Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp
Chương 56 : Lời Thì Thầm Của Sự Quan Tâm**
Chương 50: Lời Thì Thầm Của Sự Quan Tâm**
Bố đã ngủ.
Nhưng trong phòng khách, có một thế giới khác đang tồn tại.
Tôi ngồi co ro trên chiếc ghế sofa dài, người gần như lọt thỏm vào lớp đệm da mềm mại. Ánh sáng xanh lờ mờ từ màn hình TV hắt lên khuôn mặt non nớt của tôi, nhưng đôi mắt tôi không thực sự nhìn vào đó. Chúng ráo hoảnh, vô hồn, nhìn xuyên qua những hình ảnh đang nhảy múa trên màn hình, lạc vào một cõi riêng.
*Cạch.*
Một tiếng động cực nhỏ vang lên từ cầu thang gỗ. tôi giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Mẹ tôi đang đi xuống.
Mẹ đi chân trần. Từng bước chân của bà không gây ra tiếng động nào đáng kể, chỉ là những tiếng “thịch” mềm mại, êm ái trên mặt gỗ. Nhưng với Tôi, mỗi bước chân đó lại như một nhịp trống dồn dập nện vào lồng ngực tôi.
Mẹ tôi mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu kem. Chiếc váy mỏng, mềm mại, rủ xuống theo từng đường cong trên cơ thể bà. Nó không hở hang, nhưng lại khiêu khích hơn bất cứ bộ đồ thiếu vải nào. Ánh đèn vàng vọt trong phòng khách chiếu vào lớp lụa mỏng, khiến nó trở nên gần như trong suốt ở một vài chỗ. tôi có thể thấy lờ mờ hình dáng của cặp vú căng tròn không bị áo ngực gò bó, thấy cả vùng tam giác sẫm màu lấp ló sau lớp vải mỗi khi bà di chuyển.
Mẹ đã tẩy trang. Khuôn mặt bà không còn lớp son phấn hoàn hảo, nhưng lại mang một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp trần trụi, ấm áp. Đôi môi bà hơi sưng mọng, ửng đỏ, dấu vết của những nụ hôn cuồng nhiệt với chồng. Đôi mắt bà, không còn đường kẻ sắc sảo, trông to hơn, sâu hơn, và ươn ướt một cách kỳ lạ.
Mẹ không đi về phía bếp hay lấy nước uống. Mẹ đi thẳng tới ghế sofa, ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện tôi.
Và bà im lặng.
Mẹ chỉ ngồi đó, khoanh tay trước ngực, đôi chân thon dài vắt chéo, và nhìn tôi.
Đó không phải là ánh mắt trêu chọc của một “Ái phi”. Cũng không phải ánh mắt nghiêm khắc của một cô giáo. Nó là một ánh mắt khác hẳn. Một ánh mắt săm soi, phân tích, tò mò. Ánh mắt của một người nghệ sĩ điêu khắc đang đánh giá lại tác phẩm còn dang dở của mình, tìm kiếm một vết nứt, một sự không hoàn hảo cần phải đục đẽo thêm.
Tôi cảm thấy cái nhìn đó như một bàn tay hữu hình đang lướt trên người mình. tôi thấy bối rối, lúng túng. tôi cựa mình trên ghế, giả vờ tập trung vào màn hình TV.
“Phim có gì hay không con?”
Giọng bà vang lên, mềm mại nhưng trực diện, phá tan sự im lặng ngột ngạt.
“Dạ… cũng bình thường thôi mẹ.” tôi lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
“Vậy sao con xem chăm chú thế?” Mẹ cười nhẹ, một nụ cười biết tỏng. “Hay là đang nghĩ chuyện gì khác?”
Tôi im lặng. tôi biết mình không thể nói dối người đàn bà này.
Mẹ tôi không ép. Mẹ đứng dậy, chiếc váy lụa khẽ xao động quanh cơ thể. Mẹ bước tới, ngồi xuống ngay cạnh tôi trên chiếc sofa dài. Khoảng cách giữa hai mẹ con chỉ còn là một gang tay. tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên da thịt bà, mùi hương của riêng bà, ấm áp và thân thuộc, nhưng giờ đây lại khiến tim tôi đập loạn.
“Tôi.” Mẹ gọi, giọng thì thầm. “Lại đây ngồi với mẹ.”
Mẹ không nói “ngồi gần đây”, mà là “ngồi với mẹ”. Mẹ vỗ nhẹ lên khoảng trống sát rạt cạnh mình. tôi như một con robot, vô thức nhích người lại gần. Vai tôi gần như chạm vào vai bà. tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể bà.
“Con đang không vui.”
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lời khẳng định.
Mẹ quay sang nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm xoáy vào tâm can tôi. “Đừng nói dối mẹ. Mẹ thấy hết. Dạo này con cứ như người mất hồn. Người thì xanh xao, lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt của mẹ. Có chuyện gì vậy?”
“Con… con không sao.”
“Không sao?” Mẹ tôi nhếch mép. “Trong khi mẹ… con thấy đấy.” Mẹ khẽ ưỡn người, một hành động vô thức nhưng đầy ẩn ý, khiến bộ ngực căng tròn sau lớp lụa như muốn trào ra ngoài. “Mẹ cảm thấy mình như đang sống lại. Còn con thì cứ như cái cây khô bên cạnh. Con không thấy lạ sao?”
Tôi cúi gằm mặt. tôi thấy lạ chứ. tôi thấy rõ hơn ai hết. Sự tương phản đó như một cái gai đâm vào lòng tự trọng của tôi mỗi ngày.
“Là vì ‘nó’ phải không?” Giọng bà đột nhiên hạ xuống, một lời thì thầm gần như chỉ để hai người nghe thấy. “Vẫn chưa ổn hoàn toàn, đúng không?”
Tôi giật bắn người. tôi không ngờ mẹ lại trực diện đến thế.
Thấy con trai im lặng, Mẹ tôi thở dài. Mẹ không vòng vo nữa. Mẹ đã quyết định rồi. Đêm nay, bà phải tận mắt thấy, tận tay chạm vào. Sự quan tâm của một người mẹ, hay sự tò mò của một người đàn bà đã nếm trải đủ mùi vị dục vọng, bà cũng không rõ nữa. Mẹ chỉ biết rằng, bà không thể để “tác phẩm” của mình có một khiếm khuyết lớn như vậy.
Bàn tay mềm mại, ấm áp của bà đột ngột di chuyển.
Nó không đặt lên vai hay lên tay tôi để an ủi.
Nó đặt thẳng lên đũng quần ngủ mỏng của tôi.
Tôi cứng đờ người. Toàn bộ cơ thể tôi như bị một luồng điện giật chạy qua. tôi nín thở. tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ xuyên qua lớp vải, áp vào phần da thịt nhạy cảm nhất của mình. Các ngón tay thon dài của bà không bóp mạnh, cũng không vuốt ve. Chúng chỉ áp vào đó, một cách dứt khoát, như để đo đạc, để cảm nhận.
“Mẹ…” tôi rên rỉ một tiếng, cổ họng khô khốc.
“Suỵt.” Mẹ tôi ra dấu im lặng. Ánh mắt bà vẫn dán chặt vào mặt tôi, quan sát từng biến chuyển nhỏ nhất. “Mẹ chỉ muốn biết thôi.”
Bàn tay bà vẫn giữ nguyên ở đó, không hề có ý định rời đi. tôi cảm thấy như mình đang bị đóng đinh tại chỗ. Dưới sự ấm áp và áp lực từ bàn tay mẹ, thứ mà tôi luôn tự ti lại đang có những phản ứng yếu ớt, một sự co giật nhẹ, một chút ấm nóng đang lan tỏa.
Mẹ tôi cảm nhận được điều đó. Một nụ cười kín đáo, hài lòng thoáng qua trên môi bà.
Mẹ rút tay lại. tôi thở phào một hơi, nhưng cảm giác hụt hẫng lại ngay lập tức ập đến.
Mẹ đứng dậy, nhìn xuống tôi con trai đang ngồi bất động trên ghế. Giọng bà vang lên, không còn là lời thì thầm, mà là một mệnh lệnh không thể chối cãi, một mệnh lệnh được bao bọc bởi sự quan tâm của tình mẫu tử đã biến dạng.
“Đứng dậy.”
Tôi ngơ ngác nhìn lên.
“Về phòng con.” Mẹ nói tiếp, ánh mắt không một chút dao động.
“Mẹ muốn xem.”
Tôi bước đi như một kẻ mộng du. tôi không còn ý thức được về đôi chân của mình nữa. Toàn bộ sự tồn tại của tôi giờ đây dồn hết vào người đàn bà đang đi ngay trước mặt.
Ngọc My. Mẹ tôi.
Mẹ không nắm tay, không kéo, chỉ lẳng lặng đi trước dẫn đường. Nhưng tôi cảm thấy có một sợi dây vô hình, căng cứng, nối từ gáy tôi vào từng chuyển động của bà. Ánh mắt tôi dán chặt vào tấm lưng ong, vào cái cách cặp mông tròn lẳn, đầy đặn của bà khẽ lúc lắc nhịp nhàng dưới lớp váy ngủ lụa màu kem. Lớp vải mỏng dính vào da thịt bà, ẩn hiện đường cong của khe mông, một hình ảnh vừa quen thuộc vừa cấm kỵ, khiến cổ họng tôi khô khốc.
Cầu thang gỗ không một tiếng kẽo kẹt. Dường như cả căn nhà cũng đang nín thở trước cuộc hành hương kỳ lạ này. Lên đến tầng hai, bà không đi về phía phòng ngủ của mình. Mẹ rẽ sang hướng khác.
Phòng của tôi.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Đây rồi. Nơi hành quyết. tôi bất giác muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi chân đã bị phù phép, cứ vô thức bước theo mùi hương của mẹ, một mùi hương của da thịt ấm nóng quyện với mùi lụa là và một cái gì đó rất riêng, rất đàn bà.
Mẹ đẩy cửa phòng tôi. Căn phòng bừa bộn, ngập ngụa mùi của một tôi trai mới lớn. Sách vở vứt lung tung trên bàn, vài bộ quần áo vắt vẻo trên ghế, tấm poster một ban nhạc rock nào đó dán lệch trên tường. Thế giới hỗn loạn, non nớt của tôi.
Mẹ tôi bước vào, và sự hiện diện của bà ngay lập tức biến căn phòng trở nên tù túng, chật chội. Mẹ như một nữ thần vô tình lạc bước vào một khu ổ chuột. Vẻ ngăn nắp, sang trọng và mùi hương cơ thể của bà hoàn toàn lạc lõng, đối chọi một cách tàn nhẫn với sự bừa bãi của con trai.
*Cạch.*
Tiếng chốt cửa vang lên. Khô khốc. Dứt khoát.
Nó như một nhát dao cắt đứt tôi khỏi thế giới bên ngoài. Giờ đây, trong không gian này, chỉ có tôi và mẹ. Chỉ có bệnh nhân và người chữa trị. Chỉ có con mồi và kẻ đi săn.
Mẹ tôi quay người lại. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng vọt trong phòng Tôi, trông bà càng thêm ma mị. Làn da trắng mịn của bà như phát sáng. Đôi mắt bà không còn vẻ dịu dàng, nó sâu thẳm và tập trung, giống như mắt của một nhà khoa học trước một mẫu vật quý hiếm.
“Cởi đồ ra, Huy.”
Giọng bà vẫn mềm mại, nhưng không có chỗ cho sự thương lượng. Nó là một mệnh lệnh.
Tôi lùi lại một bước, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo. tôi lắc đầu nguầy nguậy, hai tay vô thức ôm lấy trước ngực như một cô gái trẻ đang sợ hãi.
“Mẹ… đừng mà… con xin mẹ…”
Một nụ cười buồn bã thoáng hiện trên môi mẹ. Mẹ chậm rãi tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp. Mẹ không giận dữ, không mất kiên nhẫn. Mẹ chỉ nhìn tôi, một cái nhìn xuyên thấu.
“Tại sao lại phải giấu mẹ?” Mẹ hỏi, giọng nhỏ nhẹ. “Mẹ là mẹ của con. Mẹ đã sinh ra con, đã tắm rửa cho con từ khi con còn đỏ hỏn. Từng tấc da thịt trên người con, có chỗ nào mà mẹ chưa thấy qua?”
Mẹ đưa tay lên, vuốt nhẹ một lọn tóc mái lòa xòa trên trán tôi. “Con không tin mẹ sao, Tôi? Mẹ chỉ muốn giúp con thôi. Con là con trai của mẹ, mẹ không thể để con cứ mãi như thế này được.”
Những lời nói đó, thấm đẫm tình mẫu tử, lại là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Nó tước đi của tôi mọi lý do để phản kháng. tôi là con trai của bà. Mẹ có quyền. Mẹ có quyền được biết, được thấy, được chạm vào.
Thấy tôi vẫn bất động, sự xấu hổ và sợ hãi đóng băng trên khuôn mặt, Mẹ tôi khẽ thở dài. Mẹ không nói thêm nữa. Hành động sẽ thay cho lời nói.
Mẹ từ từ quỳ xuống trước mặt tôi.
Một người đàn bà xinh đẹp, kiêu hãnh, phó hiệu trưởng của một trường danh tiếng, giờ đang quỳ gối trước đứa con trai của mình. Cái tư thế đó, nó vừa có vẻ gì đó phục tùng, lại vừa chứa đựng một quyền lực tuyệt đối. Mẹ đang hạ mình, nhưng là để chiếm hữu.
Đôi tay ngọc ngà của bà đặt lên cạp quần ngủ của tôi. tôi giật nảy mình, toàn thân run lên bần bật.
“Đừng sợ…” Mẹ thì thầm, và bắt đầu kéo.
Chiếc quần từ từ trượt xuống, để lộ đôi chân và cặp đùi khá lớn của tôi. Và cuối cùng, nó lộ ra . Cái thứ mà tôi luôn che giấu, luôn tự ti. tôi nhắm nghiền mắt lại, không dám chứng kiến cảnh tượng này.
Nhưng mẹ thì nhìn. Mẹ nhìn không chớp mắt.
Dương vật của Tôi, trong trạng thái bình thường, mềm oặt và nhỏ bé, nằm nép mình một cách đáng thương giữa đám lông tơ thưa thớt. Nó có màu hồng nhạt, nhưng trên thân lại có một vài vệt sẹo mờ mờ, dấu tích của vụ tai nạn kinh hoàng năm xưa. Nó trông như một con chim non bị gãy cánh, không có chút sinh khí nào.
Sự tập trung cao độ trên gương mặt mẹ chợt vỡ ra. Thay vào đó là một nỗi xót xa không thể che giấu. Đôi mày thanh tú của bà khẽ nhíu lại. Đôi môi mọng đỏ mím chặt. Đây là con trai bà. Là một phần máu thịt của bà. Và nó đã bị tổn thương.
Mẹ vươn tay ra, những ngón tay thon dài, mềm mại run run. Mẹ không chạm vào nó một cách thô bạo. Mẹ chạm vào nó bằng một sự dịu dàng gần như là thành kính. Ngón trỏ của bà lướt nhẹ trên bề mặt da, và dừng lại ở vết sẹo dài nhất.
Mẹ miết nhẹ lên những vết sẹo lồi. Lớp da ở đó hơi chai đi, sần sùi, khác hẳn với phần da mềm mại xung quanh. Một cái chạm khiến tôi rùng mình, không phải vì khoái cảm, mà vì một nỗi đau cũ bị khơi lại.
“Trời ơi…” Mẹ tôi thì thầm, giọng bà lạc đi. “Sẹo vẫn còn rõ thế này… Chắc là đau lắm phải không con?”
Câu hỏi đó, đầy ắp sự thương cảm của một người mẹ, đã phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng ngự cuối cùng của tôi. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, lăn dài trên má. tôi không còn thấy xấu hổ nữa, chỉ thấy tủi thân và đau đớn.
Không khí trong phòng không còn sự ngượng ngùng cấm kỵ nữa. Nó đặc quánh lại bởi một thứ tình cảm kỳ lạ, một sự hòa quyện giữa nỗi đau thể xác, sự xót xa của tình mẹ, và một sự trần trụi đến tột cùng.
Mẹ tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của con trai. Mẹ đưa tay kia lên lau nước mắt cho tôi. Rồi, với một quyết tâm sắt đá trong ánh mắt, bà nói, giọng chắc nịch.
“Để mẹ chữa cho con.”
Tôi còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, thì tôi đã phải chứng kiến một hành động không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ tôi, người mẹ thanh cao của tôi, từ từ cúi đầu xuống.
Mái tóc đen mượt của bà xõa ra, vài sợi chạm vào đùi trong của tôi, khiến tôi khẽ rùng mình. Gương mặt xinh đẹp của bà tiến lại gần, gần hơn nữa. tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi cong vút, thấy cả hình ảnh méo mó của chính mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của bà.
Và rồi, một cảm giác ấm nóng, mềm mại, ẩm ướt không thể tả xiết đột ngột bao bọc lấy phần đầu nhạy cảm nhất của tôi.
Mẹ đã ngậm lấy nó.
Miệng của mẹ tôi.
Tôi như bị sét đánh ngang tai. Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi suy nghĩ, mọi logic, mọi quy tắc xã hội đều tan biến. Chỉ còn lại cảm giác. Một cảm giác quá đỗi chân thực, quá đỗi sai trái, nhưng lại đang thực sự diễn ra.
Đó không phải là một hành động bú mút đầy dục vọng. Nó khác hẳn. Nó chậm rãi, thăm dò. Mẹ không dùng răng, không hút mạnh. Mẹ chỉ dùng môi và lưỡi, một cách cực kỳ nhẹ nhàng, để “khám phá” nó. Cái lưỡi mềm mại của bà lướt một vòng quanh đầu khấc, như đang nếm thử, đang kiểm tra từng tế bào. Nó giống như một hành động thăm khám thiêng liêng, một sự “giải phẫu” bằng những giác quan nguyên thủy nhất.
Cơ thể tôi phản ứng một cách bản năng. Cái thứ tưởng chừng đã chết đó bỗng giật lên một cái, rồi bắt đầu run rẩy, một dòng máu nóng từ từ được bơm đến, khiến nó hơi cựa quậy trong miệng bà.
Mẹ tôi cảm nhận được sự thay đổi đó. Mẹ khẽ ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vương chút dịch trong suốt. Mẹ nhìn thẳng vào mắt Tôi, một cái nhìn sâu sắc, đầy ẩn ý.
Mẹ đã có được chẩn đoán của mình.
Tôi chết lặng, cơ thể vừa run rẩy vì cú sốc, vừa râm ran vì một cảm giác xa lạ vừa được đánh thức. tôi không biết phải làm gì, phải nói gì. tôi chỉ biết rằng, kể từ giây phút này, mối quan hệ giữa tôi và mẹ đã bước sang một trang hoàn toàn khác, một trang mà không một ai trên đời này có thể hiểu được.
