Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Quá khứ ơi xin ngủ yên!

Chương 9



Hà nội những ngày tháng 12, thời tiết rét đậm rét hại ai có việc mới đi ra ngoài đường còn không ở nhà ôm chăn cho nó ấm. Nó thì ngược lại cực kì thích rét, trời càng rét nó càng thích ra ngoài đường. Như đã hứa với bác Lâm nó đã sinh hoạt điều độ trở lại, có việc đi đâu nó đều nên xin phép bác cẩn thận. Kha đầu đất và chị đã dần trở thành những người không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của nó. Đến trường nó và chị ở bên nhau suốt, ngoài giờ phải nên lớp hai chị em tụ tập tại phòng văn nghệ của trường. Kẻ đánh đàn kẻ hát luyện tập nhuần nhuyễn chuẩn bị hội diễn văn nghệ ngày 24-25/ 12. Chị hát đã hay lại còn chăm chị tập luyện khiến nó phải ôm đàn đến mỏi nhừ tay chân mới chịu tha. Hai chị em chỉ kết thúc các buổi tập khi màn đêm phủ kín không gian Hà Nội. Sát ngày diễn chị hẹn nó tập song về cũng chị đi dạo phố cổ mời chị ăn bát phở cồ nóng đến bỏng môi. Nó tỏ vẻ tiếc tiền mặt nhăn nhó :

_ Đang cháy túi còn bị ép là sao chị hai…

Câu giọng miền nam nhái của nó nghe nhão nhoẹt hài hài, chị cốc mạnh nên chán nó:

_ Thế có đi không thì bảo, chị đi mời người khác đồ keo kiệt

Nó thích thú vì trọc được chị :

_ Đi thì đi sợ gì

_ Thế nhé khi về câm chuồn. Chí đưa tay nên móc ngoặc ngón út kiểu trẻ con hay hứa. Khiến nó không thể nhịn nổi cười. Chị và nó luôn như vậy đó vô tư trong sang không vụ lợi không toan tính. Ở bên chị nó luôn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Buổi tập thử giọng cuối cùng cũng kết thúc, nó đợi mãi cái giây phút này. Đi dạo bên chị luôn là điều mơ ước của nó nhất là vào những buổi tối giá rét như thế này. 1 it nghĩ đen tối đang lờ mờ hiện ra trong đầu nó thì nó bị chị đập mạnh vào đầu đánh rơi cái suy nghĩ đen tối đó khiến nó tiếc hùi hụi. Chị lẩm bẩm mặt trợn nên dọa nó :

_ Này làm gì mà đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra thế chị gọi nãy giờ không trả lời. Vẫn còn tiếc tiền à, thay đổi vẫn còn kịp đó cưng.

Nó cười chống chế trêu lại chị:

_ Hứ tiếc gì con muỗi, em chỉ lo chị ăn phở nhiều mập như con heo không biết mang bán ở đâu thôi.

Chị cười tươi:

_ Khỏi lo đi cưng ơi chị mày có ăn hết phở Hà Nội cũng chả béo nên được. Yên tâm mà chả tiền nhé. Thôi nên đường không bèo nhèo nữa mất thời gian.

Sau nhiều ngày lang thang cùng chị khắp phố phường Hà Nội nó dần thông thuộc đường phố không kém dân gốc như chị vì vậy nó đã trở thành tài xế không công cho chị mấy ngày nay. Lượn lờ trên phố, khí lạnh táp vào mặt đến bờ cả da nụ cười nó cứ nở mãi trên môi nhìn như kiểu nụ cười bị đóng băng vậy. Đi với chị đã là 1 niềm sung sướng đối với nó rồi đã thế chị lại là người khá dí dỏm vui tính sao mà nó ngừng cười được cơ chứ. Đến quán phở đông như chảy hội, chen chân mãi mới kiếm được góc đủ cho 2 người ngồi. Chị thì thầm vào tai nó :

_ Này ăn nhanh rồi ra ngoài không ở đây đông người khó thở quá.

Hương thơm trên người chị sông thẳng vào mũi nó, đây rồi cái hương bưởi lúc sớm mai mê hoặc nó đến đờ cả người. Thấy nó không phản ứng, chị tưởng nó không nghe thấy lại lần nữa thì thào vào tai nó :

_ Này quán đông người quá ăn nhanh rồi đi nhé

Phát thứ 2 khiến nó phê nặng hơn phát thứ nhất mặt nó ngu hẳn đi. Chị cáu tiết gõ nên đầu nó chan chát miệng quát lớn :

_ Này có nghe thấy gì không đấy ông tướng.

Nó gật đầu ra hiệu đồng ý, mắt vẫn đờ đẫn nhìn vô hồn. Chị càng tức bồi thêm 1 phát nhéo mạnh vào cánh tay. Nó vẫn không phản ứng gì, chị ngán ngẩm lắc đầu chả hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu nó. Hai tô phở nóng hổi vừa thổi vừa ăn được phục vụ bê đến tận nơi, nó cũng kịp phục hồi trạng thái thực hiện đúng mệnh lênh chị đề ra ăn nhanh nhất có thể. Ăn song nó kê tiền dưới bát kéo chị thật nhanh ra khỏi quán. Nên xe phóng thằng hướng hồ tây để lại sau tiếng gọi í ới của chủ quán :

_ Trả tiền chưa 2 đứa kia…..

Nó và chị troll được bà chủ quán cười sặc sụa trên xe, vô tình 2 tay chị bám vào eo nó khiến tim nó bối rối khôn nguôi. Đến bờ hồ vào nhà người quen của chị gửi xe, hai chị em sóng bước lang thang bên bờ hồ. Tiết trời đông sương khói bay đầy trời, phủ nên mặt hồ 1 lớp khói bạc huyền ảo, ánh đèn neon tỏa sáng lung linh kết hợp với sương khói tạo nên 1 không gian huyền ảo khác với đời thường. Đi bên chị tâm hồn nó bay bổng thổn thức yêu đời như những thi nhân ngập tràn ý tưởng tạo nên những vần thơ bất hủ cho đời. Nó im lặng tận hưởng từng giây từng phút 1 đi bên chị. Còn chị đôi mắt nhìn xa xăm, miệng như có điều muốn nói mà không thể bật ra âm thanh. Đôi môi mọng đỏ tự nhiên cứ mấp ma mấp máy khiến nó thấp thỏm không yên. Kiên nhẫn trong nó bị vỡ vụn không thể chờ chị nói nó nên tiếng trước :

_ Chị hôm này lạ quá, có tâm sự gì à.

Chị quay sang nhìn nó, mắt ươn ướt khó nhọc nói :

_ Uh chị đang có tâm sự không biết nên nói từ đâu.

Nói nhìn sâu vào đôi mắt chị :

_ Có gì nói đấy, nghĩ ngợi làm gì nhiều em thông minh dịch chuyện nhanh lắm chị yên tâm.

Chin cười nhạt, hai hàng lệ trực năn trên má, nó nhẹ nhàng lau khô 2 hàng lệ miệng thì thầm :

_ Nói đi chị đừng khóc nữa, em sợ nhất là nước mắt của đàn bà.

Chị nhẹ nhàng giữ tay nó lại, đầu lắc nhẹ ra hiệu không sao. Nó ngượng ngùng rút tay mình lại lòng chợt nghĩ " sao mình liều thế nhỉ ‘. Hai chị em lại nhẹ nhang bước tiếp, vừa đi chị vừa kể :

_ Chị yêu 1 người và người đó cũng rất yêu chị. Bọn chị đã có hẹn ước học song là anh ấy cưới chị. Mấy tuần trước anh ấy bảo bận công việc không thể gặp nhau thường xuyên được nữa. Vì sự nghiệp của anh ấy chị đồng ý, bọn chị trao đổi qua mail thường xuyên cho nhau. 3 ngày gần đây không tbấy anh ấy mail lại hồi âm chị lo quá em ak. Không biết anh ấy có sảy ra chuyện gì không nữa.

Nước mắt chị lại tiếp tục năn dài trên má rơi lã chã theo từng nấc, thân hình chị run rẩy trong đêm sương. Nó nhìn chị lòng xót xa, có cái gì đó trào dâng nên cuống học khiến nó phải nắm chặt 2 tay. Hình như nó đang tức, nộ hỏa bốc nên 1 cách mạnh mẽ làm nó ù tai, chân tóc có cảm giác như đang bốc khí ngun ngút. Thời tiết đang rất lạnh chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy oi bức khó thở đến thế. Nó đang nghen à, đúng rồi nó đang nghen tỵ với người đàn ông tốt số kia, sao hắn có số đỏ thế nhỉ, được chị yêu sao không chuyên tâm vào yêu chị, làm cho chị phải lo sợ đến phát khóc. Nếu là nó dù trời sập cũng không thể để cho những giọt nước mắt kia trào ra khỏi khóe mắt chứ đừng nói rơi lã chã như vậy. Đúng là tên khùng số được hưởng mà không biết chân trọng. Nó bị cơn ghen tị nuốt chửng trong nháy mắt quên hết mọi hiện thực trước mắt chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình. 1 người vẫn đi nói hết mọi tâm tư suy nghĩ trong lòng mình ra, 1 người chỉ thấy im lặng âm thầm đi bên cạnh người kia. Tình trong nhân gian thật biết trêu lòng người, để cho kẻ đang đau khổ thấp thỏm vì tình tâm sự với 1 kẻ yêu mình đơn phương. Sự vô tình của người kia rày vò tâm can của người này, biến 1 buổi tối lãng mạn bên hồ tây thành cánh đồng reo mầm ghen tị.

Rất lâu sau tiếng âm thanh của đường phố mới len lỏi vào được cái đầu mụ mị của nó. Nhiệt hỏa trên đầu đã phần nào hạ xuống, nó thầm sợ chính bản thân mình vì đã để phần con lấn át phần người trong nó. Phải chăng nó đã quá nhẫn tâm với người con gái kia. Chị đang đau khổ cơ mà sao nó nỡ lòng nào để mặc chị cô đơn với nỗi buồn khi cả 2 đang đi cùng nhau. Cơn gió mùa bỗng trở nên dữ dội nó khẽ kéo chị sát vào người nó, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang còn vương vẫn trên má chị. Đúng rồi làm con trai phải thế, phải bỏ qua những ham muốn ti tiện của bản thân, phải làm sao cho người mình yêu được hạnh phúc chứ không nhất thiết giữ người đó bên mình. Hơn tuần nay bỏ ra nhiều thời gian để nghiên chứ về tình yêu, nó đã định nghĩa được thứ tình cảm của nó giành cho chị là gì ? là yêu là si mê mù quáng dù đã biết người đó có người trong mộng rồi, dù đã biết người đó chỉ coi nó là em nó vẫn không thể ngăn con tim nó hướng về chị. Nó cố nghĩ ra 1 cách nào đó để an ủi động viên chị, vậy mà không tài nào nghĩ ra nó đúng là thằng vô dụng khô khan mà. Đầu nó muốn vỡ tung ra mà chẳng có câu nào hay ho cả. Mãi nghĩ nên nó không kịp nhận ra chị đang ngả đầu vào vai nó, cho đến khi hương tóc hương trên cơ thể chị ngào ngạt trong mũi nó nó mới nhận ra. Chị thì thầm :

_ Cảm ơn em nhé, nói ra được hết những muộn phiền trong lòng chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có thể chị đã quá lo xa chắc anh ấy quá chuyên tâm nghiên cứu nên không có thời gian gửi mail cho chị.

Nó cười trừ :

_ Em có làm được gì đâu….

Chị cắt ngang lời nó :

_ Em làm được nhiều hơn em tưởng đó, cho chị mượn vai em ít phút nữa nhé….rồi chị em mình về có khi bây giờ anh ấy gửi mail cho chị rồi cũng nên.

Nó :

_ Không có chuyện mượn không đâu nhé, mai nhớ khao em 1 chầu gì nong nóng nha.

Chị nhéo vào mũi nó :

_ Hứ cái đồ tính toán, ngồi đó mà mơ đi cưng. Chị đứng thẳng người vươn 2 cánh tay nên nhìn điệu bộ khá thoải mái như người tù được thoát khỏi gông cùm vây. Chị của nó đã trở lại như ngày thường duy chỉ có đôi mắt đỏ đỏ sưng sưng tí thôi.

Chia tay chị nó trở về phòng trọ, trời rét nhà bác Lâm đã của đóng then cài. Nó lủi thủi vào phòng tắm rửa cho tỉnh táo đầu óc. Hơi nước nóng bốc khói nghi ngút trong nhà tắm, nó dựa vào tường miệng lẩm bẩm thầm ước giá như người chị yêu là nó nhỉ…….

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...