Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 51: Giao Ước Mới
Thời gian như ngừng lại trong căn phòng bừa bộn của tôi. Tôi vẫn ngồi chết lặng trên giường, nửa thân dưới trần truồng, đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không trước mặt. Cảm giác về đôi môi mềm mại, ẩm ướt của mẹ vẫn còn nóng hổi, râm ran một cách không thể tin được trên da thịt tôi. Vừa rồi là thật sao? Mẹ tôi… người mẹ thanh cao, xinh đẹp của tôi… đã thực sự dùng miệng để “thăm khám” cho tôi sao?
Trong cơn choáng váng của tôi, mẹ tôi từ từ đứng dậy. Bà không vội vã, không lúng túng. Từng chuyển động của bà đều toát lên một sự đĩnh đạc, một sự kiểm soát tuyệt đối. Chiếc váy lụa màu kem lại rủ xuống, che đi đôi chân thon dài, nhưng hình ảnh bà quỳ gối trước mặt tôi đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí tôi. Bà đứng đó, khoanh tay trước bộ ngực căng tròn, nhìn xuống đứa con trai đang ngây ngẩn trên giường. Ánh mắt bà không còn vẻ xót xa, mà trở lại vẻ tập trung, phân tích của một người vừa đưa ra một chẩn đoán quan trọng.
mẹ tôi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, những bước chân trần êm ái như lướt đi trên sàn gỗ. Bà giống như một vị tướng đang vạch ra kế hoạch tác chiến ngay trước trận đánh quyết định, và tôi là toàn bộ chiến trường của bà.
“Mẹ đã nhìn kỹ rồi,” bà tiếp tục, giọng nói đều đều như đang đọc một bản báo cáo. “Nó bị những khối sẹo, đúng vậy. Vụ tai nạn đã để lại dấu vết. Hình dạng của nó sau này có lẽ sẽ hơi khác thường một chút…”
Bà dừng lại, quay sang nhìn tôi, và một nụ cười bí ẩn, gần như là tự hào, nở trên môi bà.
“…nhưng đó không phải là điều xấu, Huy à.”
Bà tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, đối diện với tôi. Bà cúi người về phía trước, mùi hương đàn bà quyến rũ lại ùa vào mũi tôi.
“Con là con của bố con. Con cặc của ông ấy lớn thế nào, thô bạo thế nào, mẹ là người biết rõ nhất. Gien của ông ấy ở trong người con. Của con, nếu được chăm sóc đúng cách, nó sẽ không thua kém đâu.”
Bà nói từ “cặc” một cách tự nhiên, trần trụi, như thể đang nói về màu mắt hay chiều cao. Sự thẳng thắn đó khiến tôi đỏ bừng mặt, nhưng đồng thời cũng gieo vào lòng tôi một niềm kiêu hãnh bệnh hoạn. Mẹ đang so sánh tôi với bố. Mẹ đang công nhận “tiềm năng” của tôi. Tôi bất giác nhớ lại những hình ảnh đã xem qua camera, nhớ lại con quái vật sẫm màu, đầy gân guốc đã giày vò mẹ, và ý nghĩ rằng thứ của mình cũng có thể trở nên như vậy khiến hạ bộ tôi khẽ co giật.
“Thậm chí,” bà nói tiếp, giọng thì thầm đầy ma lực, “với cái sẹo này, nó còn trở nên đặc biệt hơn. Một dấu ấn riêng. Khi nó thực sự thức tỉnh và lớn lên, nó sẽ là một thứ vũ khí lợi hại để chinh phục những người đàn bà sau này. Chúng nó sẽ không thể nào quên được đâu.”
Tôi há hốc miệng. Mẹ tôi… đang nói về tương lai của dương vật tôi? Đang hình dung ra cảnh nó đi chinh phục những cô gái khác? Cái sẹo mà tôi luôn coi là một dấu vết của sự tàn phế, của sự bất lực, giờ đây qua lời mẹ lại trở thành một “dấu ấn riêng”? Logic của bà thật quái đản, nhưng lại có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại. Mẹ không chỉ đang chữa bệnh cho tôi. Mẹ đang “rèn” cho tôi một thứ vũ khí.
“Nhưng để nó trở thành vũ khí,” mẹ tôi nghiêm mặt lại, “thì trước hết nó phải được mài sắc đã. Nó không thể cứ mãi là một cục thịt mềm nhũn, đáng thương như thế này được. Những kích thích gián tiếp qua việc quan sát đã không còn đủ nữa. Nó cần một ‘phác đồ điều trị’ trực tiếp và cụ thể.”
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, và bắt đầu công bố bản giao ước mới, một bản giao ước sẽ định hình lại hoàn toàn cuộc đời tôi.
“Nghe cho kỹ đây, Huy. Đây là thỏa thuận của chúng ta.”
“Thứ nhất, về việc ‘chăm sóc’,” bà nhấn mạnh từ đó. “Mẹ sẽ trực tiếp dùng miệng để ‘đánh thức’ nó, để máu huyết lưu thông, để nó quen với sự kích thích. Nhưng không phải lúc nào cũng được. Con cần giữ sức khỏe để học. Chúng ta sẽ làm việc này một tuần hai lần. Vào tối thứ Tư và tối Chủ Nhật. Chỉ hai lần thôi, không hơn không kém.”
*Thứ Tư và Chủ Nhật.* tôi lẩm nhẩm trong đầu. Một cái lịch trình được định sẵn. Một nghi lễ thiêng liêng. Hai cái mốc thời gian đó ngay lập tức trở thành những ngày lễ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
“Thứ hai, về việc tương tác,” bà giơ hai ngón tay lên. “Con được phép chạm vào mẹ. Nhưng!” Giọng bà đanh lại. “Chỉ khi mẹ cho phép. Và chỉ ở những nơi mẹ chỉ định. Đây là bài học để con học cách kiểm soát ham muốn của chính mình, không phải để thỏa mãn con. Con hiểu chứ?”
tôi gật đầu lia lịa. Được chạm vào mẹ. Dù là có điều kiện, đó cũng là một giấc mơ tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Hình ảnh cặp vú căng tròn, bờ mông khêu gợi của mẹ lại hiện lên trong đầu tôi, và tôi cảm thấy chóng mặt.
“Và thứ ba,” bà nói tiếp, “con vẫn sẽ tiếp tục quan sát mẹ. Quan sát mẹ với bố con, hoặc có thể là với những người khác Để ‘nó’ thấy được mục tiêu mà nó cần phấn đấu. Để nó biết thế nào là một con cặc thực thụ, và nó phải trở nên như thế nào.”
Bà nói xong, cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của tôi. Một bản kế hoạch chi tiết, một lộ trình rõ ràng cho sự sa đọa của cả hai mẹ con, vừa được vạch ra một cách rành rọt, hợp lý đến mức phi lý.
mẹ tôi nhìn đứa con trai đang choáng ngợp của mình, bà mỉm cười dịu dàng. Bà vươn người tới, đặt tay lên má tôi.
“Vậy… con có đồng ý với ‘cách chữa’ này của mẹ không?”
tôi không thể nói được lời nào. Tôi chỉ có thể gật đầu, một cái gật đầu dứt khoát, giao phó toàn bộ thể xác và linh hồn mình cho người đàn bà trước mặt.
“Ngoan lắm.” Nụ cười của mẹ tôi rạng rỡ hơn. Đó là nụ cười hài lòng của một người mẹ khi đứa con chịu uống thuốc, dù viên thuốc đó là một viên độc dược được bọc đường.
Bà cúi xuống. tôi nhắm mắt lại, chờ đợi.
Cơ thể tôi phản ứng trước cả khi lý trí kịp định hình. Con cặc của tôi, thứ vừa bị chê là “không phát triển đầy đủ”, lại bắt đầu ngóc đầu dậy, run rẩy trong sự phấn khích và mong chờ.
Tôi định nói, định gật đầu, định van xin mẹ hãy bắt đầu ngay lập tức. Nhưng, mẹ lắc đầu.
“Nhưng không phải bây giờ.”
Câu nói ấy như một gáo nước đá dội vào ngọn lửa vừa bùng lên trong tôi. Con cặc của tôi ngay lập tức xìu xuống, mềm oặt trở lại. Tại sao? Tại sao lại cho tôi hy vọng rồi lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn như vậy?
“Tại sao…?” Tôi lắp bắp hỏi.
Mẹ tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, ngay bên cạnh tôi. Bà đưa tay lên, vuốt nhẹ má tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay bà thật dễ chịu.
“Tuần tới là cuộc thi hùng biện toàn thành phố,” bà nói, giọng mềm mại trở lại. “Đây là tâm huyết của mẹ, là danh dự của mẹ. Mẹ cần phải tập trung toàn bộ tâm trí cho nó. Mẹ không thể bị phân tâm được. Và mẹ cũng cần con như vậy. Mẹ cần con dồn toàn bộ sự ủng hộ cho mẹ, giống như mẹ đang dồn toàn bộ tâm trí để chữa bệnh cho con vậy. Con hiểu không?”
Tôi nhìn vào mắt mẹ. Trong đôi mắt ấy, tôi không thấy sự lừa dối. Tôi thấy sự quyết tâm. Bà thực sự coi trọng cuộc thi này. Và bà cũng thực sự nghiêm túc về việc “chữa bệnh” cho tôi.
“Hãy coi đây là một thử thách,” bà nói tiếp. “Một sự chờ đợi. Một bài kiểm tra cho sự kiên nhẫn của con.”
Bà cúi xuống gần hơn, gần đến mức tôi có thể thấy hình ảnh của chính mình, nhỏ bé và đáng thương, trong đôi mắt đen láy của bà. Giọng bà thì thầm, như một lời nguyền rủa ngọt ngào, phả hơi thở ấm nóng vào tai tôi.
“Sau khi cuộc thi kết thúc, sau khi mẹ và đội tuyển giành chiến thắng trở về…”
Bà dừng lại một chút, để cho sự chờ đợi ngấm vào từng tế bào của tôi.
“…Mẹ sẽ dành toàn bộ thời gian để thực hiện ‘phác đồ’ này. Mẹ hứa. Đó sẽ là **phần thưởng** cho chiến thắng của mẹ, và cũng là phần thưởng cho sự chờ đợi ngoan ngoãn của con.”
Phần thưởng.
Cái từ đó nổ tung trong đầu tôi. Sự thất vọng ban nãy biến mất, thay vào đó là một niềm rạo rực còn mãnh liệt hơn. Sự chờ đợi này không còn là sự trừng phạt. Nó là một khúc dạo đầu. Một tuần. Bảy ngày. Bảy ngày để tưởng tượng, để khao khát, để xây dựng sự mong chờ lên đến đỉnh điểm.
Tôi định gật đầu, nhưng mẹ đã hành động trước.
Bà giữ lấy cằm tôi, và hôn tôi.
Không phải một nụ hôn phớt trên trán. Mà là một nụ hôn thực sự trên môi. Đôi môi mềm mại, đỏ mọng của bà áp chặt lấy môi tôi. Rồi bà hé miệng, và chiếc lưỡi điêu luyện của bà, chiếc lưỡi vừa mới “thăm khám” cho tôi, trượt vào trong miệng tôi một cách táo bạo. Nó quấn lấy lưỡi tôi, trêu chọc, mơn trớn. Nụ hôn sâu và ướt át, mang theo vị ngọt của rượu vang và một chút vị mặn mà tôi biết là của chính mình.
Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi bị nhấn chìm trong nụ hôn đó, trong mùi hương của mẹ, trong cảm giác mềm mại của đôi môi và chiếc lưỡi của bà. Đây không phải là nụ hôn của một người mẹ. Đây là nụ hôn của một người tình, một người chủ, một nữ thần đang niêm phong một giao ước bằng chính da thịt của mình.
Khi bà dứt ra, tôi thở hổn hển, cả người mềm nhũn.
“Ngoan. Chờ mẹ,” bà thì thầm lần cuối, rồi đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng, để lại tôi một mình với mớ cảm xúc hỗn độn.
Tôi ngã vật ra giường, nhìn lên trần nhà. Con cặc của tôi lại đang cương lên, đau nhói vì ham muốn. Một tuần. Bảy ngày. Cuộc thi chết tiệt. Tôi vừa căm ghét nó, vừa cầu cho nó mau đến, và cầu cho mẹ tôi sẽ chiến thắng. Bởi vì phần thưởng sau chiến thắng đó, còn tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì trên đời.
