Quá khứ ơi xin ngủ yên!
Quán cafe giờ chiều khá vắng khách, chính xác là chỉ có chị và nó đang ngồi. Chị cảm ơn nó rất nhiều:
_ Cảm ơn em rất nhiều, không có em hôm nay chắc chị khó bảo toàn tính mạng quá
Nó ngượng ngùng:
_ Có gì đâu chị, việc nên làm thôi. Mà chị có sao không
Chị:
_ Chị không sao, lúc hai xe va chạm chị nhảy ra ngoài kịp xước xát tí thôi. Mà này em vừa đánh đàn giỏi lại đánh võ cũng hay nữa. Khai ra mau em từ đâu đến
………………………………………………………….
Chị nói chuyện khá dí dỏm và khéo léo khiến cho kẻ ít nói như nó cứ phải mở miệng trả lời suốt. Cả chiều nói chuyện với chị mà tâm trạng nó cứ bay cao bay cao mãi. Nó chả biết vì sao nó lại vui đến thế, 1 ngày kì lạ với quá nhiều cung bậc cảm xúc từ tâm trạng buồn miên man không nguồn gốc đến chuyện tày đình phạm nỗi đến hai lần lời thề với sư phụ rồi cả ước mơ tưởng trừng chỉ là mơ ước được 1 lần trò chuyện với chị cũng thành hiện thực. Bước ra khỏi quán trời cuối thu tối sớm cảm giác se se lạnh ngập tràn đường phố, chị hơi co người đi bên cạnh nó ra chỗ để xe. Nó ưỡn ngực ra trước hiên ngang bước đi hơn thường ngày như muốn che bớt đi cái lạnh cuối thu giùm chị. Ý nghĩ thật ngốc nghếch nhưng lúc đó nó chỉ biết làm theo bản năng mà thôi. Chị 1 mực muốn lai nó về nhưng nó khéo léo từ chối. Nó không dám để chị lai nó về chứ không phải là không muốn chị lai nó về. Nó muốn đi bộ để tận hưởng cảm xúc sung sướng tột cùng của nó. Để chị lai về sợ rằng nó không chịu nổi, cảm xúc vượt ngưỡng nó chịu đựng. Bóng chị khuất dần trong dòng người tấp lập đi qua, nó vẫn đứng đó miệng cười không chịu khép. Nhìn nó lúc đó giống thằng dở người lắm các bác ạ. Bóng chị khuất hẳn nó mới bước chân sáo về nhà với tâm hồn bay bổng nên 9 tâng mây.
Về đến nhà nó nằm dài trên giường dang chân dang tay ra hết cỡ, miệng cười toe toét nhắm mắt nhớ lại từng câu nói cử chỉ của chị trong lúc nói chuyện ở quán cafe. Nó cứ nằm đó quên ăn quên tắm cho đến khi bụng réo ầm ầm mới sực nhớ ra đồ ăn thức uống đã bị nó tiêu diệt sạch từ trưa. 9h rồi còn chợ búa gì nữa úp mì cho song. Bật bếp đun nước xé mì tôm với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau 10p nó đã có bữa tối, lâu rồi mới thấy mì tôm ngon đến thế. Nó ăn ngon lành như đang thưởng thức 1 món cao lương mỹ vị quý hiếm nào đó. Ăn sạch sành sanh không còn đến 1 giọt nước mì. Nó nghêu ngao hát vài lời trong bài hát nào đó của ca sĩ đàm vĩnh hưng, cái giọng khàn khàn vọt đực của nó nghe đến nổi ra gà ai đó mà vô tìn nghe nó hát chắc chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ " bóp cổ nó cho đến chết"………
Sáng hôm sau tâm trạng nó không thể tốt hơn được nữa, nó hứng chí đi quyền như điên 1 phần để chuộc nỗi hôm qua đã vi phạm sư môn 1 phần để giải bớt sự sung sướng ra ngoài để tâm trạng vậy đến trường dễ bị chọc quê lắm. Nó ngồi thiền tịnh tâm kéo đôi chân của nó về với mặt đất. Ổn định tâm lí toàn tập nó đến trường như mọi ngày. Nhưng cái mặt lạnh thường ngày tồn tại chẳng được bao lâu, chị đứng ngay cổng trường không biết là đợi nó hay vô tình.làm nó bối rối không lời văn nào tả nổi. Còn chị thì vẫn cứ vô tư nhìn thấy nó vẫy tay gọi í ới:
_ Ê ê chị nè ra đây chị bảo.
Nó nấy hơi hit hà xả rối đi lại chị ngoan ngoãn như cúm con:
_ Dạ chị gọi em
Chị toe toét cười:
_ Ờ em ngoan ăn gì chưa mời chị ăn sáng đi.
Nó trợn mắt nhìn chị:
_ Gì cơ….ăn sáng á….em chưa…
Chị bĩu môi:
_ Hứ con trai gì chả ga lăng gì cả, mới bảo mời cái đã tiếc tiền không nói thành lời rồi.
Nó ngượng chín cả mặt vì câu nói của chị, gãi đầu gãi tai như thằng hề. Đầu rất muốn giải thích nhưng miệng không tài nào mở ra được. Cũng may chị nói đai lượng:
_ Hihihi trêu em vui thật, đi đi di ăn sáng nào. Chị cầm tay nó lôi thẳng vào quán ăn.
Vào quán ăn mặc chị gọi gì nói gì tâm hồn nó lại phiêu dạt bay bổng nên mây. Ăn bún ốc như lần đầu được ăn, chả cần chua cay như thường ngày. Ở cạnh chị nó hóa đần mất rồi.
Ăn song vào lớp, vài tên điệp viên đã nhìn thấy nó và chị ăn sáng cùng nhau. Chúng bô bô cái mồm trêu chọc nó, còn nó vẫn im lặng như mọi khi nhưng trong lòng lại sưng sướng khôn nguôi. Thời gian học trôi qua nhanh chóng nó ra khỏi trường thì bị 1 đám đông lạ mặt vây kín. Nhìn chúng trông rất hổ báo và dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Nó đảo mắt quét mặt từng đứa trong đó và lờ mờ hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hóa ra đám côn đồ này là bạn của thằng thanh niên đi xe phân khối lớn hôm qua bị nó vô tình chặn đầu xe. Bọn này cũng tinh thật chưa đầy 24h đã biết nó học ở đâu. Nó chả kịp nghĩ nữa giọng lạnh lùng;
_ Chúng mày muốn gì
Thằng thanh niên đi xe phân khối lớn lên tiếng :
_ Bố mày muốn ăn thịt mày thằng nhà quê.
Nó cười khinh khỉnh giọng mỉa mai:
_ Dựa vào sức mày á
1 thằng trong đám khá manh động, tay cầm típ sắt vụt thẳng về hướng nó. Quát to:
_ Đạp chết mẹ nó đi anh em
Nó né người sang 1 bên tranh típ sắt vụt trúng. Tiếng ai đó lại quát ầm ĩ:
_ Khoan….tất cả dừng tay
Cả đám côn đồ dừng ngay tức khắc, chúng nháo nhác nhìn lại phía sau. 1 ngã to lớn bợm chợn ở giữa đám đông tiến lại gần nó. Ngã hỏi lớn:
_ Ê nhóc có phải mày đang ở nhà anh Lâm không.
Nó lầm lì nhìn ngã đó trả lời cộc lốc:
_ Vâng
Ngã đó tiến sát nó đưa cánh tay hộ pháp của ngã vỗ bồm bộp nên vai nó:
_ Ha ha anh em…anh em….cả. Bỏ qua đi
Thằng phân khối lớn đứng gần nó mắt trợn ngược nên từ nãy cho đến giờ. Hết nhìn nó lại nhìn ngã hộ pháp kia. Rồi chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất dáng vẻ của hắn cám chịu đến phát tội.
Nó cũng khá bất ngờ, không dấu được tò mò hỏi ngã hộ pháp:
_ Sao anh biết em ở nhà bác Lâm
Ngã cười khà khà:
_ Anh vào nhà anh Lâm gặp chú em trong đó mấy lần. Nhưng lúc đó chú em bận nên không tiện làm quen. Dân Hải Phòng có khác gan lì đấy.
Nó chỉ biết cười trừ trong lòng than khổ vụ này mà đến tai bố nó thì chỉ có ốm đòn.
Máy hết pin rồi……….lại để chap dang dở
