Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 4 : B



Chương 2.B

Tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự tĩnh lặng trong phòng khách. Hữu Thắng, chồng của Ngọc My, bắt máy, giọng sang sảng đầy hào sảng của một người đàn ông thành đạt.

“A lô, Cường đấy à? Lâu lắm rồi không gặp. Cuối tuần này rảnh không? Dẫn vợ con qua nhà tôi ăn bữa cơm. Vợ tôi mới nấu được vài món tủ, đảm bảo ông bạn mê tít.”

Bên kia đầu dây, Minh Cường, đối tác làm ăn lâu năm của Thắng, cười ha hả: “Được thế thì còn gì bằng. Vợ tôi, Huệ Lan, cũng vừa chuyển về trường cấp ba trên này dạy Văn, nghe nói là đồng nghiệp với bà xã ông đấy. Đúng là duyên trời định.”

“Thế à? Tuyệt vời! Vậy quyết thế nhé, tối thứ Bảy tôi cho thằng Huy qua đón.”

Cuộc điện thoại kết thúc. Ngọc My đang ngồi trên sofa, tay lật hờ một cuốn tạp chí thời trang, ngước lên nhìn chồng. Ánh mắt cô thoáng một tia phức tạp. Lại một buổi tụ tập. Lại những vai diễn. Nhưng cô nhanh chóng che giấu nó sau một nụ cười dịu dàng.

“Bạn anh ạ?”

“Ừ, Minh Cường. Bà xã cậu ấy mới chuyển về trường mình dạy đấy. Em biết không?”

“À, cô Huệ Lan. Em có nghe nói. Cô ấy dạy Văn.” Ngọc My đáp, giọng đều đều.

Tối thứ Bảy.

Chiếc xe hơi màu đen từ từ đỗ trước cổng nhà Hữu Thắng. Minh Khôi ngồi ở ghế sau, lòng dạ bồn chồn như lửa đốt. Cả tuần nay, hình ảnh cô giáo Ngọc My cứ lởn vởn trong đầu cậu. Cái cách cô cúi xuống giảng bài, để lộ khe ngực trắng ngần lấp ló sau lớp áo sơ mi. Mùi nước hoa thanh khiết mà quyến rũ của cô. Giọng nói ngọt ngào của cô. Tất cả đều khiến cậu, một thằng con trai mười bảy tuổi đang ở thời kỳ hừng hực nhất, phải phát điên.

Hôm nay, được đến nhà cô, một cảm giác vừa hồi hộp vừa tội lỗi xâm chiếm lấy Khôi. Cậu sẽ được thấy cô trong một bộ dạng khác, một bộ dạng đời thường, không phải là một cô giáo nghiêm nghị trên bục giảng.

Cánh cửa mở ra. Hữu Thắng xuất hiện với nụ cười toe toét, vỗ vai Minh Cường. “Vào đi, vào đi nào.”

Và rồi, Khôi nhìn thấy cô.

Ngọc My đứng sau lưng chồng, mỉm cười chào đón khách. Hôm nay cô không mặc bộ vest công sở cứng nhắc. Thay vào đó là một chiếc váy lụa màu đen, mềm mại ôm lấy thân hình đồng hồ cát tuyệt mỹ. Mái tóc xoăn dài được búi hờ sau gáy, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi vai tròn trịa. Cô đẹp một cách dịu dàng, đằm thắm, một vẻ đẹp của người phụ nữ gia đình, khác hẳn với vẻ quyến rũ có phần xa cách ở trường. Trái tim Khôi đập lỡ một nhịp.

“Chào cô ạ.” Khôi lí nhí, mặt đỏ bừng.

Ngọc My khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua cậu học trò một cách nhanh chóng, không để lộ cảm xúc gì đặc biệt. “Chào em.”

Bà Huệ Lan, mẹ của Khôi, một người phụ nữ có nét đẹp mặn mà nhưng hơi u buồn, bước lên trước, tay bắt lấy tay Ngọc My. “Chào cô My, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp. Tôi là Huệ Lan, dạy Văn.”

“Chào chị, rất vui được làm quen.” Ngọc My đáp lại, nụ cười vẫn hoàn hảo trên môi.

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, ít nhất là vẻ bề ngoài. Hữu Thắng và Minh Cường nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng lại cụng ly côm cốp. Bà Huệ Lan và Ngọc My thì trò chuyện về công việc ở trường, về học sinh. Quang Huy, con trai của Ngọc My, cũng ngồi ở đó. Cậu ta trông gầy gò, xanh xao, ít nói, chỉ lặng lẽ ăn phần của mình. Khôi chỉ liếc qua Huy một cái, trong đầu cậu lúc này chỉ có hình ảnh của mẹ nó.

Khôi gần như không nuốt nổi thứ gì. Toàn bộ tâm trí cậu đều dồn vào người phụ nữ đối diện. Cậu quan sát từng cử chỉ của cô. Cách cô gắp thức ăn cho chồng, cách cô mỉm cười khi nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo, cách đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhấp một ngụm rượu vang. Mỗi hành động đều toát lên một vẻ quyến rũ chết người trong mắt cậu. Cô là vợ của người khác. Ý nghĩ đó như một nhát dao cứa vào lòng cậu, vừa đau đớn vừa kích thích một cách bệnh hoạn.

“Thằng Huy nhà tôi đấy,” Hữu Thắng bỗng nhiên lên tiếng, chỉ tay về phía con trai mình, giọng đầy tự hào. “Học cùng lớp với con trai anh chị phải không? Nó cứ khen cô My dạy hay suốt.”

Một câu nói vô tình.

Nhưng đối với Minh Khôi, nó như một tiếng sét đánh ngang tai.

Thời gian như ngừng lại. Tiếng nói cười ồn ào xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai cậu.

Cô My…

Vợ của chú Thắng…

Mẹ của Quang Huy…

Mẹ. Của. Huy.

Cậu học sinh ít nói, xanh xao ngồi cùng bàn với cậu.

Khôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Cậu nhìn trân trối từ gương mặt xinh đẹp của Ngọc My, sang nụ cười tự mãn của Hữu Thắng, rồi dừng lại ở Quang Huy. Toàn bộ thế giới của cậu như sụp đổ. Nữ thần trong mộng của cậu, đối tượng của những tưởng tượng dâm đãng nhất của cậu, không chỉ là một cô giáo, cô còn là mẹ của bạn học cùng lớp.

Cái “trò chơi” mà cậu và Quang Huy đang âm thầm sắp đặt, cái liệu pháp tâm lý quái đản kia, bỗng chốc nhuốm một màu sắc hoàn toàn khác. Nó không còn là một cuộc chinh phục một cô giáo xa lạ nữa. Nó đã trở thành một sự xâm phạm vào một gia đình, một sự loạn luân trá hình.

Cậu cảm thấy ánh mắt của Quang Huy đang nhìn mình. Một ánh mắt lạnh lẽo, dò xét, như một nhà khoa học đang quan sát con chuột bạch trong thí nghiệm.

Và rồi, cậu bắt gặp ánh mắt của Ngọc My.

Cô cũng đang nhìn cậu. Trong đôi mắt đẹp như hồ thu đó, không có sự ngạc nhiên, không có sự bối rối. Chỉ có một sự tĩnh lặng đáng sợ. Một sự xác nhận câm lặng.

Cú sốc bất ngờ khiến Minh Khôi chết lặng. Cậu buông thõng đôi đũa, tiếng kim loại va vào thành bát sứ tạo ra một âm thanh “keng” chói tai, lạc lõng giữa những tiếng cười nói rôm rả. Mọi ánh mắt trong giây lát đều đổ dồn về phía cậu.

“Ấy, con trai làm sao thế?” Bà Huệ Lan, mẹ cậu, lo lắng hỏi, tay vươn ra định chạm vào trán con. “Trong người không khỏe à?”

Minh Khôi giật mình, vội lắc đầu, nhặt lại đôi đũa. “Không ạ, con không sao. Chỉ là… hơi mệt chút thôi.”

Minh Cường, bố cậu, đang cao hứng, mặt đỏ gay vì rượu, phẩy tay một cách xuề xòa. “Thanh niên trai tráng mệt cái gì! Chắc lại game gủng thâu đêm chứ gì. Anh xem, thằng con tôi nó chỉ được cái to xác chứ học hành chểnh mảng lắm.”

Hữu Thắng cười ha hả, vỗ vai bạn. “Trẻ con bây giờ đứa nào chẳng thế. Ông cứ lo xa. Thằng Huy nhà tôi cũng có hơn gì đâu, suốt ngày ru rú trong phòng.”

Câu nói của hai ông bố vô tình đổ thêm dầu vào lửa. Họ, trong sự tự mãn của những người đàn ông trụ cột, hoàn toàn không nhận ra cơn địa chấn đang diễn ra trong lòng những đứa con và những người vợ của mình. Đối với họ, đây chỉ là một bữa tối vui vẻ, một dịp để thắt chặt tình bằng hữu và bàn chuyện con cái một cách bề trên.

Minh Cường quay sang Ngọc My, ánh mắt chân thành của một người cha đang thực sự lo lắng cho tương lai của con trai. Ông không hề hay biết rằng mình đang đẩy con trai vào chính cái hang cọp mà cậu vừa kinh hoàng nhận ra.

“Cô My này,” ông Cường hạ giọng, vẻ nghiêm túc. “Tôi nói thật, gia đình tôi trăm sự nhờ cô. Thằng Khôi nhà tôi, nó ở nhà không ai bảo được. Cô là giáo viên chủ nhiệm, lại có chuyên môn, tôi mong cô để mắt tới cháu nó, nghiêm khắc một chút cũng được. Cứ coi như em nó là em út trong nhà mà dạy bảo.”

Ngọc My từ tốn đặt ly rượu vang xuống. Một cử chỉ chậm rãi, tao nhã. Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ông Cường, nhưng một tia nhìn lạnh như băng khẽ lướt qua Minh Khôi đang cúi gằm mặt.

“Anh Cường cứ yên tâm,” giọng cô ngọt ngào, đầy trách nhiệm. “Đây là bổn phận của em mà. Các em học sinh trong lớp, em đều coi như con cháu trong nhà. Khôi là một học sinh thông minh, chỉ là chưa tập trung thôi. Em sẽ có phương pháp giúp em ấy tiến bộ.”

“Được thế thì quý quá!” Minh Cường mừng rỡ. “Nếu cần phụ đạo thêm ngoài giờ, cô cứ sắp xếp. Gia đình tôi xin chịu mọi chi phí, không để cô thiệt thòi đâu.”

Lời đề nghị đó, đối với hai ông bố, là một giải pháp hoàn hảo. Nhưng đối với Minh Khôi, nó là một bản án đã được ký. Cậu cảm thấy lồng ngực mình bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Phụ đạo ngoài giờ. Điều đó có nghĩa là gì? Cậu sẽ phải ở lại trường, một mình, với cô. Trong văn phòng của cô. Trong tầm kiểm soát của cô. Cái viễn cảnh khiến cậu rạo rực trong những tưởng tượng bệnh hoạn

Ánh mắt Khôi sau đó chuyển sang Quang Huy. Nhưng khóe miệng hắn, chỉ một thoáng thôi, đã khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không thể nhận thấy. Một nụ cười của sự đắc thắng.

“Vậy thống nhất thế nhé!” Hữu Thắng nâng ly, kết luận. “Nào, 1, 2, 3, zô! Mừng cho tình bạn của chúng ta và mừng cho tương lai của các cháu!”

Tiếng ly chạm vào nhau lanh lảnh. Tiếng cười nói lại rộ lên. Bữa tiệc vẫn vui vẻ như nó vốn phải thế.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...