Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Quá khứ ơi xin ngủ yên!

Chương 4



Năm đầu nhập học lớp nó như bày chim vỡ tổ tập trung ở giảng đường, nam thanh nữ tú lần đầu gặp mặt buôn dưa lê bán dưa thối không khác gì cái chợ. Nó sợ cái không khí ồn ào đó lép mình vào góc lớp quan sát mọi người. Nó thích quan sát từ xa hơn là ép mình vào 1 nhóm để hỏi này hỏi nọ, nhìn đám bạn mới đang gân cổ nên thể hiện cái tôi của mình nó chợt thấy hài hài. Tính nó là vậy không thích vồ vập làm quen, nó không nhát cũng không tự kỷ mà đơn giản là không thích vồ vập xô bồ. Nó muốn yên thân mà không được, vài ông đồng hương tốt bụng ông ổng sướng tên nó và địa chỉ xóm liều với giọng mỉa mai khinh miệt. Rồi 1 đám cả nam lẫn nữ có khi chả biết đếch gì về xóm liều cũng lao vào hùa theo mấy ông bạn kia. Tướng tá nó vốn đã phong trần bụi bặm kiêm thêm kiểu ăn mặc đặc trưng của xóm liều chẳng mấy khó khăn khiến chúng nó nhận ra ai là chủ nhân của cái tên và địa chỉ đó. Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó như thể nó là sinh vật lạ đến từ hành tinh khác vậy. Có đứa nói:

_ Nhìn nó thế kia cơ mà, không xuất thân từ xóm liều mới lạ…

Có đứa bênh vực theo giọng mỉa mai:

Nhìn trông cũng đẹp trai đấy chứ,có điều trông lạnh và hung tàn quá đích thị là côn đồ rồi.

Rồi đủ câc loại nhận xét tứ tung luyên thuyên về nó. Nó hơi ái ngại trước những ánh mắt soi mói của đám bạn mới nhưng nó tỉnh bơ trước lời nhận xét của họ. Không tức giận, không buồn cũng không nao núng nó quá quen với hoàn cảnh này rồi. Bao năm học phổ thông sự miệt thì bêu riếu về xuất xứ nơi sống của nó vẫn luôn diễn ra dù nó học đứng hàng top ten của trường. Quá nhiều tai tiếng nơi nó ở,khiến phụ huynh không muốn con em họ làm bạn với nó. Hồi mới đầu nó cũng buồn lắm nhưng sau đó thì nó không còn bận tâm đến chuyện đó nữa, anh em xóm liều sống với nhau chân tình thẳng thắn đâu như đám ngoài xóm miệng thì chính nghĩa mà trong lòng toàn dã tâm lừa lọc nhau. Vó anh em xóm liều là đủ với nó, nó chả cần cái đám mặt lạ đó.

Tiếng đồn thổi mỉa mai nó chỉ ngưng khi tiếng trống tường vang nên. Cô chủ nhiệm vào lớp, mọi thủ tục đầu năm đều được cô thực hiện bài bàn đúng quy trình 1 cách thuân thục. Mọi thứ nó thấy cô làm đều rất ổn ngoại trừ việc cô chỉ định nó làm lớp trưởng. Cả lớp phản đối không riêng gì nó nhưng đều không chống lại được lênh của cô chủ nhiệm. Lí do của cô chỉ định nó cũng rất lạ. Cô không giải thích bất cứ điều gì chỉ nói 1 câu duy nhất:

_ Chỉ vì cô thích

Nó làm lớp trưởng trong sự phản đối của cả lớp. Sự phản kháng của các bạn trong lớp đối với nó khá mãnh liệt. Nó ngao ngán thực hiện mọi nghĩa vụ cho đúng quy trình và hết trách nhiệm…. Rồi học kì đầu trôi qua, thành tích học tập đứng đầu khóa, đóng góp tích cực trong mọi phong trào của lớp và của trường. Nó dần nấy được lòng tin của mọi người trong lớp. Không còn miệt thị phản đối nữa, họ dần dà tôn trọng nó hơn.

Năm 1 khóa 1 khá nhiều ngày lễ được trường tổ chức hoành tráng, các tiết mục văn nghệ được các lớp các khóa biểu diễn khá quy mô và chuyên nghiệp. Và 1 lần như vậy nó gặp được "người đó".

Người đó là hoa khôi của trường, học giỏi hát hay nhìn mọi góc không thấy 1 khiếm khuyết, là thần tượng của tất cả mọi người trong trường. Người đó hơn nó 3 tuổi đang học năm cuối của trường. Nó gặp chị trong đêm diễn văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11. Chị nên sân khấu hát 1 bài hát ca gợi nghề thấy giáo trong trang phục áo dài trắng cách tân. Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ, tiếng huýt sáo kêu gào tên chị khiến chị như 1 ngôi sao thực thụ rạng rỡ dưới anh đèn sân khấu. Giọng nhẹ nhàng êm ái của người Hà Nội vang nên, cả hội trường im lặng:

_ Xin kính chào tất cả các thầy cô giáo đang có mặt tại hội trường và toàn thể sinh viên trường….Hôm nay là ngày lễ lớn để kỉ niệm nhớ ơn các thầy các cô em xin thay mặt sinh viên toàn trường kính chúc các thầy cô có 1 ngày lễ an lành, mạnh khỏe, hạnh phúc…..

Lời chúc êm ái và ngọt ngào như khắc từng vết nhỏ trong trái tim nó. Nó thấy tim mình rúng động hồi hộp đến ngộp thở, đôi mắt nó chăm chú nhìn chị như thể chị có thể bốc hơi khỏi sân khấu bất cứ lúc nào. Nó nghẽ rõ tiếng tim mình đập rộn rã mọi cảm giác xung quanh lu mờ, trong mắt nó bây giờ chỉ có chị. Tiếng hát chị lúc trầm lúc bổng êm ai kể về công ơn của thầy cô giáo,phía dưới đã không có ít thầy cô giáo xúc động kín đáo lau đi những giọt nước mắt. Giọng chị thực sự truyền cảm, tiếng hát chị bộc lộ được hoàn toàn ý nghĩa của lời bài hát mà tác giả muốn nói. Chị đã hát song đì về phía sau cánh gà, cả hội trường vẫn chết lặng cho đến khi Mc của trường nhắc khéo thì tiếng vỗ tay reo hò mới vang nên. Nó cũng vậy, đứng hình hoàn toàn cho đến khi cả trường vỗ tay. Tiết mục của nó ngay sau tiết mục của chị. Nó ra sân khấu trình diễn tiết mục guitar độc tấu với cái xác vô hồn. Nó độc tấu vẫn hay vẫn được mọi người nhiệt liệt vỗ tay nhưng nó chẳng mấy bận tâm. Tâm hồn nó không biết đã bay đi đâu mất rồi. Sau đêm diễn tâm trí ngập tràn hình bóng chị, nó dùng mọi cách để nấy thông tin về chị. Chị nổi tiếng nên mọi thông tin về chị rất dễ tìm kiếm. Chị người gốc Hà thành, sống trong phố cổ, gia đình gia giáo không có bất kì tin xấu nào về chị. Thông tin nổi bật nhất là chị đang là người yêu của vị giáo sư trẻ mới ở nước ngoài đang công tác trường nó…..

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...