Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Siêu Phẩm

Chương 51



“Ôiiiiiiii…” Hoàng Lan mặt cắt không còn giọt máu hoang mang run rẩy, cầm khăn tiến đến chỗ Gia Huy để lau đi máu nhưng Gia Huy đẩy ra, nó cố lết ra ngoài cửa máu không ngừng chảy ra nhìn vô cùng đáng sợ.

Gia Huy sợ hãi trước sự cuồng bạo điên cuồng của Hoàng Lan, nó vô thức kêu lên “Đừng đánh…”

Hoàng Lan nhào đến ôm lấy Gia Huy, nó nói: “Đừng… đừng giết tôi… mẹ đừng giết tôi…”

“Không…” Lắc đầu

Hoàng Lan quơ tay định cầm khăn lau máu cho Gia Huy nhưng lại cầm nhầm đúng cái muôi sắt làm Gia Huy hoảng sợ tiếp tục đẩy Hoàng Lan ra gương mặt nó vô cùng sợ hãi.

“Đừng giết tôi… giết tôi mẹ sẽ mang tội hãy để tôi tự chết bên ngoài”

Hoàng Lan như chết lặng cô đơ ra choáng váng mọi thứ nhoè đi ngay trước mắt cô đau đớn gào khóc rồi lao đến dùng khăn thấm máu trên gương mặt của Gia Huy. Cú đá mạnh khiến Hoàng Lan còn cảm thấy chân mình đau nữa, cú đá này đã vào thẳng mũi khiến Gia Huy tổn thương mũi hoặc tệ hơn là gãy mũi rồi.

“Mẹ đưa con đi bệnh viện nhé”

“Không cần phiền đến mẹ đâu”

Máu vẫn tiếp tục chảy ra sau một hồi lóng ngóng cuối cùng cũng biết dùng khăn giấy bịt mũi lại, nếu ngửa cổ lên thì máu không ngừng chảy xuống họng nên giờ cúi gằm mặt xuống thì máu không còn chảy ra nữa.

Sau một hồi bị choáng thì Gia Huy cũng dần bình phục lại, nó đứng dậy một cách khó khăn rồi lảo đảo bước đến nhà vệ sinh để tẩy rửa.

Nó trở lại với mái tóc ướt đẫm và máu vẫn rỉ ra từ vết thương, có thể thấy cái mũi của nó tím tái vô cùng thảm thương.

Nó đi vào bếp cúi xuống nhặt tiền tay nó run run lụm từng tờ một rồi nói “Cảm ơn” rồi lạnh lùng rời đi không còn cợt nhả đùa nghịch như mọi khi nữa.

Hoàng Lan đứng đơ ra đó nước mắt dưng dưng hôm nay cô quá mạnh tay rồi, mọi khi đánh đập Gia Huy cô rất đắc ý nhưng hôm nay làm nó đau đớn thì trái tim cô cũng nhói đau.

Hoàng Lan ngồi phịch xuống đất nghĩ lại những chuyện đã qua, cô khóc nấc lên rồi liên tục nói xin lỗi…

Ngồi bần thần trong phòng bếp vò đầu bứt tai khóc mãi đến khi cảm nhận được đã khuya Hoàng Lan trở lại phòng ngủ nằm vật xuống giường nhìn lên trần nhà vắt tay lên trán suy nghĩ, cô dằn vặt không tài nào ngủ được cứ lo lắng cho Gia Huy mãi không thôi.

Đến gần sáng mới chợp mắt được một chút Hoàng Lan ngồi dậy hai tay ôm gối suy nghĩ mông lung rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại liên tục nhìn thời gian không biết là để làm gì đến 7:10 Hoàng Lan đưa điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh:

“Alo”

“Chào thầy ạ, tôi là phụ huynh của em Gia Huy”

“À vâng chào chị Lan, lúc sáng Huy có gọi điện cho tôi xin nghỉ rồi”

“Huy nghỉ… à… à vâng vâng… tưởng thằng bé chưa gọi”

“Em Huy bị ốm à chị”

“Vâng, cháu nó không được khoẻ”

——-

Cúp máy xong Hoàng Lan càng thêm lo lắng lập tức gọi điện thoại cho Gia Huy bằng số mà hôm qua nó gọi nhưng không thấy nhấc máy gọi vài lần vẫn thế.

Đến 8:00 thì thấy số đó gọi lại.

“Ai đấy ạ”

“Huy à”

“Huy… Huy nào?… không phải ạ”

“Hôm qua Gia Huy gọi bằng số này mà”

“À… Gia Huy mượn điện thoại gọi nhờ thôi ạ”

“Cháu cùng lớp với Gia Huy à”

“Vâng… cô là…”

“Mẹ Gia Huy”

“À vâng chào cô”

“Cháu có biết Gia Huy ở trọ chỗ nào không?”

“Ơ…” Bên kia đơ ra cô là mẹ của Gia Huy lại đi hỏi cháu chỗ ở của Gia Huy có kì cục không cơ chứ.

“Cháu có thể nhắn cho cô xin chỗ trọ của Gia Huy được không”

“Vâng để cháu hỏi rồi nhắn lại vì cháu cũng chưa đến trọ nó lần nào”

“Cô cảm ơn nhé”

Người bạn này thấy có gì đó không ổn nên đã nhắn tin Gia Huy biết là mẹ Lan đang tìm nó.

Hoàng Lan chờ đợi mãi không thấy tin nhắn phản hồi, ngồi một lúc nữa thì thấy có cuộc gọi từ một số lạ khác. Gia Huy lại mượn điện thoại của ai đó để gọi.

“Alo”

“Đừng cố gắng tìm tôi rồi làm phiền người khác, hôm nay tôi thấy mệt nên không lên trường, tôi không sao, không cần phải thăm hỏi gì hết”

“Vết thương có sao không?”

Lạnh lùng nói “Không sao” rồi cúp máy.

Thái độ của Gia Huy như vậy khiến Hoàng Lan thấy khó chịu, quan tâm thì mới gọi hỏi mà mới nói được vài câu đã tắt máy rồi, đúng là loại người không biết điều mà.

“Mặc kệ đi, bị vậy là đáng đời không chết đâu mà lo”

Hoàng Lan trở lại với công việc ở tiệm may, tập trung vào công việc giúp đầu óc hoạt động quên đi những lo lắng muộn phiền.

Buổi tối Hoàng Lan ở nhà một mình ăn cơm rồi lúc ngủ lại chăn đơn gối chiếc khiến cô trăn trở: “Mình sẽ sống như này từ giờ đến già hay sao? Đến chết vẫn phải sống cô độc như này sao? Không con không cháu không ai quan tâm đến mình hết, nếu đột tử chết trong nhà này chắc cũng chả ai biết đến đâu”

“Không biết bản thân sống trên cuộc đời này vì mục đích gì nữa, liệu có nên sống nữa không hay tự kết liễu bản thân xuống dưới đó đoàn tụ với anh…”

Suy nghĩ tiêu cực khiến Hoàng Lan tủi thân bật khóc một mình gặm nhấm nỗi đau và sự cô đơn vô cùng.

Ban đêm con người ta trở nên yếu lòng dễ sinh ra cảm giác sợ hãi, dễ cảm thấy cô đơn tủi thân, lo lắng và suy nghĩ nhiều dẫn đến khó ngủ mà đến khi ngủ được thì đã quá khuya hôm sau thức giấc cảm giác mệt mỏi uể oải lười biếng không muốn tỉnh dậy, nên việc khó ngủ kéo theo rất nhiều hệ luỵ: Suy giảm sức khoẻ, năng suất làm việc kém, dễ nóng nảy cáu gắt, tâm trạng bất ổn…

Ngày hôm sau đến giờ cơm trưa Hoàng Lan vẫn còn đang ngồi dưới tiệm may mọi khi là cô đã đóng cửa cuốn và ở trên tầng nấu bữa trưa rồi nhưng hôm nay không muốn ăn cô cứ ngồi bần thần ở đó.

Có tiếng xe tay ga AB đỗ trước sân nhà, một người đàn ông bước vào trong, quần tây áo sơ mi đóng thùng kèm theo một cái cặp.

“Chào chị”

Trước đây mới gặp một lần nhưng Hoàng Lan nhận ra ngay “Chào thầy, mời thầy ngồi uống nước” Không biết vì sao mà thầy giáo chủ nhiệm lớp 10A9 tìm đến tận nhà không báo trước.

“Chào chị, em Gia Huy đi học về chưa?”

“Dạ chưa, có chuyện gì vậy thầy?”

Hoàng Lan pha nước nhưng thầy giáo ngăn lại:

“Không cần đâu tôi đi về bây giờ, tôi muốn hỏi chị một vài câu thôi”

“Vâng thầy cứ hỏi đi ạ”

“Tôi thấy mũi em Huy bị sưng, hỏi thì bảo ngã xe, có thật là như vậy không chị?”

Hoàng Lan đơ ra một lúc cái mũi sưng thủ phạm chính là Hoàng Lan gây nên “…”

“Có phải em ấy đánh nhau không chị?”

“Không phải đâu, là ngã xe thôi”

“Chị chắc chắn chứ”

“Chắc chắn”

“Vậy ạ, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em Gia Huy không đánh nhau hoặc không bị ai bắt nạt, nếu đơn thuần là ngã xe thì không sao”

“Cảm ơn thầy đã quan tâm”

“Tôi xin phép”

“Vâng, chào thầy”

Thầy giáo rời đi còn Hoàng Lan đứng bần thần suy nghĩ, thầy cô để ý đến nghĩa là cái mũi đó bị thương không hề nhẹ.

===

Chuyện về cái mũi của Gia Huy khiến nhiều người bàn tán, ngoài cái mũi sưng thâm tím thì tay Gia Huy cũng không được linh hoạt rất khó viết chữ hơn nữa còn có người đưa đi học chứ không tự đi như thường ngày.

Chuyện bắt đầu lan truyền và không biết bằng cách nào đó nhà nội đã biết chuyện.

….

Ngày hôm sau thầy giáo gọi điện cho Hoàng Lan khuyên rằng nên đưa Gia Huy đi bệnh viện kiểm tra khiến Hoàng Lan càng thêm lo lắng, cảm giác như ngồi trên đống lửa. Cái mũi đó không tự khỏi mà có vẻ như càng tồi tệ hơn.

Hoàng Lan nghĩ phải làm gì đó, suy đi tính lại cuối cùng cô quyết định đến trường để xem Gia Huy tan học đi về đâu, không mấy khó khăn để bám theo và biết chỗ trọ của nó.

Hoàng Lan nóng lòng muốn đi vào nhưng giờ đang có một người bạn của Gia Huy đang ở trong nên cô hơi ngại, đợi mãi người bạn không rời đi chắc là ở lại ăn trưa cùng Gia Huy luôn, chuyện giữa hai mẹ con rất khó nói có người khác bên cạnh thì thật khó xử nên Hoàng Lan đi về.

Buổi chiều nghĩ mãi không biết nên đến lúc nào cho phù hợp bạn Gia Huy ở đó đã về hay chưa cuối cùng khi trời nhá nhem tối vẫn chưa quyết định được.

Buổi tối Hoàng Lan nấu ăn cố tình nấu những món mà Gia Huy yêu thích kèm chút hoa quả đem sang coi như thăm bệnh.

Hoàng Lan cất công chuẩn bị nhưng khi đến xóm trọ nhìn vào trong thì không thấy trong phòng sáng đèn đến tận cửa phòng nhìn thì thấy đã khoá cửa thế là Hoàng Lan treo đồ lên khoá cửa để khi Gia Huy về biết mà đem vào ăn.

Về đến nhà mà Hoàng Lan suy nghĩ mãi, trong lòng như có tảng đá đè nặng vì cái mũi của Gia Huy cứ để lâu chắc hoại tử rồi hỏng mất phải đưa đi khám nhưng để gặp Gia Huy lại khó khăn và khó mở lời, nếu nói đưa nó đi khám chắc nó không chịu.

Đến 9 giờ Hoàng Lan tiếp tục quay lại và thấy phòng sáng đèn lập tức tiến đến gõ cửa, Gia Huy hé cửa ra nhìn, nó khá bất ngờ khi nhìn thấy Hoàng Lan, nó đứng chắn trước cửa không cho Hoàng Lan nhìn vào trong.

“Có chuyện gì vậy?”

Bên trong có tiếng bước chân rồi tiếng lộc cộc trên giường, đến giờ này vẫn có ai đó đang ở bên trong.

“Nói chuyện một chút được không?”

“Đi ra ngoài đi”

Gia Huy đóng cửa lại Hoàng Lan vẫn không thể biết ai ở bên trong là trai hay gái không thấy lên tiếng.

“Ai ở trong vậy”

“…” Gia Huy im lặng không muốn nói.

Gia Huy không muốn nói nhưng Hoàng Lan vẫn tò mò hỏi “Là ai vậy”

“Bạn thôi, tìm tôi có chuyện gì?”

“À, lúc tối có để thức ăn ở cửa, thấy không”

“Đồ ăn gì? Không thấy gì cả”

“Sao lại không thấy rõ ràng buộc ở cửa mà”

Cáu gắt “Không thấy là không thấy”

“Chết thật, chắc ai đó lấy mất rồi”

“xóm trọ nhiều người như vậy mà để ngoài cửa không mất mới lạ, hơn nữa còn hay có chó mèo hay đi lục đồ ăn”

“Xin lỗi, vậy trưa mai lại đem qua bù cái khác nhé”

“Không cần, tôi không ăn đâu còn cố mang ra tôi đổ cho chó ăn”

Đồ ăn mình nấu chẳng lẽ chỉ để cho chó ăn thôi sao? Hoàng Lan vô cùng buồn và thất vọng.

Im lặng một lúc Hoàng Lan nói “Mai theo tôi đến bệnh viện kiểm tra xem cái mũi có bị làm sao không, để như vậy tôi không yên tâm”

“Không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏi”

“Cứ đi khám cho chắc”

“Không thích đi”

Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, hai người lại im lặng, một lúc sau Hoàng Lan hít thở sâu một hơi rồi nói:

“Đừng ở trọ nữa về nhà đi”

“Ở ngoài rất tốt thoải mái tự do tôi không về nữa”

Hoàng Lan không ngờ đến câu trả lời này của Gia Huy, trước kia chỉ cần nói một câu lập tức nó sẽ trở về nhưng bây giờ lại thành ra như này, chắc đang giận nên mới nói như vậy.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...