Mẹ đã đứng dậy từ lúc nào. Bà bình tĩnh kéo lại chiếc váy, chỉnh lại mái tóc. Không một chút hoảng sợ. Bà nhìn về phía bóng đen vừa biến mất, rồi quay lại nhìn tôi, nhìn thẳng vào vẻ mặt thất thần của tôi.
Và rồi, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn và đầy tính toán nở trên đôi môi đỏ mọng của bà.
Bà không nói gì, nắm lấy tay tôi, kéo ra khỏi con hẻm. Khi chỉ còn hai mẹ con trên con đường vắng, bà mới ghé sát vào tai tôi, giọng thì thầm nhưng rõ từng chữ, không có chút sợ hãi nào, chỉ có một sự phấn khích lạnh lẽo:
“Thế giới này luôn có những khán giả bất ngờ, con ạ. Quan trọng là ai mới là đạo diễn.”
Tôi không trả lời. Câu nói của mẹ, nụ cười của mẹ, và hình ảnh lão già làng chài cứ quay cuồng trong đầu tôi. Buổi “trị liệu” đã có tác dụng, nhưng nó đã bị vấy bẩn. Sự riêng tư thiêng liêng đã bị xâm phạm. Một cảm giác ghen tuông bệnh hoạn và một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu nhen nhóm.
