Quá khứ ơi xin ngủ yên!
Cơn mưa đến rồi lại tan trả lại ánh sáng cho bầu trời nhưng dưới đất vẫn còn ướt loang lổ, chuyện của nó cũng vậy giữa nó và đám côn đồ đã giải quyết ổn thỏa nhưng việc ầm ĩ nơi cổng trường khiến nó gặp không ít rắc rối. Bọn đưa chuyện ở trường được dịp phao tin các kiểu nào là dân Hải Phòng tinh tướng bị anh tài Hà Nội đến dằn mặt, nào là bất đồng băng nhóm bị người trong băng cho người đến xử, nào là đi đòi nợ thuê bất thành…. mọi tin đồn đó đối với nó không quan trọng và lo lắng bằng cái tin độc mồm độc miệng của ai đó phao tin nó tán tỉnh chị bị người yêu chị thuê người đến xử. Với mọi tin đồn về nó thì nó có thể im lặng được nhưng lôi chị vào vụ này thì thật là quá quắt không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ của nó với chị mà còn làm ảnh hưởng đến danh dự của chị và người yêu chị. Nó buồn lòng vì chuyện này nhất, còn chị nữa mấy hôm nay cũng không thấy xuất hiện hiện. Có lẽ nào vì tin đồn thất thiệt kia nên chị tránh mặt, lòng nó rối như tơ vò nghĩ đủ phương án để giải quyết êm thấm vụ này mà không tài nào nghĩ ra được. Nếu cố phản kháng lại tin đồn đó chả khác nào tự khẳng định chuyện đó là thật còn nếu im lặng mãi sẽ làm chị và người yêu chị khổ tâm. Nó nghĩ cả ngày trời mà không ra, điên đầu nó đi lang thang cho khuây khỏa. Ra khỏi nhà nó gặp anh hộ pháp ngoài cổng. Ông trời đánh đó bô bô cái mồm:
_ A thằng em Hải Phòng đi đâu đấy, cần anh trở đi không.
Nó chào anh rồi lắc đầu đi thẳng, bước vài bước như sực nhớ ra việc quan trọng nó quay lại gọi í ới :
_ Anh Quân…anh Quân em nhờ tí việc được không
Lão hộ pháp vui vẻ quay lại:
_ Có việc gì nói đi
Nó ra vẻ bí mật nói thì thầm:
_ Truyện hôm xưa anh đừng nói cho bác Lâm nhé, không bác lại lo thì lôi thôi lắm
Lão hộ pháp gật gù cái đầu:
_ Ờ …ờ được rồi anh không nói. Thế còn việc gì không
Nó cười trừ lắc đầu đi tiếp. Lão hộ pháp cỏ vẻ tức lắm đèo xìu mấy câu rồi phóng xe đi thẳng. 1 tay giang hồ cộm cán có số má bị thằng trẻ trâu nó dặn dò chuyện đó khác nào nó nghĩ lão ta là thằng chuyên đưa chuyện. Lão chửi cũng đúng, nó cũng chợt nhận ra mình có lỗi với lão. Thôi kệ gặp lại xin lỗi sau tập trung suy nghĩ vụ ở trường đã. Nó cứ đi cứ đi nghĩ đủ trăm phương ngàn kế nhưng chả thấy cái kế nào nó khả thi cả. Nghĩ mãi không ra, nó tức tối vào công viên gần nhà đấm đá túi bụi vào gốc cây dừa cảnh giải tỏa tâm lý. Đám chán nó ngồi thù lù dựa lưng vào gốc cây ngồi thở hổn hển như trâu.
" Bim bim bim " tiếng còi xe máy như quát vào tai nó, nó ngoái lại nhìn xem ai lại vô duyên đến thế. Đệch tưởng ai hóa ra thằng bại tướng phân khối lớn, nó lr bẩm:
_ Gì nữa đây, hôm nay tôi có chắn đường ông đâu mà bóp cỏi inh ỏi thế
Thằng phân khối lớn:
_ Thấy mày có vẻ không vui tao vào kiểm tra thôi, anh em đánh nhau song thành bạn. Cần tao giúp gì không
Nó nhìn thằng phân khối lớn lắc đầu :
_ Không có chuyện gì đâu mày đi đi
Thằng phân khối có lẽ không tin:
_ Địt mẹ sao bảo dân Hải Phòng phóng khoáng lắm. Tin đồn hả
Nó nhìn thẳng vào mặt thằng phân khối lớn:
_ Tao bảo là tao không sao, mày không cần bận tâm cũng đéo cần phải móc lò nhau. Mày không đi tao đi ok ?lúc nào rảnh nói chuyện với mày sau
Thằng phân khối lớn vẫn không để nó yên, hắn dựng xe chạy thẳng đến trước mặt nó :
_ Mày có chấp nhận tao là bạn không. Hắn đưa tay về phía nó
" Đệch mẹ thằng này dai như đỉa " nó nghĩ trong bụng nhưng vẫn đưa tay ra bắt :
_ Ok ta là bạn
Thăng phân khối lớn khoái chí lắm, hắn cười sảng khoái :
_ Lên xe tao muốn làm 1 cái gì đó để kỉ niệm ngày này.
Như sợ nó từ chối thằng phân khối lớn cầm tay lôi mạnh nó nên xe. Đầu nó cũng đang chán nản không biết giải quyết vụ ở trường thế nào nên mặc kệ thằng phân khối lớn muốn lôi nó đi đâu thì đi. Cái ý nghĩ buông xuôi đó đúng là ngu dại, nên xe thằng phân khối lớn nó được dịp thử lòng can đảm của chính mình. Thằng phân khối lớn phóng như điên dại trên đường, lạng lách trái phải liên hồi, cú ốp cua cuối cùng khiến nó bắn hết cả tim ra ngoài. Hắn dừng xe lại nó mới biết mình vẫn còn sống, mặt tái không còn giọt máu quát thẳng vào mặt thằng bạn mới:
_ Địt mẹ đi xe kiểu gì đấy, tính tự tử hả mày
Thằng phân khối lớn mặt tỉnh bơ:
_ Sao bảo dân hp gan dạ lắm mà, tính đó mà đã xón mẹ nó ra quần rồi. Thôi vào đây tao giặt quần cho.
Nó ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh nó miệng lẩm bẩm "Đệch quán nhậu sang trọng quá, tiền đéo đâu mà vào ". Nó nghĩ chưa song đã bị thằng phân khối lớn kéo thẳng vào bàn, hắn giơ tay về phía nó :
_ Tao là Kha, mọi người gọi tao là Kha đầu đất. Còn mày tên gì
Nó lịch sự bắt tay:
_ Tao tên Minh, 18 tuổi không biệt danh
Kha đầu đất giữ chặt tay nó :
_Ok tao hơn mày 1 tuổi nhưng tao thích làm bạn không làm anh
Nó và Kha đầu đất chuyện trò khá là hợp, chuyện trò rôm rả chén ra chén vào nó say lúc nào không biết. Bao truyện cuộc đời của nó và Kha đầu đất lôi ra kể cho bằng sạch. Qua chén rượu nó hiểu về thằng bạn mới hơn tuổi này nhiều hơn. Cuộc sống gia đình Kha đầu đất khá tẻ nhạt dù nhà rất giàu, bố mẹ hắn mải mê làm ăn không có thời giờ quan tâm đến hắn, nhà hắn lâu lắm rồi chưa có nổi bữa cơm đầy đủ thành viên trong gia đình kể cả ngày lễ tết. Sống cô độc chính trong căn biệt thự của mình, hắn nhắm mắt vung tiền kiếm niềm vui vì vậy được anh em xã hội đặt biệt danh là Kha đầu đất dù hắn học rất giỏi.
Post tạm anh em đọc, buồn ngủ quá rồi không thể viết tiếp được nưa,….
