Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 17 : Cái xóc nảy cuối cùng của chiếc xe buýt hất văng mẹ khỏi giấc mơ ngắn. Bà gần như lao xuống trạm, đô



Chương 14

Cái xóc nảy cuối cùng của chiếc xe buýt hất văng mẹ khỏi giấc mơ ngắn. Bà gần như lao xuống trạm, đôi chân vốn vững chãi nay có chút lảo đảo. Tôi lẳng lặng theo sau, một cái bóng trung thành, che chắn cho dáng hình đang vội vã của mẹ. Bà cần một nhà vệ sinh. Gấp. Không phải để giải quyết nhu cầu sinh lý thông thường, mà là để tẩy rửa, để sắp xếp lại, để thoát khỏi cái kén nhầy nhụa của một cuộc phiêu lưu vừa kết thúc mười phút trước.

Không khí trong nhà vệ sinh công cộng đặc quánh mùi hóa chất tẩy rửa rẻ tiền và một thứ mùi khai ẩm ướt cố hữu. Mẹ chọn buồng trong cùng, đóng sập cửa. Tôi đứng ngoài, lưng tựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo, lắng nghe. Tiếng nước xối ào ào. Tiếng xé một thứ gì đó. Tiếng thở dài khe khẽ. Trong đầu tôi, một cuốn phim câm đang chạy lại. Đôi môi của gã trai trẻ kia đã nói gì khi ghì sát vào tai mẹ? Con cặc của hắn có thực sự đâm vào giữa hai bắp đùi bà, qua lớp váy mỏng và đôi tất da tội nghiệp? Tinh dịch có bắn ra không, hay chỉ là thứ nước nhờn dính của ham muốn? Mẹ có rên không? Hay bà chỉ im lặng, cắn răng chịu đựng, một sự hy sinh câm lặng cho trò chơi của chúng tôi?

Những câu hỏi không có lời đáp. Chúng như những con giòi, đục khoét tâm trí tôi.

Một lúc sau, mẹ bước ra. Một con người khác. Gương mặt vẫn còn ửng hồng, nhưng không phải cái màu đỏ bừng của sự xấu hổ, mà là sắc hồng của một người vừa vận động mạnh, của máu huyết vừa được lưu thông một cách mãnh liệt. Và đôi chân. Đôi chân trần trụi, trắng lóa dưới ánh đèn huỳnh quang. Lớp tất da đã biến mất. Chúng có lẽ đang nằm dưới đáy một sọt rác nào đó, ướt sũng và cô độc. Giờ đây, đôi chân ấy, từ bắp đùi căng tròn đến cổ chân thon thả, hoàn toàn phơi bày. Hai cột ngọc không tì vết. Và tôi biết, chắc chắn, bên dưới lớp váy kia, bà cũng không còn mặc quần lót. Một trạng thái chân không hoàn toàn.

“Mát không mẹ?” Tôi buông một câu, giọng điệu nửa đùa cợt, nửa thăm dò.

Bà giật mình, như vừa bị kéo ra khỏi một dòng suy nghĩ miên man. Ánh mắt bà nhìn tôi, có chút mơ màng, rồi nhanh chóng sắc lại. “Không phải tại con sao!” Bà nguýt. “Cứ đứng trơ mắt ra nhìn mẹ mày bị nó bắt nạt!” Cái giọng hờn dỗi ấy, nó không phải sự trách móc thật sự. Nó là một phần của vở kịch. Một sự nũng nịu, một cách chuyển dời trách nhiệm đầy nữ tính.

“Đông người quá. Con manh động, người ta nhìn thấy thì sao?” Tôi cũng diễn tròn vai mình, một lời biện minh hợp lý.

“Hừ!”

Tôi bước lại gần, đủ để ngửi thấy mùi hương trên người bà. Một hỗn hợp kỳ lạ. Mùi nước hoa Chanel No.5 sang trọng quyện với mùi da thịt ngọt ngào sau khi tiết mồ hôi, và thoang thoảng đâu đó, một mùi tanh nồng rất nhẹ, mùi của đàn ông. “Thằng nhóc đó có cho vào không mẹ?” Tôi thì thầm, câu hỏi trần trụi. “Nó nói gì với mẹ?”

Mẹ đỏ bừng mặt, nhưng lần này là sự ngượng ngùng thật sự. “Linh tinh! Làm… làm gì có cái đó!” Bà lắp bắp.

Tôi không hỏi thêm. Tôi biết bà sẽ không bao giờ thừa nhận. Nhưng cơ thể bà đã nói thay rồi. Lúc này, bà không còn là cô giáo Ngọc My nghiêm nghị. Bà là một người đàn bà vừa vụng trộm trở về, một vẻ đẹp lẳng lơ vừa chớm nở, quyến rũ hơn gấp bội.

“Lúc nãy… con cứng rồi.” Tôi thú nhận.

Và đó là câu thần chú. Gương mặt bà giãn ra, một nụ cười không thể giấu được nở trên môi. “Thật hả con? Tốt quá rồi! Cứ thế này con trai mẹ sẽ sớm khỏe lại thôi!” Niềm vui của bà là thật. Niềm vui của một người mẹ, và cũng là niềm vui của một người đồng lõa.

Rồi bà lại đỏ mặt, lí nhí. “Phải… phải đi mua một bộ đồ lót mới. Cứ thế này nguy hiểm quá.”

Đương nhiên là nguy hiểm. Chiếc váy siêu ngắn, và bên dưới là một khoảng không mời gọi. Một cơn gió nhẹ cũng có thể lật mở mọi bí mật.

Mẹ rành khu này. Bà dẫn tôi đi như một người bản địa, nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng nội y có vẻ sang trọng. Khi bà định bước vào, tôi ghé tai: “Nhớ mua thêm một đôi tất nữa nhé.” Tôi cười, một nụ cười của con cáo.

Bà khựng lại, rồi như hiểu ra, má bà ửng lên, tay bà cấu nhẹ vào hông tôi một cái rõ đau trước khi biến mất sau cánh cửa kính.

Bên trong, một thế giới của ren, lụa và những lời hứa hẹn. Cô nhân viên quen mặt mẹ, đon đả chào mời những mẫu mới nhất. Đồ lót, khi treo trên móc, chỉ là những mảnh vải vô hồn. Nhưng tôi biết, chỉ vài phút nữa thôi, chúng sẽ trở thành lớp da thứ hai, thành vũ khí của mẹ.

Và rồi bà bước ra từ phòng thử đồ. Uyển chuyển. Tự tin. Lớp quần lót mới đã tạo ra một thành trì an toàn. Đôi chân thon dài lại được bọc trong một lớp tất da màu khói mỏng tang, thứ tơ lụa bán trong suốt vừa che đậy vừa mời gọi. Bà đã được tái vũ trang. Cuộc đi săn có thể tiếp tục.

Chúng tôi gặp Khôi ở một quán trà sữa. Hắn bảnh bao trong bộ vest công sở, tóc vuốt keo bóng loáng. Khi thấy chúng tôi, đặc biệt là khi thấy mẹ, mắt hắn sáng lên. Một sự kinh ngạc không che giấu.

“Cô hôm nay đẹp quá!” Hắn thốt lên.

Hắn không nói dối. Chiếc váy ôm trọn lấy thân hình đồng hồ cát. Bộ ngực no tròn như hai trái đào tiên bị ép chặt, thách thức lớp vải. Vòng mông cong vút, một đường cong chết người. Và đôi chân. Đôi chân trong lớp tất mới, mịn màng như lụa, mỗi bước đi đều tạo ra một sự ma sát mượt mà, một lời hứa hẹn về những gì ẩn giấu bên trên. Cuộc gặp gỡ trên xe buýt dường như đã mở một công tắc nào đó trong người mẹ. Ánh mắt bà hôm nay ươn ướt, mời gọi một cách lạ lùng.

Lời khen của Khôi rõ ràng làm mẹ hài lòng. Một nụ cười nhạt, kín đáo, nhưng đủ để cho thấy sự kiêu hãnh của một người đàn bà biết mình đẹp.

Khôi khó chịu ra mặt khi thấy tôi đi cùng, nhưng không dám nói gì. Hắn nhanh chóng lờ tôi đi, sánh bước bên mẹ, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những câu chuyện của hắn. Mẹ, dường như cũng bị cuốn theo, cười duyên, mắt long lanh đáp lại. Họ như một cặp tình nhân, còn tôi là kẻ thừa thãi đi phía sau.

Nhưng vị trí này cho tôi một góc nhìn hoàn hảo.

Tôi thấy những gã đàn ông trên phố đều ngoái lại nhìn mẹ. Họ nhìn vào cái cách bà bước đi, hông lắc nhẹ, vòng mông no tròn nảy lên theo từng nhịp. Mẹ biết. Bà không chỉ biết, bà còn tận hưởng nó. Bà đi chậm lại một chút, ưỡn ngực ra hơn, để cho những ánh mắt đói khát đó gặm nhấm mình. Một cảm giác hưng phấn bệnh hoạn, một sự thỏa mãn phù phiếm của một nữ hoàng đang diễu hành qua lãnh địa của mình.

Đến một đoạn đường đông, Khôi nhân cơ hội chen lấn, vòng tay ra sau, ôm lấy eo mẹ. Một cái ôm rất tự nhiên, như thể bảo vệ. Mẹ không phản ứng, vẫn mải cười nói. Nhưng bàn tay của Khôi thì không tự nhiên chút nào. Nó bắt đầu một cuộc thám hiểm. Từ eo, nó trượt xuống phần hông nở nang, mon men đến gần đỉnh của cặp mông căng tròn, rồi lại trượt lên. Một điệu vũ của những ngón tay trên lớp váy mỏng. Mông mẹ, trong lúc bước đi, thỉnh thoảng lại cọ vào phần háng đang gồng cứng của Khôi. Một sự va chạm vô tình mà hữu ý. Mùi nước hoa, mùi da thịt, tiếng giày cao gót gõ lóc cóc trên vỉa hè. Tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng của sự gợi tình. Con cặc trong quần tôi lại nhói lên, đau tức.

Bữa trưa ở một nhà hàng bít tết. Khôi là nhân vật chính, khoác lác về những thành tựu của hắn. Mẹ là một khán giả duyên dáng, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía tôi, một cái liếc tinh nghịch, như thể chia sẻ một bí mật. Tôi chỉ im lặng, nhìn hắn diễn, và cười thầm.

Kế hoạch tiếp theo là xem phim. Một bộ phim tình cảm sến súa. Suất chiếu buổi chiều, vắng người.

Và rồi sự cố xảy ra. Hoặc đúng hơn, một sự sắp đặt của số phận. Ghế trong rạp là ghế đôi. Ghế dành cho tình nhân. Ba người chúng tôi đứng ngây ra, lúng túng.

“Thôi, mẹ với anh Khôi ngồi chung đi. Con ngồi một mình cho rộng.” Tôi lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng, giọng hào phóng một cách giả tạo.

Khôi mừng ra mặt. Mẹ, biết rõ bản chất của trò chơi, cũng không phản đối. Tôi ngồi vào một khoang ghế đôi bên cạnh họ.

Cái ghế đôi này được thiết kế một cách hiểm hóc. Nó không rộng. Nó ép hai người phải sát vào nhau. Tôi ngồi một mình thì thênh thang, nhưng khi mẹ và Khôi ngồi xuống, nó trở thành một cuộc chiến giành lãnh thổ của da thịt. Mông của mẹ quá lớn, quá tròn. Nó chiếm hơn một nửa diện tích. Mông của Khôi cũng không nhỏ. Chúng chèn ép nhau, không một kẽ hở. Cánh tay họ dính vào nhau. Mẹ có vẻ không thoải mái, bà khẽ cựa mình, kéo chiếc váy vốn đã ngắn lại càng ngắn hơn. Bà nghĩ rằng sự khêu gợi của mình là do bộ quần áo, mà không biết rằng chính cơ thể bà đã là một lời mời gọi không thể che giấu.

Đèn phụt tắt. Chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ màn hình hắt lên. Tôi liếc sang. Mẹ bắt chéo chân, một tư thế phòng thủ đầy duyên dáng. Nhưng vô ích. Chiếc váy co lên, để lộ gần như toàn bộ cặp đùi thon dài, trắng lóa trong bóng tối.

Trong rạp chỉ có vài người. Hàng ghế sau lưng chúng tôi trống không.

Tôi thấy Khôi bắt đầu hành động. Hắn từ từ dịch người, ép sát vào mẹ, miệng vẫn giả vờ bình luận về bộ phim. Mẹ cảm nhận được sự xâm lấn, nhưng bà im lặng.

Rồi tay trái của Khôi vòng ra sau lưng mẹ, đặt lên phần eo mềm mại. Một cái ôm chiếm hữu. Mẹ giật mình, lườm hắn, khẽ đẩy tay hắn ra. Nhưng hắn ghì chặt hơn. Sự chống cự yếu ớt của mẹ, trong bóng tối này, trông như một màn làm tình vụng về. Bà bất lực, quay sang nhìn tôi cầu cứu.

Tôi nhắm mắt lại. Giả vờ ngủ.

Tôi nghe tiếng Khôi thì thầm bên tai mẹ: “Cô Ngọc My, phim chán quá hay sao mà Huy ngủ mất rồi.” Hắn cười khẽ, một tiếng cười đắc thắng.

Mẹ biết tôi giả vờ. Bà không thể vạch trần tôi. Bà chỉ có thể tự mình đối mặt. “Toàn phim anh chọn. Chán ngắt. Về thôi.” Bà nói, giọng bực bội, làm bộ đứng dậy.

Khôi ghì chặt eo bà, không cho bà đi. Hắn ghé sát tai bà, hít một hơi thật sâu mùi hương từ mái tóc. “Phim có thể chán, nhưng cô thì không bao giờ.”

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ bà. Mẹ run lên. Bà cắn môi, cố gắng dùng lý trí cuối cùng. “Minh Khôi, chị lớn hơn em nhiều tuổi. Em không thể có suy nghĩ đó với chị. Không tốt đâu.”

“Có gì mà không tốt?” Hắn cười. “Cô đẹp thế này, thằng đàn ông nào mà không thích?” Dứt lời, bàn tay đang ở trên eo mẹ của hắn trượt xuống. Một cú trượt dài và táo bạo. Nó đáp xuống một bên mông của bà, bóp mạnh. Cả bàn tay hắn lún sâu vào khối thịt mông mềm mại, đàn hồi.

“A!” Mẹ khẽ kêu lên một tiếng, nửa đau đớn, nửa bất ngờ. Bà lại cố đẩy hắn ra, nhưng lần này, hắn càng siết chặt hơn. Tay trái hắn không ngừng nhào nặn mông bà, còn tay phải cũng không yên phận, nó lần mò đặt lên đùi bà. Lớp tất da mịn màng, trơn trượt không thể ngăn cản những ngón tay của hắn. Phần thịt đùi mềm mại, ấm nóng rơi vào móng vuốt của con sói.

Mẹ hoảng loạn. Bà không ngờ Khôi lại dám làm càn đến thế. Ánh mắt bà nhìn hắn, đầy sợ hãi, như một con chim non bị rắn quấn lấy.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...