Siêu Phẩm
“Mẹ à… con…”
“CÚT”
Gia Huy tiến về phía trước muốn giải thích với Hoàng Lan, Hoàng Lan chộp lấy cái kéo đặt ở đầu giường ném thẳng vào mặt Gia Huy, Gia Huy chỉ kịp nhắm mắt hơi xoay mặt đi cái kéo bay thẳng vào mặt nó, đây là cái kéo Gia Huy dùng để cắt quần Hoàng Lan.
“Aaaa…” Gia Huy ôm mặt, may mà chỉ là kéo cắt giấy thủ công không gây ra thương tích gì nếu mà là cái kéo cắt may nặng trịch của Hoàng Lan thì Gia Huy không xong rồi.
“Đồ khốn, thật đáng ghê tởm, cút đi”
“Mẹ à, hãy để con giải thích”
Hoàng Lan đưa hai tay lên bịt tai lắc đầu “KHÔNG… CÚT ĐI”
“Con chỉ là…”
“CÚT ĐI, TÔI KHÔNG BAO GIỜ CÓ NGƯỜI CON NHƯ NÀY”
…Phụt… mưa to sấm chớp bị mất điện, căn phòng lại trở nên tối om, không gian yên tĩnh lạ thường chỉ còn nghe tiếng khóc của Hoàng Lan.
Không thể ngờ rằng bấy lâu nay đã gọi kẻ giả mạo là chồng hơn nữa kẻ đó còn là con trai mình nữa, trái tim đau đớn đến tột cùng khóc nấc đến mức khó thở.
Gia Huy rón rén tiến đến gần chiếc giường để an ủi Hoàng Lan nó nếu đi lúc này mẹ Lan sẽ nghỉ quẩn nhưng đúng lúc này lại có sấm chớp Hoàng Lan nhìn thấy nó.
“Có cút đi không”
“Tôi biết mẹ rất cô đơn cần có đàn ông bên cạnh”
“Cậu thì biết quái gì về tôi, mau cút đi trước khi tôi giết cậu”
“Tôi ở đây, mẹ giết tôi đi, việc tôi làm tôi không bao giờ hối hận, tôi thực sự rất yêu và lo lắng cho mẹ”
“Yêu tôi lo lắng cho tôi mà cậu làm ra việc ghê tởm này sao? Tại sao? Tại sao lại lừa dối tôi hả?”
Trước giờ là Hoàng Lan tự huyễn hoặc bản thân, cô không bao giờ nhìn thẳng vào sự thật rằng người chồng đã khuất không cách nào có thể sống lại, cô vẫn luôn ôm hi vọng người chồng sẽ trở về bên cô và có niềm tin mãnh liệt vào tâm linh, cho dù bị lão thầy bói lừa một lần thì cô vẫn chưa ngộ ra tiếp tục niềm tin mù quáng.
Mặc dù biết rõ người nằm bên cạnh mình mỗi tối là cơ thể của Gia Huy, hai mẹ con có những hành động thân mật là loạn luân cấm kị nhưng Hoàng Lan vẫn tin rằng đó là người chồng đã nhập vào, đã có lúc hoài nghi những hành động của ‘người chồng giả’ không giống với ‘người chồng đã mất’ nhưng không hiểu sao vẫn cứ tin.
Người ta thường nói yêu là mù quáng, yêu bất chấp cho dù đối phương thật xấu xa và tồi tệ đến đâu vẫn cứ yêu và nghĩ rằng đối phương vì mình mà thay đổi. Hoàng Lan cũng vậy vì yêu mà trở nên mù quáng không chấp nhận sự thật cô cố bám víu vào tâm linh vào thế lực siêu nhiên cố huyễn hoặc bản thân rằng người bên cạnh là chồng mình, giọng nói cơ thể rõ ràng là của con trai cô hàng ngày tiếp xúc chẳng nhẽ lại không biết, biết rõ lắm chứ nhưng có lẽ vì quá cô đơn tuyệt vọng nên tự lừa dối chính bản thân mình.
Hoàng Lan lúc này mới thấy mình thật mù quáng và ngu ngốc, mọi thứ vốn dĩ rất rõ ràng nhưng tại sao cô không chịu tin, tại sao lại để mọi chuyện đi xa đến mức này.
Gia Huy ngồi xuống ôm lấy Hoàng Lan “Kể từ giờ tôi sẽ chăm sóc mẹ làm người đàn ông của mẹ”
“Ghê tởm, cút ngay”
Đẩy Gia Huy ra nhưng nó ôm chặt lấy, Hoàng Lan đấm rất mạnh lên tay lên mặt lên đầu Gia Huy đến mức chính tay cô cũng cảm thấy đau.
“CÚT”
“Không, tôi sẽ ở bên cạnh mẹ không đi đâu hết”
Hoàng Lan chỉ muốn ở một mình nhưng sao cái đứa này cứ bám dính lấy cô. Hoàng Lan bóp cổ đè Gia Huy xuống giường, cổ là phần rất nhạy cảm dễ bị tổn thương, khi bị đánh vào chỗ khác Gia Huy rất lì đòn đau cũng không kêu nhưng khi bị bóp cổ thì thực sự cảm nhận được sắp chết đến nơi nhưng nó không phản kháng, nó bị choáng hoa mắt chóng mặt cả người gồng cứng.
Gia Huy nghĩ rằng được chết dưới tay mẹ cũng đáng, nó chết thì mẹ chắc cũng tự vẫn theo như vậy cả nhà có thể đoàn tụ dưới suối vàng.
Gia Huy ngạt thở đầu óc quay cuồng sắp chết rồi nhưng Hoàng Lan không hề nhận ra vấn đề dùng hết sức bình sinh để bóp cổ nó nhưng lúc Gia Huy sắp được gặp bố thì bất ngờ đèn trong phòng bật sáng, hai người mặt đối mặt.
Hoàng Lan hét lên gương mặt trắng bệch bật ra sau, mắt và miệng mở lớn cô rất kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt tím tái của Gia Huy. Nếu như không có điện thì Hoàng Lan chưa nhận ra vấn đề bóp cổ thêm chút nữa là Gia Huy sẽ chết vì ngạt, án mạng mẹ giết con sẽ kinh hoàng đến mức độ nào cơ chứ.
Gia Huy há miệng lè lưỡi ho sặc sụa mới làm Hoàng Lan hoàn hồn, nhìn cái mặt tím ngắt của Gia Huy mà trái tim Hoàng Lan như chết lặng, Gia Huy mà chết thì chắc chắn cô cũng sẽ treo cổ tự vẫn luôn.
Sau một hồi được hít thở không khí Gia Huy mới hoàn hồn “Chỉ một chút nữa thôi là tôi được gặp ông ấy rồi, tại sao lại dừng lại”
“Cậu đi chết đi giết cậu chỉ làm bẩn tay tôi thôi”
“Cả hai chúng ta cùng chết như vậy cả nhà sẽ được đoàn tụ”
“CÚT” chỉ tay ra cửa.
“Chỉ cần tôi còn thở tôi sẽ không rời xa mẹ hãy chấp nhận tình cảm của tôi”
Hét lên “BỊ ĐIÊN À CÚT NGAY ĐI”
Lại tiến đến ôm lấy Hoàng Lan úp mặt vào bộ ngực to lớn của cô, lúc này Gia Huy vẫn trần như nhộng còn Hoàng Lan thì thân trên trống trải bên dưới quần dài rách một mảng lớn giữa đùi.
Hoàng Lan lại đấm vào đầu Gia Huy nó bám dai như đỉa úp mặt vào ngực Hoàng Lan để tránh đấm vào mặt thế là Hoàng Lan véo tai đấm thụp thụp vào đầu Gia Huy tay Hoàng Lan sưng đỏ lên đau đớn, Hoàng Lan gục xuống tuyệt vọng không ngừng khóc.
Gia Huy rướn lên định hôn nhưng Hoàng Lan lập tức ban cho nó một cái bạt tai những ngón tay in hằn trên má.
Gia Huy rất lì “Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không ngừng theo đuổi mẹ”
“Vậy thì đi chết đi” Hoàng Lan thêm một lần đè Gia Huy xuống để bóp cổ nhưng hiện giờ có ánh đèn nên Hoàng Lan thấy rõ được sự ngạt thở của Gia Huy gương mặt tím tái là cô dừng tay, lắc đầu và khóc.
Gia Huy “Giết tôi hoặc cả đời này mẹ sẽ không thoát khỏi tôi đâu”
Hoàng Lan không hiểu kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì mà kiếp này cô phải chịu đau đớn tủi nhục đến nhường này.
Có ánh đèn cơ thể Hoàng Lan lồ lộ ra trước mặt, Gia Huy nhìn chằm chằm vào bộ ngực to lớn và làn da trắng bóc của Hoàng Lan, tư thế này cũng thực đen tối một người mẹ đang ‘cưỡi’ trên người con trai khi người con trai đang không mảnh vải che thân.
Hoàng Lan cũng nhận ra tình cảnh này vội vàng kéo chăn để che chắn nhưng Gia Huy giành lại hai người chơi trò kéo co nhưng Gia Huy sức trai mới lớn rất khoẻ đoạt được cái chăn và vứt nó ra xa, Hoàng Lan lại dùng gối để che nhưng cũng bị Gia Huy đoạt lấy vứt đi.
Hoàng Lan sợ hãi “Cậu muốn làm gì?”
“Làm người đàn ông của mẹ”
Hoàng Lan sợ hãi nhảy khỏi giường Gia Huy cũng bám theo, Hoàng Lan chạy ra được đến cửa thì bị Gia Huy bắt lại lôi vào trong.
“Thả ra, có ai không… CỨUUU…”
Hiện tại trời đang mưa to lại còn có sấm chớp nên chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Hoàng Lan.
Hai người vật lộn dưới nền nhà lạnh lẽo, Hoàng Lan đấm đá cắn vào người Gia Huy nhưng Gia Huy gan lì điên cuồng như một con thú khát máu, cái quần trên người Hoàng Lan bị xé rách cái quần lót cũng bị kéo phựt một cái rách tan.
“Đừng… đừng… xin cậu đừng…”
“Kể từ giờ mẹ là người đàn bà của tôi”
Hoàng Lan vùng vẫy như một con cá mắc cạn, Gia Huy lấy quần áo trói tay chân Hoàng Lan lại, Hoàng Lan tuyệt vọng chỉ biết khóc.
Gia Huy há hốc mồm khi nhìn thấy cơ thể gần như là trần truồng của Hoàng Lan, đã lâu rồi không được nhìn thấy cơ thể này nó thực sự đẹp và gợi cảm đến cùng cực, trên cơ thể còn có những vệt đỏ ửng dấu tích do cuộc vật lộn vừa rồi khiến Gia Huy càng bị kích thích mãnh liệt ánh mắt của nó thực sự đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Lan, nó nhìn chằm chằm vào đám lông mu đen nhánh rậm rạp của Hoàng Lan rồi lập tức vục mặt vào hạ thể Hoàng Lan liếm mút.
“Aaaaa…” Hoàng Lan vùng vẫy nhưng đã bị khoá chặt, càng vùng vẫy càng tự làm đau bản thân và khiến Gia Huy thêm phần thích thú, con mồi đang giãy đành đạch thật là tươi ngon.
Gia Huy rời khỏi hạ thể Hoàng Lan rồi dùng lưỡi liếm nước nhờn dính trên môi, nhoẻn miệng cười: “Nhiều lông nhiều nước, nhìn này” lấy ra một cọng lông dính vào lưỡi đưa ra cho Hoàng Lan xem.
Hoàng Lan quay mặt đi “Khốn khiếp, đừng để tôi thoát ra không cậu chỉ có nước chết”
“Có hai cơ hội bóp cổ sao không giết đi?”
“Thử có một lần nữa đi”
“Tôi biết mẹ không nỡ giết tôi, mẹ thương tôi như vậy tôi phải báo đáp làm mẹ sướng phát điên lên mới được… hề hề…” tay đưa xuống gẩy gẩy vào hột le Hoàng Lan.
Hoàng Lan ghê tởm nhổ nước bọt lên mặt Gia Huy, Gia Huy lấy ngón tay quẹt lấy nước bọt rồi bôi xuống lỗ âm đạo Hoàng Lan.
