Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 49



Chương 44​

Sáng ngày hẹn gặp Khoa, chúng tôi chọn một góc yên tĩnh trong quán cà phê sang trọng. Nhạc jazz du dương, mùi cà phê rang xay và bánh ngọt thoang thoảng. Một bối cảnh thanh lịch, nhưng lại tương phản một cách trớ trêu với cuộc đấu trí căng thẳng sắp diễn ra.

Tôi ngồi ở một bàn khuất trong góc, đủ xa để không bị chú ý nhưng đủ gần để quan sát mọi thứ. Tôi đeo kính râm, giả vờ đọc sách, nhưng thực chất, màn hình laptop đang mở, hiển thị hình ảnh trực tiếp từ chiếc camera giấu kín trong túi xách của mẹ. Tai nghe không dây đã được kết nối, tôi có thể nghe rõ mọi thứ.

Tôi hồi hộp, tim đập nhanh. Tôi biết Anh Khoa là một con cáo già, nguy hiểm hơn Khôi hay Nam rất nhiều.

Mẹ tôi xuất hiện. Bà mặc một chiếc váy lụa liền thân màu xanh ngọc. Chất vải mềm mại và rủ xuống, ôm lấy từng đường cong của cơ thể. Váy không hở hang, nhưng dưới ánh đèn vàng của quán, tôi có thể thấy rõ mẹ không mặc áo ngực. Mỗi khi mẹ cử động, hai đầu vú lại cọ vào lớp vải lụa, hằn lên rõ rệt. Bà trang điểm tinh tế, nhấn vào đôi môi màu đỏ mận. Trông mẹ hoàn toàn thư thái, tự tin, như thể đang đi gặp một người bạn cũ.

Anh Khoa đã đợi sẵn. Hắn vẫn mặc áo sơ mi và quần tây hàng hiệu, nhưng cổ áo hơi nhàu. Hắn ngồi đó với vẻ vênh váo, bồn chồn, nghĩ rằng mình đang nắm đằng chuôi.

Mẹ tôi ngồi xuống, gọi một tách trà hoa cúc.

“Lâu không gặp, cô My càng ngày càng mặn mà nhỉ,” Anh Khoa nhếch mép, giọng điệu đầy ẩn ý. “Chắc là được tưới tắm đều đặn.”

Mẹ tôi mỉm cười, một nụ cười xã giao nhưng không hề nao núng. “Cảm ơn em. Em hẹn cô ra đây chỉ để khen vậy thôi à?”

Anh Khoa cười khẩy. Hắn rút điện thoại ra, đặt lên bàn, xoay màn hình về phía mẹ tôi. “Em thỉnh thoảng vẫn hay xem lại ‘kỷ niệm’ đẹp của chúng ta. Rõ nét lắm.”

Hắn đang nói đến cái video hắn quay lén chúng tôi.

“Thằng khốn. Nó định giở trò rồi,” tôi rủa thầm trong bụng. Tim tôi thắt lại. Tôi chờ đợi phản ứng của mẹ. Tôi nghĩ mẹ sẽ hoảng sợ, sẽ cầu xin.

Nhưng không.

Mẹ tôi không hề biến sắc. Bà nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống một cách nhẹ nhàng. Rồi mẹ bật cười, một tiếng cười trong trẻo, nhẹ nhàng.

“À, cái video đó à?” Bà nói, giọng điệu thản nhiên như đang bàn về thời tiết. “Công nhận. Cô cũng tò mò muốn xem lại đấy. Phải thừa nhận là hôm đó em làm tốt thật.”

Anh Khoa sững người. Nụ cười trên mặt hắn cứng lại. Kịch bản hắn chuẩn bị trong đầu hoàn toàn sụp đổ. Hắn mong chờ sự sợ hãi, sự van xin, chứ không phải một lời… khen?

“Cô… cô không sợ à?” Hắn lắp bắp.

Mẹ tôi ngả người về phía trước một chút, hạ giọng, nhưng vẫn giữ vẻ thân mật: “Sợ gì chứ? Đó là ‘trò chơi’ của chúng ta mà, đúng không?” Bà nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt không một chút e dè. “Cô công nhận hôm đó em làm cô sướng thật. Nhất là cái đoạn… em làm trên xe buýt… rồi cả lúc em ép cô trong phòng họp nữa. Em… rất kỹ thuật.”

“Cái quái gì vậy?” Tôi suýt nữa thì đánh rơi tai nghe. Mẹ tôi đang làm cái gì thế này? Mẹ tôi đang… khen nó? Khen nó làm mẹ sướng? Khen nó giỏi?

Anh Khoa hoàn toàn bị động. Hắn lắp bắp: “Em… dĩ nhiên là em giỏi rồi. Nhưng… nếu cái này lộ ra… danh dự của cô…”

Mẹ tôi lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối một cách chân thật. “Nếu lộ ra thì… chán lắm.”

“Chán?” Anh Khoa ngớ ra.

“Ừ. Chán,” Mẹ tôi khẳng định. “Nếu lộ ra, thì ‘trò chơi’ kết thúc. Chồng cô biết, trường học biết, bố mẹ em cũng biết. Sẽ chẳng còn gì vui nữa.”

Bà ngừng một giây, rồi nói tiếp, giọng điệu như một người bạn thân đang chia sẻ bí mật: “Cô sẽ không thể ‘dạy thêm’ cho Khôi được nữa. Không thể ‘thực hành’ thể dục với Nam. Và dĩ nhiên…”

Bà liếc nhìn hắn, một cái nhìn vừa trần trụi vừa mời gọi: “…cô cũng không thể ‘ôn bài’ với em được nữa.”

Bà mỉm cười: “Em có muốn trò chơi kết thúc không, Khoa? Em có muốn mất đi một cô giáo tuyệt vời, sẵn sàng chơi hết mình với em như cô không?”

Tôi thở phào. Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng ngay giữa quán cà phê.

Mẹ tôi. Bà ấy thật sự không thể tin nổi. Bà không cần đe dọa, không cần dùng quyền lực. Mẹ tôi chỉ cần dùng chính sự dâm đãng, sự trần trụi của mình. Mẹ tôi đã “lật ngửa” ván cờ bằng cách đồng ý với mọi cáo buộc, và biến lời đe dọa của hắn thành một thứ vô nghĩa.

Anh Khoa sững sờ. Hắn nhìn mẹ tôi như nhìn một sinh vật lạ. Hắn dùng video để đe dọa mẹ, để ép mẹ quan hệ. Nhưng mẹ vừa mời hắn quan hệ (trong tương lai), với điều kiện hắn phải giữ cái video đó làm của riêng. Bà đã biến hắn từ một kẻ tống tiền thành một đồng lõa, một người cùng phe, cùng bảo vệ bí mật chung.

Vũ khí duy nhất của hắn đã bị vô hiệu hóa.

“Cô… cô thật là…” Hắn không nói nên lời.

Mẹ tôi mỉm cười, nụ cười giờ đây đã trở lại vẻ hiền dịu vốn có. “Cô thế nào? Giờ thì, cất điện thoại đi. Chúng ta nói chuyện như những người… bạn. Em muốn uống gì nào?”

Anh Khoa, như một kẻ mất hồn, từ từ rút điện thoại về, cất vào túi. Sự vênh váo biến mất, thay vào đó là một sự nể phục, và một ham muốn còn lớn hơn cả trước đây.

Ván cờ đã được lật ngửa. Và mẹ tôi, không cần một quân cờ nào, đã là người chiến thắng tuyệt đối.

Không khí trong quán cà phê dường như đã thay đổi 180 độ. Tiếng nhạc jazz vẫn du dương, nhưng sự căng thẳng của cuộc đấu trí đã tan biến. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề của kẻ chiến thắng và người chiến bại.

Anh Khoa ngồi đó, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hắn hoàn toàn bị động, hoàn toàn mất phương hướng. Vũ khí duy nhất của hắn, thứ hắn nghĩ sẽ cho hắn toàn quyền kiểm soát, bỗng chốc trở thành một trò đùa.

Mẹ tôi, ngược lại, hoàn toàn thư thái. Bà nhấp thêm một ngụm trà hoa cúc, cái nóng dịu nhẹ lan tỏa. Bà phá vỡ sự im lặng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, thoáng đãng, như thể đang nói chuyện với một cậu học trò cứng đầu vừa bị bắt lỗi.

“Sao, căng thẳng thế?” Bà mỉm cười, đôi mắt lấp lánh vẻ vui vẻ. “Chúng ta là ‘bạn’ mà, đúng không? Bạn bè thì phải tin nhau chứ.”

“Bạn bè?” Tôi gần như sặc nước bọt khi nghe điều đó qua tai nghe. Mẹ tôi thật sự là một thiên tài trong việc bẻ cong thực tại. Mẹ tôi vừa biến một kẻ tống tiền thành “bạn” chỉ trong vòng năm phút.

“Em… cô…” Anh Khoa lắp bắp, hắn không biết phải xưng hô thế nào, phải phản ứng ra sao.

“Thôi nào,” Mẹ tôi ngả người về phía trước. Chiếc váy lụa xanh ngọc trễ xuống, để lộ rõ hơn khe ngực sâu và đường cong của cặp vú không hề có áo ngực bên trong. Bà nói, giọng như đang thủ thỉ một bí mật. “Giờ thế này nhé. Coi như hôm nay cô ‘chiều’ em. Em, ngay bây… giờ,” mẹ nhấn mạnh, “xóa cái video đó đi. Xóa sạch sẽ.”

Anh Khoa gật đầu lia lịa.

“Đổi lại…”

Bà dừng lại một nhịp, cố tình kéo dài sự chờ đợi. Tôi thấy Anh Khoa nuốt nước bọt. Hắn đang nín thở, chờ đợi bản án, hoặc một sự cứu rỗi.

“…đổi lại, cô sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Bà mỉm cười. “Và…”

Bà liếc nhìn hắn, một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân, rồi lại dừng ở đũng quần hắn. “Nếu em ngoan… thì thỉnh thoảng, cô sẽ cho em một chút ‘ân huệ’.”

Bà nháy mắt một cái. “Em hiểu ‘ân huệ’ là gì chứ?”

Tôi quan sát khuôn mặt Anh Khoa qua màn hình laptop. Đó là một kiệt tác của sự chuyển đổi cảm xúc. Từ sợ hãi tột độ, sang ngỡ ngàng, rồi hoài nghi, và cuối cùng là một sự hưng phấn bệnh hoạn, một niềm vui sướng không thể che giấu.

“Trời ơi…” tôi thầm nghĩ. “…hắn vừa thoát khỏi địa ngục, lại được hứa hẹn một thiên đường.” Hắn nghĩ hắn đến đây để tống tình, nhưng cuối cùng lại phải trở thành kẻ cầu xin được “ban ơn”.

“Cô… cô nói thật à?” Giọng Anh Khoa run rẩy, gần như là van nài.

“Cô đùa em bao giờ chưa?” mẹ tôi đáp lại, giọng điệu vẫn vui vẻ, thản nhiên.

Không một chút do dự, Anh Khoa cuống quýt rút điện thoại ra. Tôi thấy ngón tay hắn run rẩy bấm trên màn hình. Hắn tìm đến file video, nhấn xóa.

“Thùng rác nữa,” mẹ tôi nhắc khẽ, như một cô giáo đang nhắc học trò làm bài cho sạch sẽ.

“Vâng… vâng… đây ạ…” Hắn vội vã vào thư mục đã xóa, chọn “xóa vĩnh viễn”.

Xong xuôi, hắn chìa điện thoại ra cho mẹ tôi kiểm tra, hai tay run rẩy như một kẻ vừa dâng lên vật tế. “Rồi ạ… hết rồi ạ… thật sự hết rồi ạ…”

mẹ tôi thậm chí còn không thèm cầm lấy điện thoại. Bà chỉ liếc qua màn hình, rồi gật đầu hài lòng. “Tốt. Em ngoan đấy.” Bà biết, lúc này, hắn không dám giở trò. Hắn đã hiểu giữ lại cái video đó chỉ mang lại rắc rối, trong khi xóa nó đi lại mở ra một cơ hội để được “thưởng”.

Mẹ tôi duyên dáng đứng dậy. Chiếc váy lụa xanh ngọc khẽ lướt trên da thịt, gợn lên những đường cong chết người. Bà vươn vai một cách lười biếng, một cử động vô tình khiến lớp lụa mỏng kéo căng, ôm trọn lấy cặp mông tròn lẳn và bộ ngực không có gì che chắn.

“Ui, ngồi lâu mỏi quá,” mẹ nói bâng quơ, giọng điệu thoáng đãng. “Cô cần vào phòng vệ sinh một chút.”

Bà quay người. Nhưng ngay trước khi quay đi, mẹ dừng lại, liếc nhìn Anh Khoa, rồi từ từ… liếm môi.

Đó là một hành động gần như vô hình. Một cái lướt nhẹ của đầu lưỡi ướt át lên bờ môi đỏ mận. Một tín hiệu không thể rõ ràng hơn.

Rồi mẹ bước đi.

Và cái cách mẹ bước đi mới thật sự giết người. Bà biết hắn đang nhìn. Bà biết tôi cũng đang nhìn. Bà bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhưng cặp mông tròn lẳn trong lớp lụa mỏng cứ thế lắc nhẹ theo mỗi bước chân. Đó không phải là một sự khêu gợi cố tình, mà là một sự tự tin bản năng, một sự đong đưa tự nhiên của một người phụ nữ biết rõ quyền lực của cơ thể mình.

Tôi thấy Anh Khoa ngồi chết lặng khoảng ba giây. Hắn nhìn chằm chằm vào cái mông đang lắc lư xa dần đó. Não hắn có lẽ đang cố gắng xử lý thông tin.

Rồi, như một kẻ bị thôi miên, hắn đứng phắt dậy. Hắn quăng vội một nắm tiền lên bàn, không thèm đếm, rồi lặng lẽ đi theo bóng lưng mẹ tôi.

“Mẹ tôi đi đâu vậy? Phòng vệ sinh?” Tôi bất giác nuốt nước bọt. “Khoan đã… Thằng kia cũng đi theo. Chết tiệt, không lẽ… ngay ở đây?”

Tôi vội vàng kiểm tra lại kết nối camera trong túi xách của mẹ. Tín hiệu vẫn tốt.

Cơn ghen tuông quen thuộc lại dâng lên, nhưng lần này, nó bị đè bẹp bởi một sự tò mò bệnh hoạn và một cảm giác kích thích đến run rẩy. Tôi sắp được xem một màn “ban ơn” trực tiếp. Mẹ tôi, bằng sự khôn khéo và dâm đãng của mình, đã chính thức thu phục thêm một “tín đồ”.

…………..

Màn hình laptop của tôi rung nhẹ khi mẹ đặt chiếc túi xách lên bệ đá cẩm thạch. Camera đã ổn định. Qua ống kính, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong tấm gương lớn, sạch bóng của phòng vệ sinh đơn sang trọng. Ánh sáng vàng ấm áp, không gian sạch sẽ, có mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng. Một khung cảnh hoàn hảo cho một cuộc hẹn hò bí mật.

Mẹ tôi xuất hiện trong khung hình phản chiếu. Bà ung dung đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc. Bà đang mỉm cười một mình, một nụ cười thật sự vui vẻ và thỏa mãn.

Rồi, tiếng “cạch” nhẹ vang lên trong tai nghe của tôi. Cánh cửa phòng vệ sinh đã được chốt.

Anh Khoa lén lút bước vào. Hắn thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì hồi hộp và ham muốn. Hắn không tin vào vận may của mình.

Mẹ tôi nhìn thấy hắn qua gương. Bà không giật mình, chỉ bật cười, tiếng cười khúc khích, trong trẻo. “Cũng gan đấy. Dám theo vào thật à?”

“Cô… cô… rủ em mà,” Anh Khoa lắp bắp, hắn tiến lại gần.

“Cô rủ hồi nào?” Mẹ tôi xoay người lại, tựa lưng vào bệ đá, đối mặt với hắn. Chiếc váy lụa xanh ngọc mỏng manh bó sát lấy cơ thể mẹ. “Cô chỉ nói là cô đi vệ sinh thôi.”

“Cái liếm môi của cô… là rủ em,” Anh Khoa đã lấy lại được chút tự tin.

“Thế à?” Mẹ tôi cười. “Thông minh đấy.” Bà đưa tay lên, từ từ tháo chiếc trâm cài tóc. Mái tóc đen dài, óng ả của mẹ xõa xuống vai như một dòng suối. Cảnh tượng đó, ngay cả qua màn hình, cũng khiến tôi nín thở. Bà đẹp một cách chết người.

Bà không cởi váy. Bà chỉ đơn giản là nhích người, ngồi lên bệ đá cẩm thạch cạnh bồn rửa tay, ngay bên cạnh cái túi xách của mình. Camera bây giờ quay cận cảnh. Bà vắt một chân lên, khiến chiếc váy lụa xanh ngọc bị kéo lên cao, để lộ hoàn toàn một bên đùi thon dài, trắng nõn.

Lớp vải lụa mỏng dính vào da mẹ. Tôi nhìn thấy rõ viền của chiếc quần lót ren đen nhỏ xíu bên dưới. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, làm nổi bật làn da trắng nõn và vùng tam giác mời gọi.

“Lại đây,” mẹ tôi nói, giọng khàn đi, không phải ra lệnh, mà là rủ rê. “Phần thưởng cho ‘bạn chơi’ ngoan.”

“Bạn chơi?” Tôi nghiến răng. Mẹ tôi đang coi tất cả chúng tôi là đồ chơi của bà ấy.

Anh Khoa như một con thiêu thân, lao tới. Hắn quỳ sụp xuống giữa hai chân mẹ , ngay trên sàn đá cẩm thạch. Hắn vội vàng kéo khóa quần, định tự mình lôi “con thú” của hắn ra.

“Ấy,” mẹ tôi đưa tay ra, chặn hắn lại. “Vội gì. Để cô xem nào.”

Bà cúi xuống. Tôi thấy rõ qua camera. Bà dùng hai bàn tay thon dài của mình, tự tay lôi “con thú” của hắn ra. Nó to lớn, đã cương cứng đến mức tím lại, gân guốc.

Bà ngắm nghía nó một lát, như một chuyên gia đang thẩm định. Rồi mẹ ngước lên nhìn hắn, nháy mắt một cái. “Khá lắm.”

Anh Khoa rên rỉ khi tay mẹ tôi bắt đầu vuốt ve. Và rồi, mẹ bắt đầu.

Không giống sự ép buộc, cũng không giống sự dịu dàng. Lần này là một sự chủ động, cuồng nhiệt. Mẹ tôi như một đứa trẻ được món đồ chơi yêu thích.

Bà cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống, che đi một phần khuôn mặt, nhưng tôi vẫn thấy rõ. Bà há miệng, ngậm lấy đầu dương vật của hắn.

Tiếng “chụt” ướt át vang lên, rõ mồn một qua tai nghe của tôi.

Lưỡi mẹ liếm láp một vòng. Rồi mẹ bắt đầu mút. Bà mút một cách chuyên nghiệp và đầy khiêu khích. Bà dùng cả hai tay để vuốt ve, xoa nắn.

“Á… cô My… ôi… trời ơi…” Anh Khoa thở dốc, hai tay bám chặt vào thành bệ đá, ngay cạnh chiếc túi xách.

Mẹ tôi làm việc một cách say mê. Tiếng “ụt ụt” ướt át vang vọng trong không gian kín. Tiếng thở dốc của Anh Khoa, và cả tiếng ư ử trong cổ họng của mẹ tôi. Bà đang tận hưởng nó.

“Trời ơi… nhìn cách mẹ tôi làm kìa… Chuyên nghiệp quá… Mẹ tôi đang thực sự thích thú với việc này. Con đĩ… con đĩ của mình…” Tôi vừa căm ghét, vừa tự hào một cách bệnh hoạn. Tay tôi đã bắt đầu di chuyển trong quần. Tôi không thể kìm nén được. Tôi đang xem mẹ mình bú cặc cho một thằng đàn ông khác trong toilet quán cà phê, và mẹ tôi đang vui.

Anh Khoa không thể cầm cự được lâu dưới kỹ thuật điêu luyện đó.

“Em… em ra… ra đây… cô ơi…!” Hắn gầm lên.

Mẹ tôi thậm chí còn tăng tốc, mút mạnh hơn, sâu hơn, như muốn hút cạn hắn.

Hắn giật nảy người, bắn hết, bắn thẳng vào trong miệng mẹ tôi.

Tôi thấy mẹ ngửa cổ. Cổ họng mẹ cử động. Bà nuốt sạch. Nuốt không sót một giọt.

Bà ngẩng lên, khóe miệng còn vương lại một chút tinh dịch trắng đục. Bà đưa lưỡi ra, liếm một vòng quanh môi, một cách thản nhiên, như vừa ăn xong một cây kem ngon.

“Ngon,” mẹ phán một câu xanh rờn, giọng vẫn còn hơi khàn.

Anh Khoa vẫn đang quỳ trên sàn, thở hổn hển, ngây ngất.

Mẹ tôi đứng dậy, thản nhiên chỉnh lại chiếc váy lụa. Bà quay lại nhìn hắn, vỗ nhẹ lên má hắn. “Nhớ cho kỹ. Đây là ‘ân huệ’. Chỉ khi nào cô vui thì em mới có.”

Bà cầm lấy túi xách, mở cửa, và bước ra khỏi toilet, để lại Anh Khoa vẫn đang quỳ trên sàn, ngây ngất.

Tôi tắt màn hình laptop, gục đầu xuống bàn. Hắn đã hoàn toàn bị chinh phục, cả về thể xác lẫn tinh thần. Hắn đã trở thành một “bạn chơi” trung thành mới. Còn tôi, tôi lại một lần nữa chứng kiến quyền năng của mẹ. Cảm giác ghen tuông và ham muốn chiếm hữu càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Mẹ tôi là của tôi, nhưng mẹ tôi lại thích chia sẻ niềm vui của mình cho tất cả mọi người.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...