Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 58



Chương 52​

Kể từ cái đêm tôi được sự chăm sóc của mẹ, một trật tự mới đã được thiết lập. Tôi không còn là một khán giả đói khát, một bệnh nhân tuyệt vọng. Tôi đã trở thành kẻ được chọn cho những buổi “trị liệu” riêng tư . Sự tự mãn len lỏi trong từng tế bào, một cảm giác thượng đẳng bệnh hoạn khi tôi biết rằng, ngoài kia, cả một bầy sói đang gào rú trong cơn đói, còn tôi thì đang được hưởng trọn vẹn sự chăm sóc đặc biệt.

Mẹ lại khoác lại chiếc áo choàng của một phó hiệu trưởng thanh lịch, một nhà giáo ưu tú. Tôi thường lén lút cầm lấy chiếc iPad của mẹ khi bà để trên bàn làm việc, tò mò xem bà phải ứng phó với những vệ tinh của mình ra sao.

** Kẻ lãng mạn**

Minh Khôi là kẻ tấn công đầu tiên. Hắn luôn dùng thứ văn chương sến súa của mình để che đậy cho cái ham muốn trần trụi. Tối hôm đó, khi mẹ đang ngồi trong phòng làm việc, cặp kính tri thức đặt trên sống mũi, chăm chú đọc tài liệu cho cuộc thi sắp tới, một tin nhắn từ hắn hiện lên màn hình iPad.

*”Cô My yêu dấu, đêm nay trăng đẹp quá. Nó làm em nhớ đến làn da của cô dưới ánh đèn ngủ. Em nhớ mùi hương của cô, nhớ sự mềm mại của cô khi em được ôm cô trong rạp chiếu phim. Em nhớ vị ngọt trên môi cô… Đêm nay cho em gặp cô một lát thôi, nhé? Em chỉ muốn được nhìn thấy cô thôi.”*

Mẹ liếc qua tin nhắn, không ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu. Khóe môi bà chỉ khẽ nhếch lên một phần nghìn milimet, một nụ cười của sự hài lòng, của một kẻ săn mồi thấy con mồi đã tự chui vào bẫy. Bà không trả lời ngay, cứ để cho hắn chờ đợi trong vài phút. Rồi bà thong thả gõ lại, từng chữ một, lạnh lùng và chuyên nghiệp.

*”Lo học đi, cậu bé. Sắp tới cô có một cuộc thi chuyên môn rất quan trọng, không có thời gian cho những chuyện khác. Đợi khi cô có giải, sẽ có ‘phần thưởng’ lớn cho trò ngoan.”*

*Một đòn quá hiểm. Mẹ không từ chối. Bà chỉ trì hoãn. Bà biến sự từ chối thành một lời hứa, một món nợ ân tình. Bà treo thưởng, biến hắn từ một kẻ săn mồi thành một con chó nhỏ đang vẫy đuôi chờ chủ ném xương. Hắn sẽ không tức giận, ngược lại, hắn sẽ càng khao khát hơn, sẽ đếm từng ngày chờ đến ngày mẹ “ban thưởng”. Một màn tra tấn ngọt ngào. Mẹ đúng là một nghệ sĩ.

** Con thú hoang**

Với Kỳ Nam, mọi thứ không diễn ra qua những dòng chữ. Hắn là một con thú, và hắn hành động theo bản năng. Chiều hôm sau, khi tôi và mẹ từ trường về, hắn đã đứng chờ ở bãi giữ xe. Thân hình hộ pháp của hắn chặn ngay trước đầu xe mẹ. Hắn không nói nhiều, chỉ gầm gừ, ánh mắt đỏ ngầu vì dục vọng không được giải tỏa.

“Tối nay. Nhà em. Bố mẹ đi vắng rồi.”

Đó là một mệnh lệnh, không phải một lời mời. Hắn đã quen với việc chiếm đoạt, với việc dùng sức mạnh để đạt được thứ mình muốn. Mẹ tôi, trong bộ vest công sở màu xám tro và chân váy bút chì, trông thật nhỏ bé trước thân hình của hắn. Nhưng khí chất của bà thì không hề nhỏ bé.

Bà không lùi bước, không tỏ ra sợ hãi. Bà bước ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Giọng bà không lớn, nhưng lạnh như băng, sắc như dao.

“Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi?”

Nam sững người. Hắn không ngờ bà lại phản ứng như vậy.

“Tôi không phải là con điếm của cậu. Tôi là cô giáo của cậu.” Bà bước tới một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một gang tay. Tôi có thể thấy cơ bắp trên người Nam căng lên. “Cậu nên nhớ vị trí của mình. Biến đi. Khi nào tôi muốn, khi nào tôi cần một con chó đực để giải tỏa, tôi sẽ tự tìm đến.”

Nói rồi, bà lách qua người hắn, bước đi một cách thản nhiên, để lại Kỳ Nam đứng chết trân giữa bãi xe. Hắn tức giận, nắm tay đấm vào không khí, nhưng trong mắt hắn, bên cạnh sự tức tối, tôi còn thấy một sự… nể phục. Một sự khuất phục trước một con cái đầu đàn mạnh mẽ hơn.

*Với kẻ lãng mạn, mẹ dùng lời hứa. Với con thú hoang, mẹ dùng roi da. Bà biết chính xác phải dùng loại dây cương nào cho từng con ngựa. Bà không chỉ là một món đồ chơi tình dục, bà là một người điều khiển. Bà đang dạy cho chúng biết, ai mới là chủ của trò chơi này.*

** Kẻ tự cho mình là đặc biệt**

Anh Khoa là trường hợp khác. Hắn không lãng mạn như Khôi, cũng không thô bạo như Nam. Hắn là một kẻ tự mãn, một tay chơi nghĩ rằng mình đã ” được thuần hóa” sau cái lần trong phòng vệ sinh quán cà phê. Hắn nghĩ mình có một vị trí đặc biệt. Tối đó, khi mẹ đang xem TV, điện thoại của bà reo. Là số của hắn. Mẹ liếc nhìn tôi, rồi thản nhiên bật loa ngoài.

Giọng Anh Khoa vang lên, trơn tru và đầy tự tin. “My à, anh đây. Cuối tuần này em rảnh không? Anh nhớ cái miệng của em quá.”

Hắn gọi mẹ là “My”, là “em”. Hắn đang cố gắng khẳng định một mối quan hệ ngang hàng, một sự thân mật của những kẻ tình nhân.

Mẹ không hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, giọng bà còn có vẻ vui vẻ, nũng nịu như một đứa trẻ.

“Anh Khoa à?” (Bà cố tình gọi hắn là “anh”, một sự mỉa mai đầy tinh tế). “Chị đang bận lắm, chuẩn bị cho cuộc thi lớn sắp tới. Em trai ngoan thì nên ở nhà cổ vũ cho chị, chứ không phải gọi điện làm phiền chị lúc này chứ, hửm?”

Đầu dây bên kia im lặng một vài giây. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sững sờ của hắn. “Em trai ngoan?” Cái danh xưng đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự tự mãn của hắn.

Mẹ nói tiếp, giọng vẫn ngọt ngào: “Thôi nhé, chị phải xem lại bài giảng đây. Khi nào chị thi xong, có thời gian rảnh chị sẽ gọi ’em trai’ đi uống nước nhé. Ngoan nào.”

Bà cúp máy, không đợi hắn trả lời. Rồi bà quay sang nhìn tôi, nháy mắt.

*Một đòn hạ nhục không dao kiếm. Mẹ đã biến hắn từ một “đối tác” thành một “đứa em trai”. Bà tước bỏ vũ khí của hắn bằng chính sự tự tin của bà. Hắn nghĩ mình đặc biệt, nhưng với mẹ, hắn cũng chỉ là một trong những con rối đang chờ được giật dây. Bà đã cho tất cả vào khuôn khổ.*

———————-

Hội trường của cuộc thi hôm nay đông nghẹt. Tôi và bố ngồi ở hàng ghế thứ năm. Từ đây, tôi có thể nhìn rõ mẹ trên sân khấu.

Hôm nay mẹ không mặc vest. Bà chọn một bộ áo dài lụa màu trắng tinh khôi, được may đo vừa khít đến từng milimet. Chất lụa mềm mại ôm lấy thân hình đồng hồ cát của bà, phô bày tất cả những đường cong chết người. Vòng một căng tròn, đầy đặn được tôn lên bởi phần cổ áo cao kín đáo. Vòng eo con kiến thắt lại, rồi nở ra thành cặp mông cong vút, nảy lên theo từng bước đi uyển chuyển. Tà áo dài xẻ cao đến gần hông, mỗi khi bà di chuyển, tôi lại thoáng thấy được đường cong của bắp đùi trong trắng nõn.

Mẹ búi tóc cao, để lộ chiếc cổ thon dài và gáy tóc mịn màng. Bà chỉ trang điểm nhẹ, nhưng đôi môi thì được tô một lớp son đỏ mọng, nổi bật trên làn da trắng sứ. Bà không phải là một cô giáo. Bà là một nữ thần, một yêu tinh đến để hút hồn tất cả đàn ông trong căn phòng này.

Và bà đã thành công.

Tôi nhìn xung quanh. Tất cả những gã đàn ông, từ mấy cậu học sinh cho đến các ông bố bụng phệ, đều đang dán mắt vào mẹ tôi. Ánh mắt của họ trần trụi, đầy ham muốn. Họ đang lột đồ mẹ tôi bằng ánh mắt. Họ đang tưởng tượng đến việc được đè nghiến tấm thân ngọc ngà ấy, được vùi mặt vào cặp vú căng tròn kia, được cắm sâu vào giữa hai chân thon dài đó.

Một cảm giác tự hào bệnh hoạn và ghen tuông cuồng nộ cùng lúc dâng lên trong tôi. Đó là mẹ của tôi. Người phụ nữ mà các người đang thèm khát đến nhỏ dãi kia, mỗi sáng đều quỳ gối để bú cặc cho tôi. Chỉ có tôi mới biết được, dưới lớp áo dài thanh cao kia, cơ thể bà nóng bỏng và dâm đãng đến nhường nào.

Bố tôi ngồi bên cạnh, vỗ đùi đen đét. “Vợ anh đỉnh thật! Nhìn xem, ai cũng phải ngước nhìn!” Ông huých vai tôi, cười khoái trá. Ông không thấy sự thèm khát trong mắt những gã đàn ông kia. Ông chỉ thấy sự ngưỡng mộ. Ông xem mẹ như một chiến tích, một món trang sức đắt giá mà ông hãnh diện khoe ra cho cả thế giới.

Mẹ và đội của bà đã chiến thắng một cách áp đảo. Giọng nói của bà, khi trình bày bằng tiếng Anh, trong trẻo, lưu loát và đầy quyền lực. Bà đứng trên bục nhận giải, nụ cười rạng rỡ, vầng hào quang của sự thông tuệ và sắc đẹp bao bọc lấy bà. Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi sự ảnh hưởng của người phụ nữ này.

Ông Giám đốc Sở Giáo dục, một người đàn ông trạc tuổi bố, đích thân trao cúp cho mẹ. Đó là một chiếc cúp pha lê trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn. Khi tay mẹ chạm vào chiếc cúp, tay ông ta cũng nắm lấy tay bà, giữ lại hơi lâu một chút. Ánh mắt ông ta dán vào khuôn mặt mẹ, một ánh mắt không chỉ có sự ngưỡng mộ dành cho một nhà giáo, mà còn có cả sự thèm muốn của một gã đàn ông. Tôi thấy điều đó. Và một cảm giác khó chịu, một sự ghen tuông của kẻ sở hữu, khẽ dâng lên trong lòng tôi.

Buổi lễ kết thúc. Mọi người ùa lên sân khấu, vây lấy mẹ để chúc mừng. Bố tôi, tự hào như một ông hoàng, chen qua đám đông để trở thành người đầu tiên ôm lấy vợ mình. Ông hôn lên má bà, nâng niu chiếc cúp như thể đó là báu vật của chính ông.

Để ăn mừng chiến thắng của mẹ, bố đã đặt một bàn ở nhà hàng Pháp sang trọng nhất thành phố. Nơi này không dành cho những kẻ phàm tục. Ánh sáng vàng dịu như mật ong chảy tràn trên những chiếc khăn trải bàn trắng muốt. Tiếng đàn dương cầm du dương, lãng đãng. Mùi bơ tỏi, rượu vang và nước hoa đắt tiền quyện vào nhau, tạo nên một không khí của sự hưởng thụ xa hoa.

Bố tôi, Hữu Thắng, tối nay là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Men rượu vang và niềm tự hào khiến mặt ông đỏ bừng. Ông mặc bộ vest đắt tiền, nhưng lại nới lỏng cà vạt, tay áo xắn lên, trông vừa phong trần vừa có chút gì đó sảng khoái, tự mãn. Ông cứ cười suốt, và ánh mắt ông dán chặt vào mẹ, một ánh mắt của sự sở hữu, của một gã đàn ông đang chiêm ngưỡng chiến tích đẹp đẽ nhất của đời mình.

Mẹ tôi, Ngọc My, đã thay bộ áo dài. Bà đang mặc một chiếc váy lụa đen đơn giản, hai dây, cổ đổ, hở tấm lưng trần nõn nà. Chiếc váy không quá hở hang, nhưng chất liệu lụa mềm mại lại dính chặt lấy cơ thể bà, phô bày từng đường cong một cách tàn nhẫn. Cặp vú không mặc áo ngực của bà như hai quả đồi nhỏ nhấp nhô sau lớp lụa mỏng mỗi khi bà cử động. Bà ngồi đó, thần thái thư thái, rạng rỡ, nụ cười luôn nở trên đôi môi đỏ mọng. Bà là một viên ngọc đen, và tối nay, bà là trung tâm của vũ trụ.

Tôi, Quang Huy, ngồi đối diện họ, là khán giả duy nhất của màn trình diễn tình yêu này. Tôi chỉ im lặng, nhấp từng ngụm nước lọc, và quan sát.

“Em là số một, My ạ!” Bố nâng ly rượu, giọng nói hào sảng. “Lúc em bước lên bục giảng, anh ngồi dưới mà tim cứ đập thình thịch. Vợ anh, không ai sánh bằng!”

Mẹ mỉm cười, một nụ cười khiêm tốn nhưng đầy tự tin. Bà nâng ly của mình lên, chạm nhẹ vào ly của bố. “Cũng là nhờ có anh và con động viên thôi. Không có hai bố con, em cũng không có tinh thần nào mà thi cử.”

* Lại là một lời nói dối ngọt ngào. Nguồn động viên? Đúng, nhưng không phải theo cái cách bố nghĩ. Nguồn động viên của mẹ là sự khao khát của những thằng đàn ông khác, là cảm giác quyền lực khi điều khiển tất cả. Bố chỉ là một trong những nguồn cung cấp năng lượng cho bà, một nguồn năng lượng chính thống và nhàm chán.*

Bữa ăn được dọn ra. Bít tết bò Kobe, áp chảo vừa chín tới, vẫn còn tươm máu hồng bên trong. Bố tôi giành lấy đĩa của mẹ, tự tay dùng dao dĩa cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn.

“Để anh, để anh. Hôm nay em là nhân vật chính, chỉ việc ngồi yên cho anh phục vụ thôi.” Ông nói, giọng đầy âu yếm.

Tôi nhìn cảnh đó, và một ý nghĩ bệnh hoạn loé lên trong đầu. Bố đang “ăn” mẹ ngay tại bàn. Ông ấy không dùng cặc, mà dùng dao dĩa, dùng rượu vang. Ông ấy cắt miếng bò bít tết cho mẹ, như thể đang muốn xẻ thịt bà ra để nếm thử. Ông ấy ghim một miếng thịt, đưa lên miệng mẹ. Mẹ ngoan ngoãn há miệng, đón lấy. Đôi môi đỏ mọng của bà ngậm lấy miếng thịt, và cả chiếc dĩa bạc. Bà nhai một cách chậm rãi, gợi cảm, mắt vẫn nhìn bố đầy tình tứ.

* Nhìn xem, một màn khẩu dâm công khai. Bà đang bú liếm miếng thịt và cả chiếc dĩa của bố. Bà đang trình diễn cho ông ấy xem cái miệng của bà điêu luyện đến mức nào. Bố, kẻ ngu ngốc, chỉ thấy đó là sự lãng mạn. Ông không biết rằng cái miệng đó, chỉ mới đêm hôm trước, đã thuần thục ngậm lấy dương vật của tôi, dương vật của những thằng học trò đáng tuổi con ông.*

Bố lại rót rượu cho mẹ. Dòng rượu vang đỏ sóng sánh được rót vào chiếc ly pha lê. “Uống đi em. Cho má thêm hồng.” Ông nói, rồi ghé sát vào tai mẹ, thì thầm, nhưng đủ để tôi nghe thấy: “…cho lồn thêm nhiều nước.”

Mẹ không hề đỏ mặt. Bà chỉ khẽ liếc xéo ông một cái, rồi cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm. Bà không uống ngay, mà ngậm dòng rượu trong miệng, rồi mới từ từ nuốt xuống. Một vệt rượu đỏ còn vương lại trên khóe môi, bà đưa lưỡi ra, liếm sạch một cách đầy khêu gợi.

Tôi cảm thấy dương vật của mình bắt đầu nhói lên trong quần. Mẹ đang diễn. Bà đang diễn một vai hoàn hảo. Vai người vợ được chồng yêu chiều, vai một người phụ nữ hạnh phúc. Nhưng tôi biết, sâu bên trong, bà đang đói khát. Bà đói khát những thứ mà bố không bao giờ có thể cho được. Sự thô bạo, sự hỗn loạn, sự mới lạ.

Sau khi bữa ăn gần tàn, khi cả ba đã ngà ngà say, bố tôi bỗng trở nên nghiêm túc. Ông đặt dao dĩa xuống, nắm lấy tay mẹ.

“My này.”

“Dạ?” Mẹ nhìn ông, ánh mắt có chút tò mò.

“Anh biết dạo này em đã rất vất vả, rất căng thẳng vì cuộc thi. Anh… muốn tặng em một món quà, một phần thưởng thật xứng đáng.” Ông nói, giọng trịnh trọng.

Tôi và mẹ đều im lặng, chờ đợi.

Bố tôi hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười rạng rỡ, tuyên bố:

“Anh đã đặt một chuyến đi cho cả gia đình mình!”

“Một chuyến đi ạ?” Mẹ ngạc nhiên.

“Đúng vậy!” Bố gật đầu, vẻ mặt đầy tự hào về ý tưởng của mình. “Chúng ta sẽ đi đến một resort 5 sao. Anh đã đặt một căn villa riêng biệt, có hồ bơi riêng, ngay sát bãi biển. Chỉ có ba chúng ta thôi. Chúng ta sẽ ở đó 5 ngày . Em thấy thế nào, phần thưởng này có xứng đáng không, bà xã?”

Mẹ tôi sững người trong giây lát. Tôi thấy trong mắt bà ánh lên một niềm vui và sự xúc động chân thành. Bố tôi, dù có vô tâm, nhưng ông ấy vẫn yêu bà theo cách của riêng mình. Mẹ gật đầu, giọng có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh. Tuyệt vời quá, anh à.”

Tôi cũng mỉm cười, đóng tròn vai một đứa con trai đang vui mừng vì sắp được đi nghỉ mát. “Thích quá bố ơi!”

Nhưng trong đầu tôi, một cơn bão đang hình thành.

*Resort 5 sao. Villa riêng. Bể bơi riêng. Bốn ngày, năm đêm. Chỉ có ba chúng ta.*

Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một câu thần chú.

Cả nhà cùng nâng ly. “Vì chiến thắng của mẹ, và vì chuyến đi sắp tới!” Bố hô lớn.

—- Hết Phần 2 —

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...