Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Siêu Phẩm

Chương 36



Gia Huy đi vào phòng để dọn dẹp và thay ga giường chăn mới đồ cũ thì bỏ vào máy giặt, hi vọng khi mẹ Lan trở về thấy được lòng thành của nó sẽ cảm động mà ôm lấy nó.

Trời dần tối nhưng vẫn không thấy mẹ Lan đâu, Gia Huy đi vào bếp để nấu bữa tối làm mấy món đơn giản như thịt luộc, canh, trứng rán nhưng khi mọi thứ xong xuôi đến hơn 19:00 giờ vẫn không thấy về, nỗi lo càng lúc càng tăng lên khi thời gian dần trôi qua 20:00 rồi 21:00 vẫn bặt vô âm tín lúc này nó thực sự hoảng loạn không thể chờ đợi thêm nữa nó lấy điện thoại ra gọi dự định sẽ xin lỗi và cầu xin mẹ trở về nhưng điện thoại chỉ phát ra tiếng tút tút dài (Có chuông nhưng không nghe máy).

Không nghe máy thì nhắn tin “Con xin lỗi mẹ về nhà đi kể từ giờ con sẽ không làm thế nữa”

Chờ đợi một phản hồi cho dù là chửi mắng thậm tệ cũng được nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.

22:00 nó đi xuống dưới tầng 1 chờ đợi mắt nhìn lên trần nhà bỗng nó thấy cái camera, Gia Huy liền vội lấy điện thoại ra để xem mẹ Lan rời nhà bằng cách nào.

Check Cam: 6:15 Hoàng Lan đi xuống dưới tầng trên người mặc áo chống nắng đeo khẩu trang kéo theo một cái vali to, trước khi đi không quên thắp hương cầu khấn gì đó rồi mới đi ra ngoài đợi xe. 

Đợi một lúc thấy có xe khách tiến đến Hoàng Lan vẫy xe và đi lên. Hoàng Lan lựa chọn đi xe khách mà không đi xe máy tức là sẽ đi xa khiến Gia Huy thực sự lo lắng mà đường đi lại ngược hướng với nhà ngoại, không về ngoại thì đâu chứ? Trước giờ mối quan hệ của Hoàng Lan rất đơn giản chỉ loanh quanh bên nhà ngoại, chưa từng học cao đẳng/đại học nên không có bạn ở xa.

Gia Huy nằm dài trên ghế Sofa tự nhìn mình trong màn hình camera, liệu giờ này mẹ Lan có đang nhìn nó qua camera không? Nó tiến đến gần ngước mắt lên nhìn vào camera rồi gọi to: “Mẹ ơi về nhà đi, con xin lỗi kể từ giờ con sẽ ngoan không bao giờ làm thế nữa”

Đợi một lúc lâu vẫn không có gì Gia Huy đến bên bàn thờ thắp hương cho bố, nhìn di ảnh của bố tự nhiên nước mắt lại trào ra.

“Con xin lỗi bố vì con mà mẹ bỏ đi, con là một người con bất hiếu, bố nhắn mẹ về giúp con được không nếu mẹ xảy ra chuyện con cũng không muốn sống nữa”

Gia Huy trở lại nằm nằm hướng mắt về camera hi vọng  Hoàng lan có thể nhìn thấy nó qua camera.

Gia Huy lại lấy điện thoại ra để gọi cho Hoàng Lan nhưng vừa nhấn gọi là máy bận, có thể nó đã bị chặn số rồi.

Gia Huy không biết phải làm thế nào để Hoàng Lan trở về, phải dùng đến khổ nhục kế thế là nó cứ nằm dài trên ghế sofa, giữa mùa xuân thời tiết khá ấm áp nhưng chính vì ấm rồi nên lũ muỗi sinh sôi nảy nở nó cứ vo ve bay lượn chờ đợi cơ hội để hút máu.

Gia Huy bị muỗi đốt vài lần ngứa chịu không nổi phải chạy lên tầng lấy chăn mà lúc lên lại thấy mâm cơm trong bếp mà nó nấu vẫn còn nguyên thế là vội vào đó ăn lót dạ chống đói, dùng khổ nhục kế nhưng mà không thể chết đói được dù gì trên tầng 2 cũng không có camera nên Hoàng Lan cũng không thể biết nó ăn cơm hay chưa, ăn vội vàng xong lại xuống dưới tầng ngủ trên sofa.

Gia Huy nghĩ rằng Hoàng Lan là người lương thiện tốt bụng và thương người dùng khổ nhục kế thì cùng lắm là mai kia sẽ trở về với nó thôi nên nó cứ nằm ở tầng 1 với hi vọng Hoàng Lan sẽ thấy.

Đến 7 giờ sáng hôm sau (Chủ nhật), nó chạy lên tầng lấy bát đũa rồi lại chạy xuống dưới tầng để úp mì tôm (Dưới này có ấm siêu tốc), Gia Huy muốn cho mẹ Lan thấy nó ăn uống cực khổ để mẹ sớm trở về, nó cũng mở cửa cuốn lên để khách ra vào mẹ Lan mà thấy cảnh khách ra vào chắc chắn sẽ sốt ruột lắm.

Buổi trưa lại dùng khổ nhục kế úp mì tôm vừa ăn vừa ngước lên nhìn màn hình camera.

Đến buổi chiều thì càng trở nên lo lắng hơn cứ cái đà này thì mai kia cũng chưa chắc trở về, trong đầu bắt đầu suy tính dùng ‘khổ nhục kế’ ở cấp độ cao hơn, phải làm cái gì đó thật khủng khiếp để Hoàng Lan nhìn thấy và lập tức trở về.

Trong đầu nó nghĩ đến việc đốt nhà nhưng thấy nhà nhiều vải vóc đốt lên sẽ cháy rất đượm, cả ngôi nhà cháy thành tro luôn ấy chứ, cách này không được. Nó cũng nghĩ đến việc dùng khói nhưng không biết cách nào để tạo ra khói hơn nữa cũng sợ bị ngạt khói mà chết.

Nghĩ đến việc giả vờ cắt cổ tay tự tử nhưng không biết mua phẩm màu ở đâu nếu dùng tiết lợn tiết gà thì kinh dị quá chắc chắn sẽ rất tanh hôi.

Đang mải suy nghĩ thì trên Tivi phát một đoạn phim khiến nó bừng tỉnh rồi bật dậy trong đầu nghĩ đến một kế hoạch táo bạo và liều lĩnh.

Gia Huy đến một cửa hàng điện nước ở gần nhà để mua đồ: Dây thừng, đinh, móc treo…

Gia Huy tháo camera trên cao xuống dưới thấp, camera wifi không dây nên tháo xuống được, cắm dây nguồn vào ổ cắm là lại lên, nó đưa xuống thấp bởi vì muốn ‘tâm sự’ với cái camera.

“Tôi không biết là mẹ có đang xem camera không nhưng khi mẹ thấy tôi chết chắc chắn mẹ sẽ xem lại đoạn camera này.

Tôi không biết phải nói sao nữa bởi vì lòng tôi đang rất rối bời, kể từ khi bố mất tôi hoàn toàn mất phương hướng nhiều lúc cũng không muốn sống nữa, khi thấy mẹ đau khổ hằng đêm tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phòng mẹ tôi cũng khóc theo và thầm nghĩ rằng tôi phải mạnh mẽ và sau này phải thật thành công để gánh vác gia đình bảo vệ chở che cho mẹ.

Thấy mẹ ngày càng tiều tuỵ đi tôi rất đau lòng nhiều lúc tôi bất lực chỉ biết ngồi trong phòng và khóc vì tôi không biết phải làm sao để giúp mẹ, lúc mẹ đi bệnh viện để chữa bệnh chỉ có tôi ở nhà một mình tôi rất cô đơn và sợ hãi, sợ mẹ cũng sẽ bỏ tôi mà đi nếu chỉ còn một mình tôi trên đời tôi cũng sẽ không sống nữa mà cả nhà chúng ta sẽ cùng đoàn tụ dưới suối vàng.

Khi từ bệnh viện trở về tôi thấy sức khoẻ của mẹ tốt lên nhưng khi mẹ không chịu uống thuốc còn trở nên nóng tính cáu gắt, tôi vào phòng động viên mẹ uống thuốc nhưng mẹ gạt ra ly nước rơi xuống vỡ tan lúc đó trái tim tôi đau nhói, quãng thời gian đó giống như sống trong địa ngục vậy.

Hai bên nội ngoại đều tìm cách giúp đỡ nhà mình và không biết ai đã tư vấn cho cái vụ đi xem bói lão thầy bói đó nhìn không đáng tin chút nào tại sao mẹ lại tin hắn chứ? Buôn thần bán thánh lừa đảo ánh mắt dâm dê ngay từ buổi đầu tôi đã không tin hắn rồi vậy tại sao mẹ lại đánh liều một mình đi gặp hắn chứ nếu hôm đó tôi không học thể dục và nếu không nhìn ra cổng thì đã không thấy mẹ chạy vụt qua không kịp xuất hiện thì có lẽ giờ mẹ đã làm nô lệ cho hắn rồi hắn là một kẻ gian xảo thủ đoạn coi mình là thần thánh việc gì cũng dám làm.

Lần nhà mình bị tạt sơn đỏ tôi biết là hắn làm và luôn có ý thức đề phòng, buổi sáng đi học cứ ra chơi là tôi sẽ kiểm tra camera xem mẹ làm gì, hôm đấy bỗng nhiên camera mất kết nối tôi biết có chuyện không hay xảy ra nên đã giả vờ bị đau bụng và xin nghỉ chạy về nhà và hắn đã phải chịu trừng phạt thích đáng.

Tại sao tôi lại giả vờ bị nhập hồn giả vờ rằng tôi là chồng mẹ, mẹ có muốn biết vì sao không?”

Gia Huy dừng lại một hồi nhìn chằm chằm vào camera như đang mong Hoàng Lan sẽ hỏi mình vậy.

Một lúc sau lại nói tiếp:

“Bởi vì tôi yêu mẹ đó không phải là tình cảm mẹ con đơn thuần mà đó là loại tình yêu nam nữ, tôi cũng không biết nó nảy sinh từ lúc nào nhưng từ lúc bố đang còn sống tôi đã có những ý nghĩ không trong sáng rồi, những lúc hai người thân mật tình cảm tôi sinh ra cảm giác chán ghét và tôi ước rằng mình được thay thế bố làm chồng của mẹ để được ôm được hôn và được nằm ngủ cùng mẹ”

Gia Huy khóc nước mắt chảy dài trên má:

“Tôi chỉ giấu nó trong lòng thôi chứ không làm gì cả không hiểu sao bố đi công tác mãi mãi không trở về, có phải vì tôi suy nghĩ xấu xa nên bị trời phạt không? Nhưng tại sao ông trời không trừng phạt tôi mà lại cướp mất bố? Tại sao chứ? Tôi ước gì mình có thể chết thay bố, tôi chết thì bố mẹ chỉ đau buồn chút thôi sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại và sẽ đẻ một đứa khác thay thế tôi, hai người là mảnh ghép hoàn hảo không thể thay thế và không thể tách rời còn tôi chỉ là người thừa là kẻ làm nền thôi”

Gia Huy vẫn không dám nói đến việc lúc bố đi công tác nó đánh thuốc mê và vào phòng mẹ Lan lột mẹ trần truồng nhìn ngắm sờ mó và xâm phạm cơ thể thậm chí ‘bắn trong’, chuyện này không thể nói ra: Sống để dạ chết mang theo.

“Tôi biết ông ấy mất đi người đau buồn nhất là mẹ nhưng mẹ có biết tôi cũng rất đau khổ không? Tôi rất hoang mang và sợ hãi có những lúc tuyệt vọng muốn chết quách đi cho xong nhưng nhìn mẹ đau đớn gào khóc tôi biết mình phải mạnh mẽ vượt qua làm người đàn ông trong nhà làm trụ cột gia đình nhưng hiện giờ tôi còn chưa đi làm còn đang ăn bám tôi cảm thấy rất chênh vênh chới với không biết phải giúp mẹ bằng cách nào để mẹ có niềm tin mà sống tiếp, ban đêm nghe tiếng mẹ khóc tôi cũng khóc theo trái tim tôi quặn thắt lại.

Mẹ nói muốn đi theo ông ấy để tôi cho ông bà chăm sóc lúc đó mẹ có biết tôi đau đớn và sợ hãi đến mức nào không? Rõ ràng là mẹ không thương tôi không cần tôi mẹ chỉ muốn ông ấy và muốn đi theo ông ấy bỏ mặc tôi bơ vơ giữa đời này, tôi sẽ trở thành trẻ mồ côi mất cả bố lẫn mẹ hay sao?

Có khi nào mẹ nghĩ đến tôi không? Có quan tâm đến cảm xúc của tôi không? Biết rằng ông ấy là người quan trọng nhất nhưng ông ấy mất rồi thì chúng ta cùng nhau cố gắng và vượt qua có được không? 

Mẹ muốn bỏ cuộc vậy tôi lấy đâu niềm tin và động lực mà sống tiếp chứ”.

Ngừng lại một hồi nhìn vào camera rồi lại nói tiếp:

“Tôi phải giả làm ông ấy bởi vì tôi không còn lựa chọn nào khác, để giúp mẹ vui vẻ trở lại và có niềm tin vào cuộc sống tôi buộc phải làm thế, nghĩ lại mà xem không phải chúng ta đã có quãng thời gian vui vẻ bên nhau hay sao mặc dù rất ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, tôi biết mình đã yêu, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được mẹ cho dù có bị trời phạt cũng đáng, tôi không hối hận đâu.

Thực lòng thì lúc đầu tôi giả làm ông ấy để mẹ có thể cho tôi vào ngủ cùng chỉ ngủ và tâm sự với nhau thôi mục đích rất trong sáng nhưng không hiểu sao ở gần mẹ càng nhiều tôi lại nảy sinh ra ý định đen tối đó, tôi không thể dừng lại ý nghĩ đó nó xâm chiếm suy nghĩ của tôi ám ảnh tôi mọi lúc mọi nơi hầu như lúc nào tôi cũng nghĩ về nó.

Mẹ thực xinh đẹp mẹ là thần tượng là nữ thần trong lòng tôi tôi không thể kiểm soát được dục vọng của mình tôi muốn thay thế ông ấy làm người đàn ông của mẹ tôi muốn mẹ là người đàn bà của tôi. 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...