Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp

Chương 13 : “Cái này có hơi quá không?” Tôi thì thầm với Minh Khôi, giọng tôi khô khốc. “Mẹ có giận không?”



Chương 11

“Cái này có hơi quá không?” Tôi thì thầm với Minh Khôi, giọng tôi khô khốc. “Mẹ có giận không?”

Minh Khôi cười khẩy, một nụ cười của kẻ biết tuốt. “Hề, mày vẫn chưa hiểu à? Mẹ mày, trong xương tủy, là một người đàn bà dâm đãng. Bà ấy chỉ giả vờ giận thôi. Nói không chừng trong lòng đang sướng rơn ấy chứ. Hề hề, cũng may tao có lần lén vào văn phòng, xem trộm được phiếu khám sức khỏe của bả. Mày đừng nói ra nhé.”

À, thì ra là vậy. Chẳng có năng lực đặc biệt nào cả. Chỉ có sự tính toán bẩn thỉu của một thằng nhóc ranh ma. Một con quỷ nhỏ đội lốt học sinh.

Một lát sau, mẹ bước ra. Chiếc váy ngủ màu xanh vẫn ở đó, nhưng có gì đó đã khác. Cái bóng đen của bộ đồ lót đã biến mất. Một sự trống rỗng mời gọi. Bà ném cho Minh Khôi một cái túi vải nhỏ, giọng bực bội nhưng không có chút sức nặng nào: “Được rồi, muộn rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Minh Khôi đón lấy cái túi như một con chó vồ được khúc xương. Gã biết bên trong là gì. Là chiến lợi phẩm của gã. Gã chào chúng tôi qua loa rồi chuồn thẳng, vội vã như một tên trộm vừa cuỗm được món đồ quý giá.

Cánh cửa đóng lại. Trong nhà chỉ còn tôi và mẹ. Mùi hương của bà, một hỗn hợp của dầu gội và mùi da thịt đàn bà, lấp đầy không gian. Bà rửa bát xong, rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh tôi, mái tóc dài đã được tháo tung, lòa xòa trên vai, một vẻ lười biếng đầy khêu gợi. Bà nhìn tôi, một nụ cười nửa miệng, một ánh mắt không rõ ý tứ.

“Mẹ thật sự đưa đồ lót của mình cho cậu ta à?” Tôi hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình bình thản.

“Cho thì cho rồi,” bà nói, giọng nhẹ như không. “Dù sao mẹ cũng có nhiều.” Bà cười, một nụ cười có chút nũng nịu. “Con có thể đừng suốt ngày nói từ ‘dâm đãng’ được không? Chẳng văn minh chút nào. Sao? Biểu hiện hôm nay của mẹ được chứ? Đây chẳng phải là điều con mong muốn sao?”

“Mong muốn thì đúng là mong muốn,” tôi ngập ngừng, “nhưng con cứ cảm thấy…”

“Cảm thấy gì? Hối hận rồi à? Không muốn thấy mẹ và người khác mập mờ nữa?” Bà khiêu khích.

“Không phải,” tôi vội nói. “Chỉ là thằng nhóc Minh Khôi này khá biến thái. Con thấy vẻ mặt đắc ý của cậu ta hơi khó chịu. Không biết cậu ta lấy quần áo của mẹ xong sẽ làm gì?”

Bà nhìn tôi, một cái nhìn sâu thẳm. “Hay là hai đứa bây giờ thông đồng với nhau, muốn bắt nạt mẹ đấy chứ?”

“Không có đâu,” tôi chối. “Nhưng hôm nay Minh Khôi có nói với con… cậu ta rất thích mẹ. Cậu ta muốn theo đuổi mẹ. Còn hỏi con có đồng ý không.”

Mẹ cười khẩy, một tiếng cười lười biếng. “Thằng nhóc con biết gì mà theo đuổi phụ nữ? Khoác lác.”

“Chưa chắc đâu. Nghe nói ở trường có mấy cô gái đã từng yêu cậu ta rồi. Cậu ta là một tay sát gái nổi tiếng đấy.”

Mẹ không nói gì thêm. Chúng tôi cùng xem TV trong im lặng. Một sự im lặng nặng trĩu những điều không thể nói. Đêm đã khuya, mẹ đứng dậy, về phòng.

Ngày hôm sau, ở trường, Minh Khôi tìm tôi, mặt mày hớn hở một cách bệnh hoạn. “Này, Huy, tao cho mày xem cái này hay lắm.” Gã gửi cho tôi một video qua Zalo.

Tôi biết thừa đó không phải thứ gì tốt đẹp. Tôi đợi đến lúc tan học, khi lớp học đã vắng người, mới dám mở ra. Màn hình điện thoại sáng lên. Và rồi, nó xuất hiện.

Một con cu. Một con cu khổng lồ, đen sì, cương cứng đến mức những đường gân xanh nổi lên chằng chịt như rễ cây. Nó trông hung dữ, một con quái vật vừa được đánh thức. Và quấn quanh con quái vật đó, là chiếc quần lót ren màu đen của mẹ tôi. Phần đáy quần, nơi nhạy cảm nhất, được tròng vừa khít vào cái đầu khấc tím bầm. Một bàn tay đang nắm lấy con cu, bọc bên ngoài là chiếc quần lót của mẹ, và bắt đầu di chuyển. Lên, xuống. Một nghi lễ thủ dâm bệnh hoạn.

Tôi vội vàng tắt video, tim đập thình thịch. Thằng khốn. Nó không chỉ lấy đồ lót của mẹ tôi. Nó dùng nó để tự sướng, quay lại video, rồi gửi cho tôi. Đây là một lời tuyên chiến. Một sự khiêu khích trần trụi.

Tối đó, về nhà, tôi đợi mẹ tắm xong. Bà mặc một bộ đồ ngủ khác, kín đáo hơn, ngồi xem TV cùng tôi. Tôi lại gần, giọng thì thầm như một con rắn: “Mẹ ơi, con có một video này Minh Khôi gửi cho con. Mẹ có muốn xem không?” Tôi cười, một nụ cười gian xảo.

Mẹ ngạc nhiên. “Cậu ta có gì hay mà gửi cho con?”

Tôi không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho bà, đã mở sẵn video và chuyển sang chế độ toàn màn hình. Bà tò mò bấm vào nút play.

Con cu của Minh Khôi chiếm trọn màn hình. Nó lớn đến mức, trên màn hình điện thoại của tôi, trông như thể nó đang ở ngay trước mặt bà. Mẹ hét lên một tiếng nhỏ, nhưng bà không ném điện thoại đi. Bà không rời mắt khỏi màn hình. Bà bị thôi miên.

Con cu đó thật sự rất lớn. Nó giống như một khúc dồi được nhồi căng cứng. Gân xanh nổi cuồn cuộn. Đầu khấc to như một quả trứng vịt, tím bầm, bóng loáng, vênh lên một cách kiêu hãnh. Xung quanh gốc là một đám lông đen rậm rạp. Hai hòn dái như hai cái túi vải, lủng lẳng. Một con quái vật thực sự.

Bàn tay trong video bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Con cu, được bọc trong chiếc quần lót của mẹ, liên tục thúc về phía camera. Mẹ cầm điện thoại, và trông như thể con cu đó đang thúc vào mặt bà, một sự xâm phạm gián tiếp nhưng vô cùng mãnh liệt.

Má mẹ ửng hồng. Hơi thở của bà trở nên nặng nề. Dưới lớp áo ngủ, ngực bà phập phồng dữ dội. Bà đang bị kích thích.

Trong video, tiếng thở hổn hển của Minh Khôi vang lên, kèm theo những lời chửi thề tục tĩu. “Đồ dâm đãng… sớm muộn gì tao cũng địt mày… à… sướng quá… mặc quần lót dâm đãng thế này… tao địt chết mày… địt… địt… địt!”

Con cu của gã, quấn trong chiếc quần lót ren đen, đầu khấc cọ xát vào lớp vải mỏng, tiết ra thứ dịch nhờn bóng loáng. Và rồi, gã gầm lên. Con cu co giật. Một dòng tinh dịch trắng đục, đặc quánh, bắn ra. Nó bắn thẳng vào chiếc quần lót, thấm đẫm lớp ren đen, rồi chảy tràn ra ngoài, những dòng suối trắng nhỏ giọt xuống.

Gã còn dùng chính chiếc quần lót đó để lau chùi con cu của mình. Chiếc quần lót của mẹ, giờ đây, hoàn toàn ngập trong tinh dịch của gã, như một vật tế thần sau một nghi lễ tà giáo.

Video kết thúc. Mẹ ngồi bất động, mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Bà ném chiếc điện thoại sang một bên, giọng đầy phẫn nộ nhưng lại có chút run rẩy. “Thằng nhóc biến thái này… còn làm hỏng đồ lót của mẹ. Nó thật sự quá đáng rồi. Huy, video này là nó gửi cho con à?”

Tôi gật đầu. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Nó gửi cho con làm gì? Khiêu khích con? Hay là… nó muốn con chuyển video này cho mẹ xem?”

“Rất có thể nó muốn cho mẹ xem,” tôi nói, giọng đầy tính toán. “Hơn nữa, con nghĩ nó muốn khoe khoang.”

“Khoe khoang cái gì? Bẩn thỉu chết đi được!”

“Khoe khoang cái… cái dương vật của nó ấy,” tôi cười. “Mẹ xem, to và dài thật đấy.”

Mặt mẹ càng đỏ hơn. “To hay không to thì có gì đâu. Ôi, Huy, mẹ thấy con bây giờ cũng bị nó làm hư rồi.”

“Không có đâu. Trước đây bọn con trai thỉnh thoảng cũng nói về mấy chuyện này, có đứa còn so sánh xem ai to hơn nữa cơ.”

“Mấy đứa con trai tuổi dậy thì các con thật vô vị,” mẹ cười, giọng dịu dàng. “Qua giai đoạn này sẽ tốt hơn thôi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà. “Mẹ ơi, cái của Minh Khôi với của bố, cái nào to hơn ạ?”

Mẹ sững người. Bà quay đi, lảng tránh. “Hỏi cái này làm gì.”

“Con chỉ muốn biết thôi mà,” tôi nài nỉ. “Mẹ xem, nó gửi cái video này cho mẹ, rõ ràng là muốn quyến rũ mẹ mà.”

Mẹ cúi đầu, im lặng, nhưng vành tai bà đã đỏ ửng. Tôi biết câu trả lời. Con cu của Minh Khôi chắc chắn to hơn của bố rất nhiều.

Tôi đánh bạo, ghé sát vào tai bà, thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ xem cái của Minh Khôi kìa. Cái ‘của quý’ đó vừa to vừa thô. Chẳng lẽ… mẹ không muốn thử sao?”

Mẹ giật nảy mình, mặt đỏ như gấc. “Mẹ mới không có! Ngủ sớm đi!” Bà đứng dậy, gần như chạy về phòng ngủ.

Tôi ngồi lại một mình, mỉm cười. Bà có thể nói dối tôi, nhưng không thể nói dối cơ thể mình. Tôi biết, cái video đó đã gieo một hạt mầm vào trong tâm trí bà. Một hạt mầm của sự tò mò, của ham muốn. Nhìn thấy con cu to và thô như vậy, có lẽ cái lỗ lồn của bà đã ướt sũng rồi.

Mẹ tôi, một người phụ nữ dâm đãng bị kìm nén bởi những tư tưởng truyền thống. Và tôi, chính tôi, đã mở chiếc hộp Pandora của bà ra. Minh Khôi, với con cu quái vật của gã, chính là chìa khóa để lấp đầy sự trống rỗng trong lòng bà.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...