Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Quá khứ ơi xin ngủ yên!

Chương 8



Kha đầu đất uống khá nhiều, hắn uống như để quên đi hết sự đời vậy. Những câu chuyện hắn kể như móc gan móc ruột ra phơi bày trước nó, hắn khóc những giọt nước mắt roi lã chã nên bàn nhậu khiến cho nó cũng cảm thấy nao lòng và bối rối. Nó hiểu cái cảm giác cô đơn nhưng dù sao cuộc đời nó vẫn may mắn vì được bố mẹ chăm bẵm quan tâm được an bình trong xóm liều nghèo mà có tình. Không như hắn cô đơn chính trong sự giàu sang của gia đình,có lẽ hắn coi nó như tri kỷ nên mới kể nhiều như vậy. Đời đúng là bi hài kẻ gọi nhau là bạn là tớ nhưng chưa chắc đã là bạn, kẻ đấm đá nhau túi bụi như kẻ thù giờ đây là ngồi tâm sự cuộc đời cho nhau nghe. Nó sinh ra trong liều đúng là kết bạn theo kiểu xóm liều không bình thường như người bình thường được. Miên man suy nghĩ qua từng câu chuyện của Kha đầu đất nó bất giác chân trọng những gì mình đang có, mọi thứ diễn ra hàng ngày tưởng chừng nhỏ bé đời thường ai cũng có vậy mà kẻ ngồi đối diện nó lại khát khao không được. Rồi bất giác nó nghĩ về chị, chẳng hiểu sao lại nghĩ về chị lúc này nhỉ ? Nó nhớ chị quá mấy hôm rồi không gặp, không biết chị ra sao đối diện với tin đồn thất thiệt kia có bị ảnh hưởng gì không. Kha đầu đất ngưng câu chuyện của hắn lại nhìn nó bằng ánh mắt đỏ ngầu của kẻ đang khóc :

_ Nên chén nào ông bạn, nâu rồi mới có người để dốc bầu tâm sự. Tao vui lắm bạn ạ. Còn mày vừa rồi có chuyện gì không vui hả nếu có thể kể tao nghe….

Cái say rượu đúng là lè nhè, xưng hô loạn xạ chẳng giống ai nhưng lại như có 1 lực đẩy vô hình cửi nút thắt trong lòng nó. Nó kể cho Kha nghe về chị, về cái cảm giác lúc vui lúc buồn khi nghĩ về chị. Kha đầu đát cười như điên dại :

_ Khà…khà…ha…ha bạn tao, mày đang yêu rồi đó. Có thế mà cũng không biết đúng là cái loại…..

Hắn nói không hết câu đổ gục xuống bàn nằm ngủ như không có chuyện gì sảy ra. Nó ngồi đó mặt đần thối, trong men say nó lờ mờ hiểu thế nào gọi là yêu.

Nó ngồi yên vị tại chỗ nhìn mọi cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt của người say, khung cảnh lúc tỏ lúc tường nhìn mờ ảo và lung linh quá, có bóng ai quen thuộc đang tiến lại gần nó, nó chưa kịp nhận ra đo là ai thì đôi mí mắt đã đóng sập lại.

Sáng tinh mơ nó giật mình tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh sao lạ quá, nó ráo giác nhìn lờ mờ nhận ra nó đang ở đâu. Nó đang trong khách sạn thì phải giường bên cạnh Kha đầu đất đang gáy như trâu. Nó ngồi rựa vào tường cố nhớ lại chuyện tối qua mà không tài nào nhớ nổi vì sao nó lại vào được đây. Chẳng nhẽ thằng Kha tỉnh rượu rồi trở nó về đây. Nó lập tức chạy lại gọi Kha đầu đất dậy:

_ Dậy đi ông ơi, tôi còn phải về đi học

Kha đầu đất mở mắt nhìn nó:

_ Bạn à, dậy sớm thế ngu tiếp đi học làm đéo gì. Hắn nói giọng gắt ngủ rồi quay lưng ngủ tiếp.

_ Dậy dậy mau tôi còn phải đi học

Kha đầu đất tức tối bật dậy như con tôm:

_ Thì dậy được chưa, mày làm như mỗi mày học đấy. Bố tổ đau đầu thế nhở. Địt mẹ bọn nó cho uống cái rượu b** gì thế này. Tối này biết tay bố.

Hai thằng vệ sinh cá nhân song Kha đầu đất trở nó về nhà bác Lâm nấy cặp sách rồi vất nó ở cổng trường. Nó chạy như bay vào trong lớp, may qua vẫn kịp giờ.

Hết giờ cả trường như bầy kiến vỡ tổ lao ra công trường. Nó vẫn còn mệt mỏi vì đêm qua quá chén lững thững đi xuống san trường.

Ú ào….nó giật mình nhảy lại thủ thế

Khuôn mặt chị tinh nghịch hiện ra trước mắt nó. Nó đứng hình nhìn chị, miệng muốn nói đủ thứ mà không tài nào phát âm ra được. Chị tủm tỉm cười :

_ Mới mấy ngày không gặp quên chị rồi à.

Nó gãi đầu gãi tai:

_ Quên sao được mà quên tại chị làm em giật mình chứ bộ

Chị khoái chí cười:

_ Gớm nhìn trông to xác thế kia mà yếu bóng vía thế. Đùa có 1 tí mà…… thế mà chị nghe tin đồn em chị trời không sợ đất không kinh cơ đấy.

Nó đứng hình tập 2, mọi lo lắng về tin đồn lại ùa về. Nó đứng ngây người với muôn ngàn câu hỏi trong đầu. Chị cốc 1 phát rõ đau vào chán :

_ đói không, đi ăn đi hôm nay chị mời.

Nó xoa chán :

_ Ok em đang đói đây

Chị ra nấy xe nó đứng chờ ngoài cổng trường. Thời tiết đầu đông không khí thật dễ chịu man mát không nóng không lạnh, nó cảm thấy hôm nay trời Hà Nội thật đẹp. Chị đã nấy xe song tính nhường nó cầm tài nhưng khoản đường phố Hà Nội thì nó chịu lớ ngớ phi đường cấm như chơi. Chị bất đắc dĩ phải làm tài xế, nó ngồi sau chị mà tâm hồn bay bổng. Hương thơm từ cơ thể chị theo nàn gió bay thẳng vào mũi nó, 1 hương thơm êm dịu như hương bưởi phảng phất trong gió lúc sớm mai. Nó ước sao con đường dài mãi, thời gian xin ngừng trôi để giây phút nó ngồi sau chị mãi tồn tại không phai phôi. Ước mơ đúng là mơ ước chị lòng vòng qua vài con phó dừng chân 1 quán bánh tôm bèn hồ tây. Trời đầu đông không có nắng, nó mơ màng nhìn ra hồ sau khi chọn song bàn. Mặt hồ tây trời trưa vẫn còn sương khói phảng phất trên mặt hồ nhìn huyền ảo mê hoặc lòng người. Chị đã gọi song món quay ra nói:

_ Này ông ngố, đang có tâm sự gì hả. Sao nhìn mặt em trông sầu đời thế

Nó quay lại cười toe toét :

_ Mặt thế này mà bảo sầu. Chị mấy hôm rồi đi đâu sao không thấy mặt

Chị cười nhìn nó :

_ Mấy hôm rồi chị phải đi thực tập không nên trường được, hôm xưa thấy tụi bạn chị bảo em bị côn đồ quây đánh ở cổng trường hả.

Nó bất giác giật mình hỏi chị:

_ Em không sao thế họ còn nói gì không

Chị chu môi:

_ Em thì giỏi rồi, còn nhiều thứ lắm nhưng kệ thôi em. Hơi đâu mà để ý mấy cái tin nhảm nhí nó.

Nó cười trừ trong lòng trộm nghĩ " chị có cách nghĩ giống nó nhỉ". Nút thắt trong lòng nó mấy hôm nay không có lời giải nay chị nói đúng 1 câu thôi mà mọi nỗi lo lắng trong lòng nó tan biến. Hai chị em vừa ăn vừa nói, chị kể khá nhiều về chị về cuộc sống về cả những tin đồn thất thiệt ác ôn kia nữa. Chị có cách nghĩ khá giống nó, đối mặt với tin đồn tốt nhất là im lặng bơ đi mà sống cho nhàn đầu. Sự thật mãi mãi là sự thật dù người ta có nói xằng nói xiên thì theo thời gian chân tướng của sự thật sẽ chứng minh tất cả. Nếu ta bối rối trước tin đồn càng đi giải thích càng bị nghi ngờ, bọn tung tin sẽ được dịp hả hê đắc chí. Nó và chị nói chuyện quá hợp nhau, ăn bữa bánh tôm mà mất hơn 3 tiếng cho đến khi chủ quán nhác khéo hai chị em mới ngượng nghịu thanh toán tiền ra về. Chị trở nó về đầu ngõ nhà bác Lâm rồi vội vàng đi công chuyện. Nó thả bộ từng bước về nhà trong lòng dâng trào 1 cảm xúc khó tả mà nó không thể tự nhận định đó là gì. Nó đang khoái chí với cảm xúc của riêng mình thì gặp bác Lâm đứng ngay ngoài cổng. Mặt bác nghiêm nghị:

_ Vào nhà bác có chuyện muốn nói với cháu

Mặt nó biến sắc không biết có chuyện gì nhỉ. Trong lòng nó chợt thấy lo lo:

_ Dạ có chuyện gì vậy bác

Bác Lâm :

_ Vào nhà rồi nói.

Bác Lâm đi thẳng vào nhà nó cun cút đi sau như cún con bị chủ phạt tội. Bác Lâm rót nước mời nó giọng nghiêm nghị;

_ Cháu uông nước đi rồi nói cho bác biết mấy hôm nay ở trường sảy ra chuyện gì, đêm qua cháu đi đâu không về. Dạo này sinh hoạt của cháu lộn xộn quá

Nó tái mặt thầm trách " đệch lão hộ pháp khai ra rồi hay sao ấy nhỉ, đàn ông gì mà đưa chuyện như đàn bà". Nó hít 1 hơi dài nấy lại bình tĩnh kể lại cho bác Lâm toàn bộ sự việc. Trong lúc kể nó để ý đôi mắt của bác Lâm có vẻ rất ngạc nhiên khi biết nó đánh nhau và gặp anh hộ pháp. Bác gật gù chuyện nó hóa thù thành bạn với Kha đầu đất, còn chuyện về chị thì nó thà chết không khai. Nghe song câu chuyện nó kể bác Lâm liền nói:

_ Chuyện chỉ có vậy thôi hả, mày làm bác lo quá cứ tưởng mày nên đây thay đổi tính nết an nhàn sinh ra chơi bời hư hỏng. Thôi mấy chuyện cỏn con bỏ đi tập trung vào việc học mày mà xa sút bác còn mặt mũi nào nói chuyện với bố mẹ mày.

Nó im re ngồi nghe bác Lâm nói, cứ nghĩ sẽ bị sạc cho 1 trận té khói ai ngờ bác lại sống thoáng đến vậy. Nó vui vẻ trở lại xách đít về phòng quay lại cuộc sống đời thường như bao ngày trước. Tâm tư thanh thản ngước mắt nên nhìn bầu trời xám xịt lúc chiều ta miệng lẩm bẩm : bầu trời Hà Nội hôm nay đẹp thật.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...